Mới sáng sớm mà cái mặt nó đã trưng ra một đống nhìn là muốn oải luôn. Ánh và Thu lại gần hỏi nó
-Mày sao thế?
-Sao chăng gì? sự kiện gần đây nhất đó- Nó không buồn nhìn nhỏ bạn
-Nam á hả?
-Ờ! đâu đến nỗi phải nghỉ học. chẳng biết suy nghĩ gì cả?
-Mày đâu ở hoàn cảnh tên đó. thì đâu biết được. dù sao cũng là người thân mà. mày cũng phải biết chia sẻ chứ - Thu nhíu mày
-Biết là vậy. nhưng bộ dì hắn muốn hắn như vậy lắm sao? hắn cũng phải biết nghĩ ình chút chứ. ít nhất cũng phải nghĩ cho người khác chứ.. - Nó thở dài
-Vì người khác!? là vì ai vậy ta? - Ánh chớp mắt nhìn nó
-Ơ..mày.. thì.. vì..ai chẳng được - nó ấp úng lấp liếm cho qua
-Còn bày đặt đỏ mặt nữa - Thu cười cười
-Gyaa! Tụi mày...hãy đợi đấy? - nó nói xong chạy phăng qua "lớp hàng xóm"
-Gì vậy Nhi? - Phong tò mò
-Ừm.. Nhi với Phong qua nhà thăm Nam đi - nó gãi gãi đầu
-Tiếc quá! hôm nay Phong bận rồi - Phong cười cười nhìn nó có vẻ hơi tiếc
-Vậy à? - Nó thất vọng lí nhí
-Nhi qua đó cũng được mà - Phong gợi ý
-Híc. ngại lắm với kì kì s đó
-Có gì đâu. thằng đó ở nhà mình với bà giúp việc à
Qua được à! hay quá - nó hớn hở, vui như tết ấy
-Mà qua nhớ chăm sóc hắn giùm nha - Phong nháy mắt với nó
-Ơ..ừm - nó chạy về lớp mặt thoáng đỏ "Phong đẹp trai ghê" (đầu óc bã đậu của nó đang nghĩ vậy đó ạ)
chiều được nghĩ nó vui mừng phấn khởi đi vô chợ mua đồ về nấu canh gà cho hắn ^^
-Ư..! súp, bột ngọt, hạt nêm, thịt gà, rau thơm, hành - Nó suy nghĩ rồi múc muỗng đường cho vô. rồi thêm mấy trái ớt con nguyên mà mặt cười rạng rỡ..
"Oạch" tiếng gì vậy ta?
-Á! gà của mình - nó ngồi xuống nhìn con gà khỏa thân đang nằm sõng xoài dưới đất
-Chết thật! mình ướp gia vị rồi mà - nó cứ ngồi nhìn con gà mà than ngắn thở dài ^^!
Đột nhiên một cái bóng đèn sáng trưng xuất hiện trên đầu của nó (ý tưởng gì nữa đây bà). nó nhìn qua trái, xong nhìn qua phải. rồi ngó lên lại ngó xuống "không có ai?"
-Chắc không sao đâu - nó nói rồi cầm chân con gà bỏ vào nồi tỉnh bơ (giết người không cần đao kiếm @[email protected])
bao nhiêu công sức của nó cũng được đền đáp. một nồi canh gà thơm ngon. và "bổ dưỡng" (kinh khủng thì đúng hơn)
Bỏ vào hộp. bọc thật kĩ. đi ra ngoài bắt chiếc xe buýt và ung dung thong thả nhìn đường phố
. . . p' sau. . .
Nó bước xuống xe đi bộ một con dốc rồi dừng chân tại một cái cổng rất lớn. nhấn chuông một lúc thì có một người phụ nữa khoảng mấy ra mở cổng
-Cháu chào bà - nó lễ phép cúi đầu chào
-Cô lả ai? đến có việc gì không? - Bà mỉm cười hỏi no
-Dạ! cháu là Nhi bạn Nam! tới thăm cậu ấy - Nó cũng mỉm cười thật tươi nhìn bà
-Thì ra là bạn cậu chủ. bà nghe cậu chủ kể về cháu rồi - bà vừa nó vừa mời Nhi vào
-Cháu xin phép - nó cúi đầu bước vô và khá là ngạc nhiên
-Nam kể về cháu sao? - Nó không ngời thấy hồi hộp. Nam kể về mình ư??
-Ừ! nó nói cháu là một cô bé ngốc. luôn bị nó lừa - Bà ấy cười
-Cái gì? - mặt nó tối sầm lại. tên đáng ghét lẽ ra nó không lên mang đồ ăn tới cho hắn
-Nhưng lại rất ngây thơ và đáng yêu. nó nói vậy đó
-Sao ạ? - nó bất ngờ về câu sau của bà nhưng lại mỉm cười hp
hai người đã vô tới nhà. bà ấy chạy vao bếp bưng ra một ly sữa đưa cho nó và nói
-Hai ngày nay nó không ăn gì hết. bà lo cho nó lắm. bà nghĩ cháu có thể khuyên bảo được nó. giúp bà nhé - bà ấy khuôn mặt no lắng nhìn nó khẩn thiết
-"Tên ngốc này thiệt là" - nó nghĩ rồi cầm ly sữa trên tay và nói với bà ấy
-Bà yên tâm, cháu sẽ ép được tên đó mà - nó cười đầy tự tin và bước lên lầu.
Đứng trước một cánh cửa bằng gỗ lớn còn có bảng tên với chữ "vô là chết"
-Tên ngốc này - nó nhíu mày đọc dòng chữ rồi gõ cửa. gõ hoài, gõ mãi, gõ muốn rụng cả tay mà chẳng thấy động tĩnh gì hết
-Hay chết rồi ta? - nó nói rồi đẩy cửa bước vào. trước mặt nó là một căn phòng rông gấp , lần phòng nó, rất tiện nghi có cả nhà vệ sinh trong phòng nữa.. mà sao yên tĩnh quá.. và chỉ có hai tông màu trắng đen nên cảm giác tăm tối sao ấy. nó bước vô trong nhìn qua bức tường với nhiều ô vuông thấy hắn đang nằm trên giường. nó tiến lại gần
hắn nằm với một tư thế..khó tả? cứ như ngã xuống á. mái tóc xõa xuống che cả trán chứ không dựng đứng ngỗ nghịch như mọi ngày (nhìn rất là lãng tử). vẻ mặt của hắn xanh xao mệt mỏi đi rất nhiều. nhìn thấy cảnh này mà nó cảm thấy tim như bị ai bóp chặt, đau không thể tả..
-Nè! tui tới thăm mà ông nằm đó là sao? dậy đi - nó rồi xuống ghế cạnh giường bày đồ ăn lên bàn. nhưng đồ ăn của mấy hôm trước cũng đầy bàn mà còn nguyên
-Nhi! - Hắn bất ngờ quay qua nhìn Nhi
-Tui đã cất công mang đồ ăn tới. vậy lên ngồi dậy và ăn đi
-Tới chi? về đi! - khuôn mặt hắn lạnh băng nói với nó. làm nó giật mình không thể tin nổi
-Nè tui không giỡn với ông đâu? dậy ăn đi - Nhi quay qua chỗ hắn
hắn vẫn không quan tâm tới lời nói của nó
Làm vậy chỉ khiến mọi người lo lắng thêm thôi. ít ra uống ly sữa đi chứ - nó cầm ly sữa đưa ra
Hắn vẫn không quan tâm nhắm mắt lại ngủ. Nó rưng rưng nước mắt tay nắm chặt ly sữa, cảm giác có cái gì đó đang len lỏi trong lòng, cảm thấy đau, ray rứt..
.. Phút trôi qua...
Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng. nó mím chặt môi tay cầm chặt ly sữa và.. đưa lên ún một ngụm. rồi đặt lên môi hắn >. -Ông chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà không chú ý đến những gì diễn ra xung quanh mình. không chỉ Dì mà tui và tất cả mọi người đều lo lắng cho ông. tui không nghĩ là Dì ông sẽ vui khi thấy ông thế này. Ông mà thế này nữa..tui...tui sẽ không bao giờ tha thứ cho ông đâu.
hai hàng nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má nó từ bao giờ. và nó cứ thế chạy đi. không quay lại nhìn
-Cháu xin phép - nó nói với bà giúp việc rồi chạy đi
-"Đồ đáng ghét, tui ghét ông" - nó cứ chạy.. cứ chạy như thế
Hắn vẫn ngồi đó. ngay tại căn phòng của hắn.. hắn vẫn còn rất sốc (chắc là nụ hôn đầu đời đây mà. ngây thơ quá cưng). mắt cứ nhìn ra cữa rồi nhìn vô hộp canh gà của nó để đó. mím chặt môi nơi vẫn còn đọc lại vị ngọt của sữa. và còn đọng lại vị ngọt của cái gì đó mà gắn không hình dung ra.. rồi vớ lấy hộp canh gà ăn "ngấu nghiến" (t.g; thằng này đói quá, quên cả vị giác rồi =.=.!)
Nó về tới nhà mà cái mặt vẫn còn bí xị
-"Hàiz! cũng may đây không phải là nụ hôn đầu của mình. chứ không với tên đáng ghét đó thì..." - Nó lắc đầu rồi nghĩ
="Nụ hôn đầu của mình của ai z nhĩ?" - (Thế thì thua)
-À! với nhóc đó - nó chợt mỉm cười khi nhớ về kỉ niệm với người đó
Nhưng sao nó chợt nghĩ muốn nụ hôn đầu với hắn
-Á! không được! mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? - nó chợt giật mình rồi chuẩn bị trèo lên giường ngủ?