[Oatttttt, máy in của tao hết mực!]
"Rồi liên quan gì tới tao?"
[Ờ hở, bạn à, mày trả lời kiểu yêu bạn bè lắm luôn đó. Thì hôm nay thuyết trình báo cáo cá nhân đó. Lát tao gửi e-mail, mày in giùm tao cái.]. Tiếng của Saifah la lối qua điện thoại, làm cho người đang ngồi trên bậc thang tòa nhà chau mày lại. Cũng thấy đồng cảm đó, nhưng mà...
"Bây giờ tao ở trường rồi."
[Hửm? Mày đi làm cái gót chân gì giờ này vậy? Mãi cho tới giờ học còn hơn tiếng. Hết đón đàn em rồi đó, không cần sợ đứa nhỏ nào thấy mày nữa.]. Thằng Saifah nói một cách ngạc nhiên. Nghe giọng nó là biết rằng ngay khi cậu nhận lời sẽ in báo cáo cho, người như nó sẽ sẵn sàng nằm xuống ngủ mọi lúc.
Mọi khi chắc sẽ đi ra tiệm in tài liệu giùm cho, nhưng hôm nay cậu thật sự không rảnh.
"Có chút việc... Mày banh mắt ra, rửa mặt, đánh răng rồi nhanh chóng kiếm tiệm in đi. Không thì kêu thằng Payu giúp đi. Nó dậy sớm mà."
[Giúp cái gì chứ, ngài đàn anh giáo dục! Nó vừa mới cày đồ án xong, ngủ như chết từ hồi giờ sáng. Tao còn giúp nó dán keo cho tới tận giờ sáng. Tao mà trở thành thanh niên nghiện keo là bởi vì thằng anh trai sinh đôi của tao đó!]. Câu trả lời làm cho Oat bật cười trong họng khi tưởng tượng ra bộ dạng của cái đứa này. Nhưng hôm nay thật sự hết cách giúp.
"Tóm lại tao không rảnh. Vậy thôi nhé."
[Hey! Thằng khốn Oatttttttt!]
Oat không thèm nghe tiếng của đứa bạn thân đang la lối trong điện thoại. Dám chắc rằng nếu nó banh miệng la làng thêm chút nữa, một hồi thằng Payu sẽ tự kiếm cái gì đó nhét vào miệng nó thôi. Đôi mắt cậu nhìn về con đường phía trước tòa nhà, mỗi lần nghe thấy tiếng xe máy chạy tới thì ngước cổ nhìn một cái, rồi nhận vái chào từ sinh viên năm nhất đi ngang qua mình.
"Gì mà đậu ở đây vậy?". Giọng trầm thấp lầm bầm với chính mình khi chiếc xe sang trọng, đẹp đẽ của Anh đậu vượt quá phía trước tòa nhà một chút. Nhưng nó chắn tầm nhìn của cậu tới nỗi lông mày đậm chau vào nhau. Và không có đậu một chút thôi nhé, đậu gần phút.
Păng!
"Hửm?"
Nhưng khi Oat chỉ vừa mới thấy ai bước xuống với bộ dạng lúng túng, thân hình cao ráo liền đứng vụt dậy ngay lập tức, rồi gấp rút bước dài về phía người đang cúi gầm mặt đi về phía này. Hai tay thì vuốt tóc mình một cách ngượng nghịu.
"Dear!"
"A... Ơ? Anh Oat, xin chào ạ.". Người nhìn suýt nữa đã để lọt ra nụ cười khi thấy Dear giật nảy cả mình, làm vẻ mặt ngơ ngác trước khi ngẩng mặt lên nhìn cậu với gò má đỏ đỏ. Và khi vừa biết là ai thì liền đưa tay vái chào với dáng vẻ càng nhìn càng... đáng yêu.
"Chào... Có bị gì không? Gò má đỏ đó."
Mặp
"À, nó đỏ lắm hả anh?". Cậu chỉ vừa mới hỏi tới, cậu nhóc trước mặt liền đưa tay lên ôm gò má của mình ngay lập tức, ngẩng mặt lên hỏi một cách không dám chắc. Nhưng đôi mắt tròn tròn run rẩy một chút giống như đang mắc cỡ làm cho trái tim người chào hỏi co giật.
"Lấy tay ra đi. Cho tôi xem chút.". Dear làm vẻ mặt lưỡng lự một chốc trước khi hạ tay xuống gãi ở cổ, cho thấy làn da gò má mịn giống như da trẻ em đang đỏ ửng. Mặt mũi dễ thương đó ngẩng lên nhìn cậu và chắc chắn rằng càng làm cho trái tim người nhìn đập mạnh.
"Đỏ mặt... Đã đi làm cái gì vậy?"
"A..." Nhóc nhỏ chỉ lên tiếng một âm duy nhất rồi quay mặt tránh đi hướng khác. Thế là Oat nhìn nụ cười khô khan cùng dáng vẻ cúi mặt cúi mũi, gãi tai, gãi cổ một cách thắc mắc và thương yêu.
"Không có gì đâu anh. Chỉ là... ơ... không có gì đâu. Thật sự không có gì.". Câu trả lời không thể được gọi là câu trả lời được nữa kìa. Rồi Dear nhanh chóng ngẩng mặt lên, đánh trống lảng ngang xương luôn, kiểu mà người nghe suýt nữa theo không kịp.
"À... anh Oat. Em tìm thấy áo anh rồi nhé... Hey! Không phải tìm thấy. Em không có làm mất nhé. Chuyện là... à... em vừa mới đem áo đi gửi cho tiệm giặt đồ ạ. Ngày mai em đem trả cho. Hehe!". Người thú nhận rằng không biết đã để áo cậu ở đâu làm cho người nhìn để lọt nụ cười ra. Cậu nhìn đôi mắt trong veo đó rồi cậu nghĩ rằng cậu nhóc này không biết nói dối.
Rốt cuộc là làm mất áo cậu rồi mới tìm thấy nhỉ?
"Ngày mai cũng được... Hôm nay Dear tới sớm nhỉ?"
"Cũng một chút ạ... Định tới kiếm cái gì đó ăn.". Dear chỉ biết trả lời với giọng khô khan. Thiệt không muốn nói rằng đã làm đồ ăn sáng rồi đó. Nhưng suốt quãng đường từ nhà cho tới đây, cứ rủ anh Porsche nói này nọ kia. Rồi khi tới nơi, không biết anh Porsche đói khát từ đâu, hôn cậu tới nỗi miệng suýt nữa sưng lên. Rồi nghĩ rằng lúc đó cậu sẽ có thần trí mà cầm lấy hộp đồ ăn sáng sao?... Lấy cơ thể và hồn vía ra được cùng lúc là đã giỏi lắm rồi!
"Tôi vẫn chưa ăn... Cùng nhau đi tới nhà ăn không?"
À, giờ rưỡi. Mình học lúc giờ...
"Đi ạ!". Suy nghĩ trong lòng giây, Dear liền đáp lại ngay tức khắc. Giờ này, làm gì có đứa bạn nào của cậu ló đầu ở trường chứ? Có đàn anh quen biết ngồi ăn cơm chung, tất nhiên là ngon hơn ngồi một mình rồi.
Kực
Nhưng rồi chú chó con của anh Porsche liền khựng lại khi thấy nụ cười tươi của anh Oat, mà cậu có thể thề rằng chưa từng thấy qua lần nào. Không biết có tự mình cảm giác vu vơ hay không rằng anh Oat dường như đang mừng lắm.
Ờ, hay là anh ấy cũng không có bạn như mình ta? Kiểu như có người đi ăn chung nên mừng.
Dear nói với chính mình một cách nghĩ nhiều rồi đó (nhưng chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi) trong khi đi bên cạnh anh Oat. Và sự mắc cỡ từ chuyện xảy trên xe bắt đầu mờ nhạt đi, mờ đủ nhiều để có thể nói chuyện với anh Oat cùng tiếng cười lớn, nào biết được... chủ nhân của chó con đang nhìn.
Cùng lúc đó, Purin siết chặt vô lăng chiếc xe sang trọng. Cậu chỉ định nhìn cho chắc chắn rằng chó con của cậu đã đi vào tòa nhà rồi. Nhưng hình ảnh của tên đàn anh đó đang đứng chờ Dear làm cho sự không hài lòng chạy vọt vào trong ngực. Và càng nổi nóng hơn nữa khi thấy ánh mắt mà nó nhìn cậu nhóc của cậu.
Ánh mắt như vậy, làm sao mà cậu không biết rằng đối phương đang nghĩ gì chứ!
"Hôm đó đáng lẽ nên nói với thằng nhóc này rằng cái gì là cái gì, để cho nó không phải hy vọng như vậy.". Chàng trai nói với chính mình trong lúc điều khiển xe rẽ ra khỏi trường đại học. Cố gắng bình tĩnh, rằng miễn sao Dear không có ý gì thì cậu cũng an lòng, trong khi triệu chứng đau đầu đang vồ lấy cậu càng lúc càng nhiều.
"Sun, mày đi gây sự với ai về vậy!"
Ngay khi thấy mặt của đứa bạn thân, Dear liền la lối om sòm, chỉ vào cái mặt có vết bầm lớn ở mắt của nó. Nhưng nó vẫn mỉm cười tươi, xong cười lớn tiếng rồi nói rõ ràng một cách tự hào.
"Vết mèo cào đó."
"Mèo nhà cha già mày đấm tới nỗi bầm mắt hả?"
"Cũng không chắc, nếu như nó đi chọc con mèo to to lắm sức.". Rồi thằng Shin-chan liền nói một cách bình tĩnh, trong khi mắt nó vẫn đang nhìn chằm chằm game trong iPhone. Và thằng Sun gật đầu lia lịa.
"Ờ, nhưng mà mày biết là con mèo nào của tao hả?"
"Tao không có ngu như thằng Dear."
Ừ hử, nói chuyện như vậy, mày đấm lộn với tao luôn không!
Dear chỉ biết hậm hực một cách bực bội khi cái đứa này nói ngôn ngữ mèo mèo gì đó mà người như cậu lại nghe không hiểu nữa rồi. Thế là chỉ biết buông người xuống ngồi, cầm lấy điện thoại chiến hữu của mình, định kiếm cái gì đó làm cho đỡ bực bội. Và rồi thấy thông báo tin nhắn LINE làm cho cậu vào đó xem.
Anh Oat: Cảm ơn vì ly nước hồi sáng nhé.
Tin nhắn ngắn gọn làm Dear không nhịn được mà cảm thấy rằng anh Oat không chỉ tốt bụng, mà anh ấy cực kỳ tốt bụng luôn đó. Chỉ là anh Oat ra tiền đãi cơm cậu, thế nên cậu xung phong đi mua nước cho rồi không chịu lấy tiền của đàn anh, chỉ vậy thôi. Đâu thấy cần phải cảm ơn gì đâu. Nhưng tay vẫn bấm bấm để trả lời lại.
Rất sẵn lòng ạ. Để bữa sau anh Oat đãi cơm em lần nữa đi, em sẽ đãi nước lại.
Gửi tức thì cùng nhãn dán cười lớn luôn, rồi bắt đầu kiểm tra facebook mà không hề nhận ra rằng... lại cho anh ấy hy vọng nữa rồi.
Cùng lúc đó, Sun đang mỉm cười tủm tỉm nhớ về chuyện hôm qua khi mà vừa hôn xong lần , rồi lại hơi lẹ miệng một chút.
"Anh, của anh cứng rồi."
Chỉ vậy thôi, anh Ryu đấm thẳng vào con mắt cậu. Mặt đỏ gắt kiểu giận dữ cực kỳ. Dùng đầu gối thúc vào bụng cậu cái nữa rồi nhanh chóng ra khỏi nhà vệ sinh, kiểu mà không để lại lời chửi mắng như mọi lần đã làm.
Có vẻ là xấu hổ lắm.
Sun nghĩ trong lòng một cách buồn cười. Cũng không phải chỉ có anh Ryu nổi "hứng" đâu, cậu cũng "lên" cực kỳ. Thiệt không muốn nói là đã quay tay bao nhiêu lần chỉ với việc thấy mặt anh Ryu đỏ ửng cùng đôi môi sưng và ướt tới cỡ đó. Từ việc lúc đầu chỉ muốn chọc ghẹo, nhưng nếu con mèo này đáng yêu và đáng hồi hộp tới mức phải luôn né cả cùi chỏ, cả nắm đấm... thì việc cậu đem thả đi là ngu chứ gì.
Nếu lần tới tao muốn làm nhiều hơn là hôn... nên dùng kế nào ta?
Dáng vẻ hạnh phúc của đứa bạn thân làm cho Shin-chan ngẩng mặt lên nhìn một lúc rồi lắc đầu chầm chậm, cúi nhìn điện thoại trong tay có một tin nhắn đang hiện lên.
Tối qua anh vui vẻ lắm. Để lầu sau lại vui vẻ tiếp nhé.
Shin nhìn với ánh mắt lạnh lùng chỉ trong không bao nhiêu giây trước khi nhấn xóa bỏ một cách không vương vấn.
Nếu chỉ là sεメ với một người thì một đêm là quá đủ.
"Ơ, anh Oat! Xin chào ạ. Hôm nay năm học ở tòa nhà này hả? Gặp nhau lần rồi."
Dear ngước mặt nhìn người đi tới gần với nụ cười tươi. Chào hỏi một cách buồn cười rằng lại gặp nhau nữa rồi, làm cho Oat lặng đi một chút trước khi lắc đầu.
"Tình cờ tôi tới tìm thầy. Giờ sắp về rồi à?... Cần tôi chở không?"
"Hey anh, không cần. Ngại!". Dear nhanh chóng lắc đầu. Mặc dù cũng hơi hứng thú một chút, nhưng cũng thật sự ngại với đối phương nếu phải chở cậu về căn hộ. Hơn nữa, còn chưa có tối nữa là, mới giờ thôi. Tìm xe ôm đi vài phút là tới rồi.
"Tôi đi ngang qua đường đó sẵn rồi. Chỉ ghé qua một chút, không làm mất thời gian của tôi đâu.". Anh Oat nói với nụ cười nhạt, làm cho người nhìn mỉm cười theo một cách không hề khó khăn. Dù cho sự e ngại vẫn còn có nhiều, nhưng nếu chỉ quá giang xe thì có lẽ không sao. Hơn nữa, anh Oat cũng tình nguyện chở về mà.
Không cần phải tự mình đi gọi xe, không tốn tiền, mà còn được ngồi xe máy ngầu ngầu nữa. Hơn nữa, thằng Sun phải đi giúp tụi ban chấp hành hội sinh viên chuyện Nam khôi khoa. Thằng Shin-chan thì lại có người tới tìm nó nữa rồi.
"Vậy làm ph..."
RRRRRRrrrrrrrrr
"A, đợi chút nhé anh.". Nhưng trước khi Dear mở miệng đồng ý, điện thoại đã vang lên làm cho phải nhanh chóng chạm vào nó cùng với việc tay chân run run. Không cần nhìn tên cũng biết ngay là ai gọi tới.
"Dạ, anh Porsche.". Dear hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho trái tim run rẩy trở nên bình thường lại lúc nhấn bắt máy đối phương, mà không kịp để ý rằng người đang ở bên cạnh lặng đi hoàn toàn ngay khi nghe thấy tên người này.
Người bảo hộ của Dear nhỉ?
Suy nghĩ này làm cho Oat nói với chính mình trong im lặng lúc nhìn người ra hiệu chờ một chút rồi quay lưng lại với cậu. Và dù cho cậu đã di chuyển ra xa thêm một chút, nhưng tai vẫn cứ nghe thấy cái giọng trong veo đó.
"Ừ, Dear đang chuẩn bị về căn hộ đó anh. Có gì không? Hay là chiều nay đặc biệt muốn ăn món gì?". Dear hỏi một cách bồn chồn, kiềm nén nụ cười sắp kéo dài cho tới mang tai một cách hết mình. Trái tim đập thình thịch bởi cái giọng êm ái hỏi rằng cậu đang ở đâu. Ok, thừa nhận rằng bản thân đúng điên. Nhưng rồi sao chứ? Chỉ nghe giọng anh Porsche thôi là thấy hạnh phúc rồi. Ai muốn làm gì cậu?
[Vậy có nghĩa là tan học rồi?]
"Tan rồi ạ."
[Tốt lắm. Vậy gặp nhau ở phía trước tòa nhà mà anh chở tới hôm trước nhé. Anh đang quẹo xe vào đó, không tới phút...]
"Hey, khoan, khoan, khoan, khoan! Anh Porsche nói rằng sẽ tới đón Dear?". Tới nỗi người nghe trợn to mắt, hỏi để lại cho chắc mặc dù đã nhảy dựng lên cực kỳ rồi. Và điều đó làm cho anh Porsche bật cười. Tin chắc rằng nếu ở cạnh nó, anh ấy nhất định sẽ vò đầu nó chắc luôn.
[Ừm, tới đón Dear, tới đón chó con, tới đón em trai... Ok?]
Anh Porsche nói cứ như tới đón người nhỉ? Nghe đồn đó đều là danh hiệu của tao hết đó. Tao gom hết, tao gom hết. Tao sẽ là tất cả mọi thứ mà anh Porsche nhồi nhét cho mình.
"Ok ạ. Vậy lát gặp.". Dear nhanh chóng nhận lời rồi cúp máy ngay lập tức, cúi mặt mỉm cười với điện thoại giống như người điên, trước khi nhớ ra rằng cậu đang nói chuyện dang dở với một người khác. Thế là phải mỉm cười tươi, quay lại nhìn vào mắt với gò má nóng nóng.
"Anh Oat, em không làm phiền anh nữa ạ. Tình cờ anh trai em tới đón.". Dáng vẻ vui mừng của đàn em trước mặt làm cho người suýt nữa được chở đàn em về lặng đi một chút, lén thở dài với chính mình rồi gật đầu.
"Để dịp sau cũng được."
"Nói như vậy nghĩ là lần tới gặp nhau anh sẽ chở em về phải không? Tốt luôn, không cần tốn tiền xe.". Và người cao hứng bởi vì chủ nhân tới đón nói chọc ghẹo một cách buồn cười, không giống như người nghe đang nở nụ cười rồi trả lời bằng giọng điệu nghiêm túc.
"Ừm, lần tới cho tôi chở về nhé, rồi sẽ dẫn đi ăn quán ngon ngon quanh đây. Bảo đảm rằng năm nhất không biết đâu.". Kỳ này người nghe mở to mắt, nhìn một cách hứng thú với đề xuất vế sau. Trong lòng nghĩ rằng lần sau gặp anh Oat thì phải lôi thằng Sun, thằng Shin-chan đi cùng. Kiểu như đi đông người mới vui, nào biết được... anh ấy chỉ rủ một mình cậu.
"Vậy hôm nay em đi trước nhé. Xin chào anh ạ.". Đưa tay lên vái chào theo phong cách đứa trẻ biết phép cư xử, rồi siết lấy dây đeo ba lô và bước thật nhanh về hướng khác ngay lập tức. Đôi mắt tròn ánh lên sự vui mừng làm cho người nhìn theo tắt đi nụ cười từng chút một. Sự nghi ngờ đang được dựng lên trong lòng.
Chỉ việc anh trai tới đón mà phải vui tới như vậy?
Đôi khi tao cũng muốn hỏi bác Nee rằng đã nuôi anh Porsche bằng cái gì vậy, tại sao lớn lên lại đẹp trai như vậy chứ?
Dear thề luôn rằng nó khoe người yêu, không đúng, là anh trai đặc biệt của mình. Nhưng chỉ mới quẹo qua một góc của tòa nhà ra phía sau, nơi có bãi đậu xe rộng rãi, người đã đậu xe ven lề đường đang đứng khoanh tay dựa vào chiếc xe sang trọng nhìn có vẻ đẹp... đẹp trai cực kỳ luôn đó. Ngay cả khi anh ấy làm vẻ mặt không cảm xúc, áo sơ mi gấp tay áo lên tới cùi chỏ để cho bầu không khí thoải mái, không chỉnh tề như hồi sáng, mà càng nhìn trái tim lại càng... run rẩy.
Con ngỗng Dear! Chỉ bấy nhiêu thôi mà tim đã run. Cứ làm như mày chưa từng với anh Porsche vậy đó.
Suy nghĩ làm cho cậu nhóc nhỏ con hít thở thêm hơi, nhếch nụ cười tươi, cứ làm như không hay không biết chuyện hồi sáng rồi kêu lên chào hỏi trước tiên.
"Anh Porsche! Đợi lâu không?"
"Hửm?"
Trời đất! Tại sao tao cảm thấy giống như bị thần tình yêu bắn tên vậy? Tao điên rồi chắc luôn. Chỉ việc anh Porsche cười thôi mà chân đã run rồi!
Dear mím chặt môi, kiềm chế cái chân run rẩy đi về phía người quay qua mỉm cười với cậu. Và chỉ vừa mới bước vào khoảng cách tay có thể với tới, đối phương liền kéo cậu tới gần ngay lập tức.
"Hừ hừ, bị gì vậy? Gò má đỏ hoét luôn."
Đừng có mà ghẹo. Bởi vì anh đó!
Người nghe nhanh chóng cúi mặt tránh đi, bởi vì lười bị chọc ghẹo. Miệng thì đổi chủ đề...
"Sao anh lại tới đón Dear được vậy? Cúp việc chứ gì? Dear sẽ mách ba anh..."
"Vậy nói với ba luôn rằng anh cúp việc tới đón người yêu tương lai nhé."
"A". Chú chó con chỉ kêu lên được một tiếng. Thì ai mà dám nói chứ? Kêu cậu đi tới nói với ba anh Porsche rằng "Bác ơi, con của bác cúp việc tới đón con bởi vì vừa mới ngủ với nhau hồi tuần trước" ấy hả? Thế là chỉ biết nhe nanh với người trước mặt, làm cho đối phương cười lớn.
"Thật ra anh không có cúp việc đâu. Hôm nay đi quan sát công trường mở rộng nhà máy. Xử lý xong thì lái xe tới đây luôn...". Anh Porsche nói một cách cao hứng. Nhưng cao hứng rồi tại sao phải lấy ngón tay chạm vào cằm cậu rồi đẩy lên nữa chứ!
"A... Anh Porsche buông ra đi. Một hồi có người thấy.". Kỳ này, Dear chỉ biết nói với giọng run run khi đôi mắt của người nhìn vào nhau. Và kinh nghiệm nhiều ngày qua nói rằng ánh mắt như vậy của anh Porsche có ý nghĩa gì. Lúc trước cứ nghĩ là nhìn kiểu người lớn thương trẻ con đó, nhưng dạo này đã biết rằng nó không phải.
"Người mà em nói là người nào?"
Anh Porsche giả ngu phải không ta? Sinh viên đầy trường vậy mà. Chắc Dear sợ con chó nào nhìn thấy quá!
Cậu truyền đi ánh mắt hờn mát, định bước lùi lại sau khi bàn tay lớn nắm lấy một bên cánh tay. Nhưng không kịp với người dùng cùng một bàn tay đó vòng qua eo rồi ôm lấy. Thế là chú chó con mở to mắt, nhanh chóng đưa tay lên đẩy bờ vai rộng ngay lập tức.
"Hey, anh! Làm cái gì vậy? Một hồi có người thấy..."
"Thì kệ đi."
"Anh Porsche, anh bị cái gì vậy?". Dear chỉ biết hỏi với giọng run run. Không có bực bội vì anh ấy cư xử bất thường đâu. Nhưng cậu xấu hổ mà. Cực kỳ xấu hổ luôn nếu có ai thấy cậu đứng ôm anh Porsche như vậy. Nhưng có vẻ suy nghĩ này truyền không tới được chỗ anh Porsche, bởi vì anh ấy vẫn im lặng nhìn vào mắt cậu, kéo người cậu tới gần hơn một chút nữa, đôi mắt thì long lanh.
"Hôn anh."
"!!!"
Chết chưa! Ai đem cái gì cho anh Porsche của tao (?) ăn? Tự nhiên nổi điên cái gì vậy? Hôn ấy hả!
Dear la lối om sòm trong lòng. Đôi mắt đã to lại càng trợn to hơn như trứng ngỗng, nhìn người ra lệnh cho cậu bằng giọng nghiêm túc một cách không muốn tin vào mắt mình. Cố gắng nói với chính mình rằng bị anh Porsche chơi khăm chắc luôn. Thấy anh Porsche như vậy chứ cũng hơi ghẹo gan, thích chơi khăm cậu cũng không vừa đâu. Thế là chỉ biết gượng cười để che giấu.
"Ôi, Dear không có mắc mưu anh đâu. Định chọc gì Dear n..."
"Anh nói là hôn anh."
Người đang chuẩn bị đánh trống lảng qua chuyện khác đã cảm thấy sự bất thường khi đôi mắt bình thường hay long lanh trở nên tối sầm đi. Thêm cả bàn tay ôm eo lại càng siết chặt hơn trước. Khuôn mặt bảnh bao trầm tĩnh tới mức đáng sợ. Và điều đó làm cho chú chó con EQ thấp bắt đầu không biết cư xử sao.
"A... Anh nói gì? Hôn tại đây... ấy hả?"
"Dear!"
Anh Porsche ăn gian. Tại sao lại nói giọng hung dữ với Dear chứ!
Ờ, chỉ biết phàn nàn trong lòng thôi đó. Bởi vì khi gặp phải khuôn mặt không cảm xúc cùng giọng điệu dữ dằn và đôi mắt giống như muốn nói rằng hôn đi cho rồi, thì cậu chỉ biết liếc mắt qua lại trước khi ngẩng mặt lên định hôn nhanh nhanh người ngang bướng hơn bình thường cho xong.
Chụt
"Hài lòng ch... Ư!". Nhưng rồi, chú chó con chỉ có thể kêu lên trong họng khi vừa rời miệng ra khỏi đôi môi thẳng tắp, anh Porsche liền nhấn nụ hôn xuống thật dữ dội. Bàn tay từng sờ cằm liền ôm lấy cổ của cậu, ép ngẩng mặt lên nhận lấy nụ hôn nóng bỏng được chèn ép thật mạnh xuống đôi môi đỏ. Trong lòng thì muốn vùng vẫy trốn tránh nhưng cơ thể lại... nhận lấy nụ hôn ngang xương luôn.
Kệ đi. Ai thấy cũng kệ... A, anh Porsche hôn giỏi ghê.
Cuối cùng, người nói rằng "không chịu, không chịu" chỉ biết mở miệng ra nhận lấy đầu lưỡi nóng rực đang chui vào. Mí mắt màu nhạt nhắm nghiền theo sự tiếp xúc được chèn ép dữ dội. Đầu lưỡi nóng thì càn quét bên trong tới nỗi sinh ra âm thanh trao đổi chất lỏng ngọt ngào nhỏ nhẹ, mà Dear nào biết được người hôn cậu đang mở mắt nhìn ngang qua vai cậu về phía sau lưng.
Hừ
Purin bật cười trong họng lúc đôi mắt nhìn về phía ai đó đang đứng nghẹn lời cách đó không xa. Đôi mắt sắc sảo ánh lên sự hung hăng lúc nãy sáng rực lên. Bàn tay lớn thì ôm eo chú chó con thích làm nũng thật chặt thể hiện quyền sở hữu. Miệng thì thực hiện nhiệm vụ một cách tuyệt vời. Nhưng đôi mắt nét cạnh ánh lên sự hung hăng đang nhìn vào mắt của... trưởng nhóm giáo dục có ngoại hình bảnh bao.
Hành động thể hiện rằng Dear... là của ai.
Thật ra chàng trai không có định hôn Dear tại đây. Nhưng bởi vì cậu lại ngẩng mặt lên thấy đàn anh tên Oat đang bước tới theo, thế nên cậu chỉ muốn nói cho biết bằng việc cho Dear hôn cậu trước. Cũng mong rằng sẽ biết cái gì là cái gì.
Sau đó, Purin không thèm quan tâm người đàn anh đó thấy thế nào, rời miệng khỏi cái miệng ướt đẫm một cách chậm rãi. Đầu ngón tay cái lau mảng nước trong suốt một cách nhẹ tay.
"Gò má đỏ gắt luôn nhóc nhỏ.". Giọng điệu trầm thấp như trước quay lại rồi, làm cho người đang thở gấp muốn nhe nanh lại. Nhưng chỉ có thể cúi mặt im lặng, tay nắm chặt lấy cánh tay cứng cáp, cố gắng làm cho hơi thở trở lại nhịp bình thường. Thế nhưng khi bắt đầu định thần được thì
cậu lại nhận thấy được một điều.
"Người anh Porsche nóng."
"Hửm?". Purin nhướng mày một chút lúc nhóc nhỏ ngẩng mặt lên một cách hoảng hốt. Rồi nó đưa tay lên chạm vào trán của cậu thật nhanh, dáng vẻ mắc cỡ lúc nãy đổi thành kinh ngạc ngay lập tức.
"Đúng rồi, người anh hầm hầm thiệt.". Lời nhắc tới làm cho Purin đưa tay lên sờ gò má của mình. Cũng cảm thấy chóng choáng từ hồi sáng rồi, nhưng cậu không nghĩ là bị sốt đâu.
"Không đâu. Anh nói rồi, anh đi quan sát công trường hồi tiếng trước. Chắc là dãi nắng hơi nhiều một chút. Không sao đâu."
"Thiệt không?". Chú chó con hỏi kiểu không tin cho lắm làm cho Purin bật cười. Bàn tay lớn vò cái đầu tròn tròn một cách yêu thương và chịu buông tay từ cái eo nhỏ.
"Lo cho anh?". Người hỏi buồn cười với cái dáng vẻ muốn nhảy tới cắn cổ cậu của chú chó con trước mặt. Nhưng nó cũng chịu gật đầu thật nhanh lúc nhảy vào vị trí cạnh ghế lái.
"Lo chứ. Sao mà không lo được? Không có chủ nhân, Dear sẽ trở thành chú chó lang thang, không chịu đâu đó. Anh Porsche nuôi tốt vậy, Dear không chịu làm chó lang thang đâu. Chính vì vậy, hôm nay về phòng rồi uống thuốc phòng trước luôn nhé anh Porsche.". Miệng cứ nói liên tục, nhưng người nghe cảm nhận được ánh mắt lo lắng được truyền tới, làm cho cậu mỉm cười lại. Bàn tay lớn lắc lư cái đầu tròn nhè nhẹ.
"Không cần lo. Anh không chịu để Dear làm chú chó lang thang cho người khác đem đi nuôi đâu.". Purin nói một cách buồn cười, không quan tâm cái triệu chứng hầm hầm của cơ thể mình cho lắm, mà quan tâm tới ánh mắt đàn anh của Dear mà lúc này đã quay người đi về hướng khác nhiều hơn.
Mặc dù đã làm tới mức này, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy vẫn chưa an tâm được thế nào ấy không biết... Chắc là nghĩ nhiều quá.
Trong khi Dear không ngờ là sẽ có ai nhìn thấy, chàng con lai Thái - Nhật đang đợi một người nào đó tới nỗi huýt sáo luôn, nhìn cảnh tượng sự việc đã xảy ra một cách rõ ràng mọi góc độ. Từ lúc thằng Dear ngẩng mặt lên hôn chồng nó, vuốt mặt vuốt mũi kiểu người yêu đương mặn nồng, cho tới lúc anh Oat quay người về hướng khác. Shin thấy tất cả mọi thứ từ trong xe mà cậu đang ngồi dựa vào ghế đệm.
"Chồng mày đúng là gian manh như tao nghĩ mà, Dear.". Shin lầm bầm với chính mình rồi nhìn theo đàn anh mà cậu thấy ngờ ngợ từ hồi ở quán rượu hôm trước rồi. Chỉ rõ ràng từ lúc thấy ánh mắt mà anh ta nhìn thằng Dear đây thôi.
"Đặt cược mọi thứ, thằng Dear nó không đời nào biết chuyện.". Chàng con lai nói và lắc đầu một chút rồi gạt chuyện của đứa bạn ra khỏi lòng mình, khi thấy người bạn khác khoa mà cậu đã nói chuyện hồi trưa đang bước tới từ hướng khác sau khi chiếc Aston Martin đẹp đẽ đã được lái đi.
"Tao ở đây.". Shin mở kính xe lên tiếng gọi, làm cho đối phương mỉm cười lại rồi bước lên ngồi làm búp bê phía trước xe.
"Đi đâu đây?". Câu hỏi của người con trai thân hình mảnh mai và cao cỡ như nhau, làm cho Shin bật cười mặc dù không có buồn cười một chút nào.
"Đáng lẽ mày phải biết từ lúc nói thích tao rồi chứ nhỉ."
"Ừ nhỉ.". Người bên cạnh lầm bầm nhỏ nhẹ làm cho Shin chỉ cười thầm nhưng không nói gì. Chỉ có một điều mà cậu nói với chính mình.
Focus làm cho anh không còn tin vào tình yêu nữa rồi.
------------ End Chap ------------