"Sun, tao xin đó. Đi thôi mày... Đừng vào."
Khu vực hành lang. Chú chó con lúc này mặt đẫm nước mắt chỉ có thể cố gắng kéo tay đứa bạn thân lại. Nhưng ngoài việc cái người ham vui không quan tâm ra, Sun lại còn bước đùng đùng tiếp và kéo đứa bạn nhỏ con theo.
"Không! Tao sẽ vào hỏi anh Porsche xem đây là chuyện điên rồ gì. Hôm qua còn gọi điện kêu tao chăm sóc mày cho tốt, rồi tại sao hôm nay lại dẫn người phụ nữ khác lên ôm. Tao không chấp nhận làm thằng ngu bị lợi dụng để cho nó nɠɵạı ŧìиɦ đâu đó!". Sun nói bằng giọng gắt gỏng, hơn nữa còn bước tiếp, tới nỗi người e sợ níu lại không nổi.
Cậu biết là thằng Sun lo cho cậu, nhưng bây giờ cậu không nghĩ ra được gì. Chỉ có phản ứng níu kéo đứa bạn lại hết khả năng.
Thật ra sâu trong lòng, thằng Daranpat này không tin vào cái mà mắt bản thân thấy... Anh Porsche nɠɵạı ŧìиɦ.
Mặp
"Dear, nếu mày không muốn vào thì ở đây. Tao chỉ xin cho đấm thôi rồi tao sẽ ra.". Thằng Sun thở thật mạnh, nhìn cũng biết là đang kiềm nén cơn giận. Hai tay nó nắm lấy vai cậu thật chặt rồi nói bằng giọng gắt.
"Shin-chan, ở lại bầu bạn với nó..."
"Không!". Nhưng trước khi Sun đẩy cậu về phía thằng con lai lần nữa, Dear liền níu giữ thân mình hết khả năng, nắm lấy vai bạn thật chặt rồi lắc đầu mạnh.
"Dear, đây đâu phải lúc cư xử như người tốt. Người trong phòng là chồng mày mà lúc này đang nɠɵạı ŧìиɦ! Rồi mày còn lo cho nó, không cho tao xử lý nó nữa sao!!!". Sun la lên một cách bực bội, nhìn bàn tay đứa bạn đang nắm chặt lấy cậu, giống như nó sắp biến hình từ chó thành tắc kè rồi.
"Vậy tao vào cùng!"
"Hey, mày vào làm gì? Ở đây đi. Một hồi mày lại khóc bán sống bán chết.". Ngay khi Dear nói, người nghe liền lắc đầu ngay lập tức, hơn nữa thằng con lai còn nắm chặt lấy vai cậu.
"Mày ở đây với tao đi. Tao không muốn thấy bạn tao đau lòng mà chết."
"Không, tao sẽ vào cùng. Chuyện này là chuyện của tao và anh Porsche... Tao sẽ vào cùng.". Và rồi không biết sự điên cuồng này có từ đâu mà cậu lại lắc đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt rồi nói bằng giọng run run. Thế nhưng đôi mắt đỏ sưng lại quyết định kỹ càng về điều gì đó rồi.
Dù cho đau như sắp chết, nhưng còn hơn để cho chuyện dây dưa. Hơn nữa bây giờ cậu có bạn... có đứa đó thể hiện cho thấy rằng lo lắng cho cậu nhiều tới mức nào.
Nếu ở một mình, chắc cậu sẽ bỏ chạy. Nhưng lực bóp mạnh ở vai nói rằng cậu vẫn còn có bạn, làm cho chú chó con nói lần nữa.
"Cho tao... vào với..."
"..."
"Thật ra thằng Dear nói cũng đúng. Chuyện này là chuyện của nó và anh Porsche.". Nhưng rồi trong ngay vào lúc đứa bạn thân nhìn vào mắt nhau, Shin liền nói chen vào, làm cho thằng Nam khôi khoa gồng chặt nắm tay trước khi quay người về phía căn phòng mà cậu biết rằng đứa bạn đang ở nhờ, nhưng cậu chưa từng lên lần nào.
"Mày có chắc là nổi không?". Sun bước đi dẫn trước, trong lúc đó cả chân của người nói rằng sẽ vào cùng lại nặng trĩu. Đôi mắt nóng tới mức đáng sợ. Chỉ nhớ tới hình ảnh người đang quấn quýt nhau trên giường, trái tim đã đau tới nỗi không muốn nhúc nhích thân người.
"Tao... nổi.". Ngay cả bản thân người nói còn biết rằng giọng điệu đầy ấp sự thiếu tự tin.
"Nhớ lấy. Nói với tao câu thôi thì tao sẵn sàng giúp thằng Sun đập chồng mày.". Nhưng rồi Shin-chan lại vỗ vai thật mạnh, dù cho giọng điệu của nó không có cảm xúc, nhưng lời nói lại ẩn chứa rõ ràng sự nghiêm túc, làm cho cậu hít thật sâu.
Sau đó, chú chó con liền nhanh chóng chạy theo đứa bạn đã đi dẫn trước vào trong phòng, trái tim đập mạnh tới nỗi gần như không nghe thấy âm thanh xung quanh, hơn nữa nó còn đau tới nỗi mỗi bước chân phải dùng vô vàn sức lực. Nhưng cuối cùng, cậu cũng theo kịp thằng Sun.
"Phòng này phải không?". Thằng bạn thân chỉ về phía cánh cửa phòng ngủ lớn. Và thay vì Dear gật đầu, cậu lại cúi mặt xuống.
Chắc chết. Tại sao tao phải yếu đuối chứ? Nước mắt cũng là nước mắt của tao, tại sao tao lại không thể ngăn nó chảy được chứ!
Suy nghĩ của người cúi mặt xuống im lặng tới nỗi thấy nước mắt nhỏ xuống sàn. Hai bên vai run bần bật. Tay thì gồng chặt cứ như nó giúp cho cậu không quay người lại bỏ chạy ra khỏi phòng lần nữa. Dáng vẻ làm cho mắt người nhìn lại càng rực lửa, muốn giật mạnh cánh cửa ngay lúc này.
"Mày nhất định không sao. Mày còn có tao.". Thằng Sun đưa tay tới vò mạnh đầu cậu. Như mọi lần thì chắc sẽ la lối, nhưng bây giờ Dear chỉ có thể đứng yên, nhìn đứa bạn xắn tay áo sinh viên.
"Ai làm cho bạn tao đau, tao sẽ không để yên!". Nói xong, chàng Nam khôi khoa liền bước nhanh về phía phòng ngủ lớn, mà cả đều không kịp để ý rằng chàng con lai đang đi tới sát ghế salon rồi cầm lên cái gì đã ló ra khỏi túi xách màu đen.
Và ngay khi thấy Shin liền trợn to mắt.
"Sun, khoan đã!"
"Cái gì!"
Rầm
"Đi ra!!! Tao nói là đi ra!". Nhưng rồi ngay vào lúc Sun quay ngoắt qua nhìn thằng con lai, tiếng ầm ĩ liền vang ra khỏi phòng ngủ lần nữa. Và lần này thì cùng lúc quát vang vọng của chủ nhân căn phòng.
"Anh Porsche!!! Anh nghĩ bản thân là ai chứ? Được! Pattie sẽ đợi xem anh sẽ chịu đựng được bao nhiêu.". Sau đó, tiếng hét chua chát của cô gái cũng vang lên theo.
Tình huống kỳ lạ làm cho chàng Arthit đi tới gần mà gần như là chạy để mở cửa ra xem đã xảy ra chuyện gì. Hai tay thì hé mở cánh cửa với ý định bắt quả tang là đang nɠɵạı ŧìиɦ.
Hey, đây là chuyện quái gì vậy!
Nhưng lại thành ra Sun chỉ có thể trợn to mắt, nhìn phòng ngủ mà lúc này mọi đồ đạc trên bàn đầu giường vương vãi khắp nơi. Hơn hết là cô gái gần như trần trụi bị đẩy ra tới mức suýt nữa té xuống giường, cùng lúc đó cựu thần tượng của cậu đang dùng tay chống đỡ thành giường, tay còn lại thì nắm chặt lấy áo sơ mi của mình, thở gấp tới nỗi mặt đỏ gắt.
"Sẽ... không bao giờ... Sẽ không làm cho Dear... buồn...". Và rồi chàng trai thở gấp như đang cố gắng kiềm chế chính mình liền nói bằng giọng khàn đặt, cố gắng nâng đỡ chính mình vào phòng tắm. Thế nhưng bây giờ cậu lại không có sức. Mặc dù lúc đầu xông vào trong phòng là để nhốt chính mình, nhưng bộ dạng cậu bây giờ không đủ để ngăn Pattie vào theo.
Dáng vẻ khổ sở tới nỗi người ở trước phòng không biết nên làm thế nào.
"Anh Porsche!!! Phụ nữ phải tốt hơn đàn ông chắc rồi. Anh ngưng lạc lối đi.". Cùng lúc đó, Pattie kêu lên một cách không hài lòng. Càng thêm việc cô bị cậu ném ra nhiều lần như vậy cũng làm cho cô gần như hết sức chịu đựng.
"Anh Porsche, nhìn đi, phụ nữ như Pattie hiển nhiên là tốt hơn thằng nhóc đó chắc rồi. Sờ đi, da vẻ của phụ nữ như vậy đó...". Cô gái hít một hơi thật sâu rồi kéo bàn tay lớn đặt lên bầu ngực đầy đặn của cô. Tay còn lại thì vuốt ve bắp đùi chàng trai theo kiểu người biết rằng nên khiêu gợi một người nào đó như thế nào. Giọng điệu nói ra thì ngọt ngào và dịu dàng cứ như một người khác hẳn.
"Anh Porsche đang khổ sở đó. Cho Pattie giúp đi... Nhé?". Da vẻ trắng trẻo rơi vào trong bàn tay lớn, kiểu mà cô gái liền phát ra tiếng rên nhè nhẹ như cố tình. Tay còn lại thì gom tóc lại cho lộ ra cái cổ.
"Anh Porsche...". Càng thấy chàng trai bình lặng lại, hơn nữa còn không có dáng vẻ xua đuổi cô, Pattie lại càng cúi xuống gò má đẫm mồ hôi.
Cùng lúc đó, Purin đang đấu tranh với sự ham muốn dữ dội của bản thân. Cậu thừa nhận rằng cậu ham muốn tới mức muốn kéo cơ thể của Pattie xuống dưới thân mình rồi giải tỏa ra cho thỏa ham muốn. Thế nhưng tiềm thức lại nói với cậu rằng nếu cậu làm, người đau khổ nhất sẽ là ai.
Sεメ thì với ai cũng được, nhưng khi đã yêu... thì ta sẽ không muốn người của ta đau khổ.
Vào lúc này, chàng trai nhắm chặt mắt, hình ảnh mà cậu thấy chính là nụ cười của chú chó con thường hay nhìn cậu bằng đôi mắt đáng yêu. Ánh mắt ngây thơ đó luôn nói với cậu rằng yêu cậu nhiều tới mức nào. Và khi chỉ vừa mới nghĩ tới việc đôi mắt đó đầy ấp nước mắt... chỉ nghĩ thôi.
"Đi ra khỏi phòng tao ngay!!!"
"Ááááá!"
Purin chuyển qua kéo cánh tay trần trụi rồi quật mạnh xuống bên giường còn lại, cùng lúc đó thì bản thân cố gắng đấu tranh với sự ham muốn, bằng cách di chuyển ra xa cô gái nhiều nhất có thể.
"Dear... annh sẽ không làm... sẽ không bao giờ làm...". Chàng trai nói với chính mình ngay vào lúc...
Cánh của phòng ngủ bị đẩy vào hết sức, không phải do Sun, người mà lúc này đang đứng không rõ đầu đuôi, mà là bằng chính tay chủ nhân cái tên Dear, người lúc này đang quét mắt nhìn khắp phòng. Một bên tay cầm cái chai nhỏ mà đứa bạn con lai đưa cho thật chặt.
"Aaaaa, sao cậu vào đây được!!!". Hình ảnh làm cho Pattie hét lớn, cố gắng che đậy vòng ngực của mình, nhưng đó lại là hình ảnh mà Purin chống đỡ chính mình với ý định tới gần.
"Dear... Không phải... Không phải như Dear thấy..."
Rầm
Purin gục xuống bên cạnh giường ngay lập tức, làm cho chú chó con lúc đầu đẫm nước mắt liền trợn to mắt, nhanh chóng tiến tới đỡ lấy nếu không phải bởi vì tiếng hét chua chát vang lên từ phía còn lại.
"Cậu vào đây làm gì!!! Không thấy tôi và anh Porsche đang làm gì với nhau sao, thằng nhóc bất lịch sự."
Tao chịu đựng đủ rồi. Tao sẽ không chịu đựng người phụ nữ xấu xa như vậy nữa.
Dear ném đồ trong tay về phía Pattie ngay lập tức, làm cho thấy được cái chai nhỏ màu đục chứa loại nước trong suốt, nhớ tới lúc thằng Shin gọi lại và nói bằng giọng trầm thấp.
"Tao biết cái chai này. Đây là thuốc kíƈɦ ɖụƈ."
"Ờ, tôi là đứa nhóc bất lịch sự, nhưng vẫn đỡ hơn là người phụ nữ không biết xấu hổ, muốn có được chồng người khác tới mức phải bỏ thuốc!". Dear quát lớn làm cho người nghe trợn to mắt, quay qua nhìn thứ được ném tới trước mặt.
"Tôi... Tôi không có làm! Tôi và anh Porsche chỉ thử hàng mới thôi. Cậu thật sự nghĩ con trai như cậu sẽ đọ được với con gái sao? Anh Porsche tới nỗi phải gọi tôi tới lúc cậu không ở phòng thì cứ thử nghĩ đi.". Nhưng rồi, người tái mặt liền định thần được, nhanh chóng kéo mền lại che thân mình và hất mặt nói cứ như đang cầm lá bài cao tay hơn, làm cho Dear gồng chặt nắm tay.
Dù cho người phụ nữ này vào bằng cách nào, nhưng điều quan trọng nhất chính là anh Porsche... không làm.
"Chết tiệt! Tao chịu hết nổi rồi!!!"
Chính vì vậy, chú chó con mà chị gái cực kỳ không hài lòng vì sự yếu đuối liền xông vào Pattie. Cơ thể không có sức lực bước theo thằng Sun lúc đầu không biết lấy sự điên cuồng đâu ra, làm cho tay kéo mạnh người phụ nữ ra khỏi giường.
"Tôi hỏi thật, phụ nữ như cô có còn chút sự xấu hổ nào không vậy? Đàn ông họ không thèm còn chai mặt đeo bám. Ờ, tôi là con trai rồi sao? Và nói cho nghe nhé, con trai như tôi vẫn là người mà anh Porsche chọn, không phải cô!". Bây giờ Dear đã mất tỉnh táo rồi.
"Cậu! Sao cậu dám mắng tôi. Cậu chỉ là một thằng gay đáng ghê tởm mà thôi."
Dear đã giơ nắm đấm lên rồi, lòng thì muốn đấm vào mặt, thế nhưng tiềm thức sâu bên trong nói rằng nếu cậu dùng bạo lực thì không khác gì thằng đàn bà, làm cho chú chó con hất nắm đấm xuống.
"Tôi là gay thì sao? Ít ra tôi cũng không dùng cách thức bẩn thỉu như cô để giành lấy ai. Hãy biết lấy đi rằng cô là người phụ nữ gớm ghiếc nhất mà tôi từng gặp đó!!!"
"Ối!!!". Dear hơi tái mặt một chốc khi cô gái té rầm xuống sàn. Nhưng chỉ vừa quay qua thấy sắc mặt khổ sở của anh Porsche, cậu liền hít một hơi thật sâu.
"Shin-chan, đem người phụ nữ này ra trước khi tao chịu hết nổi đánh đập phụ nữ.". Lời nói mà đứa bạn con lai chỉ gật đầu một chút rồi bước tới nắm chặt lấy vai của cô gái đó.
"Buông tôi ra!!!"
"Tưởng rằng tôi muốn đụng chạm vào người cô hay sao? Hừ, bởi vì phụ nữ là như vậy đó nên tôi chưa từng có hứng thú với phụ nữ.". Shin cúi xuống thì thầm làm cho người nghe trợn to mắt, nhìn cậu nhóc đẹp mã như không tin vào mắt mình rồi mới hét lớn.
"Lấy tay cậu ra khỏi người tôi đi, cái tụi lệch lạc!"
"Người này tao xử lý cho.". Thế nhưng, chàng trai tóc đỏ lại không hề bị chấn động, chỉ quay qua nói với bạn rồi kéo mạnh người phụ nữ ra khỏi phòng ngay lập tức, làm cho Dear nhanh chóng chạy tới đỡ anh Porsche. Và rồi phải giật mình khi mà thân mình đối phương nóng như lửa.
"Hey, Sun. Tới giúp tao đỡ anh Porsche lên giường chút đi."
"Mày có chắc không đó? Kiểu như... lỡ mà anh Porsche hiểu lầm tưởng tao là mày..."
"Cái thằng Sun!!!". Dear hét lớn. Bây giờ cậu không muốn đấm cái cô qυầи ɭóŧ nữa, cậu muốn đấm thằng Sun đây này, giỡn không biết giờ giấc. Bây giờ nó cười khô khan, nhưng cũng chịu tới giúp kéo lên giường cái thân hình nặng nề của người cố gắng thu tay để không cho đụng vào người thân người của chú chó con nhiều quá mức.
"Anh Porsche, anh nghe Dear nói không? Dear ở đây rồi. Dear ở đây.". Cậu nhóc kêu lên bằng giọng run rẩy, tay còn lại thì vỗ mặt người to con thật nhẹ, làm cho người cắn răng mở mắt ra.
"Dear, đi ra..."
"Anh Porsche!!!". Chú chó con gọi như không tin vào tai mình. Cậu cố gắng tới giúp rồi, tại sao anh Porsche lại đuổi cậu ra giống như người phụ nữ đó chứ.
Dáng vẻ làm cho Purin đưa tay lên chạm gò má mềm mại của chú chó con rồi nhanh chóng rút tay lại.
"Anh... không thể... kiểm soát chính mình được... Anh sẽ làm cho... Dear đau... Đi ra..."
Lời nói làm cho người nghe lặng đi ngay lập tức. Đôi mắt run rẩy lại càng run hơn trước khi anh Porsche khổ sở tới như vậy mà vẫn còn lo chuyện điên khùng này nữa. Sợ cậu đau ấy hả? Vậy việc anh Porsche khổ sở tới nỗi mồ hôi đầy mình như vậy thì sao? Muốn cậu để yên như vậy hay sao?
"Sun!"
"D... Dạ, dạ!". Người mà lúc đầu định vào đánh đập nhanh chóng đáp lời, nghe lời cầu xin của người mà bản thân nể trọng.
"Anh xin đó... Dẫn Dear ra ngoài trước đi... Anh sắp không nổi... rồi..."
"Dear, đi thôi. Để cho anh Porsche ở một mình. Không bao nhiêu tiếng đồng hồ nữa chắc thuốc sẽ hết tác dụng.". Sun nhanh chóng níu kéo bạn mình ngay lập tức, nhưng thằng lùn lại hất vai tránh. Đôi mắt to tròn chỉ chăm chú nhìn người thở gấp hơn trước, làn da màu rám nắng dường như đỏ lên bởi sự ham muốn, rồi mới quyết định.
"Mày đó, ra ngoài rồi khóa phòng lại cho tao nữa."
"Mày đừng nói là... ". Sun hơi há hốc mồm một chút, kiểu mà người nghe nói bằng giọng kiên định.
"Ờ, tao là vợ anh Porsche. Tao sẽ làm nghĩa vụ vợ anh Porsche. Mày đó, đi ra."
"Dear!". Purin cắn răng gọi, làm cho chủ nhân cái tên chạm vào gò má đẫm mồ hôi của chủ nhân to con thật nhẹ. Đôi mắt to hơi run một chút và rướm nước mắt.
"Cho Dear giúp anh nhé... Cho Dear giúp nhé?"
Hình ảnh làm cho cục xương cản trở cỡ bự như chàng Arthit đứng dậy ngay lập tức, trước khi nhớ ra rồi sờ vào túi sau của mình, nhờ rằng mình có đem cái theo gì và liền cười tươi, nhanh chóng ném lên giường cho đứa bạn... chai gel bôi trơn.
"Phòng khi cần phải dùng nhé mày, để cho khỏi đau.". Người đã nghiên cứu kỹ (chắc rồi, mãi cho tới khi có được vợ thì suýt nữa đã cạn máu) nói xong liền chạy ra khỏi phòng. Mà mắt lại tinh nữa, nên kịp thấy máy quay nho nhỏ được đặt ở đối diện giường ngủ sang trọng làm cho cậu trợn to mắt. Không cần điều tra cũng biết là ai đặt máy quay ở đó... Là cô gái không biết xấu hổ đó đó. Thế là nhanh chóng cầm nó theo ra khỏi phòng.
"Ờ, dù sao cũng chúc may mắn nhé mày.". Nhưng trước khi ra khỏi phòng lại còn chúc nhỏ tiếng, thực hiện việc khóa phòng rồi đóng cửa ngay lập tức.
Từ đây về sau Sun không liên quan. Để cho Dear tự xử lý chồng nó đi vậy.
"Dear... đi ra... Anh không biết..."
"Không sao đâu anh. Dear không sao."
Bên trong phòng ngủ rộng, Purin vẫn cứ thở nặng nề ở trên giường. Não bộ và cơ thể đang chống đối nhau một cách dữ dội để không phải kéo nhóc nhỏ vào giải quyết cho thỏa ham muốn. Và điều đó làm cho chú chó con hít một hơi thật sâu, tay thì cởi dây nịt của anh Porsche.
Cậu biết là anh Porsche lo, nhưng kêu cậu bỏ lại anh Porsche trong bộ dạng như vậy rồi đi ra sao?... Không bao giờ.
Cho tới cởi hết mọi thứ ra rồi, Dear liền ngẩng mặt lên nhìn vào mắt đang nghiến hàm, tay còn lại thì gồng chặt và nói bằng giọng thều thào.
"Nếu anh Porsche làm với một mình Dear... Đau tới mức nào cũng không sao."
"Ức!". Dứt lời, cậu nhóc nhỏ liền tập trung sự dũng cảm cầm lấy hạ bộ nóng rực mà lúc này đã trương to hết mình trước khi tuốt nhè nhẹ, cảm nhận được sự giật nảy mình của người to con, nào là sự ướt đẫm thể hiện ra rằng anh Porsche ham muốn nhiều tới mức nào... Ham muốn nhưng vẫn cố gắng kiềm nén chính mình.
Suy nghĩ làm cho Dear quyết định dùng miệng bao trùm lấy bộ phận to lớn. Tay còn lại giúp di chuyển theo. Cùng lúc đó Purin cứng đơ cả người, sự suиɠ sướиɠ và sự khổ sở đánh vào trong ngực.
Đôi mắt sắc bén hạ xuống nhìn người đang cố gắng phục vụ cậu. Và điều đó làm cho sợi dây sức chịu đựng gần như đứt đoạn.
Mặp
"Ư!!!". Chú chó con kêu lên trong họng, mở to mắt khi sự nóng rực nhấn sâu vào trong khoang miệng, kiểu mà gần như thở không được. Giọt nước mắt trong suốt tụ lại ở khóe mắt. Định kéo người ra, nhưng kẹt ở chỗ anh Porsche giữ đầu cậu lại thật chặt, làm cho phải cố gắng hít thở mặc dù cảm thấy ngột ngạt hết cả lên.
Giống như thở không nổi vậy.
"Ưʍ... Dear... ah... Dear của anh...". Thế nhưng, giọng trầm thấp đang gầm thành tiếng liền làm cho người sặc mấy cái chỉ có thể cố gắng mở rộng khoang họng, nhận lấy mùi vị chen sâu vào thật mạnh liên tục, trong khi giọt nước mắt trong suốt chảy dọc theo gò má bởi sự ngột ngạt.
Sự to lớn chen sâu vào thật mạnh liên tục, nhiều tới nỗi Dear gần như không tiếp nhận nổi. Nhưng tay vẫn thực hiện việc cởϊ qυầи sinh viên của mình ra cùng với qυầи ɭóŧ. Biết rằng nó không bao giờ sẽ kết thúc chỉ ở oral sεメ. Và nếu cậu không sẵn sàng, chính cậu sẽ là người đau.
"Ha... Ưʍ... Ức...". Dear kêu lên trong họng lúc đưa tay tới đùa giỡn với bộ phận nhạy cảm của mình. Và chỉ cần nghĩ rằng đây là anh Porsche, hạ bộ của cậu liền bằng đầu có phản ứng, đôi mắt lim dim thì nhìn thấy cái bụng cứng cáp của anh Porsche gồng thành từng tảng.
Anh Porsche có thể ngăn không cho bản thân quan hệ với người phụ nữ đó được thì tại sao cậu lại không cho được?
"Ưmmmm"
"Khéc, khéc, khéc...". Suy nghĩ của người tiếp nhận dòng nước trắng đục bắn vào trong miệng tới nỗi sặc mạnh. Thế nhưng tay vẫn không ngừng đùa giỡn với bộ phận nhạy cảm của chính mình, nhận biết được du͙ƈ vọиɠ đang được sinh ra một cách chậm rãi.
Mặp
"Ư!!!". Nhưng rồi, cả cơ thể đều hốt hoảng khi bị bàn tay lớn kéo cánh tay sao cho lên nằm đè trên thân cao lớn. Đôi môi bị bịt lại bằng cái miệng nóng hổi, trước khi đầu lưỡi được gửi tới quét chất dịch vị hăng ở trong khoang miệng nhỏ, tới nỗi ai nấy đều quấn quýt lưỡi vào nhau, hạ bộ của cả cọ xát vào nhau làm cho Dear nóng rực cả người.
"Hey, anh Porsch!"
"Anh xin lỗi, nhưng mà anh chịu hết nổi rồi.". Ngay lúc đó, người bao trùm lấy miệng lại trở thành người lật thân mình của chú chó con sao cho nằm dài trên giường. Và không cần để cho kịp phản xạ, tay đã kéo mạnh áo sinh viên bị dính nước siro đỏ ra tới nỗi nút áo bị đứt cả hàng. Theo sau là khuôn mặt sắc cạnh vùi vào lồng ngực trắng trẻo một cách mạnh bạo.
"Ah... Anh... đừng cắn núm... ư... Đ...". Dear chỉ có thể run rẩy cả người bởi sự ham muốn dữ dội đang ào ạt tới. Anh Porsche càng nuốt lấy đầu núm mềm mại của cậu một cách đói khát, tay vuốt ve khắp người, hơn nữa còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ dữ dội càng lúc càng mạnh bạo thì cậu càng chỉ có thể rên lên nhè nhẹ.
Mặp
"Aaaaa!!!". Dear kêu lên trong họng khi bàn tay lớn bao lấy bộ phận nhạy cảm rồi tuốt mạnh tới nỗi suýt nữa không kịp phản ứng. Hai tay thì chỉ có thể ôm quanh cái cổ cứng cáp thật chặt, rêи ɾỉ sát bên tai một cách chịu đựng không nổi.
"Dear... ah... Anh chịu không nổi... Anh muốn... Anh muốn Dear..."
"!!! A... Anh Porsche... gel... A!...". Người bên dưới giật mình khi Purin nắm lấy đôi chân trắng trẻo để cho tách ra, hơn nữa đầu ngón tay còn chen vào trong con đường ấm áp, mềm mại. Thế là chỉ có thể run rẩy nói, tay thì bóp chặt lấy bờ vai rộng.
Giọng nói đủ để kêu gọi sự tỉnh táo của Purin quay lại, quét mắt nhìn món đồ được nhắc tới trước khi run tay cầm nó lên.
"A... Á.... Kh...". Nhưng rồi Dear trợn to mắt, tay nắm chặt lấy chân bị tách rộng ra khi mà sự ẩm ướt và trơn trượt được thoa vào con đường phía sau. Sự suиɠ sướиɠ chạy khắp người, chỉ biết rằng anh Porsche đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ đường vào một cách dữ dội tới nỗi cậu chỉ biết lắc đầu qua lại trên giường.
Đôi mắt to tròn liền nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của người cố gắng kiềm nén sự ham muốn của chính mình, nhưng cậu biết... tay anh Porsche run.
"Á... hứ... á... Anh...". Chú chó con rên bằng giọng khàn đặt, tay cấu vào đầu gối của chính mình nhiều hơn
trước khi đầu ngón tay đang kíƈɦ ŧɦíƈɦ dữ dội bên trong. Hơn nữa ngón tay anh Porsche còn quét khắp nơi cùng gel lành lạnh, cho cảm giác mới lạ, làm cho tiếng kêu lọt ra ngoài một cách không cản được.
Hình ảnh chú chó con da vẻ đỏ ửng, thở gấp nặng nề ở bên dưới, lại còn cả sự ấm mềm siết chặt làm cho người đang chịu đựng không chịu nổi nữa.
"Anh xin lỗi, Dear. Anh xin lỗi..."
"Aaaaaaaa!!!!!! Đ... Đau... hứ...". Dứt lời của Purin, chàng trai liền rút ngón tay ra rồi đút bộ phận to lớn vào trong mặc dù vẫn chưa mở đường được bao nhiêu. Và điều đó làm cho Dear kêu lớn, tay cấu mạnh lên bờ vai cứng cáp, tuôn ra giọt nước mắt lớn bởi sự khó chịu đang ào ạt tới.
"Dear... Dear... Anh chỉ có mình Dear... Chỉ có một mình Dear thôi... Một người duy nhất.". Thế nhưng giọng điệu dỗ dành từ người đang tăng tốc cơ thể tiến vào bên trong một cách không ngăn cản chính mình được, làm cho người đang khóc ôm chặt lấy bờ vai rộng.
"Không sao... Dear... không... sao... Ha... Ức..."
"Á!... M... Mạnh quá... Anh Porsche... ư... xin đó... Nó...". Tiếng rêи ɾỉ làm cho người nghe cũng muốn dừng lại cho, thế nhưng tác dụng của thuốc đang lên đỉnh điểm làm cho Purin chỉ có thể kéo thân hình nhỏ nhắn tới hôn nồng nàn lên môi. Hai tay thì vuốt ve làn da đẫm mồ hôi tới nỗi suýt nữa hiện lên vết đỏ. Cái hông thô vẫn cứ tiến sâu vào trong con đường chật hẹp liên tục.
"Ha... hứ... Ưʍ...". Cổ tay trắng bị đẩy lên trên đầu, trước khi nó bị đè xuống tới nỗi suýt nữa chìm sâu xuống giường êm, làm cho đôi mắt sắc bén mà lúc này giống như động vật hung dữ quét nhìn thân hình trắng trẻo. Và điều đó càng làm cho lực vận động càng ào ạt hơn trước, làm cho người được nhận rên nức nở.
"A... Anh Porsche...". Chú chó con lim dim mở đôi mắt một cách chậm rãi khi cảm nhận được sự ấm áp chạm lên trên gò má. Và thấy được anh Porsche đang dùng đầu ngón tay run rẩy lau nước mắt cho cậu một cách nhẹ tay, mặc dù phần cơ thể bên dưới vẫn cứ di chuyển vào nhau một cách mạnh mẽ.
"Dear... không sao... há... Không sao... thật sự...". Và rồi có thể bởi vì ánh mắt trước mặt của người bên dưới mà lúc này đang nói bằng giọng khàn đặc, nên người nhìn mới kéo thân hình nhỏ nhắn vào hôn nồng nàn.
"Cảm ơn... Cảm ơn.". Giọng trầm thì thầm gần bên môi trước khi tăng tốc tiến vào con đường chật hẹp đang siết chặt lấy cậu. Tiếng rên của cả người vang lên hòa hợp trong căn phòng rộng, trước khi Purin giải phóng sự ham muốn ra lần thứ .
"Nữa... Không đủ... Nó không đủ...". Thế nhưng giọng trầm thấp lại thì thầm sát bên tai, đầu lưỡi liếm lấy vành tai mềm làm cho người được nhận hơi run người một chút. Sự suиɠ sướиɠ chạy khắp người, nên chỉ có thể nghiêng cổ cho.
Người to con rút ra, để cho cơ thể mỏng manh hơn quay mặt vào thành giường, trước khi giọng trầm lầm bầm như cảm thấy có lỗi. Nhưng cậu... thật sự không ngăn cản chính mình được.
"Dear, anh xin... xin nhé...". Giọng điệu làm cho chú chó con hít một hơi thật sâu. Hai chân vẫn còn run nhưng vẫn chịu chổng mông lên, mở đường cho người đang thúc đẩy vào lần nữa trong khi bản thân thì vò chặt ga trải giường và hỏi bằng giọng khàn.
"Anh hãy hứa với Dear... rằng sẽ làm với... hứ... một mình... Dear...". Lời cầu xin làm người nghe trả lời một cách không lưỡng lự.
"Anh hứa.". Và điều đó làm cho người nước mắt đầy mặt quay lại nhìn vào mắt người đang đẩy thanh lửa nóng rực vào cọ xát một lần nữa.
"Vậy thì... không sao... hứ... Dear không sao... Cứ làm... như anh muốn."
Cứ như lời cho phép, Purin ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn, vùi mặt vào tấm lưng trắng trỏe, trước khi thúc đẩy cơ thể vào người trong vòng tay đang thở gấp, đáp ứng lại du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt mà không hề có ý định can ngăn. Hơn nữa còn đòi hỏi nụ hôn ngọt ngào, tới nỗi cả cơ thể càng gần gũi vào nhau gần như hòa làm một.
Vào lúc này, Dear không quan tâm rằng anh Porsche bị bỏ thuốc, cậu chỉ quan tâm rằng người mà anh Porsche đang ôm là duy nhất một mình cậu.
Không sao, bây giờ vẫn không sao. Để sau vụ này... rồi hẳn tính sổ.
Tao sẽ đòi cho đáng với việc sau vụ này nhất định đi không nổi chắc luôn. Chuẩn bị nhận lấy sự giận dữ của thằng Dear này đi, anh Porsche!!!
------------ End Chap ------------