Quay ngược trở lại một chút vào lúc chó con khóc bán sống bán chết, đứa bạn thân mà nó mong có thể dựa dẫm đã trốn chui trốn nhủi đang ở đâu?
"Căn hộ này phải không ta?"
Sun vừa mới bước xuống khỏi chiếc xe ôm, cúi xuống nhìn bản đồ có nét vẽ như con nít mẫu giáo của đàn anh cho chắc chắn, ngước mặt nhìn tên tòa nhà một chút rồi vò tờ giấy nhét vào trong túi quần jeans, trong khi khóe miệng thì đang nhếch lên một cách hài lòng.
Ai nghĩ rằng hôm qua cậu cúp học bởi vì ngủ như chết ở trong phòng là suy nghĩ quá sai lầm. Người như thằng Sun nó thích dùng thời gian cho thật hữu ích. Muốn đi chọc phá ai thì sẽ làm hết mọi cách luôn đó. Thế nên hôm qua hẹn gặp anh Nat, bạn thân của người đẹp ở khu này, đãi ly rượu thôi, chỗ ở của đàn anh cùng mã số thằng Dear đã ở trong tay.
Chuyện này thằng Dear không cần phải biết đâu, lười nghe nó càm ràm.
Sau đó, Sun ghé qua mua đồ ăn sáng phía trước căn hộ một chút rồi tới ngồi đợi ở cái ghế phía dưới tòa nhà, hành động cứ như đang đợi bạn (mà bạn hãy tin đi, rằng người đó chắc chắn không muốn gặp vị khách này đâu). Trong tay có cuốn sách dùng cho cái cớ vào ngày hôm nay nữa, tay còn lại vỗ vỗ điện thoại cho chắc chắn rằng đã tắt máy hoàn toàn, để không có đứa nào nhắn LINE, gọi điện hay chat cái gì làm phiền khoảng thời gian mà cậu có thể gặp được ai đó.
"Thằng Ryu nó có thói quen phải xuống mua sữa đậu nành và dầu cháo quẩy để ăn sáng. Nếu đi kiếm nó vào buổi sáng, kiểu nào cũng gặp."
Hừ hừ, xong kỳ này, tao sẽ đãi anh Nat lẩu shabu.
"Sao rồi, anh Ryu?"
Ngoắt
"Sao mày tới được đây!!!". Và đợi không quá lâu, mục tiêu đã bước ra khỏi thang máy, để cho cậu nhóc gom hết đồ đạc vào trong tay rồi chạy lướt tới, dừng trước mặt người làm vẻ mặt như gặp ma.
Ờ hở, anh Ryu dễ thương ghê, ngay cả trong ngày nghỉ.
Sun quét mắt nhìn người mặc quần ngắn vừa tới đầu gối cùng áo thun cỡ rộng, làm cho xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, nào là mặt mũi ngái ngủ một chút nữa, giống như người mới đánh răng xong rồi xuống kiếm gì đó ăn vậy.
Trời ạ, trắng cực kỳ. Có chắc anh Ryu là con trai không vậy?
Thế nhưng bây giờ không phải lúc đứng hình với vẻ xinh đẹp của người con trai này. Bởi vì Sun đang giả vờ trợn to mắt và bắt đầu một tràng giả tạo ngay lập tức.
"Sao anh có thể hỏi như vậy chứ, anh Ryu? Tự anh hẹn em tới mà, nói là sẽ kèm học cho em. Em thức dậy từ giờ, gấp rút tới kịp hẹn của anh lúc giờ luôn đó. Anh định quỵt hẹn em hay sao!"
"Thằng chết tiệt! Mày hét lên kiếm cha già mày hả?". Sun nhịn cười muốn chết lúc anh Ryu trợn to mắt, thì thầm chửi cậu với giọng hung dữ. Thì ai bảo cậu banh miệng ra la làng thôi chưa đủ, còn làm vẻ mặt đáng thương, kiệt sức cho những người đi ngang quay qua nhìn một cách chú ý. Rồi thằng Sunny này đảm bảo rằng... anh Ryu da mặt mỏng.
Nhưng mà xin lỗi nhé, tình cờ em mặt dày.
"Anh Ryu nhẫn tâm quá. Đừng nói là tối qua gọi điện cho em rồi nhận lời sẽ kèm cho là đùa giỡn với em nhé. Em không mắc cười đâu đó anh. Nếu điểm số của em không tới điểm giới hạn thấp nhất, nếu điểm em tệ hại, nếu em bị đình chỉ việc học là bởi vì một mình anh luôn đó..."
Hừ hừ, chuyện làm cho người ta đồng cảm là công việc sở trường của thằng Sun luôn đó, nói luôn.
Suýt nữa Sun không kiềm được mà cười lớn khi anh Ryu nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ lén lút, ra vẻ giống như muốn đấm cậu nhưng vướng phải ánh mắt của mọi người. Và càng không nói nên lời khi thấy người phụ nữ ở độ tuổi làm việc đang cười khúc khích chỉ về phía này.
Hừ hừ, gò má đỏ gắt luôn. Giận hay xấu hổ vậy?
"Tao nhận lời mày hồi nào!". Rồi anh Ryu quát lên (cứ như tiếng thì thầm), làm cho Sun chớp mắt lia lịa rồi bắt đầu... la làng.
"Tự anh hẹn em rồi anh định quỵt em hả? Mặt mũi đẹp cũng như không. Thằng này cứ nghĩ là anh sẽ giữ lời..."
"Ờ!!! TAO TỰ MÌNH HẸN MÀY CŨNG ĐƯỢC! NGƯNG GIẢ TẠO GIÙM ĐI.". Vẫn chưa kịp để cho Sun ngâm cho tới hết bài thoại giả tạo làm cho cậu trở thành Nam khôi khoa, người không thể chịu đựng nghe được (bởi vì ánh mắt khinh miệt từ mọi người xung quanh) đã hét lên một cách giận dữ, nắm tay gồng chặt, muốn quất thằng điên này hết mình nhưng biết là mình phải ở đây thêm mấy năm nữa.
"Anh Ryu nói em giả tạo ạ?". Ryu nghĩ thật sự muốn phi cước vào ngực nó lắm khi thằng nhóc nghiệp chướng này trề môi, làm vẻ mặt giống như sắp khóc.
Mày tuổi hay sao vậy, thằng điên!
Ryu không biết rằng thằng nhóc này lấy đâu ra địa chỉ của cậu từ đâu và xạo sự chuyện kèm học quái quỷ bởi vì cái gì, nhưng cậu nghĩ rằng cậu nên trốn.
"Muốn học phải không? Mày đợi tao ở đây trước, tao đi mua đồ ăn sáng trước. Lát tao quay lại..."
"Anh Ryu quên rằng tối qua anh kêu em mua cho anh luôn hay sao?"
Cái đồ... đồ... đồ... Làm sao nó biết được rằng tao định ăn cái gì!
Tới nỗi Ryu đưa tay lên chỉ mặt thằng nhóc oan hồn này, nhìn bịch sữa đậu nành cùng bịch dầu cháo quẩy lớn ở trong tay nó mà lúc đầu cậu không kịp để ý, rồi nó còn có mặt mũi mà mỉm cười tươi nữa.
"Của anh Ryu là sữa đậu nành không bỏ topping, ngọt ít và cặp dầu cháo quẩy. À, phải là quán phía trước tòa nhà nữa... Chỉ vậy thôi. Chúng ta bắt đầu học được chưa ạ?"
Ai!!! Cái đứa nào đem chuyện của tao đi nói với nó. Tao sẽ đi cắt cổ từng đứa một!
Cuối cùng, người có cảm giác như bị lọt hố quay ngoắt người, cắn chặt răng, đi dẫn trước thằng nhóc cao ráo đang ra vẻ hào hứng lên trên phòng cùng nhau.
Đợi đó. Chừng nào không có người nhìn, tao sẽ xử mày cho chết!!!
"Anh Ryu giận em ạ?... Giận em thiệt hả? Đành lòng giận em Sunny này hả?"
Dù cho nghĩ rằng chừng nào lên phòng rồi sẽ chửi cho nó rụt cổ luôn, nhưng chỉ vừa mới bước vào phòng trong im lặng, thằng nhóc to con - người đóng cửa giùm đã chặn lại trước, làm vẻ mặt hối lỗi rồi hỏi với giọng khổ sở.
"Tại sao tao phải giận mày? Mày không có đáng để tao phải giận đâu."
Đúng nổi nóng mà! Bỏ công trốn nó muốn chết, nó lại ló đầu ra tận nơi luôn.
Lời nói trầm tĩnh mà chắc người nghe sẽ thấy nhói vì mình không có đáng để giận. Nhưng không phải với Sun, người đang lén nhếch miệng mỉm cười rồi nhanh chóng đặt đồ đạc lên trên cái bàn bên cạnh. Sau đó thì bước tới chặn đầu, nhào nặn vẻ mặt hối lỗi.
"Mày làm cái gì nữa..."
"Xin lỗi ạ. Làm lành với nhau nhé ~ ~ ~". Tới nỗi Ryu giật lùi khi đàn em miệng chó giơ ngón út lên trước mặt cậu. Nhưng chưa kịp mắng thì nó đã xìu giọng rồi quơ tay qua lại trước mặt giống như dỗ con nít. Điệu bộ mà đáng lẽ nên làm cho cậu nổi nóng, nhưng không biết tại sao trái tim lại đập lạ lùng.
"Xem tao là con nít tuổi hay sao?"
"Không có đâu anh. Em thật sự xin lỗi. Em sai rồi. Em biết là em ép buộc anh dẫn em lên đây, nhưng mà em muốn cho anh Ryu kèm cho em thiệt mà. Bạn anh nói rằng năm ngoái anh là thánh Vật lý, thế nên em mặt dày tới nhờ anh giúp. Nhưng nếu tới xin thẳng thừng thì anh không giúp em, phải không? Chính vì vậy... Em xin lỗi nhé, anh Ryu.". Là lần đầu tiên thằng nhóc này nói với cậu bằng giọng điệu đàng hoàng, nhìn có vẻ nghiêm túc hơn mọi khi tới nỗi làm cho người đang nổi nóng trở nên bình tĩnh một cách không thể tin được.
"Đây là cách thức xin người ta dạy kèm hả? Chắc tao sẽ chịu kèm cho mày quá."
"Nên em mới nói là em xin lỗi mà... Nhé ~... Giúp em nhé... Nhé?". Kỳ này, Sun nói bằng giọng nũng nịu. Hơn nữa còn lắc ngón út qua lại, làm vẻ mặt như chú chó ủ rũ làm cho Ryu liếc mắt nhìn.
"Nhé, anh Ryu siêu đẹp trai?". Định là không cười rồi, gặp cái trò làm nũng của thằng nhóc xảo trá này, khóe môi đáng lẽ nên trề xuống lại nhếch lên một chút, làm cho cậu phải nhanh chóng quay qua hướng khác.
"Kìa, anh Ryu cười rồi. Làm lành với nhau nhé? Nhanh nào, móc ngoéo."
"Không! Tao không còn là trẻ con nữa đâu đó.". Ryu né qua tránh ngay lập tức, không muốn thằng nhóc điên này thấy rằng cậu đang bật cười. Nhưng người như Sun mà ở yên một chỗ sao? Anh Ryu đi qua trái thì cậu đi qua trái, anh Ryu đi qua phải thì cậu bước tới chặn đầu. Dáng vẻ dây dưa nhau qua lại làm cho người nhỏ con hơn chịu không nổi.
"Làm lành với nhau nhé..."
"Thôi đi, thằng khùng!". Ryu kêu lên rồi quay ngoắt qua nhìn, làm cho Sun chịu đưa tay lên ngang vai một cách chịu thua, trong khi khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười tươi.
"Anh Ryu hết giận em rồi phải không?... Anh Ryu đang mỉm cười kìa.". Ryu ngậm miệng suýt nữa không kịp khi đàn em to con nó nói như vậy, rồi nhanh chóng quay mặt tránh đi hướng khác, tai thì nghe thấy tiếng nũng nịu của nó.
"Anh Ryu kèm cho em nhé?... Được không?... Đi mà."
"Ờ!!! Tao làm bởi vì tao thấy phiền đó, không phải là muốn làm lành với mày!... Giờ tao đi tắm trước!". Ryu nói với giọng kiên định rồi phóng đi mất tích vào trong phòng của mình. Tai thì nghe thấy tiếng thằng nhóc nghiệp chướng này bay tới.
"Cảm ơn ạ, anh Ryu siêu đẹp trai. Để em đổ sữa đậu nành ra cho nhé.". Không có mềm lòng với nó nhé. Chỉ trả lời lại rằng...
"Ờ! Ly của tao màu xanh lá đó!"
Đây thật sự không mềm lòng nhé. Chỉ đi vào phòng ngủ của mình rồi mỉm cười thôi. Và nói rằng...
"Cái thằng nhóc nghiệp chướng!"
Cùng lúc đó, Sun đang ra vẻ làm nũng liền hạ tay xuống ngay lập tức. Nụ cười ưa nhìn lúc nãy đổi thành cười nhếch, hơn nữa còn lè lưỡi một cách thích thú.
"Anh Ryu thích em mềm dẻo với anh chứ gì!"
Có đứa em gái, lại còn bướng bỉnh hết cả . Sao mà em Sunny này không biết cách thức lấy lòng người đẹp (?) được chứ?
"Thật ra như anh không có gọi là đẹp trai đâu. Cỡ anh phải gọi là xinh ơi là xinh luôn đó."
Dù thế nào, Sunny cũng sẽ ghẹo gan không ngừng!
Sau khi lục lọi tủ cho tới khi thấy ly màu xanh lá, Sun còn tự tiện đổ sữa đậu nành của mình vào ly màu xanh dương nữa. Hơn nữa còn đổ cặp dầu cháo quẩy lên đĩa lớn, bỏ bịch vào trong thùng rác cho gọn gàng. Rồi ngồi chống cằm đợi không lâu, người mất tích vào trong phòng đã bước ra với bộ đồ không khác trước cho lắm. Cái lạ đi thì chắc là tóc màu nâu nhạt ướt đẫm cùng một cái khăn lông nhỏ quàng qua vai nữa.
"Anh đi tắm hay là chạy ngang qua vòi nước vậy?"
"Tao sợ mày khiêng đồ trong phòng tao đi.". Rồi anh Ryu trả lời kiểu không hề nể tình nhau, nói một cách thật lòng cực kỳ rằng không tin tưởng đứa đàn em này, làm cho người nghe cười lớn.
"Tốt rồi, tốt rồi. Con gái con đứa, ở phòng một mình thì đừng dễ dàng tin tưởng người khác."
"Mày nói gì đó!"
"À, em nói là anh Ryu ở phòng một mình, không nên dễ dàng tin tưởng ai ạ.". Sun lật lọng một cách đẹp mắt rồi mỉm cười kiểu ngây thơ, trong sáng cực kỳ, nhìn đàn anh da trắng đang đi tới gần cái bàn ăn nhỏ, liếc nhìn bữa ăn sáng trên bàn rồi quay qua nhìn vào mắt cậu một cách không muốn tin cho lắm.
Bản mặt nó giống như người thích ăn uống lôi thôi vậy đó, mà đây là thế nào? Đổ ra đĩa gọn gàng, bỏ ống hút vào ly nữa.
"Lát em rửa đĩa cho anh. Em quen thói, nếu ăn cái gì như nguyên một bữa ăn mà không phải ăn chơi chơi, em gái em không thích ăn từ trong bịch, quý phu nhân nói rằng muốn ăn gì thì phải ăn một cách đàng hoàng.". Sun nói một cách buồn cười về người sao chép y chang người mẹ thân sinh và thường hay trách móc cậu.
"Anh Sun phải là quý ông lịch lãm. Nếu mua nước cho anh Dear, đừng quên xin ống hút. Con trai mở chai, bỏ ống hút vào giùm đáng yêu lắm đó, nói luôn."
Anh trai thánh thiện thì cứ ừ ừ cho có vậy thôi. Nhưng Sun nghĩ việc cậu thích chăm sóc người khác tới nỗi quen thói là bởi vì có con nhỏ này thường hay lộn xộn xung quanh cậu đó.
Dáng vẻ của đàn em đang mỉm cười tươi khi nói về em gái một cách thương yêu, làm cho Ryu không nhận ra rằng mình đã lỡ nhìn nó bằng ánh mắt tốt lên một chút. Hơn nữa còn di chuyển tới ngồi ở cái ghế còn lại, cầm lấy ly của mình một cách không hề dè chừng để làm cho cái bụng kêu rọc rọc lúc tắm cảm thấy đỡ hơn.
"Sao anh Ryu không lau tóc mình cho khô trước vậy?". Sun bật cười trong lòng khi nhìn đàn anh trợn mắt nhìn tới, đại khái như mày xía vào làm gì. Nhưng chọc anh Ryu vui mà. Người gì mà trợn mắt vẫn xinh. Thế là nhanh chóng di chuyển một cách mạnh mẽ, với tới cầm lấy cái khăn lông nhỏ một cách tốc hành.
"Eh! Của tao, trả đây!"
"Ngồi yên đi ạ. Em lau tóc cho mà.". Sun đưa chiếc khăn lông lên cao ngay tức khi, trong khi bản thân thì đi tới đứng sau lưng anh Ryu, làm cho người đang ngồi tới nỗi lùn hơn một khúc nổi nóng lại một lần nữa. Nó tốt không được bao nhiêu phút, nó lại làm cho cậu bực bội nữa rồi. Kiểu như vậy, kêu cậu muốn gặp nó sao mà được?
"Không cần. Đầu tao, tao tự lau được.". Nói bằng giọng khó chịu nhưng nó cũng không e ngại gì ngoài việc bật cười nhẹ, lại còn đặt chiếc khăn lông lên tóc một cách nhẹ tay nữa.
"Đừng bướng mà, anh Ryu. Anh cũng biết là em bám dai. Anh không cho em làm thì em sẽ đi theo ghẹo gan anh cho tới khi được mới thôi.". Sun nói một cách buồn cười với người đã từng bị nó chọc phá nhiều lần. Muốn tạt sữa đậu nành vào mặt (nhưng tiếc đồ uống), chỉ biết phát ra tiếng bực mình ở trong họng trong khi cúi xuống xử lý bữa ăn sáng của mình.
Ờ, muốn lau thì lau đi. Dù sao tao cũng không bị mòn đi.
Dáng vẻ chấp nhận kiểu như muốn khỏi phiền phức làm cho Sun nở nụ cười. Bàn tay lớn thì cứ di chuyển cái khăn thấm nước trên cái đầu tròn tròn. Chưa từng làm cho ai đâu đó. Chỉ là... thế nào nhỉ? Tưởng đâu kiếm được chuyện để cãi nhau, nhưng anh Ryu tự nhiên lại chịu luôn. Thế là chỉ biết lau mái tóc màu nâu cho một cách nhẹ tay nhất có thể.
Cổ anh Ryu đẹp.
Suy nghĩ của người nhìn chằm chằm cái cổ trắng trẻo. Khi tóc được vò bên trong khăn thì cậu thấy bộ phận mà mình từng muốn hôn một cách rõ ràng. Thế là ngón tay không nhịn được mà chạm vào nhè nhẹ. Kiểu mà người đang quan tâm tới bữa ăn sáng cũng không kịp nhận ra.
Chắc chết! Muốn hôn ghê.
Sun nhanh chóng hất đi suy nghĩ của mình. Lông mày chau lại rồi đánh lạc hướng chính mình trở về phía người đang cắn dầu cháo quẩy liên hồi.
"Quán này ngon hả anh?"
"Ừ, quán ruột của tao luôn."
Không chỉ trả lời, người có vẻ như đang cao hứng bởi vì có đồ ăn liếc qua nhìn, rồi bộ dạng mái tóc đang rối bù, hơn nữa còn ẩm ướt bao lấy khuôn mặt, một bên gò má trắng trẻo phồng lên bởi vì có món ruột trong miệng, nào là khóe miệng có vẻ mềm mịn bị lắm lem vết trắng trắng bởi vì đem lưỡi liếm hết dầu làm cho trái tim người nhìn co giật.
Thình thịch Thình thịch Thình thịch
Nên làm thế nào ta? Tại sao tao nhìn anh Ryu rồi tim lại đập mạnh? Đừng làm vẻ mặt như vậy chứ!
"Bị gì?... Tại sao không lau tiếp?". Lời của anh Ryu gọi sự tỉnh táo của người mơ màng một lúc quay trở lại. Thế là Sun mỉm cười tươi, tay di chuyển qua lại lau tóc lần nữa. Hơn nữa còn mở lời chọc ghẹo một cách buồn cười.
"Sao nói là không cho em lau giùm mà?"
"Không làm thì tránh xa cái chân tao đi.". Anh Ryu đang mắng đó, nhưng thế nào mà lại rên rĩ trong họng một cách hài lòng lúc cậu lau tóc trở lại vậy? Không cẩn thận việc có đàn em mặt mũi đẹp trai (rất nhiều) đứng chỉ cách gang tay gì hết. Rồi người cao hứng hơn trước còn có mặt mũi mà quay lại, bốc dầu cháo quẩy vượt quá số lượng của bản thân mình lên nữa.
"Tao ăn nhé?". Khuôn mặt xinh đẹp nhìn tới một cách đầy hy vọng, làm cho tim người nhìn vô tình co giật một lần nữa.
"Ăn đi anh. Em mua để phòng hờ ăn nhiều sẵn rồi."
"Cảm ơn.". Và Sun cảm thấy giống như bị anh Ryu công kích sao sao ấy không biết khi mà đàn anh mặt xinh mỉm cười tươi với cậu. Cũng biết là vì đồ ăn trong tay, nhưng khuôn mặt xinh đẹp mà mọi lần không xị mặt thì cũng làm vẻ mặt giống như muốn xông tới gϊếŧ cậu cho chết, giờ mỉm cười cả bằng miệng và bằng mắt như vậy... đúng dễ thương luôn.
Giống như mèo vậy.
Đúng vậy, anh Ryu giống mèo. Loài mà bình thường sẽ hung dữ với người lạ mặt, nhưng khi bắt đầu quen biết thì sẽ quấn quýt bên cạnh, thích để cho người khác gãi cằm, để cho người khác lấy lòng. Càng hài lòng người đó bao nhiêu thì lại càng cư xử đáng yêu lại bấy nhiêu. Và người như chàng Arthit đột nhiên muốn biết, rằng nếu anh Ryu làm nũng... thì sẽ thế nào.
Suy nghĩ như vậy làm phấn khởi hơn lúc nghĩ rằng sẽ tới ghẹo gan nhiều lắm luôn.
"Anh Ryu, anh Ryu!"
"Hửm?". Người đang say sưa với bữa ăn sáng đáp lại nhỏ nhẹ.
"Anh Ryu có thích mèo không?"
"Ờ, cũng dễ thương. Sao vậy?". Ryu trả lời cho có. Và điều đó làm cho Sun mỉm cười tươi. Tròng mắt sắc sảo ánh lên sự gian manh.
"Đúng lúc em nghĩ rằng em sẽ quay qua nuôi mèo.". Người nghe chỉ gật đầu một cách khó hiểu rằng nó kể cho cậu nghe làm gì, trong khi mình thì ngẩng mặt lên nhìn người đem khăn lông treo lên ghế rồi tiến tới ngồi vào ghế đối diện.
"Cũng tốt. Phòng khi có thể lôi bớt chó ra khỏi miệng mày chút.". Rồi anh Ryu không khỏi cạnh khóe cậu nữa. Nhưng không hề làm cho người bị mắng là miệng chó có cảm giác gì hết.
"Vậy em sẽ nuôi mèo thiệt nhé!". Người nghe chỉ biết lắc đầu với sự điên khùng của thằng nhóc này. Muốn nuôi thì nuôi đi, đâu có liên quan chút gì với cậu đâu. Nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy nóng nóng, lạnh lạnh một cách lạ lùng bởi ánh mắt đứa bạn của em cùng mã số đang mỉm cười nhìn tới. Tự nhủ với mình rằng chắc là mình tự suy diễn.
Mà nào có biết rằng con mèo được nói tới là chính mình đâu.
"Ôi, mày có ngu không vậy? Thay công thức này vào đi. Thay vào!"
Sau khi bị gài hàng để trở thành người kèm Vật lý cho một cách khó hiểu, chỉ nửa tiếng đồng hồ sau đó, người có ý định dạy nó rồi ném nó ra khỏi phòng nhanh nhất có thể liền quát vang lên, đưa tay lên xoa thái dương. Nó có ngu không vậy? Dạy công thức này hồi phút trước, nó lại bậy bạ, đem cái gì không biết nữa để đi tính giá trị.
"À, là như vậy nhỉ?"
"Chắc chết! Sao mày thi được vào đây vậy!"
"À, ăn may đó anh.". Câu trả lời theo phong cách Sunny, người đang mỉm cười tươi nói với vẻ mặt như không có gì, làm cho người kèm gồng chặt nắm tay. Thật sự muốn hỏi rằng tại sao mày không ăn may đậu ở trường khác, đậu ở đây làm cái quái gì để mà trở thành gánh nặng của tao như vậy! Thế là chỉ biết thốt lên chửi một cách dài dằng dặc.
Lời mà Sun đặt bút xuống ngay lập tức, quay qua nhìn người giải tỏa sự bực bội của bản thân ra trong im lặng, kiểu mà làm cho người bị nhìn quay ngoắt qua nhìn.
"Mày nhìn cái gì?"
"Anh Ryu nói chuyện không êm tai."
Cái chuyện này nữa hả? Thấy im im, tưởng đâu quên luôn rồi chứ.
Ryu chỉ biết khựng lại. Thì từ sáng gặp nhau tới khi trễ như vậy, đâu thấy nó nhắc chuyện này đâu. Hơn nữa, cậu cũng đã nghĩ đi nghĩ lại, có cần thiết phải nói chuyện đàng hoàng với thằng nhóc này không? Thế là chỉ biết nói đơn giản.
"Không! Tao sẽ nói với mày kiểu như vậy đó. Nói đàng hoàng uổng miệng.". Ryu ngồi trên ghế salon nói với người đang ngồi khoanh chân dưới sàn. Và điều đó làm cho người nghe lặng đi một chút, trước khi nhích lên ngồi trên cùng một ghế salon. Khuôn mặt đẹp trai thì mỉm cười tươi hơn.
"Chắc không, anh Ryu?"
"Ờ". Ryu trả lời rõ ràng, làm cho đàn em bật cười lúc đưa mặt tới gần người ngạo mạn, đôi mắt sắc bén long lanh lên ngay lập tức.
"Nếu anh nói không êm tai, em hôn đó."
"Mày nói cái mẹ gì... Ư!"
"Tự anh nói chuyện không êm tai nhé, em cảnh báo rồi."
Ryu giật lùi ngay khi đàn em nói rằng sẽ hôn. Miệng thì đi trước não, hét lên chửi nó cùng với việc lui người ra sau, nhưng lại không kịp người mà cậu nghĩ rằng nó chỉ ghẹo gan chơi chơi thôi, thế mà lại nắm lấy cổ cậu và cúi người xuống hôn lên môi cậu thật mạnh rồi rời ra nói một cách buồn cười.
"Mày, thằng nhóc nghiệp chướng! Mày!... Ư!"
Khi định thần được, Ryu liền xông vào định đập vào mặt nó một cái, nhưng dường như Sun nó nhận ra trước rồi nên mới bao lấy eo cậu và nghiêng mặt hôn lên môi cậu lần nữa.
"Wa, lại nói không êm tai rồi."
"Buông tao ra liền đi. Sun, buông tao ra!!!". Điệu bộ của người hơn thế làm cho Ryu vùng vẫy hết sức. Cả tay cả chân đều ra sức đẩy cái người đè cậu tới nỗi nằm xuống ghế salon. Và Sun thì chỉ mỉm cười tươi.
"Nói chuyện với em đàng hoàng đi ạ. Em còn nói chuyện với anh đàng hoàng mà."
"Buông tao ra! Tao sẽ gϊếŧ mày!". Người giận dữ tới nỗi mặt đỏ gắt hét vang, đẩy ra hết sức nhưng kẹt ở chỗ thằng này to con hơn. Và khi nói xong thì Sun liền cúi mặt xuống lần
nữa.
"Lại nói không êm tai nữa rồi."
Mặp
"Ơ, sao lại bịt miệng vậy?". Cơ thể cao ráo nói một cách thích thú với người đưa tay lên bịt miệng chính mình, hơn nữa còn trợn mắt. Nhưng mà cậu thấy đó chứ, rằng gò má của anh Ryu nó đỏ lắm luôn.
"Thì tại mày đó."
"Em làm gì ạ?". Ryu cắn răng nhưng cũng không chịu lấy tay ra khỏi miệng của mình. Không vừa ý với trái tim đang đập mạnh tới nỗi suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, nói với chính mình rằng bởi vì giận dữ, chứ không phải do có cảm giác gì với thằng khốn này vì đã hôn cậu.
"Thì mày hôn tao."
"Cái gì vậy? Đừng nói là nụ hôn đầu nhé?"
Kực
Có vẻ là thiệt...
Sun chỉ biết đứng hình nhìn người ngừng vùng vẫy và lặng đi. Nhưng đôi mắt to to nhìn tới một cách giận dữ vô cùng bắt đầu đỏ lên từng chút một, hơn nữa còn có màng nước gì đó mà cậu không tả được, thể hiện rằng anh Ryu - người giỏi giang hay thách đấm thách đá với dân chúng, giống như đang chuẩn bị...
Chỉ việc môi chạm môi thôi ấy hả?
"N... Nụ hôn đầu cái gì? Mày đừng có mà tâm thần."
Rõ luôn! Nụ hôn đầu của anh Ryu chắc luôn. Thì vậy đó, xinh tới như vậy, kiếp này có người con gái nào mà chịu cho hôn chứ? Hôn với người xinh hơn mình ấy hả?
"Không phải nụ hôn đầu cũng được... Ok, em không giỡn nữa. Nhưng chừng nào anh Ryu mới nói chuyện đàng hoàng với em đây? Em thích những lúc anh Ryu nói chuyện với thằng Dear đó. Anh nói chuyện với nó dễ nghe muốn chết, cũng nói chuyện với em như vậy đi ạ.". Sun vẫn không chịu buông tay người mà mình đang đè lên, sợ rằng chừng nào buông tay ra, chính cậu sẽ là người bị đau thể xác. Dùng giọng yếu ớt, hỏi giống như tủi thân làm cho người nghe quay mặt tránh đi.
"Nếu tao không làm thì sao?"
"Thì em sẽ hôn nữa."
"Đồ...!". Ryu chỉ biết ngậm miệng khi thấy thái độ định làm thiệt của thằng đàn em trước mặt, rồi quay mặt tránh đi lần nữa. Cực kỳ không vừa ý với chính mình luôn rằng tại sao cậu chỉ cứ giận dữ việc nó vẫn mỉm cười với cậu, nhưng lại không ghê tởm... nụ hôn của nó dù chỉ một chút.
"Ờ, tao sẽ nói chuyện đàng hoàng cho. Sẽ không chửi, không la, hài lòng chưa?". Cuối cùng cũng phải là người chịu thua, nói với giọng nặng nề làm cho Sun mỉm cười tươi lúc di chuyển xuống khỏi thân người mỏng manh hơn. Hai tay từ từ buông ra, định là sẽ nhảy lùi lại thật xa. Nhưng vẫn chưa kịp làm như ý nghĩ, chỉ mới có chân được tự do thôi...
Rầm
"Ối!". Sun lăn lóc xuống bên cạnh ghế salon cùng tiếng ồn lớn khi anh Ryu đưa chân lên đạp hết sức. Và khi được tự do, mèo con giống như hổ mẹ vụt dậy đứng lên một cách nhanh chóng, tay thì vuốt tóc lên. Muốn xông tới bồi thêm, nhưng cảm thấy không an toàn. Hơn nữa cái tảng to to bên cạnh ghế salon đang run người.
"Hừ hừ.". Và đúng như dự đoán. Nó đang bật cười trong khi vẫn đang kêu ôi ôi, trước khi lật người qua nằm ngửa.
"Anh Ryu biết không? Thật ra vụ nói chuyện không êm tai không phải chủ đề chính đâu."
"Vậy mày hôn tao làm gì!". Ryu quát vang làm cho người nghe mỉm cười tươi, tự nâng đỡ mình ngồi dậy một cách đau đớn tới tận xương sườn.
Cái chân đúng mạnh luôn.
Dù cho nghĩ như vậy, nhưng Sun vẫn mỉm cười tươi rồi nói lớn tiếng.
"Nó chỉ là cái cớ vì em muốn hôn anh, vậy thôi."
Ryu chỉ biết trợn to mắt, nhìn đàn em đẹp trai đang nói rằng muốn hôn cậu. Mặc dù bình thường cực kỳ nổi nóng với cái tụi nói chuyện giống như muốn đeo đuổi cậu trong khi đều là con trai như nhau, nhưng bây giờ trái tim cậu lại đập mạnh, mạnh lắm, tới nỗi mặt càng nóng rực hơn. Không cần nói cũng biết rằng bây giờ cậu đỏ mặt nhiều tới cỡ nào.
Dáng vẻ làm cho Sun lặng đi suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng hôm nay chơi nhiều quá rồi, thế là tự đỡ mình đứng dậy.
"Hôm nay em về trước vậy.". Ryu muốn nói rằng "Ờ, mày đi xa xa đi", nhưng lại nói không nên lời ngoài việc nhìn thằng nhóc này một cách dè chừng cho tới khi nó thu dọn sách của nó xong. Nhưng lúc nó bước ra khỏi cánh cửa, nó lại quay qua nhìn cậu lần nữa.
"Nhưng mà em nói thiệt chuyện em muốn hôn anh... Để hôm sau quay lại phá tiếp nhé, người đẹp.". Câu đầu thì nói với giọng điệu nghiêm túc đó, nhưng câu sau nó mỉm cười hí hửng, nhướng mày, liếm môi rồi chạy ra khỏi phòng một cách tốc hành, kiểu như biết rằng ngay khi chủ nhân căn phòng định thần được thì chắc chắn sẽ kiếm cái gì đó dí đánh cậu.
Khi nó đi ra rồi, Ryu chỉ biết gồng chặt nắm tay, cắn chặt răng trong khi cái mặt đỏ dần lên.
"Tao phải giận mày chứ! Đúng vậy, tao phải nổi giận với mày!". Ryu chỉ có thể nhấn mạnh với chính mình, trong khi vô thức đưa tay lên ôm lấy ngực mình. Cảm nhận được rằng nó đang đập mạnh tới cỡ nào. Và mặt mũi của nó lúc nói rằng muốn hôn đó...
Mày đi ra khỏi đầu tao ngay đi, thằng quỷ Sun!!!
Cùng lúc đó, Sun tránh nạn ra khỏi phòng và đang mỉm cười tươi, thích thú với phản ứng của anh Ryu vô cùng. Một tay móc điện thoại ra mở lên khi mà mục tiêu của ngày hôm nay đã đạt được. Nhưng khi máy vừa mới mở lên xong...
"Cái gì mà nhiều vậy trời?". Lầm bầm với chính mình rồi nhìn cả cuộc gọi tới, cả biết bao nhiêu cái nhảy tưng tưng trong máy. Thoáng thấy rằng Janjao cũng nhắn LINE qua hỏi đang ở đâu.
RRRRRRRRRRrrrrrrrrrrrrrr
"Chết mẹ chưa!"
Nhưng chỉ mới im lặng nhìn không lâu, Sun đã phải giật nảy mình khi số điện thoại của một người hiện lên trên màn hình, người mà cậu sợ rụt cổ luôn chứ... chế Dream.
"A... Vâng, chế Dream."
"Cuối cùng cũng bắt. Đang định nhắn LINE nói rằng nếu vẫn không bắt thì sẽ đem clip đăng lên Youtube rồi đó."
Cái gì vậy? Hồi nãy trong phòng cứ như ở trên thiên đường, nhưng chỉ mới bước ra, quỷ địa ngục tới lôi cổ tao đi dính vào chuyện vợ chồng người ta liền luôn vậy hả! Tao muốn điên!!!
------------ End Chap ------------