Cuối kỳ hai năm lớp mười.
Sân thể dục. Môn nhảy cao.
- ------------
Cái chuyện mộng xuân đó ấy à,
Xảy ra cách đây cũng hơi lâu lâu rồi.
Sau này cũng còn vài lần như thế nữa,
Hữu Mỹ thực lòng không dám nghĩ tới tận cùng rằng mình bị làm sao. Đành tự trấn an rằng cái đó là do sinh lý, chính là do sinh lý!
Còn việc đối tượng vì sao lại là con trai, hay cụ thể đi, chính là kẻ đang chuẩn bị vượt qua rào nhảy cao kia, thì tận lực bỏ qua.
Là bạn thân?! Không phải sao?!
Thân rất là thân đó!. Đi học chung, về cũng chung đường.
Hữu Mỹ đứng một bên với đám bạn, nhường đường chạy lấy đà cho từng top ba người sắp tới lượt nhảy.
Tiếng thầy thể dục gọi tên vang lên:
- Hải Đông!
- Dạ!
- Em chọn mức xà bảy điểm!.
Hải Đông trả lời xong, chờ cho hai bạn giữ xà hai bên chỉnh mức, bẻ bẻ khớp tay, nhìn liếc xéo qua chỗ Hữu Mỹ một cái rồi lấy đà.
Chạy.
Nhảy.
Tất cả chỉ có vài giây, vậy nhưng sao lại chộn rộn đến như vậy?
Khi bước chân kia bật khỏi nấc bảy điểm sát xà, Trong lòng Hữu Mỹ thực sự nảy lên một tiếng vui mừng.
Lũ con trai khác đều " canh" đến lượt những bạn gái rồi thi nhau bình phẩm " cái mông con bé kia to thế". " nhìn đứa kia chạy tưởng hai quả bưởi sắp rơi "
Thì tại sao, chính bản thân cậu lại không hề có cảm xúc như mong muốn nhìn thấy người kia thi qua?
Cho đến tận khi Hải Đông quay lại vạch xà, hơi thở có chút xao động, lấy đà chạy bật cao qua nấc điểm tám. Hữu Mỹ cậu cũng vì sao lại đã biết chắc chắn rằng.
Trượt.
Đã là, hiểu nhau tới mức ấy rồi sao?.
Quả nhiên,
Gậy trên xà chạm rớt, người Hải Đông cũng ngã phệt, dính chút cát bụi.
Mấy đứa như thường lệ ồ cười lên thành tiếng, Hữu Mỹ lại không thế.
Thân người mảnh, đứng trong gió hè, lau đi vài giọt mồ hôi thấm đẫm.
Nhìn về phía bên cậu, dù cho trong lúc ngã tới lem nhem, vẫn không quên câu đôi môi lên giễu cợt.
Như thế, chính là đẹp.
- ----------
Đến lượt Hữu Mỹ vượt xà,
Hải Đông bĩu môi nhỏ một cái, sau đó tự mình tiến tới bên cột xà:
- Để tớ chỉnh cho.
Thằng bạn cùng lớp đương nhiên vui vẻ mà lùi chỗ,
Hữu Mỹ nhìn cái động tác khiêu khích hất hất hàm kia, chẳng hiểu vì cái gì mà lại cảm thấy mình cần thể hiện đến thế. Bất giác nói to:
- Em chọn mức mười điểm.
- ??!!!!
Hải Đông mồm sắp há ngoác, tên này điên đó hả?
Ngoảnh tới ngoảnh lui coi xem mình có nghe nhầm không?, lại thấy bạn giữ xà đầu này cũng ngạc nhiên nhìn về phía Hữu Mỹ.
Thầy thể dục liền bảo:
- Tám điểm trước đã?!
Hữu Mỹ hơi hụt hẫng một chút, nhưng vẫn vâng một câu.
Hải Đông chỉnh mức tám điểm xong, tim cũng đập badumbadum thành trống.
Vút.
Nhảy qua.
Thêm một mức nữa.
- Chín điểm.
Hữu Mỹ vòng lại điểm bật chạy.
Hải Đông vẫn còn chưa thèm tán dương, nhưng lại chỉ trong tích tắc mà nghe thầy thể dục hô:
- Qua!
Cả lớp ồ lên, mấy đứa con gái thúc nhau cười.
Phải nói trắng rằng, lớp toàn con gái, điểm môn thể dục còn khó hơn đếm sao, môn chạy may ra thì có vài điểm, chứ nhảy cao thế này thì làm gì có!, không tạch đã là may lắm.
Còn đám con trai, chín thì có hai ba đứa, mười điểm thì chưa có ai qua.
Vậy nên không khí tự dưng có chút khẩn trương, chính tay Hải Đông khi chỉnh xà lên mức cao nhất, chỉ cách cán xà có hơn một gang tay, trong lòng chính là có chút háo hức, lại có chút lo lắng.
Không biết nữa, thời gian chuẩn bị cho mức xà mười được phút.
Hải Đông nhìn lầm rồi sao?. Tên đó không phải nhìn về mức cao của xà, mà hình như... nhìn về phía chếch bên cậu nhiều hơn thì phải?
Bộ dáng cao lớn, tóc hơi dài, áo sơ mi buông thõng ngoài quần, từng ngón chân rắn rỏi vững vàng trên nền đất cháy nắng.
Hải Đông điên rồi, quả thật điên rồi, lại thấy má mình có chút nóng...
Chạy...
Bật...
Nhảy!
Chính cậu còn không dám mở mắt.
Không qua.
Cây gậy rớt xuống rung xà cầm tay.
Hải Đông mở mắt,
Hữu Mỹ ngượng đỏ cả mặt, phủi phủi quần,
Hải Đông đáng lý thì phải cười nhạo thành tiếng hô hố chứ.
Thế mà giờ đây tim lại rung rinh không chịu cho nổi, gào lên:
- Lại phát nữa đi!
- Nhảy lại đi!
Mức xà mười được phép nhảy lại hai lần.
Hữu Mỹ như được tiếp thêm sức mạnh, lùi về vạch xuất phát,
Hải Đông cười mở khóe môi, đặt gậy lại mức mười. Làm một cái dấu ok ở trên tay.
Chóp tai đỏ, sống lưng dài, người co chân bật nhảy.
Vành môi nhỏ, ngón tay thon, nghiêng người cổ vũ,
Gió cát mùa hè cuốn đi,
Hai tâm tình trộn lẫn,
Mức xà kia qua rồi,
Một cái ôm nhau.
Ai cũng nghĩ rằng bạn thân chỉ là bạn thân
Nào ai biết tình cảm từ ánh mắt, đong đầy tới khóe chân mày, đôi môi câu lên rồi, mỉm cười rồi, xen lẫn nhớ nhung rồi.
Yêu, từ bao giờ chẳng biết.
Tuổi trẻ là bồng bột là trong veo, lại chẳng thể nào tự hiểu hết chính mình,
Sợ kẻ kia chết nắng vì quên đem mũ rồi, lại dám liều mạng bẻ trộm một cành bằng lăng bện qua loa, úp ngược lên đầu:
- Này! Sao quên mũ nữa rồi!
- Úp cái này lên!
Hải Đông nhìn cành bằng lăng đượm hoa tím ngắt, nhăn mặt nhăn mày:
- Sao toàn hoa thế?
- Không che!
Hữu Mỹ cậy cao cậy lớn, gõ cốp lên đầu " tên lùn " kia một cái:
- Không đội, tôi sẽ ghi tên cậu vào sổ đầu bài!
- Tôi có tội gì?
- Thiếu gì tội?!
Hải Đông chậc lưỡi. Nắng lắm, đội thì đội.
Ai cũng nhìn, nhưng ai quan tâm kia chứ?
Một kẻ và một kẻ, hai xe đạp song song, cành bằng lăng tím ngắt đội trên đầu.
Cười rộn rã.
=====
Con không đi đâu!.
Câu khẳng định vô cùng rõ ràng và rành mạch kia khiến bà Oanh và ông Lãm hết hồn.
Mùa hè nào cơ quan ông Lãm cũng tổ chức đi nghỉ mát, thường thì Hải Đông sẽ là đứa đầu tiên gào thét một chân. Thế nhưng lần này lại cương quyết không đi.
Bà Oanh thắc mắc:
- Con thích đi biển mà?
- Đi tới ngày đấy!
Hải Đông trả lời qua quýt. Rằng thì là bài tập nhiều lắm vân vân và mây mây.
Bởi vì con trai quá ư là chăm học, nên cuối cùng, kỳ nghỉ hè này quyết định sẽ được đổi bằng một cái máy tính để bàn.
Hải Đông không quan tâm lắm.
Trong lòng chỉ bấm bấm bụng, nếu bố mẹ không có nhà, liệu có phải sẽ đi chơi nguyên ngày đều được hay không?
Chứ thực sự, xuống nhà " hắn ta" chơi, chẳng muốn về tẹo nào.
- --------
Nhà Hữu Mỹ.
Gần hai giờ chiều,
Hải Đông vừa tiễn được bố mẹ lên xe liền vội vàng đóng cửa, đội nắng đạp xuống đây.
Chẳng biết nữa!
Cứ muốn ở bên cạnh thế thôi. Xa xa lại nhớ nhớ, vừa đạp xe xuống đây còn cười cả ra mặt. Không biết tên to xác đó giờ này đang làm gì nhỉ?
Mùa hè đổ lửa nắng gay nắng gắt, cua trong hang cũng không chịu được mà bò lên bờ rúc trong những túm cỏ xanh mướt, rất dễ bắt được.
Hữu Mỹ xắn chiếc quần dài cũ lên vài ba ống, để lộ bắp chân hơi rám màu nắng, lông chân qua một mùa đã lại dài thêm mấy phần, ra dáng đàn ông lắm,
Hải Đông vừa tới, chiếc giỏ bên eo Hữu Mỹ cũng đã buộc xong.
Hữu Mỹ có phần ngạc nhiên:
- Ơ?
Hải Đông tạt xe sang một bên, nhìn nhìn:
- Đi đâu đấy?
Hữu Mỹ gãi đầu:
- Bắt cua.
- Bắt cua?
- Ừ.
- Nhưng đang nắng mà?
Hải Đông từ bé đối với mấy việc này mù tịt. Nắng thế này sao lại đi bắt cua?
Hữu Mỹ cười cười:
- Đi chung không?
- Đi!
Đương nhiên là đi!.
Hải Đông còn thêm phần háo hức nữa, lấy luôn cả cái nón của bà Thoa đội cho nó " giống"
- ------
Bờ cỏ, từng ruộng lúa mới cấy xanh mơn mởn, đẹp như một bức tranh vẽ trên nền trời,
Mây trắng, cánh đồng bát ngát, hai đôi chân trần, một chiếc giỏ cua.
- Kìa!
Hải Đông vui vẻ reo lên, chộp lấy một con cua " nhi đồng" bé tý tẹo đang bám trên đầu ngọn lúa.
Hữu Mỹ phá lên cười.
- Con đấy bé quá, thả ra đi!
- Bé cũng ăn được mà?
Hữu Mỹ nhòm vào một cái hang nhỏ, đưa tay tới, móc ra:
- Nhìn này!
Hải Đông trố mắt, lẫn trong đám bùn đất, một con cua to gấp bốn lần con cua của cậu:
- Ây!. Sao ông lại biết trong cái hang đó có cua?
- Thì nhìn thì biết!
Hữu Mỹ thành thục mở giỏ, đặt chú cua xấu số vào trong, tiếp tục đi men theo từng bờ ruộng tìm kiếm,
Hải Đông cũng hăm hở bắt chước.
Một cái hang khá to.
Quả này vớ bẫm rồi.
Hải Đông nhất định không chịu thua kém, liếm liếm môi, thò tay vào.
- Phập!
Nhai ngay trên đầu ngón tay trỏ của cậu hai chiếc răng tới nhói.
Hải Đông hét lên một tiếng thê thảm, lôi từ trong hang ra một chú rắn nước cuốn quanh.
Thực sự là – đái – ra – quần! theo chuẩn nghĩa đen.
Mặt cắt không còn hột máu.
- -----------
Buổi tối, nhà Hải Đông.
Hữu Mỹ vẫn rúc rích nhịn không được mà cười thành tiếng.
Hải Đông gào lên:
- Im ngay!
- Ai cho cậu cười!
Mất mặt quá,
Mất mặt đến nỗi Hải Đông con mẹ nó muốn xào xả ớt con rắn kia ăn một lần không chừa xương!
Ngoài cái việc tè thẳng ra quần, lại còn thêm combo gào rú như người sắp chết, hấp hối dặn dò kia nữa,thực sự khiến Hữu Mỹ phải kìm nén cười lắm lắm:
- Rồi, chỉ là con rắn nước bé xíu thôi, không sao cả.
Hải Đông bật dậy, làm dấu miêu tả:
- Bé xíu?!
- Nó to thế này cơ mà? Dài thế này, lúc đó sợ chết khiếp ai mà biết được lại chỉ là con rắn nước?
- Nhỡ là rắn độc thì sao?
Hữu Mỹ chậc lưỡi:
- Thôi được rồi, được rồi, là lỗi của tôi hết. Giờ muộn quá, tôi phải về đây.
Hải Đông nhăn mặt:
- Không được về!
- .....!
- Ngủ lại đây đi.
Hữu Mỹ chần chừ:
- Nhưng mà...
- Là tại cậu khiến tôi bị rắn cắn đấy!
- Nhỡ tôi bị cắn chết thật thì sao hả?
- Với lại...
Hải Đông hơi hơi cúi đầu:
- Ở một mình, tôi sợ ma.
- .....
- Ừ.