- Cô mới làm gì vậy hả?
Mặt nhỏ tái mét vì khó thở, mắt mở to nhìn Shank đang giận dữ mà miệng ú ớ được vai chữ
- Cậu...tôi..ưmm...
- Cậu dừng lại đi -Ji Ah đi tới gỡ tay Shank ra khỏi nhỏ
Shank buông ra, mắt trừng lên nhìn nhỏ đầy đáng sợ
Còn nhỏ thì hít lấy hít để oxi rồi bình tĩnh quát lên
- Shank cậu sao lại bóp cổ mình như thế
Shank không đáp, nhưng mắt vẫn phóng ra những tia lạnh lẽo
Đương nhiên là cậu biết nhỏ này. Min Areum, con gái của chủ tịch thời trang đứng đầu cả nước, cũng được xem là hotgirl của trường, cô ta còn là phó hội học sinh toàn trường nên chả ai dám đụng tới
Nhưng đối với cậu đây cô ta không bằng một cái đinh. Hơn hết cậu biết cô ta thích cậu
- Cứ thử đụng vào chị ấy một lần nữa đi...-nói đến đây cậu dừng lại rồi ghé sát tai nhỏ thì thầm -Xem mạng cậu có giữ được không
Cười khẩy một cái rồi cậu cầm tay Mia dắt cô đi trước sự ngu ngơ của nhỏ Areum
Bọn nó được miễn phí xem hài nên cười phá lên, chỉ có Ji Ah thì bối rối thấy rõ
Nhỏ Areum chứng kiến cảnh đó thì tức xì khói lên. Nhỏ đây theo đuổi Shank bao nhiêu còn chưa được đáp lại
Quà nhỏ tặng Shank đều cho người trong câu lập bộ bóng rổ. Thư nhỏ viết thì Shank xé
Vậy mà chỉ vì một đứa con gái nhỏ vừa đụng vào thì cậu đã đòi lấy mạng nhỏ
Cuộc đời còn gì đáng buồn hơn?
Siết chặt tay lại, nhỏ chửi thầm một câu rồi mỉm cười nhẹ, ánh mắt lộ tia gian mãnh
Nhưng nhỏ lại không hay biết bản thân mình đang hiểu lầm cặp chị em này
Kéo Mia vào lớp, Shank giận dữ đập bàn rồi hét thẳng vào mặt Mia một câu
- Ngốc hay sao mà lại đứng yên cho nhỏ đó đá chị? Không biết đánh lại sao?
Nghe tiếng đập bàn cả lớp giật mình quay xuống, ai ngờ lại phải nghe tiếng hét của Shank nữa
Nhưng cả lớp lại khó hiểu hơn khi nhìn cái dáng vẻ thảnh thơi, không quan tâm của Mia
Mặc kệ cả lớp và Shank nhìn mình, Mia vẫn thản nhiên ngồi xuống, đeo tai nghe rồi nhắm mắt lại
- Mày giành của chị rồi -Mia nói
Shank như bị hố, quê một cục, miệng như bị chặn lại không biết nói sao đành giữ mặt lạnh mà về chỗ
Thấy thằng em trai mình như vậy Mia bất giác cười khiến Shank còn nhục hơn nữa
Ji Ah đi đến, ngồi xuống khuôn mặt bối rối nhìn Shank
- Xin lỗi cậu -cô khẽ nói
- Cô có lỗi gì? -Shank nhíu mày
- Thì tại tôi đụng cô ấy nên...
- Không phải -Shank chặn họng
Ji Ah đơ ra không hiểu gì cả
Ở một góc nào đó, JungKook dựa người vào thân cây, mắt nhìn lên trời mơ màng tỏ vẻ u sầu
Đột nhiên tiếng điện thoại reo lên phá vỡ không gian yên tĩnh của cậu
Nhíu mày khó chịu, cậu chụp lấy điện thoại, nhìn vào tên người gọi ánh mắt cậu dịu lại
- Alo
- Cậu khỏe chứ? -bên kia điện thoại vọng qua
- Tớ khỏe còn cậu? -JungKook ôn nhu nói
- Rất khỏe, JungKook à tớ rất nhớ cậu
JungKook tự nhiên yên lặng, mặt cậu đanh lại không cảm xúc
- Cậu sao vậy? Không khỏe sao?
- Tớ ổn
- Tớ rất nhớ cậu đấy -vẫn là cái giọng nũng nịu ấy
- Ừ -JungKook lạnh nhạt đáp
- Cậu nhớ tớ chứ?
- Tớ....-JungKook không biết trả lời sao
- Đừng nói gì cả tớ biết cậu cũng nhớ tớ mà -bên kia điện thoại có thể nghe được tiếng cười của cô gái
Cậu không đáp
- Tớ sắp về Hàn rồi JungKook à
- Vậy sao?
Cậu cười, một nụ cười buồn đầy chua chát
Hello, các bạn muốn biết cô gái nói chuyện với JungKook là ai không? Chap sau sẽ rõ nhé, mọi người tối ấm nà :)))