Trong cuộc đời chúng ta sẽ xảy ra rất nhiều chuyện sẽ là bước ngoặc thay đổi cuộc sống, tình yêu chính là một trong số đó.
Đó là khi có người quan tâm bạn ấm hay bạn lạnh, bạn vui bạn buồn. khi có người chia sẽ tất cả những điều đó với bạn không điều kiện.
Khi chủ nhật lười biếng không nhàm chán nữa.
Khi đêm dài không còn là vô tận.
Đó là cảm giác hạnh phúc cỡ nào đây.
Đáng tiếc, Tạ Tiểu Vũ còn chưa kịp hưởng thụ điều này thì đã bị quyết định đầu tiên của Tiêu Huyền khi vừa về Bắc Kinh dọa gần chết.
"Cái, cái gì? Tôi...?"
Đứa ngốc vô tội bị kéo tới cuộc họp mà các lãnh đạo công ty đều có mặt, trợn mắt há mồm chỉ vào mình hỏi.
Mấy người đàn ông ngồi một vòng tròn trên những cái ghế sang trọng cũng lộ ra ánh mắt không dám tin nhìn boss.
Tiêu Huyền bình tĩnh nói: "Có vấn đề gì không?"
Lãnh đạo từ trước đến nay không có biện pháp gì với hắn, nhưng cũng phản đối: "Cậu đừng đùa nữa. Cậu có yêu cầu gì cũng có thể, nhưng không thể không để ý đến lợi ích của công ty."
Tiêu Huyền nghiêng đầu hỏi: "Nếu không ông có dự định gì?"
Lãnh đạo nói: "Nếu Giang Bạch đã không ở đây, cậu cũng không muốn đến HongKong, vậy thì một đoàn trợ lý giống Trần Lộ đi."
Tiêu Huyền lập tức cự tuyệt: "Cậu ta là người mới, tôi không cần."
Lãnh đạo cau mày nói: "Tôi biết thời gian cậu ở trong giới nghệ thuật này rất lâu..."
Tiêu Huyền cắt ngang lời ông ta: "Trừ Giang Bạch tôi không cần ai khác. Tạ Tiểu Vũ làm trợ lý cho tôi cũng là tạm thời năm nay, tôi sẽ làm xong tất cả những chuyện tôi nên làm."
Mặc dù là biểu thị quyết tâm, nhưng khẩu khí rất mạnh mẽ.
Ai cũng biết hợp đồng của Tiêu Huyền với công ty sắp hết, lấy tình trạng hiện giờ của hắn thì không cần sợ không có chỗ về.
Lãnh đạo cùng mấy người cấp dưới hai mặt nhìn nhau, cuối cùng rất không tín nhiệm nhìn về phía Tạ Tiểu Vũ đang ngốc trệ hỏi: "Cậu làm được không? Làm công việc quan trọng như thế này?"
Trong lòng Tạ Tiểu Vũ có một trăm tám mươi cái khiếp đảm, nhưng dưới ánh mắt áp lực của Tiêu Huyền, cuối cùng vẫn dùng giọng nói nhỏ như con muỗi trả lời: "Dạ, làm được..."
Đợi đến khi não bộ căng thẳng cộng thêm trống rỗng mà tiễn bước các vị lãnh đạo, đứa ngốc lập tức hốt hoảng quay lại nói với boss: "Sao lại quyết định chuyện của mình tùy tiện quá vậy. Nếu em làm không tốt, công việc của anh sẽ bị em phá hỏng mất."
Tiêu Huyền ngồi ở đó vừa uống hồng trà vừa xem tài liệu, thờ ơ nói: "Không thể nào."
Lúc này, Tạ Tiểu Vũ mới ngượng ngùng thành thật đứng tại chỗ, lấy ra sự nghiêm túc vốn nhỏ nhoi của mình hỏi: "Vậy em phải làm những gì?"
Tiêu Huyền ngẩng đầu, lại cong khóe miệng: "Tối nay chuyển đồ đến nhà anh. Anh cần người chăm sóc mình."
Tạ Tiểu Vũ sững sờ: "Hả?"
Tiêu Huyền nói như đây là chuyện đương nhiên: "Em sao thế? Trước khi Giang Bạch kết hôn cũng ở lại nhà anh, đây là công việc của trợ lý."
Tạ Tiểu Vũ làm việc ở công ty giải trí sao có thể bị hắn lừa, lập tức ngay thẳng phản bác: "Không có mà. Những nghệ sĩ khác cũng không sống chung với trợ lý, em giúp anh làm việc là đủ rồi."
Tiêu Huyền hỏi: "Anh giống bọn họ sao?"
Tạ Tiểu Vũ lập tức chân chó nói: "Không giống, anh là tốt nhất."
Tiêu Huyền cầm tài liệu đứng dậy: "Vậy thì đúng rồi. Bảy giờ tối anh đến đón em. Giờ anh phải đến đài truyền hình ghi hình, em về nhà dọn hành lý đi."
Đối với sắp xếp bá đạo này Tạ Tiểu Vũ vẫn chưa thể tiếp thu, sững sờ đứng tại chỗ khó xử.
Tiêu Huyền thấy thế nhẹ nhàng hôn cậu một cái, sau đó nở nụ cười đi ra ngoài.
Những lo lắng trong lòng Tạ Tiểu Vũ lập tức tan thành mây khói.
Quần áo, CD, đàn ghita, nhạc phổ.
Lúc chạng vạng tối, Tạ Tiểu Vũ ngồi trên giường nhìn tài sản ít đến đáng thương của mình, không biết nên làm gì.
Cuộc sống trôi nổi trong hai năm qua, kể từ khi được Hạ Duy giúp đỡ cũng không có làm quá nhiều việc cụ thể.
Giống như cả thế giới của cậu trừ âm nhạc thì chỉ có Tiêu Huyền mà thôi.
Nhưng... hình như chỉ có hai điều này, cũng đủ trang bị tất cả rồi.
Đây chính là toàn bộ tình yêu của đứa ngốc.
Lúc trong phòng đang yên tĩnh, cánh cửa bị mở ra thật mạnh, rồi sau đó Hạ Duy thở hổn hển chạy vào hỏi: "Tiểu Vũ, cậu muốn dọn đi?"
Tạ Tiểu Vũ ôm đàn ghita ngẩn người, sau đó mới gật đầu: "Ừ. Không phải đã nói với cậu trong điện thoại rồi sao, tôi phải đi làm trợ lý mấy tháng."
Hạ Duy vô cùng không vui: "Làm trợ lý cũng không nhất thiết phải đến nhà anh ta."
Tạ Tiểu Vũ cười cười: "Như vậy thì có thể trông chừng anh ấy ăn một ngày ăn đủ ba bữa, có gì cũng dễ chăm sóc hơn. Hơn nữa, khi trợ lý lúc trước quay lại làm việc, có lẽ tôi cũng về đây mà."
Thoạt nhìn sắc mặt Hạ Duy có vẻ không tốt mấy cũng có phần mất mát, anh như có điều muốn nói nhưng cuối cùng cũng từ bỏ mà chỉ nhìn đứa ngốc.
Tạ Tiểu Vũ lại hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Vả lại Tiêu Huyền là bạn trai tôi... tôi cũng muốn ở gần anh ấy chút."
Hạ Duy như vô cùng không thể tiếp nhận chuyện yêu đương này, anh vẫn kiên trì nói: "Anh ta sẽ không quý trọng cậu."
Tạ Tiểu Vũ suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Chuyện sau này ai biết được, ít nhất tôi không thẹn với lương tâm."
Cậu nói xong bèn lấy một phong thư trong túi xách ra: "Đây là tiền thuê phòng và tiền điện nước. Cám ơn cậu đã giúp đỡ tôi, tôi biết tiền hơi ít."
Hạ Duy cầm lấy, vẫn không lên tiếng.
Tạ Tiểu Vũ kéo tay anh nói: "Hạ Duy, tôi không thể tìm thấy người bạn tốt nào khác giống như cậu cả."
Biểu đạt không quá nhiệt tình, nhưng lại là sự ngại ngùng nhất của đứa ngốc.
Rất nhiều lời vẫn không kịp nói ra, đường ray vận mệnh đã vẽ một hướng mới.
Hạ Duy khó khăn mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chăm sóc bản thân thật tốt."
Một cây Gibson, tủ quần áo treo đầy quần áo mới, macbook, và giường lớn của boss.
Lúc Tạ Tiểu Vũ kéo vali tới nhà Tiêu Huyền nhìn thấy những thứ này, rất giật mình, từ phòng ngủ khó xử đi ra ngoài nói: "Em không cần những thứ này, em tới giúp anh làm việc."
Tiêu Huyền mặc quần áo ở nhà ung dung tự đắc, từ phía sau ôm lấy đứa ngốc: "Những thứ khác là quà khi em nhận chức trợ lý, cái này là nghĩa vụ của chồng em."
Tạ Tiểu Vũ nhìn hắn chỉ vào giường càng căng thẳng, dùng sức lùi ra sau cách xa boss một khoảng nhỏ: "Không, không cần, không có nghĩa vụ..."
Tiêu Huyền nào cho cậu cơ hội phản bác, tự mình đưa tay cầm vali xách vào phòng, sau đó tự chủ trương xếp đồ của Tạ Tiểu Vũ chung chỗ với đồ mình.
Tạ Tiểu Vũ đứng bên cạnh nhìn tất cả hành động yêu chiều của Tiêu Huyền vừa mừng vừa ngỡ ngàng, cuối cùng không nhịn được cầm ghita mới lên nói: "Em không cần nhưng cho em mượn đàn được không..."
Tiêu Huyền không quay đầu lại: "Em cứ tự nhiên."
Tạ Tiểu Vũ lập tức gảy một cái, tiếng đàn vang lên, sợ hãi để lại chỗ cũ, đi tới cầm lấy quần áo cũ của mình trong tay boss xếp chồng lên nhau, thành thật nói: "Anh không cần mua những bộ quần áo này cho em đâu. Em không đẹp, cũng không muốn chạy theo vẻ bề ngoài..."
Tiêu Huyền đứng trên sàn gỗ ngẩn người, rồi sau đó mỉm cười: "Ai nói vậy?! Em là người đáng yêu nhất trên thế giới này."
Đối mặt với cái khen ngoài ý muốn, Tạ Tiểu Vũ mất khả năng suy nghĩ: "Vậy, vậy sao?"
Tiêu Huyền lập tức nghiêng người cắn nhẹ lên khuôn mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Ừ. Nhìn thấy em là anh chỉ muốn ăn em."
Dọa đứa ngốc sợ thiếu chút nữa chạy mất.
Đôi tình nhân ở chung lúc nào là lúc khó khăn nhất?
Đáp án rất đơn giản.
Chính là lúc một người rất muốn làm chuyện hư hỏng, người còn lại rất không muốn làm.
Tạ Tiểu Vũ run rẩy mặc bộ đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, vừa vào phòng ngủ đã thấy Tiêu Huyền lười biếng dựa người trên đầu giường đợi cậu.
Đứa ngốc đứng khá xa giường hỏi: "Anh chưa ngủ à... Ngày mai có lịch trình á."
Tiêu Huyền cười xấu xa: "Ừ. Ngủ liền bây giờ đây."
Tạ Tiểu Vũ nhìn một cái mền lại đỏ mặt: "Hay là em tới phòng bên cạnh ngủ. Em ngủ không ngoan, sẽ quấy rầy anh..."
Ai ngờ Tiêu Huyền chợt duỗi tay kéo cậu nằm xuống, chạm vào khuôn mặt đứa ngốc: "Em thật sự rất kỳ lạ. Bình thường thì ôm album của anh ngủ, bây giờ người thật ở ngay trước mặt em thì em muốn trốn."
Tạ Tiểu Vũ xấu hổ đỏ mặt, não bộ như bị chập mạch không biết nên nói gì mới tốt.
Tiêu Huyền lại cười: "Anh biết, em đang xấu hổ."
Vừa dứt lời thì cho Tạ Tiểu Vũ một nụ hôn dịu dàng.
Đứa ngốc bị hơi thở nóng bỏng của hắn làm cho vô cùng căng thẳng, nhịp tim đập nhanh ôm chặt Tiêu Huyền, mặc cho hắn từ từ từng chút một chiếm lấy tất cả dưỡng khí của mình.
Người đàn ông bình thường làm sao có thể không có dục vọng, càng đừng nói chi người mình thích còn đang ở trước mắt.
Tiêu Huyền cảm giác bụng dưới mình nóng như lửa, dựa vào bản năng vén áo ngủ của Tạ Tiểu Vũ lên.
Nhưng đứa ngốc lại giống như bị điện giật, chợt đẩy hắn ra, kháng cự nói: "Đừng, em chưa có chuẩn bị."
Tiêu Huyền thở dốc, nhưng khi nhìn thấy Tạ Tiểu Vũ thực sự sợ hãi, hắn cứng người trong chốc lát rồi thái độ dịu xuống, ôm lấy cậu: "Được rồi. Anh không chạm vào em, đừng như vậy."
Tạ Tiểu Vũ tự biết mình đuối lý, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi..."
Tiêu Huyền nói: "Không sao."
Nhưng mặt hắn khi dựa vào đứa ngốc hoàn toàn không phải viết không sao, mà rất có sao, vô cùng có sao.
Có thể thấy rõ rằng vị sói xám này đã rất thất vọng khi thịt dê lên đến miệng không thể ăn.