Ăn bữa cơm gia đình ấm áp, ngâm mình trong nước nóng, khi làm xong tất cả và nằm lên giường, tay chân Tiêu Huyền không còn lạnh cứng như ở ngoài nữa.
Hắn rất thỏa mãn nằm trên ga giường mới giặt, híp mắt như ngủ thiếp đi.
Tạ Tiểu Vũ trả lời xong mấy câu hỏi của ông bà nội, đi vào áy náy nói: "Xin lỗi anh, nhà không có nhiều phòng chỉ có thể để anh chung phòng với em. Ngày mai em đặt phòng khách sạn cho anh."
Đi suốt cả đêm Tiêu Huyền thực sự rất buồn ngủ cho nên dùng giọng mệt mỏi đáp lại cậu: "Không cần. Như vậy là được rồi."
Tạ Tiểu Vũ sờ sờ mái tóc ngắn còn ướt, ngồi ở chân giường hơi lúng túng.
Bởi vì rèm cửa rất dày mà phòng lại không mở đèn nên trông có vẻ rất mập mờ.
Tiêu Huyền kéo cánh tay Tạ Tiểu Vũ đè cậu lên giường, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, mệt quá rồi."
Mỗi lần tiếp xúc với boss ở cự ly gần đứa ngốc sẽ căng thẳng tới khó thở, cậu bối rối muốn trốn ra, lẩm bẩm: "Được, được... Em lấy mền cho anh."
Không ngờ Tiêu Huyền vẫn không động đậy, không nhấc tay lên, giọng nói có hơi buông thả: "Như vậy là được rồi, rất ấm."
Tạ Tiểu Vũ không còn cách nào khác, đành phải mặc kệ cho hắn đè, kéo chăn bông đắp cho hai người.
Tiêu Huyền vẫn ôm đứa ngốc không có chút phòng bị nào, hắn nói nhỏ: "Có cảm giác của gia đình."
Tạ Tiểu Vũ nghe vậy sửng sốt.
Cậu biết so với người bình thường, thứ Tiêu Huyền còn thiếu là gì, chỉ là chưa từng thực sự nhận ra, thì ra Tiêu Huyền sẽ để ý.
Cơ thể Tạ Tiểu Vũ dần dần mềm xuống, trong giọng nói mang theo sự dịu dàng: "Anh nghỉ ngơi đi. Khi nào dậy tụi mình đi mua pháo hoa, sau đó làm sủi cảo."
Không ngờ Tiêu Huyền lại thay đổi thái độ, mở đôi mắt sắc bén hỏi: "Em muốn tôi làm nhiều việc như vậy thì bồi bổ tôi thế nào đây?"
Tạ Tiểu Vũ tạm thời im lặng.
Tiêu Huyền có ý xấu kéo đứa ngốc vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán, lên chóp mũi, còn có...
Đang lúc mập mờ, tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
Giọng nói nhiệt tình của bà nội truyền đến rõ ràng: "Tiểu Vũ, con với tiểu Tiêu có đủ mền không?"
Tạ Tiểu Vũ hết hồn nhanh chóng lớn tiếng trả lời: "Đủ, đủ rồi bà. Bọn con phải nghỉ ngơi rồi."
Tiêu Huyền cũng không để ý những chuyện kia, vẫn theo kế hoạch ban đầu, dịu dàng hôn lên môi đứa ngốc.
Tay chân mềm nhũn, gương mặt nóng vô cùng.
Đứa ngốc biến thành trái cà chua đỏ.
Thì ra Tiêu Huyền làm người tốt đúng là ra dáng thật.
Hắn không thích đứa ngốc nói chuyện với người nhà, nhưng có thể ở trong bếp với bà nội một buổi chiều, gói ra mấy cái sủi cảo không ra hình thù gì.
Sau khi Tạ Tiểu Vũ đi khắp nơi tặng đồ Tết về, cậu vui vẻ chạy vào nhà, thấy thế vội vàng nói: "Anh đừng làm nữa, nghỉ ngơi đi."
Bà nội vốn đang vui vẻ lập tức cầm chài cán bột vung trước mặt cậu: "Bà đang dạy thằng bé làm sủi cảo, con chỉ biết tới phá. Đưa đồ qua cho dì hai chưa?"
Tạ Tiểu Vũ rụt cổ, cởi áo lông xuống nói: "Dạ rồi..."
Bà nội trừng cậu: "Đừng đứng đó nữa, thay quần áo rửa tay ăn cơm."
Tạ Tiểu Vũ nhìn nhìn Tiêu Huyền đang nhịn cười, lập tức chạy nhanh đi.
Bà nội thắt tạp dề thở dài: "Từ nhỏ đầu óc đã không nhanh nhạy, lớn chừng này rồi mà vẫn như vậy, thật đúng là làm người bà này lo lắng."
Tiêu Huyền ngồi đó phá lệ lên tiếng bênh: "Không có đâu bà, Tiểu Vũ ở công ty làm việc tốt lắm."
Bà nội rất nghi ngờ: "Thật sao?"
Tiêu Huyền trái lương tâm gật đầu, dù sao hắn cũng nói dối quen rồi.
Đúng lúc này Tạ Tiểu Vũ mặc áo ngủ trở ra, vẻ mặt thành thật nói: "Bà nội, để con làm cho. Bà ra phòng khách xem TV đi."
Bà lão thở dài: "Chỉ có cần cù là con hơn em gái con nhiều."
Tiêu Huyền chưa bao giờ làm việc nhà, không biết đã gói được cái sủi cảo hình dáng kỳ lạ thứ mấy, giơ tay lên chét bột mì lên mặt Tạ Tiểu Vũ.
Đứa ngốc tức giận, càng lau càng bẩn, nghẹn đỏ mặt buồn bực nói: "Anh làm gì vậy?"
Gương mặt nhanh chóng như một con mèo hoa, chọc bà nội bật cười.
Ánh mắt Tiêu Huyền cũng cong lên.
Thật ra, những ngày sau khi rời Bắc Kinh, hắn trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Sủi cảo trắng tuyết vừa ra lò, trong nhà có khách tới.
Người anh họ hôm trước ra đón vợ chồng trung niên vào nhà, phía sau còn có một cô gái đang tuổi xuân xinh đẹp, trông rất mệt mỏi vì đi đường.
Đứa ngốc cầm muôi vớt sủi cảo kinh ngạc nói: "Ba mẹ, hôm nay mọi người đến à..."
Ba Tạ giận dữ la: "Thằng con bất hiếu. Mày không biết ra đón cả nhà à, còn để em gái mày xách đồ!"
Tạ Tiểu Vũ vội vàng đi lên cầm vali trong tay cô gái kéo vào trong phòng khách rộng rãi, lắp bắp giải thích với ba: "Con không biết. Con gọi cho mọi người nhưng không ai bắt máy..."
Ông nội từ nãy giờ ngồi trên sô pha đọc báo lên tiếng: "Cậu la cái gì, Tiểu Vũ cũng vừa tới, nó có mệt mỏi cũng không nói ra."
Tình hình chiến tranh căng thẳng chạm vào một cái là nổ ngay lúc này mới dừng lại.
Cô gái xinh đẹp mặc áo khoác trắng đi ra từ sau lưng ba mẹ, rất lễ phép gọi: "Ông nội, bà nội, năm mới vui vẻ."
Rồi sau đó nhân lúc hai người già đang vui vẻ mà tò mò quan sát Tiêu Huyền.
Cô gái là điển hình của người thành phố, đương nhiên đối với đại minh tinh mẫn cảm hơn người khác nhiều.
Tiêu Huyền thấy em gái Tạ Tiểu Vũ rồi mới hiểu tại sao đứa ngốc thân là con trai còn không được yêu thích như vậy. Một người xinh đẹp, một người ngơ ngác đần độn, thật sự không giống là cùng cha mẹ.
Bị một cô gái dùng ánh mắt quỷ dị nhìn khiến Tiêu Huyền không được tự nhiên, hắn lạnh lùng chào hỏi: "Chào hai bác."
Ngay lập tức, tất cả đề tài đều bắt đầu vây quanh hắn.
Tạ Tiểu Vũ đáng thương vẫn bị ba mẹ vứt qua một bên. Vì anh họ kêu họ ở lại ăn tối, gắp vài cái sủi cảo tránh ở một bên, cũng không thể ngồi bàn ăn cơm.
Buổi tối, sau khi Tiêu Huyền tắm xong tâm tình hơi tệ, ngồi ở mép giường cầm cây ghita cũ của Tạ Tiểu Vũ đàn một khúc.
Đứa ngốc ân cần pha sữa cho hắn bưng tới hỏi: "Anh sao vậy? Ai chọc anh không vui hả?"
Tiêu Huyền ngầng đầu: "Tại sao bọn họ bắt nạt em?"
Tạ Tiểu Vũ lúng túng gãi đầu: "Đâu có đâu. Tiểu Uẩn là con gái, lại nhỏ tuổi hơn em, đương nhiên được quan tâm hơn chút."
Nhắc tới em gái đứa ngốc sắc mặt Tiêu Huyền càng không tốt, chợt không muốn đàn nữa, để ghita xuống nói: "Mệt rồi, tôi muốn đi ngủ."
Tạ Tiểu Vũ đi qua nói: "Anh uống hết sữa trước đi."
Tiêu Huyền nằm lỳ trên giường, quăng cho đứa ngốc một ánh mắt là lạ: "Em đút tôi mới uống."
Tạ Tiểu Vũ cầm ly sữa lúng túng: "Cái này sao mà đút được..."
Tiêu Huyền nói: "Dùng miệng."
Tạ Tiểu Vũ xấu hổ đến mức bốc khói.
Trong không gian yên tĩnh, cửa chợt bị gõ, sau đó một dáng người mảnh khảnh bước vào. Thì ra là Tạ Tiểu Uẩn ăn no không có gì làm.
Cô cười hì hì hỏi: "Anh có laptop không? Cái của em không biết sao mà không lên mạng được."
Tạ Tiểu Vũ vội vàng xuống giường: "Không, không có. Anh còn không có mua."
Khuôn mặt Tạ Tiểu Uẩn khổ não: "Anh à, anh ở trên núi xuống hả?"
Tiêu Huyền nhíu mày, chỉ chỉ macbook trên bàn nói: "Cô dùng của tôi đi."
Đứa ngốc hốt hoảng: "Không cần đâu, lỡ làm hư thì sao."
Tiêu Huyền nói: "Máy trống, hư không sao."
Không ngờ Tạ Tiểu Uẩn rất không khách sáo mà cầm máy lên: "Em sẽ dùng cẩn thận."
Cô đi đến cửa, quay đầu lại hỏi: "Các anh là đam mỹ đúng không?"
Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không hiểu: "Đam mỹ là gì."
Em gái cười to, Tiêu Huyền không lên tiếng.
Tạ Tiểu Uẩn thở dài sâu xa nói: "Bà nội thật là, thời đại này để hai người con trai ở chung với nhau còn nguy hiểm hơn là nam nữ ở chung."
Tạ Tiểu Vũ dở khóc dở cười: "Uẩn Uẩn không được nói bậy, đi chơi đi."
Tạ Tiểu Uẩn đề nghị: "Anh, hay anh qua ngủ chung với em đi."
Tạ Tiểu Vũ bị dọa sợ đến suýt té xỉu: "Sao mà được, em đừng quậy nữa."
Tạ Tiểu Uẩn nói bâng quơ: "Em là nghĩ cho an toàn của anh đó."
Dứt lời bèn cười trộm mà ra khỏi phòng.
Đứa ngốc thấp thỏm nói với boss: "Em ấy có tính nói hơi nhiều, nhưng sẽ không nói bậy lung tung. Em ấy là cô gái tốt."
Nét mặt Tiêu Huyền hơi hoảng hốt: "Thật ra tôi cũng có em gái. Nhưng em ấy không còn ở đây nữa."
Tạ Tiểu Vũ giật mình mở to mắt: "Thật không..."
Vẻ mặt Tiêu Huyền chua xót: "Ừ. Tôi chỉ biết ba mẹ tôi cũng rất thương em ấy. Những chuyện này là Giang Bạch nói cho tôi biết. Những chuyện trong quá khứ, không còn tồn tại nữa rồi."
Tạ Tiểu Vũ ngồi ở mép giường ôm đầu gối thở dài: "Sao vậy được. Làm gì có ai không thích anh."
Tiêu Huyền nằm đó như có điều suy nghĩ: "Ừ, ai sẽ không thích tôi chứ?"
Tạ Tiểu Vũ nhớ tới lời tỏ tình của mình, đỏ mặt, rồi sau đó nói rất chân thành: "Bây giờ em cảm thấy bản thân không còn cách xa anh nữa. Như vậy thật tốt."
Tiêu Huyền kéo tay cậu, hắn và đứa ngốc mười ngón giao nhau, rồi sau đó lẳng lặng nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Mặc dù từ lúc nói em thích anh đến giờ đã được một thời gian rồi.
Tuy vẫn chưa nghe được trả lời được hay không.
Nhưng Tạ Tiểu Vũ em cũng không cảm thấy mình thiếu cái gì cả.
Có thể nhìn thấy Tiêu Huyền một cách chân thật như vậy, giống như chợt nhận ra anh bước ra từ tấm poster lộng lẫy vào nửa đêm trăng sángTrở thành tồn tại chân thật nhất thế gian.
Loại cảm giác đó, là tịch mịch, cũng là hạnh phúc.