Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Santana lướt qua giữa trung tâm nhà cao tầng lấp lóe đèn neon, cuối cùng trượt vào đường hầm hải, hai dãy đèn vàng trong tầm nhìn tối tăm không ngừng lui về phía sau, giống như hai con kim xà dài loằng ngoằng uốn lượn. Hai người trên xe đều không mở lời, cửa sổ xe hơi mở, gió lạnh phù phù thổ vào quanh quẩn trong khoang xe.

Bọn họ cùng lúc đều mở miệng:

“Hắn không phải…”

“Hắn nói đều là chó má!”

Bọn họ lại cùng lúc ngậm miệng.

Hạ Lục Nhất quay cửa sổ xe xuống, lấy một điếu thuốc ngậm ngoài miệng, muốn châm, lại cau mày thu bật lửa lại. Lúc này Hà Sơ Tam chậm rãi mở miệng: “Không phải hắn lợi dụng tôi châm ngòi anh và Kiều gia, nếu là vậy thì hắn đã không liều chết cứu tôi, mà sẽ bổ một đao sau lưng tôi. Tôi chết, anh và Kiều gia mới có khả năng hoàn toàn trở mặt.”

Hạ Lục Nhất không nói chuyện, chỉ vân vê điếu thuốc ở đầu ngón tay, sau đó khó chịu ấn vào lòng bàn tay vê thành một đoàn.

Hà Sơ Tam thay Tạ sir nói một câu, lại tiếp tục thay Hạ Lục Nhất nói: “Người nằm vùng kia cũng không phải là do anh diệt khẩu, rất có khả năng là Kiều gia. Người nọ đã mật báo cứu tôi, anh cám ơn hắn còn không kịp, sẽ không động hắn.”

Hạ Lục Nhất cười lạnh: “Vậy thì sao? Trừ cái đó, những điều khác hắn nói cậu đều tin?”

Hà Sơ Tam trầm mặc một lát: “Tôi không biết.”

Cậu không biết có nên tin mấy chuyện khác hay không, cậu không có chứng cớ, không thể suy luận, càng không muốn đem Hạ Lục Nhất ở trong lòng bị miêu tả thành kẻ bức thượng Lương Sơn[], bản tính thánh thiện thuần lương người bị hại, không giết một người, không làm việc ác… Đó không phải là Hạ Lục Nhất chân thật.

(Bức thượng Lương Sơn[]: Áp bức phải lên Lương Sơn. ‘Lương Sơn’ chính là Lương Sơn Bạc trong ‘Thủy Hử truyện’. Câu chuyện về Tống Giang, Lâm Xung bị quan lại áp bức, phải lên Lương Sơn tạo phản. Câu này ám chỉ với việc bị ép quá nên phải làm chuyện gì đó.)

“Ha.” Hạ Lục Nhất cười một tiếng.

Đường hầm u ám dường như không thấy điểm cuối, chân hắn đạp ga vẫn không tìm thấy cửa hầm. Trong đêm tối, ngay cả một chiếc xe đồng hành cũng không có.

Hắn cúi đầu châm điếu thuốc đã bị bóp thành nhiều nếp nhăn, đổi cách nói: “Đúng ha, hắn ta nói không sai, tôi giết qua nhiều người, bán thuốc phiện, cho vay nặng lãi, mở sòng bài, cái gì cũng làm, tôi chính là kẻ ‘làm nhiều việc ác’, đoán không chừng một ngày nào đó bị báo ứng, phơi thây đầu đường, chết không có chỗ chôn……”

“Anh đừng có nói bản thân thành như vậy…”

“Tôi chính là như vậy! Tôi sớm đã nói với cậu, không nhìn quen thì cút! Tôi không cầu cậu ở lại!”

“Lục Nhất ca, tôi không phải không nhìn quen anh, không, chỉ là hơi không quen, nhưng chuyện trước đó đều là trước đó, về sau……”

“Về sau tôi cũng là như vậy!” Hạ Lục Nhất lớn tiếng quát!

“Anh có cần phải như vậy không!” Rốt cuộc Hà Sơ Tam không thể nhịn nổi mà lớn tiếng!

Đây là lần thứ hai cậu hô quát Hạ Lục Nhất cắn chặt răng. Trước đường hầm xuất hiện một cửa động nửa vòng tròn, đèn neon lướt qua, thoạt nhìn vài phần hư ảo, trong thoáng chốc không biết đi về phía sau sẽ là nơi nào. Hắn đột nhiên không muốn cùng Hà Sơ Tam nói tiếp, cũng không muốn nghe Hà Sơ Tam nói tiếp bất cứ thứ gì!

Thế nhưng Hà Sơ Tam đã kích động nói ra miệng: “Anh không muốn tẩy trắng, là vì tẩy trắng không kiếm được nhiều tiền như vậy, không nuôi nổi nhiều huynh đệ như vậy, không thể khuếch trương được thế lực, không thể đưa Kiêu Kỵ đường thành bang phái đệ nhất Hongkong! Anh từng phát thệ trước linh vị Thanh Long, anh muốn thay hắn làm lão đại, muốn sáng lập một thời đại mới, muốn mang vài thủ hạ kia vì anh bán mạng nhiều năm như vậy trở nên nổi bật, muốn bọn họ hưởng hết vinh hoa phú quý! Anh càng làm càng lớn, càng đến gần mục tiêu, anh không dừng được, cũng không muốn dừng! —— Nhưng Thanh Long đã chết! Hắn chết hai năm rồi!! Anh vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, anh cho rằng hắn xem được sao?!”

“Mẹ nó, câm miệng!” Hạ Lục Nhất gào lên: “Câm miệng!! Câm miệng!!——”

Tiếng phanh xe sắc bén chói tai ngừng lại! Dây an toàn giật lên thít chặt vào da thịt hai người, sau đó kéo giật họ vào ghế dựa! Hạ Lục Nhất gắt gao nắm chặt tay lái, gân xanh dữ tợn giật giật trên mu bàn tay, ngực kịch liệt phập phồng, thân thể cũng run rẩy theo!

Hắn kiềm chế khí lực, kiềm chế mỗi tế bào toàn thân đang muốn cuồng bạo thị huyết: “Đi ra ngoài.”

“……”

“Đi ra ngoài ——!!”

Hà Sơ Tam trầm mặc hồi lâu, vươn tay nhẹ nhàng cởi đai an toàn, kéo cửa xe.

Cậu vừa đặt trên bên ngoài thì dừng lại.

“Lục nhất ca, tôi không để ý.” Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không để ý quá khứ của anh, không để ý chúng ta có cùng một thế giới hay không, không để ý trong lòng anh tôi có kém cỏi thế nào so với Thanh Long, tôi chỉ để ý anh có tốt hay không, về sau sẽ trôi qua như thế nào. Anh chỉ sống ở trong thế giới người khác, không biết mình là ai. Tiểu Mãn sợ pháo hoa, anh cũng cách nó thật xa. Cô ấy thích Thanh Long, anh cũng nhường cô ấy. Thanh Long chết, anh thay hắn làm lão đại. Anh thay bọn họ sống…”

Cậu nghe được tiếng chốt móc ‘cạch’ một tiếng, chậm rãi quay đầu, đối diện trán mình chính là nòng súng đen ngòm, môi phát run —— không phải vì sợ hãi, mà là vì bi thương.

Cậu run môi tiếp tục nói: “Từ ngày anh đổi tên thành Lục Nhất, tên này là cuộc sống mới của anh, cũng là gông xiềng của anh —— anh chưa từng sống qua cuộc sống của chính mình.”

Hai mắt Hạ Lục Nhất đỏ ngầu, cơ nhục trên mặt cương cứng run rẩy, chen ra một nụ cười lạnh dữ tợn: “Chuyện đó thì liên quan gì tới cậu?”

“Nếu đó là chuyện không liên quan tới tôi, vì sao anh không nổ súng?”

“Đoàng ——!!”

……

Bảy giờ sáng, trời sắp sáng, mặt trời run rẩy đem từng luồng sắc đỏ nhuộm lấy mặt biển.

Tại chỗ cửa hầm xe, Hà Sơ Tam che ngực ngồi bên đường đầy miếng thủy tinh vỡ, cúi đầu, nhìn trước mặt là một mảnh thủy tinh.

Một trận bước chân nhẹ xuất hiện ở trong đường hầm, từng bước đến gần. Một người đàn ông mặc tây trang rách nát đi đến trước mặt Hà Sơ Tam, khom lưng nhặt một vỏ đạn trong đống thủy tinh.

“Cậu trúng đạn rồi?” Gã hỏi Hà Sơ Tam.

Hà Sơ Tam mất một hồi lâu mới ngẩng đầu, phát hiện đó là Tạ Gia Hoa mặt vẫn mang vết bầm tím —— vì ‘tỉnh rượu’, gã đi lên vào rào chắn đường hầm, đi bộ ra biển.

Hà Sơ Tam lắc đầu, lấy tay đang che ở ngực xuống —— chỗ đó hiển nhiên chẳng có cái rắm gì cả.

“Hai người trở mặt?” Tạ Gia Hoa nói.

“Đây không phải là điều anh hi vọng sao?” Hà Sơ Tam nói. Trước một phút khi họ gặp Tạ Gia Hoa say rượu, bọn họ vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện.

Tạ Gia Hoa cười cười trong ánh bình minh, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng như trước. Đến khi trầm tĩnh lại, gã lại thành một kẻ khó gần. Đó chẳng qua gã đã bó buộc bản thân trong chín năm nay.

Tạ Gia Hoa gian nan cúi lưng, ngồi xuống bên Hà Sơ Tam, đấm đấm cẳng chân đã đi lại liên tục ba giờ đồng hồ.

“Dù tôi không nói mấy lời như vậy, rồi cũng có một ngày hai người vẫn trở mặt.” Gã bình tĩnh nói: “Lần đầu gặp cậu, tôi đã biết, cậu và hắn không phải người cùng đường.”

Hà Sơ Tam nghiêng đầu nhìn gã, cười khổ: “Thế nhưng, thưa Tạ sir, tôi và anh cũng không phải người cùng đường.”

“Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ ích kỷ, thầm nghĩ muốn cứu một người.” Cậu nói: “Còn anh, là cứu cả một tòa thành.”

Tạ Gia Hoa cũng bật cười, lắc đầu: “Đôi khi tôi thấy tôi chẳng cứu được gì cả, chỉ là châu chấu đá xe.”

Gã nhìn mặt trời đang cố nâng dậy ở chân trời phía xa, từng đường sáng đỏ tươi đang dần nhuộm đậm, nói tiếp: “Nhưng cũng đừng nói xúi quẩy như vậy, tà không thể thắng được chính, một ngày nào đó Hongkong sẽ trở nên thanh minh sạch sẽ. Nhưng điều đó không chỉ dựa vào mình tôi.”

Gã quay đầu nhìn Hà Sơ Tam.

Hà Sơ Tam nhất thời phát hiện thân ảnh gã dưới ánh mặt trời trở nên sáng rực, hình tượng giống như diện mục từ bi ở trên tường nhà thờ, sau lưng tản ra vầng sáng thần linh, hoặc giống như hình ảnh cảnh sát chính khí trên tấm áp phích ‘Thám tử tinh cấp’ kêu gọi phần tử phạm tội bó tay đầu hàng.

Cậu lắc đầu nói: “Tạ sir, tôi rất kính nể anh nhưng không thể giúp anh.”

Tạ Gia Hoa không cho là đúng: “Một ngày nào đó cậu sẽ giúp tôi. Huống hồ Hạ Lục Nhất làm việc bừa bãi, gây thù quá nhiều, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày bị trời phạt. Nhược điểm của hắn không chỉ có mình cậu.”

……

“Lão đại! Lão đại lão đại! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Tiểu Mã kéo Đại Ba Đầu, gào thét xông thẳng vào phòng Hạ Lục Nhất, đụng cửa lớn!

Hạ Lục Nhất đang cùng quân sư quạt mo Thôi Đông Đông mưu đồ bí mật chuyện quan trọng, bị người cắt ngang thì nhất thời đen mặt. Khóe môi hắn vừa hơi động, còn chưa phát ra tiếng, Tiểu Mã đã hét thảm một tiếng, hai tay niết lỗ tai quỳ lên trên sô pha: “Lão đại! Lão đại em sai rồi! Nhưng đây là chuyển khẩn cần báo!”

“Đóng cửa trước rồi nói!” Thôi Đông Đông nói: “Mất hết thể diện!”

“Ha ha ha, Đông Đông tỷ, ha ha ha, lão đại.” Tiểu Mã cười nói, nhảy xuống sô pha đi đóng cửa, sau đó vội vàng xun xoe kéo Đại Ba Đầu đẩy trước mặt họ: “Đại Ba! Mày nói đi!”

Đại Ba Đầu xấu hổ, bị gã đẩy đến nơi đầu sóng gió, đứng ngốc một lát, thành thật khai báo: “Lão đại, tối qua em đi trên đường, gặp Tiểu Hà.”

“Chính là Tiểu Hà kia ấy! Tiểu Hà của Đàn Hương các!” Tiểu Mã xen mồm nói: “Cùng họ với tên Hà chán sống kia… Yêu đương với thằng nhóc ấy!”

“Bớt nói nhảm! Biết rồi! Nói trọng điểm!” Thôi Đông Đông cáu kỉnh nói.

Đại Ba Đầu tiếp tục nói quanh co: “Em thấy cô ấy cãi nhau với một thằng trên đường, không đúng, cô ấy không cãi, đều không nói gì cả. Là thằng kia mắng cô ấy đê tiện, hình như đã hẹn hò từ lâu với cô ấy, giờ mới biết cô ấy là gà, ghét bỏ cô ấy hạ lưu, không phải phụ nữ đàng hoàng……”

“Nói trọng điểm!” Tiểu Mã nắm chặt quyền nói: “Là thằng kia ‘hẹn-họ-từ-lâu-với-cô-ấy”!”

“Mày im!” Thôi Đông Đông ném cả xập giấy vào mặt Tiểu Mã: “Đại Ba Đầu nói tiếp!”

“Sau đó thằng kia tát cô ấy một cái, đẩy cô ấy xuống đất. Em nhìn không nổi, đi qua đập gã một trận, kéo Tiểu Hà đi.”

“Trọng điểm! Trọng điểm…… Ai nha!” Tiểu Mã lại bị chồng giấy đập mặt.

“Sau đó em thấy thằng kia không phải Hà tiên sinh, em ép hỏi Tiểu Hà sao lại thế này, cô ấy thấy không giấu được thì thành thật khai. Hóa ra cô ấy không hẹn hò cùng Hà tiên sinh, trước đây đều là giả.” Đại Ba Đầu nói, sau đó nhanh chóng thay Tiểu Hà biện bạch: “Nhưng, lão đại à, chuyện này không thể trách Tiểu Hà, là Hà tiên sinh xin cô ấy giúp, cô ấy nhất thời mềm lòng……”

“Em thấy là do họ Hà uy hiếp cô ta! Tóm lại chuyện này đều là kế hoạch của họ Hà, mục đích chính là lừa gạt lão đại nhà ta, trêu chọc lão đại nhà ta! Lão đại, anh nói nên làm thế nào đây! Hấp nó hay là thiêu nó!? Anh ra lệnh một tiếng, em liền hành động!”

Tiểu Mã khoa tay múa chân, thêm mắm thêm muối nói xong, sung sướng khi người khác gặp họa chờ lão đại hạ mệnh lệnh, kết quả phát hiện lão đại mặt không đổi nhìn gã, lại thấy vẻ mặt Thôi Đông Đông như đang muốn nói ‘cái thằng ngu nhà mày giờ mới phát hiện ra sao.’

“Ách…… Lão đại?” Tiểu Mã mờ mịt, chần chờ lên tiếng nhắc nhở.

Một gạt tàn nghênh diện mà đến,“Đông ——!!”

“Ai nha ——!”

Trời tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, Mã tổng quản lý bị gạt tàn đập trúng đầu, đầu loang lổ máu cuống khăn Ấn Độ, đứng ở ngoài phòng khám, ôm Đại Ba Đầu gào khóc: “Đại Ba à! Đại Ba à! Lão đại chúng ta bị nam hồ ly mê hoặc mất rồi! Làm sao bây giờ! Có cần phải đi mời đại sư đến xem không?! Nhất định là do phong thủy công ty nhà ta không tốt…”

Phong thủy công ty tốt hay không tốt thì chưa biết, nhưng Thôi Đông Đông theo trực giác thấy tâm tình lão đại không tốt lại là thật. Trong một ngày Hà Sơ Tam hẹn gặp giúp cô mở một tài khoản, cô hỏi trắng ra: “Giận dỗi gì với lão đại sao?”

Hà Sơ Tam đang cúi đầu viết điều khoản cho cô, lúc này đầu ngón tay run lên, mặt lại làm như không có chuyện gì: “Làm sao là sao cơ?”

“Sau tết âm lịch đến tận giờ đã là một tháng, mỗi ngày mặt lão đại đều đen, cả người gầy một vòng, tôi đây không nỡ nhìn! Có phải đêm hôm giao thừa hai người vụng trộm yêu đương bị lão ba phát hiện, ba cậu đánh hắn một trận?”

Hà Sơ Tam khẽ cười: “Ba sao dám động thủ với hắn.”

—— Lời này chính là cậu khiêm tốn, Hà tinh anh, trên đời này nếu là có một người dám động vào Hạ lão đại, người đó tuyệt đối là ba cậu.

Thôi Đông Đông quan sát cậu lên xuống một phen: “Cậu cũng gầy.”

“Chậc chậc chậc, hai quầng thâm mắt, tròng mắt đều tơ máu.” Cô ghé sát vào nhìn nhìn: “Bao lâu chưa ngủ rồi hả?”

“Gần đây tăng ca.” Hà Sơ Tam bình tĩnh nói: “Em đều ngủ công ty.”

“Chân tốt chưa?”

“Không tệ lắm, lúc rảnh rỗi em thường luyện quyền. Đông Đông tỷ, nghe nói chị là cao thủ Thái Cực quyền? Có thể dạy em không?”

“Đương nhiên là được, nếu cậu thành tâm thành ý thỉnh giáo ……”

……

Hạ Lục Nhất là người điển hình không đụng tường không quay đầu, hơn nữa luôn làm theo ý mình, không nghe giáo huấn, cậu muốn hắn dừng chân ngẫm nghĩ, chuyện này rất là khó khăn. Hà Sơ Tam hiểu đạo lý này, nên ép buộc không vội không nóng nảy, không cúi đầu trước hắn, không chủ động cầu hòa, cố ý gạt hắn qua một bên, tốn thời gian tự hành mình cũng hành chết Hạ Lục Nhất. Cậu biết mình trong lòng Hạ lão đại có bao nhiêu phân lượng —— từ lúc bắn phát đạn suýt lệch kia mà nói, đại khái đã đến trình độ ‘tuy giận đến phát điên nhưng vẫn luyến tiếc xuống tay làm thương một cọng lông tơ’—— để hắn một thời gian, hai bên đều bình tĩnh, cũng sắp xếp cho mình chút thời gian.

Cậu vừa chiêu mộ khách hàng, dốc sức làm sự nghiệp, vừa bái Thôi Đông Đông làm nhị sư phụ, dốc lòng học nghệ, tạm thời không đề cập tới. Còn Hạ lão đại ở bên này, quả thật đêm đêm khó ngủ. Ngày đó hắn nổi giận nổ súng bắn nát cửa xe thủy tinh, kéo mạnh Hà Sơ Tam đang phát ngốc ném xuống đất, nhấn ga như bay trở về nhà. Vì cửa sổ bị vỡ nên trên đường gió lạnh quất qua, đi trên đỉnh núi hai giờ nên đêm đó về nhà thì phát sốt, tự nhốt trong nhà ba ngày, đối ngoại đều nói là không tiếp.

Nói là ‘ngủ’, hắn chưa từng một ngày ngủ ngon, thường xuyên tỉnh dậy trong ác mộng, mở to mắt đau xót nhìn trần nhà phát ngốc mấy giờ. Trong đầu quanh quẩn đều là đôi mắt đau xót của Hà Sơ Tam nhìn họng súng của hắn, nói: Anh chưa từng sống qua cuộc sống của chính mình.

Chó má! Cút mẹ mày đi! Ăn shit! Chán sống rồi hả! Con mẹ nó hành thông hành tỏi cái chó gì! Lão tử không cần thương xót!

Nửa đêm ba giờ, Hạ lão đại ôm bia ngồi xổm trước cửa nhà nhìn cỏ lay bên ngoài mà ngẩn người, dùng xẻng bới tung đống cỏ đuôi mèo của Hà tinh anh, lấy bia tưới lên.

Chết úng chúng mày! Mấy cái thứ bủn xỉn này! Hỗn đản chơi cái chó gì!

“Tiểu Mã ca nói không sai, lão đại trúng tà rồi.” Bị lệnh cưỡng chế ở trong phòng không cho ra ngoài quấy rầy lão đại, A Nam vịn cửa sổ run rẩy nhìn lén.

“Hừ.” A Sâm trốn bên cạnh nói: “Cậu thì biết cái gì.” Hắn cảm giác nam nhân hẹn hò với nam nhân nhất định sẽ không giống nam nhân hẹn hò với nữ nhân, thỉnh thoảng sẽ có lúc bất bình thường mới chính là bình thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio