Khoảng thời gian hít thở không bao nhiêu hơi mà Sun mở cửa bước vào và người ôm thằng Dear ngẩng mặt lên nhìn vào mắt, cậu cảm thấy ngột ngạt tới mức suýt nữa không dám thở. Mặc dù nên tới giúp đứa bạn đang bị ai đó không biết khóa người lại, Sun lại nói thẳng luôn rằng... đáng sợ.
Thằng Dear dẫn ăn cướp vào nhà hay sao vậy? Mà ăn cướp thời nay đẹp trai hơn tao nữa.
"A..."
"Hửm?". Nhưng rồi Sun chỉ biết quay qua nhìn đứa bạn, thế là thấy nó đang gồng chặt nắm tay, miệng thì lầm bầm cái gì đó trước khi thằng Dear thốt lên lớn tiếng.
"Ai vợ mày, thằng ngỗng Sun!!! Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi là đừng có gọi tao là vợ!". Sự ngột ngạt biến mất ngay lập tức khi mà Dear hét lên với cơn giận, hai bên gò má đỏ gắt, làm vẻ mặt như định ăn tươi nuốt sống đứa bạn chết tiệt vì nói cái gì ra khỏi miệng mà không nhìn tình thế dù chỉ một chút. Hơn nữa còn ngưng vùng vẫy, chống cự, quay qua chửi đứa bạn hết mình. Thế là Purin cúi mặt xuống nhìn cậu nhóc trong vòng tay.
"Bạn hả?". Cái giọng hỏi nó trầm, phẳng và làm sợ hãi một cách không tả được.
"Ừm, kiềm lòng quen đó anh Porsche. Nó không có người chơi chung, nên em thương tình chịu chơi chung với nó."
"Ôi, mày! Cái đó là cái miệng hả! Gì vậy chứ? Chỉ gọi vợ một chút xíu, bày đặt lên máu. Mọi lần con Janjao và con Bulan gọi, đâu thấy mày chửi tụi nó đâu.". Kỳ này cái tình trạng nổi da gà đã biến mất, thay bằng sự thấy ghét đứa bạn nhỏ con vì hôm nay mạnh miệng gan hùm hơn mọi khi. Và không biết cậu có tự mình suy diễn hay không, nó làm ra vẻ như... có người nâng đỡ, chiều chuộng phía sau.
Ờ, mà nếu có hậu thuẫn là người đang ôm nó thì nó gan cũng không có lạ đâu. Nói thẳng, tao còn hơi sợ nữa là.
Trong khi Dear chỉ nhún vai, cố gắng kiềm nén cảm xúc nóng như lửa một cách lạ lùng. Không biết tại sao mọi lần thằng Sun gọi vợ thì không có hay nổi máu, bởi vì đã quen tới chai luôn rồi. Nhưng hôm nay lại thấy ngại với người nào đó.
Không biết anh Porsche nghĩ thế nào đâu. Nhưng không muốn anh ấy hiểu lầm mà. Chính vì vậy, biện minh trước đi thì hơn.
Dáng vẻ mà Purin chỉ cúi mặt xuống nhìn người trong vòng tay một chút. Đôi mắt sắc bén nheo lại quan sát cái gì đó. Khi đã dám chắc thì buông bàn tay mà cậu giữ chặt, khuôn mặt sắc sảo quay qua nhìn cậu nhóc còn lại đang nhếch miệng lên mỉm cười một cách thân thiện, thả lỏng cái bộ dạng gì đó xuống mức bình thường.
Hồi nãy lúc nghe thấy từ chồng chồng vợ vợ, cảm thấy bực bội một cách lạ lùng.
Suy nghĩ mà chàng trai bác bỏ đi một cách nhanh chóng, cùng lúc đó Dear cũng quay qua hỏi đứa bạn của mình.
"Rồi mày có chuyện gì mà tới tìm tao tận đây?"
"Nói giống như tao không có ra vào nhà mày thường xuyên nhỉ... Tao tới mượn bài tập về nhà môn thí nghiệm của mày, định đem đi quay bài.". Khi đứa bạn nói vào chủ đề, Sun liền nói việc của mình kiểu mà không che giấu rằng tốc hành tới đây chỉ vì bài tập về nhà mà thôi. Và điều đó làm cho đứa bạn thân đi tới và thở ra một hơi.
"Không biết tự làm hả? Một hồi giữa kỳ làm bài kiểm không được bây giờ.". Nói ra hoàn toàn bởi vì lo lắng cho nó, nhưng nó lại trả lời rằng...
"Tao biết rằng mày tốt bụng kèm cho tao chắc rồi.". Thằng Sun mỉm cười tươi kiểu thấy toàn bộ hàm răng. Trả lời kiểu tự tin tới nỗi Dear thật sự muốn thở dài vào mặt nó. Nhưng cũng biết như nó đã biết, khi nó tới xin nhờ giúp thì lần nào cậu cũng đều giúp hết.
" môn duy nhất?"
"Không, không. Lấy môn tiếng Anh nữa mày."
Pặc
"Mày điên hay sao vậy? Cô kêu viết đoạn văn về chính mình. Mày tên Daranpat hả!". Câu trả lời của người vui tính làm cho Dear không nhịn được mà vỗ đầu nó một cái. Và điều đó làm cho thằng Sun càm ràm lầm bầm rằng một hồi chồng mày hết đẹp trai rồi mày sẽ hối hận rồi quay qua nói với cậu bằng dáng vẻ thư thả.
"Thôi mà, tao giỏi. Một hồi tao Ctrl + H, đổi tên mày thành tên tao cũng được. Không khó quá khả năng của chàng Arthit này đâu.". Thiệt là thấy lạ rằng ngoài lời lẽ dẻo dẹo ra, nó có cái gì tốt mà được trở thành Nam khôi khoa vậy trời? Chỉ biết ghẹo gan mà thôi.
"Hahaha, tao giỡn. Chỉ có mỗi môn thí nghiệm thôi. Tao tính xong rồi vướng bận một số cái, nên định mượn của mày làm mẫu.". Nói đi nói lại cũng chính là đem của cậu đi quay bài lại mà thôi.
Cuối cùng Dear chỉ có thể thở ra thêm một hơi, nhìn vào mắt nó trong im lặng. Muốn rắn lòng bác bỏ nó đó, nhưng cuối cùng cũng mềm lòng.
"Ờ, giờ tao đi lấy cho."
Mặp
"Mày bị cái gì vậy, Sun!". Nhưng trước khi Dear quay người đi lấy bài của mình mà may là có bỏ vào túi đem theo về nhà, thằng bạn thân đã khóa cổ cậu lại trước và cúi xuống thì thầm nho nhỏ.
"Mày vẫn chưa có nói với tao, đó là ai vậy?". Thằng Sun hất mặt về phía anh Porsche, người đang đứng yên không đi đâu. Và không biết cậu có tự mình suy diễn hay không rằng anh Porsche đang nhìn giống như nghi ngờ điều gì đó phải không ta? Thế nhưng thời điểm này, loại bỏ thằng Sun ra khỏi đây trước là tốt nhất.
"Anh nhà bên cạnh... Anh Porsche."
"Tên quen quen. Hình như tao từng nghe qua rồi."
Nghiệp chướng rồi! Tao từng lỡ vuột miệng chuyện chồng chồng vợ vợ gì đó ra rồi đây mà.
Dear chỉ biết giật nảy cả mình, cố gắng hết mình để không nhìn vào mắt đứa bạn. May là hôm đó thằng Sun vẫn còn quyết tâm về việc trở thành Nam khôi khoa, nên nó không kết nối mọi chuyện được. Nhưng nếu bây giờ thằng Shin-chan ở đây chung, người hay quan sát như thằng Shin-chan nhất định sẽ biết được rằng hôm đó cậu ý nói tới cái gì.
"Chắc do tự mày tưởng tượng đó. Ơ... Giờ tao lên lấy bài tập về nhà cho nhé.". Vừa nói xong, Dear liền gỡ tay của đứa bạn thân ra ngay lập tức rồi quay qua mỉm cười khô khan với người anh trai còn lại.
"Lát Dear quay lại nhé anh. Đi lấy đồ cho bạn trước.". Nói xong liền phi thân xông lên phòng, trốn cả ánh mắt chằm chằm của anh Porsche và trốn ánh mắt giống như đang ngộ ra được gì đó của thằng Sun.
Chủ nhà đã lên phòng rồi, nhưng cả vị khách vẫn ở tại chỗ cũ. Thằng Sun quay qua về phía người còn lại rồi đưa tay lên vái.
"Xin chào ạ, anh Porsche. Em tên Sun, là bạn của thằng Dear.". Lời tự giới thiệu mà Purin mỉm cười tiếp nhận trước khi khựng lại một chút khi mà đứa nhóc trước mặt mở miệng hỏi kiểu không hề có ý định che giấu sự thắc mắc dù chỉ một chút.
"Anh đừng trách em này nọ nhé. Tên anh quen tai em lắm luôn. Em từng gặp anh bao giờ chưa vậy?". Câu hỏi mà nếu Dear ở cạnh chắc sẽ nhanh chóng đem người này tách nhau ra. Dù thằng Sun nó điên điên khùng khùng, nhưng đâu có nghĩa là nó ngu đâu. Lỡ như nó đem chuyện hồi trước kết nối với chuyện bây giờ...
Thằng Dear chết chắc!
Dear nhanh chóng đi xuống nhanh nhất có thể, sợ rằng thằng Sun sẽ bắt gặp được điểm đáng ngờ gì của cậu. Nhưng chỉ vừa xuống tầng dưới thì đã phải khựng lại khi thấy thằng Sun đang ngồi với anh Porshe ở chỗ bàn ghế đá. Hơn nữa còn nói chuyện với nhau vui vẻ lớn tiếng giống như đã quen nhau được một kiếp rồi. Biết là thằng này nó dễ kết thân với người ta, nhưng mà thế này có dễ quá không vậy?
"Hey, Dear! Sao mày không nói với tao rằng anh Porsche là anh trai thằng Lex?"
Chết mẹ rồi chưa! Nói chuyện với nhau tới mức biết hết tổ tông dòng họ của nhau luôn rồi hả trời!
"Thì mày đâu có hỏi đâu.". Cậu chỉ biết nói lời biện minh trong khi đặt mấy tờ giấy bài báo cáo được bấm ghim đàng hoàng xuống trước mặt đứa bạn. Cùng lúc đó thì Sun quay qua nói chuyện với anh Porsche tiếp.
"Em cũng là bạn của thằng Lex đó, anh Porsche. Nhưng hồi trung học cơ sở học mỗi đứa một lớp, từng thỉnh thoảng đá banh với nhau. Rồi em mới học chung lớp với thằng Dear hồi trung học phổ thông. Thế nên có thể anh chưa từng gặp em.". Thằng Sun kể một cách trần trụi trong khi anh Porsche thì bật cười rồi gật đầu đáp lại.
"Hồi đó đúng lúc anh đi học Thạc sĩ ở Mỹ."
"Vậy rồi..."
"Mày có bài rồi thì đi về đi.". Khi thấy tình hình không tốt, sợ rằng chuyện gì đó sẽ bị lộ ra, Dear liền mở miệng đuổi kiểu mà không thèm quan tâm rằng đứa bạn sẽ cảm thấy thế nào. Bởi vì bây giờ cảm thấy nóng nóng, lạnh lạnh với ánh mắt của thằng Sun, giống như là đang bắt chuyện với anh Porsche nhưng nó đang nhìn cậu một cách lạ lùng.
Và với tư cách là bạn thân nhiều năm, ánh mắt như vậy... lại là kế hoạch khốn nạn nữa rồi.
"Ờ, không cần phải đuổi, giờ tao đi đây. Tao nói với mấy đứa em rằng sẽ ghé qua mua bánh cho tụi nó, giờ này chắc càm ràm lắm rồi.". Rồi thằng Sun liền dễ bảo một cách lạ lùng, cầm lấy thứ mình cần rồi đứng dậy ngay lập tức. Nhưng trước khi nó quay người ra đi thì Dear đã cứng đơ cả người, khi mà anh Porsche nói lên với nụ cười tươi.
"À, Sun, nói với bạn bè rằng nếu không có chỗ học nhóm thì đi tới căn hộ của anh cũng được. Nhóc nhỏ nó chưa từng dẫn bạn về phòng gì hết. Anh sợ nó không có ai quen."
Anh đi mời nó làm cái gììììììììì?
Dear muốn hét ra dữ lắm. Cậu bỏ công hết né rồi lại né để cho tụi nó không phải lên phòng căn hộ. Ghé qua chở về thì chở tới phía dưới. Khi nó hỏi rằng ở với ai thì nói là chế Dream kiếm cho. Khi nêu danh chị gái yêu dấu, thằng Sun liền không dám tra hỏi tiếp nữa. Thành ra cái mà đã che giấu suốt mấy tuần, giờ đã biết hết rồi.
"Cảm ơn anh ạ.... Hahaha, máy lạnh miễn phí thì sao em lại không chịu. Hôm nào em ghé qua nhé... Hey, tao đi nhé Dear."
Mày muốn đi chết ở đâu thì đi luôn đi. Đi khỏi càng nhanh càng tốt.
Dáng vẻ mà Dear chỉ biết gật đầu lia lịa kiểu như mày đi đi, tao lạy đó trong khi trái tim thì cứ thấp thỏm mong rằng tuyệt đối đừng để thằng bạn nghiệp chướng này nói ra. Và gần như đã thở phào nhẹ nhõm khi nó đi tới cửa hàng rào. Nhưng khi bước chân ra ngoài thì nó quay người lại.
Tiêu rồi!
Thằng Sun nhìn vào mắt cậu một chút, thật sự chỉ một chút. Nhưng đứa bạn đã biết ruột gan nhau nhiều năm như vậy, có vụ không biết rằng nó sẽ nói gì sao? Nhưng... cản lại không kịp.
"À, đúng rồi. Rất vui vì được làm quen nhé anh Porsche. Nghe thằng Dear nhắc tới anh nhiều lần rồi. Tới hôm nay mới gặp được người mà nó kính yêu dữ lắmmmmmm. Em nói cho mà nghe, nó ấy hả... cái gì cũng... "anh trai thằng Lex" hết. Hờ hờ!". Nói xong thì nó quay qua nhướng mày với cậu một cái rồi phóng đi mất tích, đóng cửa hàng rào đàng hoàng. Sau đó không bao nhiêu giây thì cậu nghe thấy tiếng xe máy chạy khỏi đây, để cho người kính yêu anh Porsche dữ lắmmmm cứng đơ cả người.
Thằng bạn trời đánh!!!
Ok, cậu chưa từng để lọt ra tên anh Porsche cho đứa bạn nào nghe thấy hết, chưa bao giờ. Chỉ có duy nhất hôm đó, thằng Shin-chan hỏi chuyện Nam khôi khoa rồi lỡ miệng lộ ra. Nhưng nếu như là "anh trai thằng Lexus" thì những đứa bạn thật sự thân với nó, ai cũng sẽ được nghe qua. Mọi người biết rằng cậu tán dương người anh trai này nhiều tới cỡ nào, nhiều tới mức có thể đem chuyện của anh thấy để nói ngày qua ngày.
Bạn có hiểu cảm giác không? Hồi lớp nó vừa mới đem lòng yêu anh Porsche không lâu. Trong đầu nó chỉ nghĩ về chuyện anh Porsche. Khi ai nói ra cái gì thì nó cứ hay đem liên kết với anh Porsche suốt.
"À, năm nay thi tên lửa nước cũng được đó. Mày biết không? Anh trai thằng Lexus từng thắng hạng nhất luôn đó."
"Dự án năm nay, tao làm được một nửa của anh trai thằng Lex thì tốt quá."
"Người mà tao ngưỡng mộ ấy hả? Anh trai thằng Lex đó. Mày biết không? Anh ấy tốt nghiệp danh dự hạng nhất luôn đó."
"Làm như đẹp lắm. Anh trai thằng Lexus nhìn đẹp trai hơn mày nhiều. Thần tượng của tao luôn đó."
Và thêm nhiều cái "anh trai thằng Lexus".
Bây giờ cảm giác giống như thằng Sun vừa mới bêu sạch rằng thằng Dear này "yêu" anh Porsche bao lâu rồi vậy đó. Huhuhu!
Không có gì lạ khi mà thằng Sun vừa biết rằng anh Porsche là gì với đứa bạn thân lúc này đang học ở Mỹ thì nó có thể đem ghép nối một cách nhanh chóng. Nhưng mà mắc gì mà phải đem bạn bè ra bêu sạch như vậy chứ? Rồi sao mà có thể nói ra được rằng anh Porsche là người mà cậu kính trọng và... yêu dữ lắmmmmmmm chứ!
Có thể không có nghĩa là nó biết rằng cậu yêu anh Porsche. Nhưng người có "tội" trong người mà, nên bây giờ cảm giác giống như vừa mới bị thằng bạn bẻ đôi lồng ngực, kéo trái tim ra cho anh Porsche xem vậy đó.
Và bây giờ chắc anh Porsche đã biết rằng cậu có ý gì với anh ấy rồi. Nhưng câu nói của thằng Sun đã nhấn mạnh với anh Porsche rằng cậu có tình cảm gì với người anh trai này suốt nhiều năm.
"Kính yêu anh?"
Hey, anh!!! Sao lại đứng thở hơi phà vào cổ Dear được vậy!
Dear càng đứng cứng đơ người hơn nữa khi giọng êm êm, ấm áp của người anh trai to con vang lên từ phía sau. Và không biết là có tự mình suy diễn hay không rằng cái đám nước từ áo ướt của anh Porsche nó va vào tay của cậu sao sao ấy không biết. Muốn quay ngược lại làm ra vẻ như không biết gì như trước, nhưng trái tim lại đập mạnh tới nỗi khó mà điều khiển cơ thể.
Quay qua thì anh Porsche sẽ biết rằng tao đỏ mặt tới cỡ nào mất.
"Bạn Dear nói rằng... Dear thường hay nhắc tới anh."
Thằng con ngỗng! Mày đem tao ra đốt nhiều tới mức nào rồi vậy? Đem bài tập về nhà trả lại cho tao liền đi. Tao không cho mày quay bài nữa!!!
(Đốt: ở đây chỉ việc đem người khác vạch trần, nói xấu)
Muốn dỗi thằng bạn nghiệp chướng, nhưng trước hết phải đem bản thân mình ra khỏi tình thế này trước đã.
"Ơ... Đi nghe nó làm gì anh. Nó điên. Nó thần kinh không bình thường.". Xạo vậy thôi. Thằng Dear giỏi cái chuyện xạo đó. Và điều đó làm cho anh Porsche nói với giọng trầm tĩnh...
"Vậy có nghĩa là Dear chưa từng nhắc tới anh?"
"..."
Tới nỗi người không biết nói dối nói không nên lời, chỉ biết đứng đơ người khi anh Porsche đi vòng qua nhìn mặt cậu. Thế là nhanh chóng cúi mặt xuống nhìn đôi dép xỏ ngón của mình. Dáng vẻ tránh mặt hết mình làm cho Purin mỉm cười ở khóe miệng, đôi mắt sắc bén sáng lên.
"Anh...". Và rồi Dear liền giật mình khi anh Porsche bị điên cái gì đó không biết, đi làm người khuỵu gối xuống rồi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt cậu.
Hình ảnh làm cho người cúi mặt muốn nhanh chóng quay mặt tránh đi. Nhưng hình ảnh anh Porsche khuỵu gối ngẩng mặt lên nhìn vào mắt cũng không phải là hình ảnh có thể dễ dàng thấy được. Nhưng câu nói từ miệng người anh trai cùng phòng đang mỉm cười tươi kia kìa...
"Ngưỡng mộ anh hả?"
Ờ, ngưỡng mộ lắm. Dear ấy hả... ngưỡng mộ anh từ hồi còn chưa thích anh nữa là. Nếu như là hồi trước, chắc sẽ trả lời một cách mạnh dạn. Nhưng bây giờ bởi vì nó trên mức ngưỡng mộ kia kìa, nên mới nói không nên lời như vậy.
Cùng lúc đó, Purin nhìn nhóc nhỏ mà chắc nó không biết rằng bản thân đang trề môi. Hai bên gò má thi nhau đỏ gắt, không kém gì nhau hết. Mặc dù cậu có thể đoán được tình cảm của đứa em này rằng nó có tình cảm với cậu trên mức ngưỡng mộ, nhưng cậu vẫn chọn dùng từ trung lập nhất mà con trai có thể có cảm giác với người con trai khác được.
Tại sao cậu không hề thấy kỳ cục chút nào? Thấy thương khi mà nó ngưỡng mộ cậu tới mức này nữa kìa.
"Sao nào?"
"Đừng có nào nào với Dear.". Trề môi lầm bầm với chính mình. Ngoài việc chịu thua anh Porsche mọi đường ra, cái câu nói nhã nhặn, lịch sự này nó còn làm cho trái tim nó nhột nhột nữa đó.
"Vậy rồi..."
"Ờ, ờ, ờ, ờ!!! Dear ngưỡng mộ anh đó, hài lòng chưa? Ngưỡng mộ nhiều lắm nữa kìa. Chưa từng ngưỡng mộ ai như anh hết, hài lòng chưa?". Nói mỉa mai với anh ấy luôn rồi quay mắt tránh sang hướng khác. Làm cho anh Porsche đứng dậy thẳng người trong khi tiếng cười nhỏ nhẹ lại lọt ra làm cho người ngưỡng mộ mím chặt môi.
"Anh đừng có mà cười. Dear biết rằng chắc anh cảm thấy kỳ cục khi mà con trai đi ngưỡng mộ anh như vậy. Nhưng rồi sao? Chỉ xem là thần tượng, chỉ xem là tấm gương, chắc không trách Dear đâu nhỉ?". Đôi khi Dear cũng thấy chán chính mình khi mà loạn quá thì cái không nên nói lại thường hay lọt ra khỏi miệng. Và rồi bây giờ cậu không hề định quay qua nhìn mặt anh Porsche nữa rồi bởi vì sợ... sợ rằng anh ấy sẽ không hài lòng.
"Nghĩ nhiều quá. Anh mà đi trách gì Dear chứ?". Nhưng rồi, anh Porsche đặt tay lên trên đầu của cậu rồi vò nhè nhẹ. Nhưng lại làm cho người nghe ngẩng mặt lên nhìn vào mắt ngay lập tức. Thế là thấy được nụ cười... nụ cười tươi mà cậu yêu nhất.
"Hôn Dear anh còn không xem là kỳ cục. Chỉ thêm việc Dear ngưỡng mộ anh, chắc không thể nào kỳ cục hơn như vậy nữa đâu."
Người nghe đỏ mặt, đỏ tai hết cả lên với người nói chuyện hôn hít bằng vẻ mặt bình thường. Cũng thấy tức mình rằng tại sao không thể nói mấy chuyện này với mặt mũi bình thường như anh Porsche.
"Mình đi làm việc tiếp đi. Đem phân bón cho cây phải không..."
"Hey!!!". Purin đang đi về phía nhà xe phải kêu lên một cách hết hồn khi mà thân hình nhỏ nhắn của thằng nhóc đứng đơ người lúc nãy xông tới đu lên ôm cổ cậu từ phía sau. Thế là bàn tay di chuyển luồn xuống đỡ bên dưới cẳng chân của nó một cách tự động, sợ rằng nó té thì sẽ bị đau. Và cũng không nhịn được mà ngạc nhiên với người tự nhiên lại dám cưỡi lên lưng cậu như vậy.
"Anh Porsche, Dear hỏi cái này."
"Hỏi đi.". Dù cho ngạc nhiên với dáng vẻ lạ lùng của nó. Nhưng Purin vẫn đáp lời và rồi nghe thấy tiếng chú chó con lầm bầm bên tai.
"Dear... thật sự có thể ngưỡng mộ anh hả?". Giống như đây là câu hỏi mà cả người nghe lẫn người nói đều hiểu cùng một ý nghĩa.
Yêu... được hay không?
Purin chỉ biết lặng đi. Cảm giác gì đó cuộn tròn ở trong lòng ngực. Miệng suýt nữa đã nói ra rằng sao mà em trai ngưỡng mộ anh trai không được chứ. Nhưng trái tim lại níu giữ lời nói suýt nữa đã lọt ra khỏi miệng. Thêm cả việc chú chó con đang úp mặt vào vai của cậu nữa. Cái thân hình nhỏ nhắn mà cậu biết rằng không có nặng hơn bao nhiêu người phụ nữ hết thì lại ôm cổ cậu thật chặt giống như đang sợ điều gì đó.
Sự tiếp xúc gần gũi mà Purin biết rõ rằng cậu cũng thích khi có chú chó con này quanh quẩn bên cạnh.
"Anh không cần trả lời Dear cũng được.". Bởi vì dù thế nào Dear cũng yêu anh mà thôi.
"Được chứ!"
Nhưng rồi, lúc sắp hết hy vọng, anh Porsche liền nói ra một cách trầm tĩnh. Dù cậu không thấy mặt anh Porsche, nhưng trái tim người nghe đang đập mạnh tới mức đáng sợ với câu trả lời này. Rồi miệng thốt ra ngay lập tức.
"Thiệt hả? Thiệt hả anh Porsche? Dear ...... anh được thiệt hả?"
"Hừ hừ, chó con này hỏi nhiều quá. Đi làm việc tiếp được rồi đó.". Biết là anh Porsche tránh né không trả lời lại câu hỏi cũ, người nghe cũng không có ý định muốn có được câu trả lời lần nữa. Bởi vì chỉ việc anh Porsche nói rằng được thôi, cậu đã cảm thấy giống như người anh trai này đang mở lòng ra cho cậu tiếp tục bước thêm một bước nữa.
"Heyyyy! Anh Porsche! Một hồi Dear té!". Và rồi suy nghĩ đã đó mất tích ra khỏi đầu khi anh Porsche trêu chọc bằng buông tay đang đỡ phía dưới khớp gối ra. Thế là chỉ biết treo lủng lẳng kiểu chân không chạm đất, hai tay ôm chặt. Hơn nữa còn kêu vang lên kiểu mà làm cho anh Porsche bật cười lớn tiếng.
Krétttt
"Ôi, ồn ào gì mà lắm vậy? Tui ngủ không được rồi đây!!!". Nhưng rồi tiếng cười liền câm nín khi mà cánh cửa trên tầng mở ra lần nữa. Theo sau là chế Dream đang làm vẻ mặt giống như định gϊếŧ một ai đó. Tiếng gầm sắc bén lao xuống, làm cho Purin ngẩng mặt lên nhìn.
"Xin lỗi, để nhỏ tiếng cho.". Chàng trai nói với khuôn mặt tô điểm nụ cười nhạt như thói quen của người dùng sự bình tĩnh dập tắt sự nóng tính như mọi lần. Và điều đó làm cho chế Dream trề môi lại.
"Ờ!". Mặc dù đáng lẽ chế Dream sẽ phải gầm xuống cỡ , lần, khi gặp anh Porsche cái, chị gái xinh đẹp (mà bộ dạng lúc này thì tìm không ra vẻ xinh đẹp) liền quay người vào trong phòng lần nữa. Thế là Dear chỉ biết thì thầm hỏi nhỏ.
"Anh Porsche sao làm được hay vậy? Dear tưởng đâu sẽ bị chế ăn ruột gan rồi chứ."
"Hờ hờ, chiều lòng Dream thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Cứ làm như là Dear chưa từng chiều lòng chế vậy. Sai được sai hoài! Dear thì làm hết mọi thứ, không thấy chế tốt bụng với Dear chút nào hết.". Cậu nhóc chỉ biết nói một cách hờn mát rồi lặng đi một chút khi anh Porsche nói một cách buồn cười.
"Đáng lẽ Dear nên biết rõ hơn ai hết rằng Dream yêu thương ai nhất."
"Vâng, vâng! Đi thôi anh Porsche. Phụ Dear đem phân bón cho cây một chút.". Khi cãi không lại thì buông tay ra khỏi cổ đối phương và đứng trên mặt đất lại lần nữa. Cố gắng gan dạ, nắm lấy cổ tay anh Porsche rồi ra sức kéo về phía nhà xe với nhau, kiểu mà anh Porsche cũng chịu đi theo một cách dễ dàng, làm cho cậu không nhịn được mà mỉm cười.
Đôi khi, cái
miệng của thằng Sun có lẽ không phải chuyện tệ hại cho lắm.
Suy nghĩ của người không kịp để ý rằng Purin đang nhìn cậu với ánh mắt ngẫm nghĩ tới mức nào. Và rồi Purin ngẩng mặt lên nhìn cánh cửa tầng đã được đóng lại.
Em trai bạn hay trên mức như vậy... Mày nên dẫn câu trả lời tới cho chính mình được rồi đó, Purin.
"Dear, mày có gặp anh cùng mã số của mày chút nào không vậy?"
"Anh Ryu ấy hả?"
"Ờ, mày có mấy triệu người anh cùng mã số hả? Hỏi cứ như tao hỏi về người khác."
Sau khi hết giờ học buổi chiều và đợi vào họp cổ động như thường lệ, Dear và đứa bạn thân đang ngồi ở bàn ghế đá phía dưới tòa nhà. Chính giữa có vỏ bánh kẹo nhãn hiệu phong phú rải rác đầy khắp bàn ra đó. Hơn nữa còn có thêm mấy chai nước nữa. Và không cần hỏi rằng đây là do ai làm.
Tôi ấy hả... ăn một bịch duy nhất, chia với thằng Sun nữa. Phần còn lại... thằng con lai quất sạch.
Rồi đột nhiên, người mà Dear tưởng rằng sẽ ghẹo chuyện anh Porsche từ hồi sáng lại mở miệng hỏi về người mà cậu không có thấy mặt mũi được một khoảng thời gian rồi. Còn nhớ lần cuối cùng gặp nhau là từ lúc trước cuộc thi Hoa khôi - Nam khôi. Lúc đó anh Ryu đem sách học và tài liệu cũ tới cho, cỡ chồng giấy.
"Lúc nào cũng ghẹo gan tao..."
"Đừng có mà làm vẻ mặt giận dỗi với tao. Mày có chồng mới rồi mà."
"Hửm?"
Tưởng đâu nó sẽ không nói tới nữa rồi đó. Nhưng cuối cùng Sun nó cũng nói và còn nói trước mặt thằng Shin-chan nữa. Và khi thằng con lai vừa nghe thấy cái, nó liền ngẩng đầu lên khỏi cái iphone chiến hữu. Trong miệng vẫn đang ngoạm pocky vị chocolate đã được cắn bớt nửa cây rồi.
"Ờ, tao vẫn chưa kể cho mày nghe phải không, Shin-chan? Chồng mới thằng Dear đúng đẹp trai luôn đó. Nhìn có vẻ trưởng thành rất nhiều, nương tựa được. Thấy mặt rồi tao lui quân, giơ cờ trắng liền luôn.". Thằng Sun nói một cách buồn cười. Có vụ nghiêng qua nhìn Dear một cái, làm cho người bị chọc ghẹo rằng có chồng mới cắn chặt răng.
Nghe đồn là tao vẫn còn zin đó mày. Chồng đầu tiên tao còn chưa có, sao mà có chồng mới được?
"Ơ? Vậy em gái mày không nói gì hả? Anh dâu nɠɵạı ŧìиɦ như vậy.". Rồi thằng con lai cũng không có chấn động gì, hỏi tiếp giống như mấy cô lao công rảnh rỗi đem chuyện con gái nhà bên cạnh ra để tám chuyện. Trong khi thằng Sun thì cười thích thú.
"Không nói gì đâu. Em tao ấy hả... chỉ cần cầu cho Dear có chồng là con trai thì tụi nó cũng ph... Ắcccc!". Thằng Sun vẫn chưa kịp nói hết, người trở thành đề tài (mà chắc chắn rằng cái con này nó không coi cậu ra gì nữa) liền thực hiện nhét mấy cái bánh Lays vào đầy cả miệng, kiểu mà người nói suýt nữa đã sặc. Trong khi thằng Shin-chan thì cười hừ hừ, quay qua nhìn mặt đứa bạn nhỏ con.
"Mày nɠɵạı ŧìиɦ rồi còn định gϊếŧ bỏ nó nữa hả?"
"Nɠɵạı ŧìиɦ cái khỉ gì! Thôi đi tụi bây. Cứ chọc tao suốt... Hồi nãy mày hỏi tao chuyện anh Ryu phải không? Tao không gặp anh Ryu một thời gian rồi. Không có gọi điện nói chuyện nữa. Còn mày đó, có chuyện gì mà kiếm anh cùng mã số của tao. Mày không có anh cùng mã số hay sao?". Và có thể là giận hay xấu hổ gì đó không biết mà Dear lại xả một tràng, quay qua nhìn về phía cái người ho khẹc khẹc, mất hết hình tượng Nam khôi khoa rồi nói với giọng đục ngầu và thằng Shin liền đặt tay chồng lên tay cậu, đại khái như kêu bình tĩnh.
"Không có gì đâu. Tao hỏi vậy thôi... Tưởng rằng sẽ trốn thoát được em hả?"
"Mày nói gì đó?"
"Không có gì.". Dear nghĩ mình nghe thấy đứa bạn nói cái gì đó với chính bản thân nó đó, nhưng nghe không rõ. Và khi hỏi lần nữa thì nó nói không có gì, thế là chỉ biết gật đầu rồi quay trở lại ngồi nhìn lời bài hát họp cổ động mà mọi người đã luyện tập với nhau gần cả tháng nay.
Có vẻ như sắp bước vào trạng thái bình thường, nếu không phải bởi vì một giọng nói vang lên.
"Ơ... Shin..."
Ngoắt
Kỳ này Dear suýt nữa đã bỏ lời bài hát, quay ngoắt qua nhìn chủ nhân giọng nói cứ như là mình là chủ nhân cái tên Shin. Chắc tôi vẫn chưa nói với mọi người rằng sau khi cái sự việc dự thi Hoa khôi - Nam khôi tội nghiệt đó trôi qua, thay vì mọi người chửi mắng thằng Shin, nhưng lại thành ra nó... nổi tiếng.
Không biết các cô gái thích con trai lỗ mãng hay sao đó. Bởi vì từ lúc nó nổi tính nghệ sĩ giữa sân khấu, hơn nữa còn ra vẻ nam tính giữa phòng họp cổ động thì danh tiếng của thằng Shin-chan liền lây lan khắp nơi, kiểu mà thằng Sun còn chọc cho vui rằng rốt cuộc nó mới là Nam khôi khoa thật sự nhỉ. Bởi vì gái thật gái giả cả trong và ngoài khoa, ai nấy cũng đều quay qua thích nó hết.
Hay là con gái thích người không dám chắc được cái gì như nó?
Dear suy nghĩ một cách buồn cười rồi nhìn cô gái tóc dài trong bộ đồ sinh viên đang đứng trước mặt một cách chú ý. Bởi vì dù cậu biết rằng đứa bạn nổi tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên được thấy có người tới bắt chuyện với nó trước như vậy. Hơn nữa, người con gái này còn quen mắt một cách không tả được.
"Hoa khôi khoa Khoa học."
Trờiiii! Đẳng cấp Hoa khôi luôn đó!
Dear chỉ biết trợn to mắt khi thằng Sun nhích qua thì thầm nhỏ tiếng, cứ như biết rằng cậu đang thắc mắc cái gì vậy.
"Ơ... Cho mình xin thời gian của Shin một chút được không?"
"Được thôi. Có gì thì cứ nói.". Trong khi thằng Shin-chan ngẩng mặt lên nhìn một thoáng, thật sự chỉ một thoáng rồi nó quay qua bấm iphone tiếp thì người con gái đó làm vẻ mặt hơi khó chịu một chút.
"Ơ... Chỗ này luôn hả?"
"Ừm, nói ra đi. Đang nghe.". Nhưng cái dáng vẻ của người đang nghe chính là việc bấm game trong điện thoại lia lịa, kiểu mà không hề tập trung nghe dù chỉ một chút, làm cho Dear tội nghiệp cô gái này mà bây giờ đã tái mặt rồi. Định khều để kêu đứa bạn tập trung nghe rồi đó. Nhưng không kịp với Hoa khôi khoa Khoa học đã hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng kiên định không ít.
"Mình thích Shin!"
Kực
Dear có thể thề rằng thằng Shin-chan khựng lại một chút, thật sự chỉ một chút mặc dù con gái đang bày tỏ. Và rồi nó quay trở lại chơi game tiếp với vẻ mặt như không có gì, trong khi miệng của nó đang nói năng làm tổn thương trái tim người nghe cực kỳ.
"Ừm, nếu muốn quen nhau thì chắc phải từ chối, nhưng nếu chỉ ngủ với nhau thôi thì ok."
Hey, Shin-chan! Mày là người như vậy hả!!!
------------ End Chap ------------