Hôm nay Dear đang cảm thấy rằng những người xung quanh có vẻ lạ đi. Từ sáng tới giờ, thằng Shin-chan, chàng trai tính cách nghệ sĩ đi tới nói một cách đơn giản cứ như chưa từng bác bỏ sống chết mặc bay rằng... "Chiều nay tao sẽ vào họp cổ động" cùng với bàn tay được băng bó lại. Khi hỏi nó thì nó trả lời rằng...
"À, tao muốn biết rằng bìa khối xi măng nó cứng cáp và chịu đựng được tới mức nào, thế nên tao hy sinh lấy tay để thử."
Và thằng bạn thân rắc rối dạo này cứ làm như là hươu cao cổ, cứ ngước cổ cao lên tìm kiếm ai đó suốt giờ nghỉ trưa, khi hỏi nó thì nó trả lời rằng...
"Người lùn lùn như mày đừng xen vào chuyện của người cao cao như tao đi thì hơn."
Ờ, thằng cao ráo! Phun nước miếng
Chưa, vẫn chưa có hết. Khi vào họp cổ động buổi chiều, sao tôi lại cảm thấy ớn lạnh ở sống lưng, cảm thấy giống như bị đàn anh giáo dục chú ý một cách đặc biệt. Đặc biệt là cái anh áo đen mà cậu từng giúp xách túi và áo thực tập kỹ thuật cho. Mỗi lần ngẩng mặt lên, cảm thấy giống như cái người mặt râu ria lỏm chỏm như tội phạm siêu cấp đó đang nhìn chằm chằm về phía cậu.
Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy!
Vì thế, khi vừa bước vào căn hộ vào lúc giờ tối, đôi mắt to chỉ biết quét mắt qua trái, liếc mắt qua phải, sợ rằng trở về sẽ lại gặp thêm người lạ lùng nữa. Nhưng cả phòng lại hoàn toàn tối tăm, thể hiện rằng người còn lại chắc chắn vẫn chưa có về.
"Xong với thằng trộm này! Tao sẽ chơi game cho thỏa thích luôn, hừ hừ.". Nói xong, người đang mệt ơi là mệt từ việc vào họp cổ động chạy hớn hở vào phòng ngủ, nhanh chóng tắm rửa thay đồ để chiếm lấy khu vực trước tivi cùng lúc kéo ra máy game siêu ngầu ra chơi một cách không e ngại gì chủ nhân.
Dù sao cũng đã là chó có chủ rồi. Chủ nhân chắc không trách nếu mượn lấy mà chơi đâu.
"Dạo này mày lẳng lơ ơi là lẳng lơ nhỉ, Dear! Anh Porsche cho làm chó thì liền chịu làm chó.". Lắc đầu một chút, rồi thôi để ý tới chuyện lẳng lơ hay không lẳng lơ khi mà còn cả trăm game mà cậu chưa có mò tới trong máy của anh trai cùng phòng. Định là sẽ chơi để chờ, lát khi nào người còn lại về hẳn tắt game đi ngủ.
Nhưng bởi vì sự mệt mỏi từ việc học cả ngày, bị thằng bạn khốn nạn chọc, hơn nữa còn gặp ánh mắt lạ lùng gây áp lực của đàn anh giáo dục. Cuối cùng, chàng Daranpat cũng đã ngủ gục trước mặt tivi.
Kim ngắn đã qua con số khi Purin mở cửa phòng bước vào. Ánh đèn được mở sáng rực khắp cả phòng làm cho người vừa mới đi uống với bạn thân chau mày lại. Chân dài thực hiện việc cởi giày rồi bước vào trong phòng, trước khi thấy màn hình tivi hiện lên game thể loại phiêu lưu đã được mở ở màn hình chính và để yên như vậy.
"Chơi xong tại sao không tắt?". Chàng trai lầm bầm nhỏ nhẹ lúc ném túi tài liệu và áo vest lên ghế salon. Nhưng chỉ mới đi vòng qua thì đã thấy... chó con đang nằm cuộn người thành một tảng phía trước tivi.
Cậu không hề nói quá sự thật dù chỉ một chút. Cậu nhóc nhỏ con môi đỏ đang co ro bởi vì hơi lạnh từ máy điều hòa. Hơn nữa bây giờ Dear nó chỉ mặc áo lỗ mỏng màu trắng cùng cái quần đá banh cỡ lớn. Thế là thấy được nó đang nằm ôm cánh tay trắng bóc của chính mình. Cái đầu tròn tròn có mái tóc đen tuyền phủ lên gò má được đặt lên cái gối đẹp. Ngủ say tới mức đáng ghen tỵ, nhưng cũng đáng thương.
"Gì mà ngủ ở đây vậy? Một hồi lại bệnh nữa.". Purin lắc đầu rồi di chuyển tới ngồi xổm, kéo tay cầm game ra, tắt máy rồi đẩy bộ máy game vào trong ngăn kéo. Sau đó liền quay qua nhìn chú cún nhỏ con.
Chú cún môi đỏ mà hôm nay có vẻ cuốn hút ánh nhìn một cách không tả được.
"Mày còn đang choáng hay sao vậy, Porsche?". Chàng trai lắc đầu định thần lại khi mà ánh mắt cứ nhìn đôi môi màu đẹp lộ ra khỏi mái tóc màu sậm. Và ánh mắt vô tình nhìn về phía cánh tay trắng trẻo, chỉ được luồn qua áo lỗ mỏng manh. Không nhịn được mà cảm thấy rằng thằng nhóc này thân người có chút xíu.
Có lẽ là bế nổi. Thân hình chắc cỡ cỡ như Dream.
Suy nghĩ mà Purin đuổi đi lần nữa. Một phần vì em nó là con trai hơn nữa đã lớn rồi. Chắc nó sẽ la lối vang khắp phòng nếu biết rằng cậu cố gắng bế nó đi ngủ giống như bé gái. Hơn nữa còn được mệt mỏi chạy theo làm lành với nhau nữa. Vì vậy, Purin đành đưa tay tới khều khều nhẹ ở cánh tay.
"Dear, dậy! Sao lại ngủ ở đây..."
"Ưʍ... Kìa mẹ, Dear muốn ngủ.". Và thay vì sẽ dậy, thằng nhóc nó có vụ kéo vai ra tránh, lên tiếng lầm bầm nhỏ nhẹ. Hơn nữa còn vùi mặt vào cái gối êm ái nhiều hơn trước, tới nỗi người nghe suýt nữa đã bật cười.
"Thì đi ngủ ở trong phòng đi."
"..."
"Dear, anh nói là dậy rồi đi ngủ ở trong phòng.". Khi thấy rằng em nó nằm im giống như đã ngủ trở lại như cũ, Purin liền lung lay cánh tay mạnh hơn một chút. Và cảm thấy được sự lạnh ngắt của gió từ máy điều hòa thổi vào làn da trắng của nhóc này. Lạnh tới mức phải nắm lấy cánh tay nó và vuốt nhè nhẹ cứ như truyền hơi ấm.
Mịn
Đúng vậy, cảm giác đầu tiên khi vuốt ve làn da đứa em trai nhà bên cạnh là sự mịn màng. Mặc dù nó lạnh, nhưng làn da đó thật sự rất trơn mịn.
"Ư... Chế Dream, cho Dear xin phút... Chẹp! Chẹp!". Kì này nó không có nói mớ gọi mẹ, nó lại nói mớ qua gọi chị gái nữa, làm cho người đánh thức lắc đầu một cách mềm lòng, lấy ra bàn tay đang nắm lấy cánh tay của nó trước khi cảm giác lạ lùng sẽ công kích vào sự thiếu tỉnh táo của cậu. Càng được nhìn thấy gò má trắng trẻo của nhóc này, Purin càng cảm thấy rằng nó....... có lẽ là đáng yêu.
"Không phải mẹ và cũng không phải chị gái gì hết... Dậy được rồi, thằng nhóc rắc rối.". Thế nhưng chàng trai vẫn không từ bỏ sự cố gắng trong việc đánh thức đứa em. Nhưng khi thấy dáng vẻ không chịu nhúc nhích gì hết của thằng nhóc trước mặt, Purin liền im lặng một lúc trước khi đôi mắt sắc bén sáng rỡ lên. Một suy nghĩ chạy vào trong đầu một cách không kịp phản ứng.
Có dậy không ta? Đáng để thử.
"Dậy được rồi, chó con. Chủ nhân về rồi. Nhanh lên! Đi ngủ trên giường với chủ nhân nhanh lên!". Purin không nói kiểu bình thường, nhưng lại cúi mặt xuống thì thầm sát bên tai. Định chọc ghẹo thằng em trai mà lát nữa nó dậy sẽ làm ầm lên chắc luôn. Cậu thích thú một cách không tả được với vai trò chủ nhân và chó con của bọn họ.
Thì chắc là do Dear nó đáng yêu giống như con Toob.
"Ư...". Nhưng rồi, người được đánh thức kiểu nào cũng không dậy lại lim dim mắt một cách ngái ngủ rồi lầm bầm trong họng.
"Chủ nhân hả...". Dáng vẻ say giấc vẫn chưa tỉnh hẳn làm cho Purin bật cười. Định là sẽ đưa tay tới vò đầu nó một cách thương yêu, nếu không phải bởi vì...
Mặp
Chụt
Nếu không phải bởi vì cậu nhóc đưa cả tay tới ôm lấy quanh cổ, dùng đôi mắt lim dim mở ra nhìn, hơn nữa còn ngước mặt tới hôn vào môi kiểu mà chủ nhân đôi môi trợn to mắt. Nhiêu đó chưa đủ, cậu chó con còn lùi ra, dùng đầu lưỡi màu tươi liếm nhẹ lên môi của Purin cứ như chó con làm nũng với chủ nhân.
"Dear...". Purin rên trong họng một cách không tin vào mắt mình. Cả trái tim gần như ngừng đập với người di chuyển tới hôn cậu trước. Và chỉ giây sau, thằng nhóc môi đỏ liền mỉm cười híp mắt, nói với giọng ngái ngủ.
"Chủ nhân trở về rồi ạ?"
Nói xong, Dear liền buông tay từ việc ôm quanh cổ rồi đứng dậy đi lạng qua lạng lại như người đang nửa tỉnh nửa mơ về phía phòng ngủ của mình. Mặc dù vẫn đang lầm bầm kiểu mà Purin nghe thấy rõ cả lỗ tai.
"Ưʍ... ưʍ... Ngủ... ngủ với chủ nhân... Ngủ..."
Păng!
Cậu nhóc nhỏ ngủ mớ đã mất tích vào trong phòng ngủ nhỏ rồi, để lại người trưởng thành thích chọc ghẹo ngồi bất động như cũ. Trái tim vừa bị vấp nhịp đang đập mạnh dần lên tới mức chủ nhân cảm nhận được. Bàn tay to chạm vào bờ môi của mình thật nhẹ. Mặc dù cậu đã từng hôn Dear nhiều lần, nhưng nó không thể nào sánh được với cảm giác lúc đôi môi mềm mềm chạm lên môi của cậu mới nãy.
Cảm giác giống như... bị khiêu gợi.
"Khùng quá! Mày thiếu phụ nữ lâu tới nỗi em nó ngủ mớ mà nghĩ rằng em nó khiêu gợi hả? Hơn nữa, Dear mà khiêu gợi mày ấy hả?". Purin lắc đầu ngay lập tức, đưa tay lên xoa nhẹ thái dương. Đổ rằng là lỗi của cậu bởi vì chính cậu hôn em nó tới mức ngủ mớ. Cái dáng vẻ ngái ngủ, mắt lim dim và giọng nói trong veo đó... gợi cảm một cách không tả được.
Em nó là con trai đó, làm sao mà gợi cảm được!
Suy nghĩ của người vò đầu thật mạnh rồi cầm lấy áo vest của mình vào phòng, mong rằng tắm rửa sẽ làm cho cái đầu nhẹ hơn. Mặc dù hỏi chính mình rằng...
"Tao đang bị thằng nhóc nó khiêu gợi phải không ta?"
Păng!
"Aaaaaa!!!"
Ngay khi cánh cửa được đóng lại, người ngủ mớ thành chó con liếm miệng chủ nhân liền mở to mắt. Triệu chứng buồn ngủ biến mất ngay tức thì. Nhảy lên giường kéo gối qua bịt miệng rồi hét hết hơi. Tóc gáy cả người dựng đứng một cách đồng lòng bởi vì ớn lạnh với hành động của chính mình. Chỉ nghĩ tới việc lấy lưỡi liếm miệng anh Porsche...
"Mẹ nó!!! Sao tao có thể làm như vậy được chứ? Thằng Dear lẳng lơ! Sao mày có thể làm như vậy được!!!". Dear la lối với giọng giống như thì thầm lúc vùi mình vào giường ngủ. Thú nhận thẳng thừng rằng đã dậy từ lúc anh Porsche vuốt ve cánh tay cậu rồi. Và không biết là quỷ Satan chốn nào ra lệnh cho cậu nghĩ ra cái chuyện kỳ cục này.
Thì tại vì anh Porshe thì thầm bên tai đó, thế nên câu nói của cặp đôi Thủy thủ mặt trăng liền chạy vụt vào trong đầu.
Hôn qua thì hôn lại. Khi mà anh ấy khiêu gợi qua... thì tao khiêu gợi lại vậy. Sai chỗ nào chứ!
Vì vậy, khi anh Porsche nói xong, cậu liền quay ngoắt qua hôn thẳng thừng luôn. Hơn nữa còn liếm miệng thêm cái giống như chó con yêu chủ nhân. Sau đó thì... chuồn chứ gì! Ở lại cho anh ấy bắt gặp là giả vờ ngủ mớ để làm gì chứ!
"Janjao... Bulan, mấy đứa muốn anh ra vẻ đáng yêu. Bây giờ anh dễ thương, đáng yêu, moe còn hơn trong tiểu thuyết mà mấy đứa đọc nữa... Sao tao có thể làm được vậy nhỉ?". Chỉ biết hỏi chính mình rằng lấy dũng khí từ đâu ra, mặc dù gò má nóng rực chỉ biết vùi vào gối bất động khi nhớ tới ánh mắt mà anh Porsche nhìn cậu.
Suy nghĩ làm cho Dear buông người xuống nằm dài trên giường, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà rồi miệng... thì mỉm cười.
"Không biết đâu, là do anh cho Dear hy vọng... Từ bây giờ nếu anh quyến rũ qua thì Dear quyến rũ lại. Chờ xem đi!"
Nhưng cái người nói rằng quyến rũ qua thì quyến rũ lại vẫn cứ lén lút du kích vượt rừng tới trường từ lúc chủ nhân căn phòng vẫn chưa dậy đó thôi.
"Dear, mày muốn có chồng là Nam khôi khoa không?"
"Hửm? Anh Porsche l..."
Kực
Chết mẹ rồi, Daranpat! Mày lỡ miệng nói cái gì ra vậy!
Dear đang nhấn Iphone một cách say sưa vô tình thốt lên ngay khi đứa bạn hỏi. Nhưng khi tên của người anh trai cùng phòng lọt ra khỏi miệng, tay liền khựng lại, quay ngoắt qua nhìn đứa bạn thân (bất đắc dĩ phải thân nhé) đang nhìn chằm chằm cậu. Và thật sự không muốn nói đâu... tụi nó nhìn với ánh mắt bắt bẻ cực kỳ luôn đó.
"Ey, mày hỏi câu hỏi điên khùng gì vậy? Tao không có chồng chiếc gì hết!". Khi định thần lại được thì nhanh chóng nói với giọng run run, lưỡi suýt nữa được cột vào nhau, làm cho thằng con lai đang khoanh tay vuốt cằm mỉm cười khốn nạn cỡ cỡ như thằng Sun đang mở to mắt, hơn nữa còn đưa mặt tới gần.
"Tao nói cái này nhé, Sun. Vợ mày có nhân tình rồi. Ai đời mà hỏi muốn có chồng làm Nam khôi khoa không, nó lại đi trả lời tên thằng con trai khác.". Thằng Shin-chan dùng cùi chỏ thúc đứa bạn đang ngồi đợi tới giờ học ở bên cạnh, thằng Sun làm vẻ mặt suy ngẫm trước khi nó... trề môi.
Dễ thương chết luôn vậy đó bạn à.
"Mày nɠɵạı ŧìиɦ hả?"
Thiệt không muốn nói là mày chỉ trề môi thôi là tao muốn ói rồi. Mày đừng nói với giọng điệu hờn dỗi cứ như vợ mày đi mở đít ra cho người ta chơi được không? Nổi da gà, nói thiệt đó.
"Tụi mày thôi đi. Không có chuyện gì hết. Tao đang chơi đua xe đây nè, thế nên tao gọi anh Porsche. Đây, đây, tông vào rìa đường chết ngắt, game over luôn rồi nè. Bởi vì mày đó!". Dear nhanh chóng biện minh khi gặp phải ánh mắt của cái loài này đang nhìn chằm chằm giống như bản thân là tội phạm vụ án gϊếŧ người cưỡng bức vậy.
Nhìn qua thì nhìn lại. Tới đi, không sợ sẵn rồi.
Dear chỉ có thể nghĩ trong đầu mặc dù đôi mắt to đang đảo qua đảo lại, làm cho thằng con lai nó quay về phía thằng Sun rồi nói giống như cậu không có mặt ở đây.
"Mày có từng cảnh báo bạn mày là đừng đi làm ăn cướp chưa vậy? Chắc cảnh sát bắt nó từ lúc bước vào ngân hàng luôn rồi quá."
"Tao nghĩ không cần đợi tới lúc bước vào ngân hàng đâu. Bảo vệ phía trước tòa nhà chắc cũng đã nhận ra là nó đáng ngờ."
Ok! Tao nói xạo không khéo. Tao không biết lừa người. Rồi sao? Tụi mày có quyền phê phán tao hả? Cái tụi nấm tươi!
"Thôi đi, tụi mày! Tao ngồi chình ình ở đây..."
"Ơ, có ở đây hả? Shin-chan, nhìn thấp thấp xuống. Ờ, nó có ở đây kìa mày..."
Pặc
"Ối!!! Hahahaha, đừng làm tổn thương tôi chứ bạn. Ối, tao sợ rồi! Hahahaha!". Thằng Sun nó miệng chó thôi chưa đủ, nó còn đưa tay tới xoa đầu cậu nữa. Làm cho người bị xoa cắn răng, cầm lấy cuốn tập to như con trâu quất thẳng vào đầu tới nỗi thằng bạn thân kêu lớn và còn cười lớn vang khắp lớp nữa tới nỗi ai ai cũng quay qua nhìn. Nhưng mà hỏi chút, cái con động vật đẹp trai này có thèm để ý không?... Không hề dù chỉ một chút.
"Dừng ngay chuyện chiều cao của tao đi. Nói đi, tụi mày hỏi tao cái gì?". Dear chỉ biết thở một hơi thật dài rồi quay lại hỏi rằng tụi nó đang nói về chuyện gì. Không muốn nói để cho chúng chọc ghẹo chút nào rằng lúc nãy trong đầu đang nhớ tới khuôn mặt của người cậu vô tình thốt tên ra khỏi miệng đó.
"À, mày biết thằng Sun là đại diện lớp đi dự thi Nam khôi khoa chưa?". Shin-chan nói trong khi lúc này đang mở bịch Lays ra ăn. Và xin lỗi nhé, dáng vẻ công tử ơi là công tử, quay qua nhướng mày một chút làm cho người nghe thấy không ưa.
Ngoài việc mày có tính nghệ sĩ rồi, mày đừng tạo dáng đi được không? Con gái cả lớp nhìn mày kiểu như muốn dâng mình lắm luôn đó.
"Không biết. Rồi nó được hay không được cũng đâu có liên quan gì tới tao đâu.". Dear nhún vai một cách không quan tâm bởi vì thật ra cậu đã ngờ trước rồi rằng bạn bè trong lớp sẽ bầu cho thằng Sun chắc luôn. Nó cứ như sunshine (ánh mặt trời) vậy mà, quen biết khắp nơi. Hơn nữa mặt mũi còn bảnh bao nữa chứ. Không được bầu chọn kìa mới là lạ.
"Ơ, thì tao hỏi vậy đó. Phòng khi vợ nó muốn có chồng làm Nam khôi khoa, để thằng Sun có động lực đi thi.". Shin nói rồi nhún vai trước khi quay qua nhìn đứa bạn còn lại đang chống cằm ngắm gái trong lớp. Hơn nữa ai vẫy tay với nó thì nó liền vẫy lại.
"Vậy thì mày đi hỏi vợ nó đi. Tình cờ là chưa từng ăn ở với nhau. Hết chuyện chưa bạn?". Nói xong liền đẩy đầu thằng con lai có mặt mũi như nam chính phim Hàn Quốc một cái, làm cho thằng Shin chỉ vuốt vuốt đầu mình để trở lại kiểu tóc cũ. Nhưng khi đứa bạn nói tới chuyện này thì không nhịn được mà quan tâm một chút.
"Ờ, nhưng mà tao nghĩ mày cứ giành lấy đi, cái danh hiệu Nam khôi khoa đó đó. Để tao còn có thể đi rêu rao là có đứa bạn là Nam khôi. Và tao đảm bảo rằng các cô gái sẽ quay qua thích mày thêm cỡ một nửa khoa.". Cũng gần như đã bao hết rồi. Nghe đồn rằng bây giờ người thích nó chắc cũng được một nửa khóa luôn rồi đó.
Kực
"Dear, lại lần nữa đi. Mày nói nếu tao là Nam khôi, người ta sẽ thích tao nhiều hơn hả?". Nhưng rồi, cái người chống cằm nhìn vu vơ liền quay ngoắt lại nhìn mặt đứa bạn ngay lập tức, làm cho người định quay qua tiếp tục quan tâm tới game đua xe của mình quay qua nhìn một cách khó hiểu. Thế là thấy được đôi mắt sáng rỡ kiểu như đầy hy vọng một cách lạ lùng.
"Ờ... chắc vậy... Đúng rồi, con gái nào mà lại không khoái khi mà có được người yêu đẳng cấp Nam khôi khoa chứ?". Dear chỉ biết trả lời một cách khó hiểu, làm cho người nghe gật đầu lia lịa với chính mình. Thế là Dear chỉ có thể để cho nó tiếp tục bị điên trong khi cúi xuống lướt status trong facebook để gϊếŧ thời gian.
"À, Shin-chan, hôm qua tao vào facebook của mày. Nhóc này là ai vậy?". Nhưng rồi, Dear lại nhớ ra thằng công tử lai siêu nghệ sĩ (danh hiệu của nó dài hơn từng ngày đó, bạn có thấy vậy không?) vừa mới chịu cho cậu facebook... Không đúng... cho những đứa bạn khác nữa. Khi hỏi thì nó nói rằng...
"À, tao cảm thấy con số số lượng bạn bè của tao nó không được linh thiêng, thế nên tao nhận thêm bạn."
Thế nên cậu mới thấy được hình mà nó chụp đôi với một đứa con trai nhỏ con, mặt mũi phải gọi là dễ thương đó, cứ như mấy bạn thụ trong truyện tranh mà cặp đôi Thủy thủ mặt trăng hay đọc.
Câu hỏi có vẻ làm Shin im lặng đi một chút rồi mới ngước mặt tới nhìn hình mà đứa bạn mở ra.
"..."
"Sao? Ai vậy? Em trai mày hả? Trắng quá, lại còn dễ thương nữa. Thấy rồi lại muốn có em...". Người hỏi cũng không kịp để ý thái độ đứa bạn, hỏi một cách tò mò, lại còn lướt hình xem dần dần nữa, làm cho Shin thở dài nặng nề.
"Người này là người y..."
"Tao sẽ trở thành Nam khôi khoa!!!"
Ngoắt
Đừng hỏi rằng cái người nói câu nói tự tin cực kỳ này là ai. Bởi vì thằng Shin-chan chưa kịp nói xong, cái người đang ngồi mơ màng đã thốt lên, làm cho cả phải quay ngoắt qua nhìn một cách đồng lòng, trước khi gặp phải sắc mặt và ánh mắt quyết tâm của thằng Sun mà lúc này đang mỉm cười tươi cực kỳ. Và với người biết biết rõ nhau cho tới tận ruột, gan, dạ dày liền biết rằng nụ cười như vậy... có kế hoạch xấu xa chắc luôn!
"Tụi mày nghe nhé, tao sẽ làm Nam khôi khoa cho tụi mày xem!". Cả người bạn quay qua nhìn mặt nhau một lúc, trước khi thằng Shin-chan quay đi tiếp tục ăn Lays một cách không thèm quan tâm cùng với Dear đang định hỏi đứa bạn rằng người trong hình là ai.
Mặp
"Hey! Điện thoại tao!"
"Thôi mà, cho tao mượn chút... Chuộc cái tội mày nɠɵạı ŧìиɦ đi, Dear. Nào là chuyện mày đánh tao bằng gáy tập nữa, tao mượn chơi trước.". Nói xong, cái người lúc nãy còn tuyên bố một cách thấy ghét rằng sẽ đẹp trai nhất khoa liền cúi mặt cúi mũi nhấn nhấn Iphone của đứa bạn liên tục, làm cho chủ nhân của cái máy thở một hơi dài.
"Shin, tao mượn..."
"Đây, cầm lấy rồi im lặng đi. Tao không có sự tập trung để ăn Lays."
Một ngày nào đó, tao sẽ gϊếŧ loài tụi mày rồi bỏ vào rừng phía sau khoa!
Dear chỉ biết nhe nanh khi nhận lấy Iphone S màu đen đẹp đẽ mà cậu vừa thấy thằng Shin-chan mới tậu mấy ngày trước. Rồi công tử ngài ấy ném vào mặt luôn đó, không đưa cho đàng hoàng đâu, không sợ sẽ làm rơi hỏng dù chỉ một chút. Rồi nhìn nó nói xem... không có sự tập trung để ăn Lays.
Kiếp này sinh ra, tao vừa mới gặp mày là người đầu tiên phải dùng sự tập trung để ăn Lays đó.
Cùng lúc đó, Sun đang nhấn điện thoại bạn, thâm nhập vào toàn bộ danh bạ. Kéo một hồi không lâu, cái tên mà mình muốn "trộm" đã hiện lên trước mặt.
...Anh Ryu...
Hừ hừ, em có suy nghĩ hay ho rồi đó ạ, anh Ryu xinh đẹp.
[Xin chào ạ.]
"..."
Ryu đang ngồi phía dưới tòa nhà bộ môn, đợi bạn bè trong nhóm lên trên tìm thầy. Khi điện thoại trong túi vang lên và số lạ mà cậu không nhớ ra làm cho đương sự nói với giọng điệu lịch sự.
"Alô, ai vậy ạ?". Nhưng đầu dây bên kia không chịu nói tiếp làm cho đương sự chỉ biết kéo điện thoại ra xa một lúc rồi chau mày lại.
"Nếu không nói thì tôi cúp máy đó..."
[Em đây.]
Em nào, thằng quần! Rồi tao có biết được là ai không đây!
Người bắt đầu bực bội mắng chửi náo động trong lòng rồi mở lời nhắc lại lần nữa rằng...
"Rồi "em" đây là ai vậy?"
[Thì em đây mà, em đây.]
Mẹ nó, thằng nghiệp chướng này ghẹo gan tao rồi.
Ryu nhăn mặt bực mình như người có nhiệt độ sôi thấp, chuẩn bị cúp máy luôn. Nhưng có vẻ như đầu dây bên kia bắt được bài, khi cậu nghe thấy giọng điệu hòa lẫn tiếng cười vang lên theo sau.
[À, à, khoan hãy cúp máy, anh ơi! Thiệt là, giỡn có chút xíu thôi mà. Hoét, hoét...]
Hoét cha già mày thì có.
Người nghe nghĩ trong lòng, mặc dù trực giác đang mách bảo rằng cái giọng điệu quen thuộc này là ai. Thế là bàn tay đang cầm lấy điện thoại lại càng nắm chặt hơn.
Đừng có nói là...
[Sunny đây mà, anh Ryu xinh đẹp.]
"Đồ XXX". Vừa dứt lời tự giới thiệu rất ư là ghẹo gan thôi, Ryu liền thả động vật ra khỏi miệng kiểu mà không thể phát sóng nơi công cộng được, một hồi mắc công bị tẩy chay (?) ngay lập tức, làm cho đầu dây bên kia cười giòn.
[Ối, em có nên vui mừng khi mà
anh nói chuyện với em tốt đẹp hơn người khác tới như vậy không?]
"Mày gọi tới làm cái quái gì? Rảnh lắm phải không? Nếu rảnh quá thì về quê cày ruộng đi, đồ XXX"
[Kìa, anh Ryu ơi, thôi mà. Em gọi tới vì có đề xuất đó.]
Ryu lặng đi một chút. Lúc đầu cũng định hỏi là làm sao mà có được số của cậu. Nhưng thà không hỏi mắc công cho nó chửi là ngu thì hơn khi mà bạn của nó là em cùng mã số của cậu. Có được số cũng không có khó đâu. Thế là chờ xem thằng nhóc lần trước cư xử tốt đẹp xách túi cho cậu sẽ giở trò gì.
"Có việc gì? Thời gian của tao là vàng là bạc."
[Em gọi tới thách anh.]
Hửm? Trò gì của nó vậy?
Và giống như thằng nhóc này biết rằng cậu đang nghĩ gì, liền mở lời giải thích tiếp ngay sau đó.
[Em biết rằng dù chết anh cũng không chịu nói chuyện êm tai với em đâu. Thế nên em sẽ thách anh... Nếu em có thể trở thành Nam khôi khoa, anh phải chịu nói chuyện êm tai với em... Êm tai mà em nói là gọi em là "Sun", tự xưng là "anh" và không mắng em nữa, ok không?]
"Mày điên rồi phải không? Chắc tao sẽ đồng ý quá. Tâm thần!". Người thần kinh bình thường nào lại đi nhận cá cược điên khùng như vậy. Và mắc gì mà cậu nên tiếp nhận? Được lợi gì không? Cũng không!
Ryu chỉ biết suy nghĩ và lắc đầu, nghĩ rằng thằng nhóc này bị thần kinh từ lúc cậu đạp vào ngực nó chắc luôn. Hôm trước thì giúp xách túi, hôm nay còn nói cái chuyện thiếu suy nghĩ như vậy nữa.
[Nhát cáy!]
"Mày nói gì đó!!!"
[Nhát cáy chứ gì ạ! Nhát cáy cực kỳ! Nhát cáy dữ lắm! Không nhận lời thách thức nữa chứ? Ôi, tưởng đâu gan.]. Lên máu liền! Người nóng tính nổi nóng tới mức đỏ mặt, xắn tay áo lên ngay lập tức. Tay thì cầm chặt điện thoại. Cố gắng định thần bản thân lại, nhắc nhở chính mình rằng đây rõ ràng là cái bẫy.
"Thằng nhóc nghiệp chướng!!! Tao nhát cáy cái gì chỗ nào? Tao có nên nhận lời thách hay không? Tao không thấy sẽ được lợi gì ngoài việc kiềm nén không chửi mày hết. Mày xem tao ngu lắm luôn ph..."
[Nếu em không được trở thành Nam khôi khoa, em sẽ chịu làm nô ɭệ cho anh đàn áp tròn tháng, sai việc em cái gì cũng được hết.]. Nhưng rồi, Sun liền nói chen vào với giọng điệu pha lẫn tiếng cười, làm cho người há miệng chửi đổng lặng đi. Và không kịp nói gì, thằng nhóc nghiệp chướng này lại nói tiếp ngay lập tức.
[Sao nào? Thiệt là, cậu chủ Ryu không dám nhận lời thách thức hả? Nhát cáy thiệt mà...]
"Ai nói tao không dám? Được thôi!!! Mày muốn cá cược lắm phải không? Chuẩn bị làm bao cát cho tao luyện tập đi!!!". Khi mở lời thách thức thêm một chút bằng giọng điệu khinh thường, người bên này liền hét vào cái điện thoại. Không còn sự bình tĩnh gì nữa. Cậu bị khinh thường rằng "không dám" từ lúc thằng nhóc này mở miệng nói bao nhiêu lần rồi chứ!
Nói xong thì cúp máy ngay lập tức một cách nổi nóng. Tới mức bạn bè vừa đi xuống thì cậu liền bước chân đùng đùng ra khỏi tòa nhà ngay lập tức.
Cứ chờ xem, tao sẽ sai việc mày như nô ɭệ luôn, Sun!
Cùng lúc đó, người tự nhiên đi kiếm chuyện cho bản thân đang cười lớn một cách hạnh phúc. Có vụ ôm hôn điện thoại một cái nữa. Biết luôn rằng bây giờ anh Ryu đã nổi giận như đống lửa rồi. Nhưng cũng không biết rằng tại sao bản thân lại làm như vậy đâu. Chỉ việc nghe thằng Dear nói rằng nếu trở thành Nam khôi ai ai cũng thích thì lại sinh ra nguồn cảm hứng.
Nguồn cảm hứng với giọng nói mà cậu lén đem vào giấc mơ nhiều lần.
"Sun... nói với anh rằng phòng em số mấy đi."
Anh Ryu chỉ nói chuyện êm tai không bao nhiêu từ, nhưng không biết tại sao... cậu lại muốn nghe nó nữa tới mức làm cái chuyện điên khùng như vậy nữa.
------------ End Chap ------------