Một buổi chiều bình yên. mọi người tấp lập đua nhau về ngôi nhà m cúng. trước một căn biệt thự khá to và đẹp, ngôi nhà mà lúc nào Thu cũng muốn về nha với gia đình... nhưng bây giờ lại khác
Một không gian yên lặng đến đáng sợ.
-Ba..ba k sao chứ? - Thu lo lắng lại gần đỡ ba dậy
-Ba k sao đâu? con lên phòng nghỉ đi - Ba Thu cố gắng mỉm cười chấn tĩnh con gái mình. Thu nhìn theo thở dài và lết lên từng bậc thang.
-Sao lại thế này chứ - Mẹ Thu ôm mặt khóc nức nở
Thu chỉ biết nhìn theo không biết gì hết
Thu đi dạo trên phố vào buổi tối đó. một buổi tối với lung linh ánh đèn. gió hiu hiu thổi qua làm lòng người cảm giác nâng nâng khó tả. chuyện gì đã xảy ra với Thu mà nó trở lên thế này
Công ty ba Thu đột nhiên bị công lớn ký hợp đồng giờ lại không ký nữa lại không chịu giao hàng như đã đặt. còn hàng hư tồn kho làm giờ ai cũng huỷ hết hợp đông không ai ký hết. còn phải bồi thường với giá cao ngất trời mà không biết gia đình nó có trả nổi k?
-Thu... - tiếng gọi thở gấp từ đằng sau chạy tới nắm lấy tay Thu là Duy
-Em.. có sao k? s lại đi đêm mình hả? - Duy thở dốc. nhìn Thu
-Em... - lúc này đây. Thu mới có thể bật khóc như con nít được. trước đây Thu lúc nào cũng xuất hiện với vỏ bọc của một cô gái trưởng thành.. nhưng giờ thì không thể nhỏ khóc oà lên như một đứa con nít.
-Không sao? ...còn có anh mà? - Duy vòng tay ôm lấy Thu . thật chặt.. nhưng một nụ cười bí hiểm trên môi của Duy.. Thu thì suy tư.. cô biết. chuyện gì đang diễn ra ...
Sau bao nhiêu chuyện lộn xộn xảy ra với nó.. nó ngán ngẩm nhưng bù lại. hôm nay nó đã rủ hắn đi chơi để cảm ơn vụ việc hôm trước
Nhưng khi đi với hắn, nó thật không thể hiểu nổi hắn là con người như thế nào? không biết trong đầu hắn nghĩ đến những gì nữa. nó thật sự rất tò mò muốn bổ đôi đầu hắn ra xem.
-Hehe - nó cười nguy hiểm nhìn hắn khi nghĩ đến việc làm đó
hắn lạnh xương sống khi hiểu cái gì đó đang nhìn mình với ánh mắt "âu yếm"
Đang đi thì bất ngờ gặp Lâm
-Nhi đi đâu v? - Lâm hỏi
-Đi dạo thôi - Nó cười
Lâm nhìn nó r nhìn Nam
-Chúng ta đi ăn đi - chứ nói hết câu Lâm đã cầm tay nó kéo đi khi nó chưa kịp phản ứng gì. thì bất chợt một bàn tay khác nắm lấy tay còn lại của nó giữ lại. Nó quay mặt lại và biết đó là Nam. nó đỏ mặt bất ngờ. Lâm quay lại lườm hắn. Hắn thấy vậy cũng tròn mắt "lườm" Lâm. hai đứa lườm nhau ^^. nó ở giữa nhìn hai người như sắp đánh nhau r ấy
-Anh bỏ tay Nhi ra - Lâm bắt đầu lên tiếng
-Nhi đang đi với Anh mà - Nam chớp mắt nhìn Lâm
Lâm nhìn hắn với ánh mắt quái dị -"chị Nhi đi với thăng biến thái vậy sao?" - Lâm quay qua Nhi kiểm chứng. Nó cũng nhíu mày nhìn lại Lâm "KHÔNG PHẢI VẬY?"
-Em với Nhi có chuyện. anh nhường chị ấy cho em đi - Lân vẫn giữ thái độ kiên quyết
- cho p đó - hắn nói
-Không phải vậy? - Lâm đỏ mặt tía tai hét vào mặt hắn. cái tên này thiểu não à
Vừa dứt lời thì nó kéo Lâm vào góc >. kaka
mà khổ nỗi con nhỏ này không biết nó giống ai mà tham lam dễ sợ. đòi lun cây kem của hắn. trong hki hắn chưa ăn được miếng nào
-Ơ..Nhi - Lâm mếu máo nhưng không thể gọi nó được
Thì mặt nó tái mét khi nhìn thấy cây kem nó đang cầm có một con sâu bò lúc nhúc dãy "chết". nó bất động nhìn sâu rồi hét lên vứt cây kem ôm chầm lấy hắn.. còn cây kem?? người may mắn lãnh trọn cây kem trên đầu không ai khác chính là bạn Lâm tinh quái nhà ta. hắn thì hết nhìn nó r nhìn Lâm cười sặc sụa không chịu nín. Lâm thì đã không trả đũa được đã thê lại còn dính chưởng
-Đủ r - Lâm hét lên. thằng này điên rồi :
Nó ngừng đánh hắn vì tội dám cười nó hắn cũng thôi cười r nhìn Lâm.
-C..chết - Lâm định chuồn đi thì nó tóm lại được. lâm quay qua cười hì hì
-Hay ha - nó cười cười mà vẻ mặt nguy hiểm thế nào ấy. rồi coi như đời Lâm tiêu. hắn thì cứ lăn ra mà cười
...p sau...
Hai thằng con trai nước mắt nước mũi chảy lòng thòng ngồi cạnh nhau. một thằng thì ngón tay in má. thằng thì mắt đen thui.
Lâm quay qua nhìn hắn nói
-Sao đây? - ý muốn hỏi lý do bị đánh
-Cười - hắn nhăn nhó mặt mày
-Cười cũng bị đánh. đây là địa ngục à - Lâm vò đầu
-Tại nhóc hết đó
-Gì tại tui - Lâm bức xúc
-Không chịu ở nhà yên phận đi. chọc phá chi để nhỏ quánh - hắn trách móc
-Ờ.. thì.. mà liên quan gì tới anh
-Liên quan chứ s k?
-Gì chứ?
-Tại nhóc phá làm anh mắc cười để bà quánh cho - hắn ngây thơ nói
Lâm choáng váng đầu óc.. hai con người này đúng là... đúng là không thể hiểu được mà.........
Than thở một hồi. Hắn chợt nhớ ra gì đó quay qua nói với Lâm
-À! A có việc đi rồi. nói với nhỏ đó dùm nhá! pye - vừa nói xong hắn vội vã bước đi.
Lâm vui mừng nói với theo
- Đi cẩn thận. không phải quay lại đâu - kaka loại được đối thủ rồi ( haìz!!! k thể hiểu được)
-Ủa? Nam đâu? - Nó cầm cây bông gòn chạy lại phía Lâm hỏi
-A ấy có việc về trước rồi - Lâm cười tinh quái
- Về k nói gì hết - nó chu mỏ có vẻ k vui
-Có e mà! đi chơi thôi - Lâm cầm cây bông gòn ăn rồi bước đi. Nhóc đã hiểu phần nào tâm tư của nó nhưng k thể nói được. Lâm có cảm giác sắp mất thứ quan trọng của mình.. mãi mãi
-Ơ..! của chị mà - nó nhíu mày chạy theo Lâm
-Nhỏ con mà ăn tham quá! cây thôi, không mập như heo giờ - Lâm đốp lại
-Nà Ní í í..? - (dạ là "cái gì" đó các bác. e mới học được khi qua nhật ăn tết đó ạ! =]]z . Nó: bà này chém kinh vãi.)
Nó nhảy lên lưng Lâm đòi lấy lại bằng được cây bông gòn
-Nhi nặng quá đi - Lâm nhăn mặt
...................
Hắn đẩy cổng bước vô nhà Phong. khi thấy Phong đang đứng ngoài cửa
-Chuyện gì v?
-À.. - Phong không nói gì chỉ nhìn vô trong nhà. hắn thấy thế cũng nhìn theo hướng ánh mắt Phong đang nhìn. trong nhà một chàng trai đang quay lưng lại với một cô gái trong khi cô ấy đang cố gắng vui vẻ nc với cậu ấy. không ai khác đó là Minh và Ánh
-Hôm nay e nấu canh chua a thích nè - Ánh vừa nói cười vừa bưng tô canh đặt xuống bàn cạnh đó.
-Em phải để anh nói bao nhiêu lần nữa hả? - Minh quát to. Ánh giật mình nhìn Minh như không tin vào mình. đây là lần đầu tiên Ánh thấy Minh giận dữ như vậy. Ánh im lặng cúi mặt xuống mà nước mắt lăn dài mà không giám bật khóc thành tiếng/ Minh thở dài bước từng bước lại gần Ánh. đứng đối diện cô đặt nhẹ đôi tay lên vai cô. Đôi tay mà lúc nào Ánh cũng thích khi nắm bàn tay ấy. nhưng bây giờ không thể... Minh nhẹ nhàng nói. nhẹ nhàng tới nỗi muốn xé nát con tim Ánh
-Anh xin em? Anh thật xự rất khó xử... em.. - Minh cúi đầu im lặng rồi thở mạnh lấy hơi
-Hãy quên anh đi
Minh bước vội vô phòng như không muốn Ánh thấy cảm xúc hiện giờ của mình. Ánh như người mất hồn khi nghe những lời đó. đôi chân như không còn chút sức lực nào, không thể đứng vững được nữa. đổ ập người xuống.
-Hết..hết thật rồi - Ánh không nói thành lời. nước mắt cứ rơi.. rơi hoài không ngớt. cô bật khóc nức nở. lần này thì khóc thật rồi.. Ánh như là một con cừu nhỏ lroi xuống vựa sâu.. không thể vựng lên được nữa.
Đột nhiên
Đột nhiên nột bàn tay với tờ khăn giấy ngay trước mặt nhỏ.. mắt nhỏ tròn xoe ngạc nhiên ngước lên nhìn với đôi mắt long lanh
-Ưm..Không khóc Ánh xinh hơn - Hắn không nhìn hắn tay thì gãi gãi trên mặt ( còn gãi cái gì thì e chịu) nhưng nhìn rất là đáng yêu.
-Đ..Đồ - Ánh từ từ bò dậy cúi mặt xuống. mái tóc đen dài xoã ra
-G..gì - hắn không hiểu gì hết thì
-Đồ ngốc - Ánh hét thật to và ôm chầm lấy hắn. khóc nức nở... Hắn đơ.. sốc.. mất hồn (phải rồi. tự nhiên được gái ôm mà. biết chộp thời cơ ghê)
-Không s đâu - Hắn nhỏ nhẹ rồi cũng choàng tay ôm Ánh. bàn tay đặt nhẹ vuốt lên mái tóc dài mượt mà rất nhiều thằng con trai muốn vuốt lần...
Phong đứng ngoài cửa nhìn người họ thở dài.. không biết mọi chuyện sẽ thế nào với cô bé lúc nào cũng luôn miệng cười nói vui vẻ.. Phong lắc đầu rồi thò tay vào túi móc điện thoại ra và... chụp lại tấm hình đứa ôm nhau làm bằng chứng kaka (Anh ấy cũng ít có gian lắm đấy ???)