Bên trong phòng ngủ, Shin đang ngồi dựa lưng vào đầu giường trong khi người bên cạnh đang nằm ngẩng mặt lên nhìn cậu. Đôi mắt đầy ấp sự thắc mắc. Cho tới khi chàng con lai đang dò xét lại bản thân rồi trề môi bởi những vết hôn màu đỏ trên lồng ngực và nói.
"Có gì muốn hỏi em hay sao?"
"Tại sao cậu lại chịu ngủ với tôi?"
Hay bởi vì lời nói mà Oat đã nói trước đó... ít ra nếu cậu quên được Dear...
"Bởi vì em cần sự chịu trách nhiệm đó.". Kỳ này Shin quay qua mỉm cười. Nụ cười nhìn có vẻ đáng dè chừng hơn những nụ cười đẹp trai thông thường, làm cho Oat ngồi dựa lưng vào giường theo. Đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú đối phương cho tới khi chàng tóc đỏ nói tiếp.
"Anh đã bắt em làm vợ lần nữa thì anh nên hỏi em một điều đó."
"Chịu trách nhiệm...". Oat lầm bầm nhỏ nhẹ, nhớ tới lần trước cậu nói rằng định chịu trách nhiệm rồi đối phương gạt bỏ. Và điều đó làm cho người nghe búng tay.
"Ok, khi mà anh định chịu trách nhiệm thì chúng ta trở thành người yêu với nhau đi."
"Hey!!!!"
Tới nỗi Oat mở to mắt vì vẫn chưa kịp nói gì, làm cho Shin bật cười rồi quay qua nhìn vào mắt.
"Ơ? Hay là anh định ăn free? Thật ra em cũng không có nghiêm trọng hóa đâu. Chỉ là em chưa từng ở dưới người con trai nào, nhưng lại chịu cho anh thúc vào, thúc vào... như vậy.". Nói xong, Shin liền chỉ tay xuống chiếc giường có bộ dạng nhăn nhúm, cho thấy được sự mạnh bạo đã trải qua. Nào là quần áo tứ tung khắp rìa giường nữa. Thế là Oat xoa thái dương nhè nhẹ, bắt đầu hiểu được điều gì đó.
"Việc cậu tới tìm tôi hôm nay, không phải là cậu định lấy câu trả lời rằng tôi đã hết thích Dear hay chưa, mà là tới cho..."
"Anh đè. Chính xác! Nếu anh không đè em thì em cũng đè anh thôi. Khi mà anh nói rằng đã từ bỏ thằng Dear được rồi thì em sẽ đem anh làm người yêu... Sai chỗ nào?". Người thẳng thắn nói một cách đơn giản, tiết lộ ra kế hoạch của mình ngay lập tức làm cho Oat nghẹn lời. Cũng biết là tối nay chắc chắn sẽ không chỉ kết thúc ở việc nói chuyện, nhưng không ngờ rằng đối phương lại nhắm tới kết quả sau khi ngủ cùng nhau.
"Vậy có nghĩa là tôi phải chịu trách nhiệm với cậu.". Oat kết luận. Và điều đó làm cho người nghe bật cười trước khi điều chỉnh sắc mặt gian manh thành nghiêm túc hơn trước.
"Nó phụ thuộc ở anh.". Shin ngồi khoanh chân quay về phía đàn anh, kiểu mà không hề quan tâm cái mền có đang đắp lên cơ thể mình hay không.
"Dù cho em nói như vậy, nhưng mọi thứ phụ thuộc vào anh. Anh Oat, em chưa từng cưỡng ép lòng ai để quen với em. Em chỉ định hỏi anh rằng có làm người yêu với em hay không và anh có thể từ chối, em không trách gì... .Nhưng anh cũng không thể cấm em đeo đuổi anh.". Lời nói có ý nghĩa rằng dù hôm nay Oat vẫn chưa có hứng thú, nhưng cậu vẫn không định từ bỏ, làm cho người nghe đột nhiên để lọt ra nụ cười.
Lúc này, trưởng nhóm giáo dục đang nhìn đàn em trước mặt, hơn nữa còn xem xét điều gì đó ở trong lòng trước khi đáp lời.
"Làm người yêu với nhau nhé, Shin?"
Dù cho biết sẵn câu trả lời rằng người có tinh thần trách nhiệm này nhất định sẽ quyết định như vậy, nhưng Shin vẫn khựng lại một cách thấy rõ. Tảng thịt trong lồng ngực đập liên hồi. Thừa nhận rằng trái tim từ việc lúc đầu có hứng thú với người con trai trước mặt đang dấn sâu hơn trước, tới nỗi bây giờ cậu... vui mừng.
"Sẵn lòng ạ.". Trả lời thôi chưa đủ, Shin còn cúi đầu nữa, kiểu mà người nhìn chỉ biết gãi đầu ngượng ngượng, không biết nên thể hiện ra thế nào.
"Nhưng anh có chắc là đã cắt đứt với thằng Dear được chưa đó?". Lại còn hỏi để chắc ăn lần nữa, làm cho Oat thở dài nặng nề.
"Tôi nghĩ rằng tôi cắt đứt được rồi..."
"Nhưng vẫn không dám chắc?"
"Ừm". Người làm đàn anh chịu trả lời thẳng thắn. Dù cho cậu thấy thích việc ngủ cùng đứa đàn em trước mặt, nhưng không có nghĩa là cậu đã chắc chắn % về tình cảm của mình. Là câu trả lời mà người nghe không giận, chỉ bật cười.
"Được rồi, em cũng đủ đoán được. Cũng biết là chắc anh không thích người như em đâu.". Chắc rồi, bản thân Shin còn không nghĩ rằng mình sẽ thích được đối phương, nhưng khi thời gian trôi qua, từ sự thương hại mà cậu trao cho đàn anh này nó đã phát triển lên dần dần và trở thành yêu thích tới mức chịu nhường nhịn như vậy.
Không đúng, trái tim cậu từng gặp phải sự thất vọng. Nó tìm kiếm tình yêu chung thủy. Cậu chỉ nghĩ rằng nếu cậu là người mà anh Oat yêu... có lẽ sẽ thật sự tốt.
Mặp
"Không phải là tôi không có thích cậu, Shin.". Nhưng rồi Oat liền nắm lấy cánh tay lại trước. Đôi mắt có kiên định hơn.
"Cậu là người có sức quyến rũ. Dù là ai thì cũng có thể dễ dàng lọt hố tình một cách dễ dàng, không thì biết bao nhiêu người cố gắng nổi bật ở trong mắt cậu để làm gì chứ?". Dù cho Oat từng không hài lòng đứa đàn em trước mặt, nhưng đây là sự thật mà cậu không thể phủ nhận được. Chàng con lai trước mặt cậu có sức hút với cả nữ lẫn nam.
"Nhưng anh không phải là một trong số đó.". Shin nói một cách thấu hiểu, làm cho người nghe siết chặt cánh tay hơn nữa.
"Tôi sẽ nói cho cậu biết nhé, Shin. Nếu tôi mở miệng nói là sẽ quen với cậu, dù cho bây giờ tôi có yêu cậu hay không đi nữa, nhưng cậu có thể dám chắc rằng... cậu sẽ là người mà tôi yêu.". Oat chỉ ngón tay lên ngực trái của đối phương. Giọng trầm thấp đầy ấp sự nghiêm túc, tới nỗi người nghe chỉ biết nhìn chăm chú trong im lặng.
"Vậy có nghĩa là em phải đợi."
"Được không?"
Kỳ này, Oat hỏi bằng giọng điệu dịu đi. Bởi vì cậu vẫn chưa có thể nói ra từ "yêu" với Shin được, chỉ biết rằng cơ thể nó muốn có đứa đàn em trước mặt tới nỗi nằm mơ thấy cả tháng trời. Và điều đó làm cho Shin bật cười, gỡ tay đối phương ra khỏi cổ tay mình rồi đẩy đàn anh cho nằm xuống như cũ.
Khuôn mặt đẹp trai được bao phủ bởi mái tóc màu đỏ nhếch nụ cười nguy hiểm, nhưng... ưa nhìn.
"Vừa hay em là người có sự nhẫn nại cao.". Nói xong, Shin liền cúi xuống hôn đối phương dữ dội. Nụ hôn mà Oat đáp lại một cách mạnh bạo không kém trước khi chàng con lai rời ra một chút, tay chống lên gối rồi thốt ra điều kiện thỏa thuận phải được báo trước.
"Nhưng em xin một chuyện."
"Cái gì?". Oat hỏi trông khi lấy tay sờ vai đối phương rồi xoa nắn bằng đầu ngón tay một cách quên mình.
"Em cực kỳ ghét người nɠɵạı ŧìиɦ. Em quen với anh, dù anh khốn nạn tới mức nào em cũng không trách. Em chỉ xin một chuyện là đừng có sự nɠɵạı ŧìиɦ. Muốn chia tay thì nói, em ok, không có hận anh về sau nữa. Nhưng nếu anh nɠɵạı ŧìиɦ... em xử chết.". Nói xong, người hôn trước lúc nãy liền mỉm cười, hơn nữa còn dùng ngón tay cái làm bộ dáng cứa cổ cho xem, làm cho người đang nằm bên dưới hỏi ngược lại.
"Còn cậu..."
"Nếu em quen với ai thì em sẽ chung thủy với người đó.". Câu trả lời làm cho Oat bật cười và trở thành người nắm lấy đầu đối phương mà nhấn xuống.
"Vậy thì cậu hãy tin tưởng rằng tôi sẽ không nɠɵạı ŧìиɦ.". Người nghe thấy hài lòng trước khi chịu cúi xuống hôn đối phương lần nữa. Và dường như nó nóng bỏng hơn lần đầu tiên rất nhiều. Hai tay níu chặt lấy vai anh Oat rồi kéo tay xuống thấp, kiểu mà người đợc nhận liền chau mày.
"Tôi không ở dưới."
"Hừ hừ, thay phiên nhau bộ không tốt hay sao anh?"
"Tôi – không - ở - dưới". Oat nói bằng giọng nghiêm nghị, nhìn đứa đàn em đang cưỡi ở trên người, bắt đầu không dám chắc điệu bộ như vậy sẽ dẫn tới chuyện gì. Và điều đó làm cho Shin bật cười, cúi xuống gần bên tai, lấy lưỡi liếm nhẹ rồi nói bằng giọng thì thầm.
"Xem như lần này là phần thưởng cho việc chịu quen với em... Nhưng em không định ở dưới vĩnh viễn đâu đó."
Chắc chắn rằng lời này đã làm cho đàn anh ớn lạnh hết cả sống lưng, nhìn người đang liếm môi với dáng vẻ ưa nhìn và bắt đầu không dám chắc rằng việc quen với đứa đàn em này liệu có làm cho cửa sau của cậu an toàn mãi mãi hay không. Nhưng khi mà hôm nay vẫn chưa bị công thành thì Oat liền kéo đối phương tới gần.
Sau đó bắt đầu ngân lên bài nhạc nóng bỏng tới nỗi phòng suýt bốc cháy lần nữa.
"Người yêu ở xa như vậy, tao có cách thức muốn đề xuất, bảo đảm là hiệu quả."
"Tao không tin cái bản mặt mày."
Cùng lúc đó, Dear đang ngồi ăn cơm tối cùng cặp tình nhân. Cái vụ nghĩ rằng có bạn ăn cơm cùng thì chắc đỡ cô đơn là suy nghĩ sai dữ dội luôn khi mà thằng Sun nó phục vụ vợ hết mình, gọi cơm cũng không cần đứng dậy, thằng Sun quay qua gọi giùm hết, uống nước cũng không cần đi đâu, thằng Sun làm nhiệm vụ bồi bàn cho. Khi nhìn thấy thì... tao càng cô đơn hơn trước nữa.
Mày đi ngọt ngào với nhau ở chỗ khác được không vậy!
"Không tin cái bản mặt tao? Hỏi anh Ryu đi, yêu xa thì phải nói tới tao và anh Ryu... Ôi!!!". Đột nhiên Sun kêu lớn, hơn nữa còn quay ngoắt qua nhìn bên cạnh mình mà lúc này đang bẻ ngón tay rộp rộp.
"Biết ngậm miệng không?"
"Aaaaa! Đừng chà đạp chân em mà, anh Ryu. Em đau! Đau mà!". Tới nỗi Dear làm vẻ mặt ớn lạnh, không dám cúi xuống nhìn dưới bàn khi mà thằng Sun nghiến răng kêu lớn, gồng chặt nắm tay rồi ra vẻ đập bàn giữa không khí nữa. Nhưng khi anh Ryu chịu nhấc chân lên...
"Đau quá đi mà."
Pặc
Không cần đoán đó là tiếng gì đâu, bởi vì khi thằng Sun vừa tựa đầu lên vai người bên cạnh thì bàn tay mạnh bạo liền vỗ thẳng vào đầu, để cho Dear làm vẻ mặt gượng gạo và rồi nhanh chóng đổi thành nụ cười khô khan khi anh cùng mã số nhìn vào mắt.
"Rốt cuộc mày ủ rũ là vì anh Porsche không có ở nhà, đúng không?". Ryu kiềm nén cảm giác nóng rực ở gò má bởi vì cái người bên cạnh nó đang đặt tay lên chân rồi lén vuốt ve làm cho cậu muốn đạp thêm cú nữa. Nhưng bởi vì ngồi cùng bàn với người khác, thế nên cậu cố gắng trầm tĩnh mặc dù đang chau mày.
"Dạ, thấy cô đơn quá.". Vừa nói Dear vừa cúi mặt xuống dùng ống hút khuấy nước đá tiếp, cùng lúc đó Ryu trợn mắt với người bên cạnh.
"Sun... Lấy tay mày ra.". Người đẹp thì thầm giọng trầm, nhưng mà có vụ người nghe chịu hay sao? Bởi vì đã vuốt ve tới bắp đùi trong rồi và còn rất là hồi hộp nữa, có đứa bạn ngồi cùng nhưng lại lén làm mấy chuyện như vậy, thế là vuốt ve tới gần bộ phận trung tâm làm cho người yêu của mình giật nảy người.
Mặp
"Sun, để về phòng trước đã!". Ryu nhanh chóng cầm lấy tay, thì thầm tới mức gần như không có âm thanh, kiểu mà người cô đơn không kịp để ý vì đã bắt đầu nói bằng giọng khô khan.
"Ưʍ... Anh Ryu có từng cảm thấy như vậy không? Phòng nó quá rộng. Càng biết người đó ở xa mà mình không tới tìm được như vậy thì lại càng rộng."
"Từng.". Dear ngẩng mặt lên ngay lập tức và rồi thấy cảnh tượng kỳ lạ. Anh cùng mã số đang nắm tay thằng Sun đặt lên bàn. Cậu cứ tưởng rằng đối phương giữa nơi công cộng, nhưng nhìn mặt thằng Sun thì thấy rằng đang đau đớn. Có vẻ là không phải. Trong khi người làm đàn anh mở miệng nói...
"Tao cảm thấy lúc vừa mới về Chiang Mai."
Lúc này người khựng lại không phải Dear đâu, mà là chàng Arthit lúc này đang nhìn bằng ánh mắt sáng rỡ, làm cho người kể quay về hướng khác rồi nói nhỏ.
"Tao biết. Dù cho người yêu khốn nạn tới mức nào, nhưng nếu được thấy mặt được một chút, nghe thấy tiếng được một chút thì cũng đỡ.". Sun mỉm cười tươi ngay mặc dù đang bị mắng. Nhưng nếu bị mắng rồi được nghe thấy anh Ryu nói nhớ mình tới mức nào thì cái này thật sự chịu luôn.
"À há, rồi tại sao lại không nói thẳng với em? Để em bay tới tìm từ lúc mới bắt đầu nghỉ luôn."
"Nói để cho mày được lòng mà lên mặt ấy hả? Mắc gì!"
"Không nói thì em cũng được lòng rồi... Có được lòng anh Ryu đó. Đừng nói là sai, bởi vì em hoàn toàn nói sự thật.". Tới nỗi người nghe gồng chặt nắm tay, muốn đấm vào mặt nó cú. Khi biết tao yêu thì tí tởn, hớ hở cực kỳ. Ngay cả khi đi đón ở sân bay mà nó còn cười tươi tới nỗi miệng rách tới mang tai nữa là. Không kẹt ở chỗ đông người thì chắc đã hôn cậu giữa sân bay luôn rồi quá.
"Tóm lại là tao hiểu mày. Dù cho người yêu tao không có gì tốt để đọ lại anh Porsche của mày đi chăng nữa."
"Ơ hay? Sao lại nói vậy? Tối qua còn khen là em giỏi làm nữa mà."
Tao nghĩ anh Ryu nổi giận là vì mày cứ lo giỡn không đó.
Dear chỉ biết nghĩ trong lòng và rồi chỉ biết nghẹn lời khi thấy anh cùng mã số xinh đẹp gò má đỏ ửng, quay mặt tránh đi hướng khác. Có thể kết luận rằng những gì bạn cậu nói đó... có vẻ đúng là anh Ryu khen nó thật.
"Thôi đi. Rốt cuộc mày cô đơn rồi mày làm sao?"
"Không biết nữa, anh Ryu. Anh Porsche gọi về mỗi đêm luôn đó, thấy mặt nữa. Nhưng mà không có giống như. Khi đi ngủ cảm thấy giường nó rộng một cách kỳ lạ."
"Mày lẳng lơ quá. Bày đặt ngủ một mình không được.". Sun đưa mặt tới buồn cười nói, làm cho Dear nhe nanh.
"Tao hỏi được không? Lúc đi ngủ... anh Porsche ôm mày suốt nhỉ?". Người phải trả lời gò má bắt đầu đỏ. Nhưng khi mà có người tư vấn và thấu hiểu cảm giác của mình thì chú chó con liền gật lia lịa, nhưng vẫn trả lời nhỏ tiếng.
"Thằng Sun nhất định cũng ôm anh."
"Hứ, bạn mày khi ngủ thì ngủ như chết. Trước khi ngủ thì tốt đó, nhưng khi ngủ rồi tao nằm gần còn nói là nóng nực, hất mền hất tao ra. Khó đánh thức, lần nào đánh thức cũng miệng chó hơn trước gấp lần. Thế nên lần nào tao cũng đạp để đánh thức hết.". À, rốt cuộc hôm nào thằng Sun đi cà nhắc, cà nhắc tới trường là hôm đã ngủ ở phòng anh Ryu nhỉ?
"Hehe, xin lỗi ạ.". Sun chỉ biết cười gượng. Cái nết gọi không dậy này có từ thời nảo thời nao rồi. Không tin thì hỏi thằng Dear. Nhưng nghĩ lại, đừng hỏi thì hơn, mắc công rắc rối lại tới chỗ tao nữa.
"Ờ, đúng đó anh. Thằng Sun đúng khó gọi dậy."
Ngoắt
"Hừ"
Tới rồi kìa.
Anh Ryu quay qua mỉm cười hung hiểm một cái, làm cho chàng Nam khôi khoa hơi ớn một chút trước khi quay qua nói chuyện với em cùng mã số tiếp.
"Mày ôm gối ôm thay vào đó đi, phòng khi giúp được."
"Gối ôm với người... Vậy mà vợ tao cũng so sánh được.". Chắc chắn, không ghẹo gan anh Ryu ngày thì nó thật sự sẽ chết. Sun lầm bầm để cho bạn ngồi cùng bàn nghe thấy. Nhưng bây giờ Ryu không quan tâm, chỉ nhìn đứa em cùng mã số đang mỉm cười gượng gạo.
"Ở căn hộ không có gối ôm ạ."
"Đi mua đi.". Lời khuyên làm cho Dear bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Hay là việc ngủ không được chỉ là do thấy không quen? Lúc trước có người luôn nằm ôm mình. À, lúc về nhà cậu cũng ngủ được mà. Hay là vì ở nhà có gối ôm để ôm thế nên có thể thay thế được?
"Đáng quan tâm đó.". Việc hai người cuốn theo nhau làm cho Sun chau mày một chút. Cậu nghĩ rằng nó không phải cách giải quyết vấn đề và điều đó làm cho Nam khôi khoa làm vẻ mặt nghiêm túc hơn trước.
"Tao nghĩ cách của tao tốt hơn đó, Dear."
"Tao đã nói là tao không tin tưởng mày."
"Hiệu quả hơn gối ôm đó.". Khi đứa bạn khẳng định nhiều lần thì người khờ khạo bắt đầu hứng thú, quay qua nhìn vào mắt làm cho Sun kéo ghé qua ngồi bên cạnh tới nỗi Dear dè chừng.
"Rồi mày tới ngồi bên cạnh tao để làm gì?"
"Chuyện như vậy không nói lớn được. Tao còn dây thần kinh xấu hổ... Đừng có làm ánh mắt "cỡ như tao mà còn biết xấu hổ" nữa đi. Mày có nghe không?"
"Nghe!". Chắc chắn chú chó con đáp lại ngay khi mà thằng Sun có vẻ giàu kinh nghiệm hơn. Nó cũng từng chia xa với anh Ryu biết bao lâu. Và điều đó làm cho Sun cúi mặt xuống thì thầm bên tai.
"Sεメphone đó bạn."
"!!!". Tới nỗi Dear mở to mắt, trong khi anh Ryu đang vểnh tai lên nghe liền bị sặc cơm, gò má bắt đầu đỏ ửng, trợn mắt nhìn thằng người yêu xấu tính đang chỉ dạy bạn bè một cách sai trái. Nhưng vẫn chưa kịp để mắng cái gì thì Dear là hỏi lên trước.
"Ý mày là... nói chuyện qua điện thoại rồi ấy cùng nhau ấy hả?"
"Ờ, nó đó. Tưởng tượng là người đó đang ở bên cạnh.
"Hey, nó có hiệu quả sao? Tao nghĩ chỉ nghe thấy tiếng, có lẽ không có hứng đâu.". Dear lắc đầu không đồng ý. Khờ tới mức nào thì cũng biết tới cái sεメphone này thôi. Nhưng cậu thật sự chưa từng nghĩ rằng nó sẽ hiệu quả. Kêu tự sợ, tự vuốt ve rồi nghĩ rằng đầu bên kia là người sơ ấy hả? Chỉ nghe tiếng thở gấp mà thật sự có hứng theo nhau được sao?
Xem AV chắc còn có hứng nhiều hơn đó.
"Tin tao. Đúng hồi hộp luôn đó mày. Khi nghe thấy tiếng người đó thở gấp ấy hả... Ui, nói tới thì muốn liền luôn.". Sun nói một cách đầy gia vị, làm cho người nghe chau mày, bắt đầu cảm thấy người cùng bàn im lặng một cách kỳ lạ, thế nên quay qua nhìn anh cùng mã số. Và rồi thấy rằng anh Ryu suýt nữa đã chui xuống bàn trốn luôn rồi, tới nỗi Dear hơi há hốc mồm một chút.
"Anh Ryu, đừng nói là anh và nó..."
"Hừ hừ, đẳng cấp này rồi mà.". Ryu không phải là người trả lời, mà thằng Sun là người trả lời thay. Hơn nữa còn nhướng mày, đại khái như bấy nhiêu chỉ là trẻ con.
"N... Nó ép tao.". Ryu thấy tình thế bắt đầu không hay, nhanh chóng phản biện, hơn nữa còn chỉ mặt thằng người yêu xấu xa khi mà đem chuyện trên giường ra tiết lộ hết. Và rồi làm cho người bị vu khống lắc đầu ngay.
"Rồi ai đã rên như mèo cho em nghe vậy ạ? Hửm?... Anh làm theo mọi điều mà em nói luôn, đúng không?". Câu hỏi tới cùng với đôi mắt nhìn khắp cả thân người, tới nỗi Ryu nghiến chặt hàm, chưa từng xấu hổ tới như vậy bao giờ, lại còn ở trước mặt thằng đàn em cùng mã số đang quay trái quay phải nhìn nữa chứ.
Sau đó, Sun quay lại nói chuyện với bạn tiếp.
"Tin tao. Cách này sẽ làm mày hết nhớ anh Porsche tận mấy ngày."
"Mày có điên hay không vậy? Mày định kêu tao rủ... làm chuyện đó."
"Ờ, nếu mày không dám thì cô đơn chết trên phòng luôn đi.". Lời đề ghị làm cho Dear dùng tay bịt mặt. Xấu hổ tới nỗi nói không nên lời. Nhưng dường như người xấu hổ hơn có vẻ là chàng Riwawat mà lúc này đang cúi mặt cúi mũi ăn cơm một cách không thèm nhìn vào mắt ai.
Mày chờ đó. Chừng nào ở riêng người thì tao đạp mày cho chết luôn!
"Kìa, anh Ryu! Đừng dỗi mà, em xin lỗi."
"Về phòng của mày đi. Đi xa xa tầm mắt tao càng tốt!!!"
Việc Ryu cố gắng đẩy cửa đóng lại trong khi chàng trai còn lại cố gắng đẩy trong đã trở thành cảnh tượng bình thường đối với căn hộ này. Hơn nữa chàng trai còn nói giọng nũng nịu tới mức Ryu cố gắng đóng cho chết. Các phòng bên cạnh đều đã biết hết rằng người ở phòng này có người yêu là con trai. Vào lúc này, Sun đang cố gắng vào trong phòng, kiểu mà chủ nhân căn phòng không chịu cho.
"Nếu anh không mở cho em, em sẽ hét lên nói với mọi người rằng hôm trước anh Ryu đáng yêu tới mức nào."
"Hứ!"
Và việc chủ nhân căn phòng thua cuộc, đẩy cửa một cái rồi đi đùng đùng về phía ghế salon để cho Sun đóng cửa phòng ổn thỏa cũng là chuyện thường tình. Và rồi Sun đi tới... nằm trên đùi một cách ngang xương.
"Ai cho mày nằm?"
"Thì chủ nhân cái đùi không có trách."
Thì đúng rồi, anh Ryu không hề đẩy ra chút nào. Chỉ nói bằng giọng hù dọa vậy thôi.
"Mày đi nói với thằng Dear rằng tao với mày từng sεメphone làm gì?". Khi quay trở lại chuyện này, Sun liền mỉm cười làm quân tiên phong, nắm lấy bàn tay mềm mại, ngẩng mặt nhìn người đang chống tay trên thành ghế salon và quay mặt về hướng khác một cách giận dỗi.
"Kìa, anh Ryu! Thằng Dear đang phiền muộn, xem như là phổ cập kiến thức cho con chó đáng thương đi.". Sun nói trong khi dùng ngón tay xoa nắn bàn tay mềm, giống như biết rằng có thể kích động chủ nhân cái đùi một cách dễ dàng. Thế là Ryu cúi mặt nhìn vào mắt.
"Xinh ghê."
"Một hồi tao đấm. Lại khen tao xinh nữa.". Không chỉ nói suông, Ryu còn giơ nấm đấm lên dọa, làm cho thằng đàn em bật cười rồi đưa tay đặt chồng lên mái tóc mềm ở bên tai.
"Anh Ryu tóc dài nhanh nhỉ? Dài tới vai rồi.". Khi nói tới chuyện này thì Ryu liền nắm lấy tóc của mình. Cũng thấy đồng ý.
"Mày nghĩ tao có nên đi cắt không? Lúc nghỉ hết học kỳ cứ bận bịu, khi khai giảng thì vẫn chưa có thời gian. Tao cột lên được luôn rồi đó.". Ryu nói trong khi dùng tay gom gọn tóc cho xem. Thế là mái tóc mềm chụm lại thành một bó nho nhỏ chỗ sau gáy. Hình ảnh làm cho người nhìn mỉm cười tươi rồi ngồi dậy bên cạnh người xinh đẹp và muốn nói thật to.
Thiệt chứ, vợ tao đúng đáng yêu luôn.
Thì thử nghĩ đi, anh Ryu mặt mũi thường đã nghiên về phía xinh đẹp sẵn rồi. Khi tóc nó dài ngang vai thì nó càng tăng sự ưa nhìn lên gấp bội. Và bây giờ anh Ryu đang dùng tay bó tóc ra phía sau, ngẩng mặt lên dùng đôi mắt xinh đẹp để nhìn... Đáng yêu tột cùng.
"Không cần cắt đâu anh. Để dài hơn vậy một chút đi. Bây giờ đang đáng yêu."
"Haizzz, lại đáng yêu nữa.". Ryu trề môi, buông bàn tay đang nắm tóc ra ngay. Và rồi cái cánh tay xúc tu mực bên cạnh liền ôm lấy eo rồi đặt cằm lên trên vai, hơn nữa còn thơm má thật mạnh.
"Anh Ryu!"
"Nói?"
"Em yêu anh Ryu ghê."
"T... Tự nhiên nói ra làm gì.". Tới nỗi Ryu mở to mắt. Trái tim đập liên hồi tới mức khó chịiu. Dù cho từng
nghe nó nói rồi, nhưng tự nhiên nói như vậy thì cũng không kịp phản ứng luôn đó chứ.
"Muốn nghe... Nói lại với em đi.". Và rồi thằng Ryu sinh viên năm cực kỳ hung dữ liền bị câm, chỉ biết nhìn mặt người yêu của mình bằng sắc mặt không biết nên làm cho hung dữ hay để cho nó mắc cỡ tới chết. Chỉ biết rằng khi nó chỉ thúc đẩy một chút bằng việc nói rằng...
"Đi mà"
"T... Tao cũng yêu mày."
Người mà ai ai cũng nói là hung dữ lại đang cư xử cực kỳ đáng yêu trong ánh mắt của cậu luôn. Hơn nữa dạo này mỗi khi vô thức, cậu Ryu xinh đẹp của người trong cả nông trại liền nhập vào xác, tới mức không cho thằng Sun này ăn hiếp sao mà được.
Tối nay nên chơi tư thế nào ta? Hừ hừ!
"Nói đi mày. Chỉ cần nói là "thử chơi sεメphone cùng Dear được không" thôi."
Lúc này đã giờ tối rồi. Đúng vào khoảng thời gian anh Porsche gọi về. Chú chó con bị đứa bạn xúi giục đang ngồi tim đập thình thịch ở phía trước điện thoại. Và tiếng nhạc chỉ vừa vang lên thì cậu liền hoảng hồn mà bắt máy.
"A... Anh Porsche."
[Em bị gì vậy? Giọng run run.]
"Kh... Không có gì ạ.". Cậu nhóc chỉ biết lắc đầu ngoắt ngoắt rồi hỏi bằng giọng nũng nịu.
"Anh Porsche tới đâu rồi?"
[Bây giờ ah đang ở Thụy Sĩ. Tại có một chút vấn đề thế nên anh phải ngồi xe lửa từ Frankfurt.]. Giọng dịu dàng êm tai vang lên cho nghe thấy, tới nỗi người bên này gồng chặt nắm tay. Nghe thấy tiếng thì đoán là đối phương không có ở trong tòa nhà nào hết chắc luôn. Và điều đó làm cho cậu nhóc nhanh chóng hỏi tiếp.
"Rồi tối nay anh Porsche nghỉ ở đâu ạ?"
[Nhà bạn. Người mà anh từng kể cho nghe rằng anh sẽ tới thăm ở đây đó. Gọi là bạn cũng không được, là anh khóa trên hồi đi còn đi học đó. Lát anh ấy sẽ tới đó.]
Ngủ ở nhà bạn, vậy thì chơi kiểu như thằng Sun nói không được rồi.
"Vậy ạ?". Chú chó con nói bằng giọng lí nhí, làm cho người ở đầu bên kia chau mày lại. Bắt đầu cảm thấy người ở Thái nhất định là có chuyện gì chắc luôn.
[Em bị sao vậy? Muốn có quà gì ở bên đây không? Thật ra anh đã mua từ Frankfurt rồi, nhưng nếu em muốn...]
"Anh Porsche, Dear nhớ anh."
[...]
Đầu bên kia đã lặng đi rồi, làm cho người đột nhiên thốt lên cũng im lặng theo. Suốt cả tuần cậu cố gắng ra vẻ như không có sao, ở một mình được, anh Porsche chỉ đi làm không bao nhiêu ngày, sao lại phải thể hiện ra cho đối phương lo lắng chứ? Nhưng khi nhớ nhiều quá thì cuối cùng cũng để lọt ra. Và rồi nghe thấy giọng dịu dàng nói rằng...
[ich vermisse dich]
"Anh Porsche nói gì..."
[Tiếng Đức có nghĩa là... Tôi nhớ em.]
Lại nữa rồi. Mặc dù khi anh Porsche nói như vậy thì sẽ làm cho cậu mắc cỡ muốn phát điên, nhưng lúc này cậu lại nhớ anh Porsche rất nhiều, muốn ôm, muốn nói là Dear nhớ anh rất nhiều luôn đó. Thế là trở thành người nói ra...
"Anh Porsche, Dear muốn cho anh Porsche ôm... Sεメphone với nhau được không ạ?". Khi nói ra thì liền nhắm nghiền mặt. Chỉ nghe thấy sự im lặng làm câu trả lời, tới nỗi suýt nữa đã cầm điện xuống xem.
Nếu tín hiệu bị mất vừa đúng lúc tao nói ra thì tao sẽ đi ném bom công ty điện thoại!
[Không thì hơn, Dear. Anh muốn ôm Dear bằng chính tay anh hơn. Chừng nào anh về, anh xin món quà của anh được không?]
Và rồi, đầu bên kia nói lên lần nữa, làm cho người không chịu mặc đồ chị gái nhồi nhét cho liền lặng đi. Sửng sốt từ lúc bị từ chối rồi, thế là chỉ biết nói rằng...
"Thì về nhanh nhanh đi. Dear sẽ mặc cho anh xem!!!". Hét lên rồi cúp máy mẹ nó luôn. Xong rồi đem mặt úp vào và đập thật mạnh.
"Mãi mới nói ra được, vậy mà còn từ chối người ta nữa!!! Anh Porsche đúng khùng, đúng khùng, đúng khùng!". Đập cho tới khi mệt rồi thì liền buông người xuống nằm ôm gối rồi lầm bầm nhỏ tiếng.
"Nhớ muốn chết rồi đây."
Nỗi nhớ làm cho buổi sáng ngày hôm sau Dear gọi điện thoại cho thằng Sun, kiểu mà không thèm quan tâm nó có nằm ôm vợ hay không, hơn nữa còn hét vào cái điện thoại.
"Mày đi mua gối ôm bầu bạn với tao đi. Anh Porsche không có nhà. Tao cô đơn! Tao ngủ không được!"
Khi mà cách của mày không hiệu quả thì mày phải đi bầu bạn với tao!
Cuối cùng... cũng làm cho chàng Arthit mệt nhọc cho được.
---------- End Chap ----------