Bên đường, lá cây theo gió rơi xuống đất, bị xe điện dẫm lên.
Tiêu Chước vội vã đến cửa hàng, sau khi lấy đồ cậu vội vàng mang đồ ăn đến tiểu khu Duyệt Loan cho khách đặt hàng.
Tiểu khu rất cũ, tường bên ngoài phủ đầy bụi, hành lang bằng xi măng chưa được sơn sửa lại. Không có thang máy, Tiêu Chước chỉ có thể vội vàng leo thang bộ mang lên. Lúc này trên hành lang vắng lặng không có ai, nếu không nhất định sẽ có người phát hiện ra tốc độ của Tiêu Chước đã vượt qua giới hạn của con người.
Trong giây lát Tiêu Chước đã xuất hiện ở tầng , hô hấp của cậu không loạn, gõ cửa phòng -.
Cậu gõ cửa rất lâu, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Tiêu Chước đang chuẩn bị gọi điện cho khách hàng thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
Khách hàng là một cô gái trẻ trung, nước da ngăm đen, mặc một chiếc váy đen, mái tóc dài nhuộm vàng, xõa lòa xòa.
Vì đợi đồ ăn quá lâu, cô ta nhìn Tiêu Chước nói: “Rốt cuộc cậu đã làm gì vậy? Thời gian dự kiến giao hàng là :. Cậu tự xem đi, bây giờ là :. Cậu có đạo đức nghề nghiệp không?”
Cô ta cầm di động bằng tay phải, vừa nói vừa đánh giá Tiêu Chước bằng con mắt xem thường.
Tiêu Chước biết lỗi là do cậu đã trễ giờ, nên lúc này rất chân thành nhận lỗi: “Thật xin lỗi, làm cô bị trễ bữa ăn. Trên đường tôi giao đồ gặp phải bọn bắt cóc trẻ con tiện thể giúp đỡ họ nên mới bị chậm gờ. Thật sự xin lỗi.”
Lúc cậu đang nói chuyện, phòng đối diện đúng lúc có người mang thùng rác muốn đi ra ngoài nghe thấy vậy cũng nhìn sang bên này.
“Trễ lâu như vậy mà chỉ xin lỗi thôi sao?” Cô gái tóc vàng cười lạnh lùng rồi giật lấy túi thức ăn: “Được rồi, được rồi. Cậu đi đi, phiền chết đi được, đồ điên.”
Nói xong cô ta định đóng cửa, nhếch mép cười nhạo, bây giờ nhân viên giao hàng đúng là lắm trò thật. Cứu người? Sao cậu ta không nói cậu ta đi cứu thế giới luôn đi? Lý do cũng không biết bịa. Nhìn đẹp trai, trông cũng thật thà nhưng mở miệng ra đã nói dối như vậy.
Tuy nhiên, một giây trước khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Tiêu Chước đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cánh cửa.
Sức của cậu rất lớn, dù cô gái có kéo thế nào cũng không được.
“Cậu… Cậu muốn làm gì?” Cô ta sững sờ, hoảng sợ uy hiếp: “Cậu mà dám làm bậy tôi sẽ báo công an đấy!”
Tiêu Chước không trả lời lại những lời đe dọa của cô ta, nghiêm mặt nói: “Hiện tại xã hội văn minh, không ai dạy cô không được dùng lời thô tục để mắng người sao?”
Vừa rồi cô gái tóc vàng còn kiêu ngạo, giờ đã sợ hãi nhìn Tiêu Chước.
Tiêu Chước cũng không định bắt nạt phụ nữ: “Xin lỗi đi.”
Cô ta như sắp khóc, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không nên mắng cậu. Tôi biết mình sai rồi…”
Tiêu Chước gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, sau đó buông tay ra.
Cậu vừa mới thả nó ra, một giây sau cánh cửa đã đóng sầm lại.
Sau đó, việc giao hàng của Tiêu Chước diễn ra rất suôn sẻ, cậu không giao trễ một đơn hàng nào. Đến lúc tan ca, cậu đã hoàn thành tổng cộng đơn hàng. Cậu giao đồ ăn rất nhanh, thái độ tốt, ngoại hình đẹp trai, nên khách hàng rất hài lòng, nhiều người không chỉ khen Tiêu Chước còn cố ý tặng tiền thưởng cho cậu.
Ban đầu Tiêu Chước không để ý đến phần thưởng, nhưng khi về công ty cậu mới nhận ra rằng mình đã nhận được rất nhiều tiền thưởng còn nhiều hơn của nhiều người cộng lại, điều này khiến nhiều đồng nghiệp vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Vì thế quản lí còn cố ý khen ngợi cậu, nói không ngờ nhìn Tiêu Chước nhã nhặn, lúc làm việc lại nhanh nhẹn như vậy, sau này nếu Tiêu Chước tiếp tục cố gắng làm tốt sẽ được càng nhiều tiền thưởng.
Tiêu Chước thay quần áo, bước ra khỏi công ty, nhìn số tiền thưởng trên điện thoại di động, đây là khoản tiền đầu tiên mà cậu tự mình kiếm được, cậu muốn ăn mừng, vì vậy cậu đã gọi cho Trịnh Kình, nói muốn mời anh đi ăn tối.
Mấy ngày nay cậu đều ăn của Trịnh Kình, dùng của Trịnh Kình, hiện tại có tiền rồi, mời Trịnh Kình ăn một bữa cơm để cảm ơn là chuyện nên làm.
Dù sao cậu cũng muốn ăn Trịnh Kình, cậu phải nghĩ cách gia tăng tình cảm của hai bên chứ.
Trịnh Kình rất ngạc nhiên khi nhận được lời mời của Tiêu Chước, nhưng được ăn miễn phí ai lại từ chối. Anh không chút do dự đồng ý ngay lập tức.
Cúp máy, Tiêu Chước không biết quán nào gần đây có đồ ăn ngon, cậu hỏi đồng nghiệp, sau đó nhắn địa chỉ cho Trịnh Kình.
Sau khi Trịnh Kình nhận được địa chỉ cũng không nhìn, chỉ lái xe theo bản đồ. Nhưng càng đi, anh càng thấy con đường ngày càng hẹp, càng ngày càng xa. Đến nơi mà xe anh không lể lái vào được nữa, anh phải tìm chỗ để đậu, sau đó đi bộ theo đường tắt.
Đó là một con ngõ hẹp nhưng đông đúc, rất nhiều người qua lại, hai bên đường có nhiều quán ăn vặt và đồ nướng, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi khói dầu nồng nặc.
Trịnh Kình ngửi thấy mùi khói dầu kém chất lượng thì cau mày. Anh mặc một bộ đồ đắt tiền, từ đầu đến chân đều rất chỉnh chu, thực sự không ăn nhập với những người xung quanh.
Đang đi bộ, anh vô tình giẫm phải nước thải từ quầy hàng làm bẩn phần trên của đôi giày. Lông mày anh lập tức cau chặt, cảm thấy cả người mình như bị bẩn vậy, anh thật sự không muốn đi vào trong chỉ muốn quay đầu rời khỏi thật nhanh.
Không ngờ lúc anh định quay người rời đi đã bị Tiêu Chước đang đợi trước cửa quán ăn nhìn thấy.
“Trịnh Kình, tôi ở đây, anh đi ngược rồi.” Tiêu Chước vội vàng vẫy tay với Trịnh Kình, gọi to.
Trịnh Kình dừng lại, giãy dụa trong im lặng mấy giây, cuối cùng cũng xoay người đi về phía Tiêu Chước.
“Đây là chỗ cậu mời tôi ăn à?” Trịnh Kình ghét bỏ hỏi.
Tiêu Chước giới thiệu: “Anh đừng nhìn bề ngoài, thật ra đồ ăn ở đây rất ngon. Đồng nghiệp của tôi đã giới thiệu chỗ này đấy, nói đồ vừa rẻ vừa ngon, ăn xong nhất định sẽ không hối hận.”
Trịnh Kình không nói nên lời, thầm nghĩ hiện giờ anh hối hận rồi. Đáng ra anh không nên hy vọng Tiêu Chước có thể mời anh ăn đại tiệc.
“Đợi chút nữa anh nếm thử sẽ biết.” Tiêu Chước cười nói: “Mau ngồi, mau ngồi đi, đừng đứng nữa.”
Trước khi ngồi xuống, Trịnh Kình lau đi lau lại cái ghế, nhưng lau thế nào cũng không vừa ý. Tiêu Chước thầm nghĩ tật xấu của long tộc quá nhiều, cậu làm phép phủ một lá chắn lên chiếc ghế kia.
Trịnh Kình liếc nhìn Tiêu Chước, cuối cùng vẫn ngồi xuống..
Không bao lâu sau thức ăn đã được bê lên, màu sắc rất đẹp, mùi cũng rất thơm. Tiêu Chước nếm thử trước, hai mắt cậu sáng lên, sau đó giục Trịnh Kình nếm thử.
Trịnh Kình không thể từ chối sự nhiệt tình của cậu, miễn cưỡng gắp một miếng củ sen nếm thử. Củ sen thái sợi mềm nhưng không nát, ăn vào giòn giòn. Vốn anh tưởng rằng đồ ăn của những cửa hàng thức ăn kiểu này sẽ rất khó nuốt, nhưng không ngờ mùi vị lại rất ổn.
Tiêu Chước vội vàng hỏi: “Thế nào? Rất ngon đúng không?”
Trịnh Kình gật đầu: “Cũng được.”
Nếu có Chúc Dư ở đây, anh ta sẽ ngạc nhiên đến mở to mắt khi thấy cảnh này, còn phải tự hỏi liệu Trịnh Kình có bị yêu quái nhập hay không. Suy cho cùng, Trịnh Kình rất thích sạch sẽ, thậm chí sẽ không thèm nhìn đến những quán ăn ven đường, thế nhưng hiện giờ anh lại đồng ý hạ mình tới đây ăn cơm.
Nghe được lời khẳng định của Trịnh Kình, Tiêu Chước cười rạng rỡ nói: “Nếu ngon thì ăn thêm đi. Đừng khách sáo.”
Lúc cười, đôi mắt cậu cong cong, khóe môi nhếch lên ngọt ngào tưới mức động lòng người.
Ăn xong, hai người đi bộ ra bãi đậu xe, trên đường còn phát hiện có một quán bán đồ tráng miệng. Tiêu Chước nhìn qua cửa sổ trưng bày thấy những món tráng miệng đẹp mắt, tự nhiên cậu không nhấc chân nỗi nữa.
“Những món này trông ngon quá.” Tiêu Chước nhìn chằm chằm vào cửa kính.
Trịnh Kình cũng liếc nhìn những món tráng miệng trong cửa hàng, trông rất tinh xảo đáng yêu. Chỉ có những con yêu quái nhỏ mới thích ăn. Anh không ngờ Tiêu Chước, một đại yêu cũng thích những món này.
“Muốn ăn không?” Trịnh Kình hỏi.
Tiêu Chước không nghĩ ngợi đã gật đầu thật mạnh.
Trịnh Kình nhìn cậu: “Vậy cậu có tiền không?”
“…” Vẻ mặt của Tiêu Chước cứng lại, sự vui vẻ của cậu lập tức như quả bóng bay xì hơi. Số tiền cậu kiếm được chỉ đủ để mời Trịnh Thanh ăn tối thôi.
“Không có tiền thì thôi đi.”
Tiêu Chước đứng yên, nhìn Trịnh Kình bằng ánh mắt đáng thương.
Trịnh Kình: “…” Đại yêu phải có khí thế của đại yêu, lại còn giả vờ dễ thương?
Mười phút sau, Tiêu Chước bước từ quán ra mỗi tay cầm một món tráng miệng, còn hỏi Trịnh Kình để xác nhận lại một lần nữa: “Anh thật sự không định ăn à?”
Cậu hỏi rất không có thành ý, lúc hỏi còn rụt món ngọt lại như sợ Trịnh Kình sẽ giành ăn với cậu.
Trịnh Kình nhìn thấy cử chỉ này, thầm nhếch mép, lắc đầu nói: “Yêu quái nhỏ mới thích đồ ngọt.”
Tiêu Chước vừa ăn vừa nheo mắt cười: “Ai quy định đại yêu không được ăn chứ?”
Nghe Trịnh Kình nói không ăn món ngọt cậu rất vui, như vậy một mình cậu có thể ăn cả hai rồi.
Trịnh Kình đi về phía trước, liếc xéo Tiêu Chước đang nghiêm túc ăn bánh với vẻ mặt mãn nguyện. Dáng vẻ cúi đầu ăn bánh của cậu trông rất ngoan ngoãn, không hề giống một đại yêu hung dữ tý nào.
Khóe miệng cậu dính bánh ngọt màu trắng trông thật đáng yêu.
Đang đi, điện thoại của Tiêu Chước vang lên. Cậu liếc nhìn rồi bắt máy, sau đó đột ngột dừng bước.
Trịnh Kình không biết đã xảy ra chuyện gì, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao đâu.” Tiêu Chước phản ứng nhanh. Cậu cất điện thoại đi, vẻ mặt không thay đổi nói: “Tôi vừa nhận được một phản hồi không tốt.”
Đêm khuya, tại tiểu khu Duyệt Loan.
Trong căn phòng ở tầng , ánh mắt Trần Cầm dán vào màn hình điện thoại, trên mặt đầy vẻ kích động, mừng như điên.
Cô ta là một Vlogger. Cô ta trở thành người nổi tiếng trên mạng nhờ chụp những bức ảnh gợi cảm, cô ta kiếm tiền dựa vào những bình luận ở dưới những bức ảnh đó.
Nhưng gần hai năm nay giới vlogger đã có nhiều thay đổi lớn, rất nhiều cảnh không được phép đăng, nếu nghiêm trọng còn bị xóa đi. Trần Cầm không dám quay chụp những thứ gợi cảm như thế nữa. Cũng bởi vậy, những fan của cô ta gần như đều bỏ đi, hiện giờ cô ta còn rất ít người theo dõi, cô ta chỉ còn là một hot girl hết thời mà thôi.
Càng ngày càng có ít fan cuồng, Trần Cầm đã chẳng còn quan tâm đến gì nữa, chất lượng của video cũng càng ngày càng xuống thấp.
Nhưng ngay ngày hôm nay, cô ta tiện tay đăng một video nói về thái độ phục vụ của người giao hàng, video thái độ đã kém lại còn uy hiếp của cô ta đột nhiên lại hot.
Video này hót nằm ngoài dự đoán của Trần Cầm. Hầu như lúc nào cô ta cũng chú ý đến nó, nhìn lượng thích tăng từ mấy chục nghìn rồi chục triệu.
Lâu lắm rồi cô ta không được nhiều người quan tâm như vậy.
Trần Cầm nhìn số lượng người like tăng nhanh như vậy, trong lòng vui mừng: “Tôi biết tôi vẫn có thể hot, tôi sẽ không bao giờ bị phớt lờ nữa.”
Nhưng cô ta vẫn chưa hài lòng, cô ta muốn được nhiều lượt thích hơn, nhiều người hâm mộ hơn và được nhiều người chú ý hơn nữa.
“Đúng rồi. Còn video nữa …” Trần Cầm nhanh chóng lục điện thoại, chốc lát cô ta đã tìm được đoạn video lúc sáng cô ta vô tình quay được.
Cô ta xem kỹ video để phân tích nội dung, càng xem cô ta càng thấy thích thú.
Cô ta có một linh cảm, sau khi video này được đăng, nó chắc chắn sẽ khiến cô ta ấy hot ngay lập tức.
Trần Cầm phấn khích đến mức tim đập nhanh, như thể cô ta đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp của mình sau khi trở thành hot girl mạng, liên tiếp nhận quảng cáo, đếm tiền tới mức chuột rút tay.