...
Rời khỏi ngôi trường đó nó chạy thẳng về nhà, lên phòng, khoá chốt cửa, nó úp mặt vào gối khóc nức nở, khóc đến mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Khi nó thức dậy thì đồng hồ đã điểm h, nó ngủ lâu tới vậy sao, từ sáng tới chiều, khẽ nhăn mặt rồi cầm điện thoại lên, nó há hốc mồm cuộc gọi nhỡ thêm tin nhắn của Trình, cuộc của Nguyên, cuộc của Khải, cuộc của chị Ái, hơi hụt hẫng khi không có cuộc gọi hoặc tin nhắn từ Thiên, nghĩ lại chuyện hồi sáng, nó cười chua chát, kết thúc rồi còn gì, tình bạn cũng không còn, lấy tư cách gì để người ta quan tâm. Không xem tin nhắn của Trình, cũng không gọi lại cho ai cả, nó vào weibo, lượt follow của nó đã bị vơi đi một người, nó đoán được người đó là ai, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt.
Đang suy nghĩ thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, số điện thoại lạ gửi cho nó tin nhắn “Tôi muốn gặp cô, ngay bây giờ, sân bóng phía sau trường, cô mà không tới thì sẽ có rắc rối”, nó cười buồn, chẳng phải nó đang gặp rắc rối sao, nhưng rồi nó cũng thay đồ, đi gặp người mà chưa biết là ai.
...
Tại sân bóng.
Nó đi chầm chậm tới chính giữa sân bóng, nơi đó có người con gái đang đứng quay lưng về phía nó. Có chút quen thuộc, nó nhẹ nhàng cất giọng:
-Là người...đã hẹn tôi...phải không?_Nghe tiếng nói, người quay mặt lại, nó ngạc nhiên xen lẫn bất an.
-Gia...Gia Hân, Tử Y..., sao...sao người hẹn tôi...ra đây?_Nó ấp úng hỏi, đi gặp người đã từng hại mình làm nó không tránh khỏi lo sợ. Gia Hân nhếch môi, giả vờ quan tâm:
-Minh Vy à, cãi nhau với Thiên Thiên tâm trạng thấy sao?, đau lòng không? cậu ổn chứ?_Nó mím môi, Gia Hân nhắc tới làm nó muốn bật khóc nhưng bản thân nó không cho phép mình yếu đuối trước bọn họ, nắm chặt tay kiềm chế rồi tỏ ra mạnh mẽ ngước lên nhìn thẳng vào cô ta trả lời:
-Cậu nghĩ tôi đau lòng sao, không đâu, cậu quên là tôi còn đóng chung MV với họ dài dài sao, dù có cãi nhau tôi cũng chưa rời khỏi công ty như cậu mà, tôi còn nghĩ sau này gặp nhau nhiều sẽ khiến cậu ấy và tôi làm hoà rồi trở về như lúc trước đấy. Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?_Gia Hân và Tử Y cùng nhau mỉm cười đầy nham hiểm, rồi Gia Hân tiếp, giọng nói đầy quan tâm nhưng thật ra toàn là giả tạo:
-Không, tớ chỉ lo lắng cho cậu thôi, cậu đừng hiểu lầm tớ, tớ sợ chuyện của Thiên khiến cậu không ổn.
-Cậu biết quan tâm tôi từ lúc nào vậy, nhưng mà, cảm ơn nhé, tôi không cần đâu, tôi ổn, vả lại...tôi không là gì của Thiên nên ổn hay không thì...cũng rõ._Nó thôi nhìn vào Hân, đôi mắt chuyển hướng vào không trung, giọng nói có chút nghèn nghẹn nhưng vẫn rành mạch.
Gia Hân cầm điện thoại bấm gì đó trong giây xong bỏ vào túi xách rồi cô ta khoanh tay trước ngực, lấy lại giọng điệu của mình:
-Haha, tôi rất vui khi cô chuyển trường đấy, cô đừng có cái suy nghĩ sẽ giảng hoà với Thiên, nằm mơ đi nhé._Nó chưa kịp trả lời thì...
“CHÁT” một cái tát mạnh khiến nó ngã nhào xuống đất, Tử Y lên tiếng sau khi im lặng từ nãy tới giờ:
-Cái tát này tôi cảnh cáo cô HÃY-RỜI-XA-TRÌNH, nếu không nghe lời thì cái mạng của cô...không còn đâu._Nói xong người con gái đầy mưu mô đó cười lớn rồi bỏ đi để lại nó với bên má in dấu tay của Tử Y.
Nó đứng dậy, chợt cười, nụ cười chứa nhiều cảm xúc, lúc nãy có họ nó kiềm chế không cho mình khóc, sao bây giờ họ đi rồi mà nước mắt nó không rơi. Phải chăng, thứ nước mặn chát đó đã cạn.
Bước đi trên đoạn đường của buổi chiều tà, nó không khóc, nó cũng không còn cười, đầu óc đầy những suy nghĩ rối ren. Nó ngồi xuống chiếc ghế đá công cộng gần gốc cây lớn, trước mặt là dàn hoa hồng trắng, trong đó có nhánh hoa đã héo úa, nó cứ nhìn vào nhánh hoa ấy.
Điện thoại nó vang nhiều hồi chuông nhưng nó vẫn không nghe thấy, vẫn im lặng, im lặng cho tới khi...
-Vy Vy, hộc...hộc, Em làm gì...tôi gọi không nghe, hộc hộc...tôi tìm em...lâu lắm rồi đấy._Người con trai chạy tới trước mặt nó cuối gập xuống vừa nói vừa thở, nó không quan tâm đẩy nhẹ người đó qua một bên, tiếp tục nhìn vào dàn hoa. lâu sao nó mới lên tiếng:
-Trình Trình...tôi có giống với cành hoa hồng tàn úa kia không?_Trình nãy giờ đang ngạc nhiên vì thái độ của nó, thêm một câu hỏi nó mới thốt ra làm cậu còn ngạc nhiên hơn.
Ngồi xuống cạnh nó, cậu không trả lời, đúng hơn là cậu không biết trả lời cái gì, câu hỏi đó là sao, nó thì liên quan gì tới nhánh hoa đó.
-Trình Trình, cậu thấy không, trong đám hoa có cả trăm nhánh hoa, vậy mà chỉ duy nhất một nhánh đó lại tàn úa, trong khi...xung quanh nó tất cả đều tươi xanh. Tại sao nó sống cùng với những nhánh hoa tươi, mà nó lại...héo hon như vậy?._Nó hỏi xong câu đó Trình mới hiểu ra được phần câu hỏi vừa nãy. Nó ngước lên nhìn cậu, nói tiếp.-Có lẽ nhánh hoa hồng trắng ấy đang mệt mỏi, bất lực vì xung quanh nó nhiều điều không tốt xảy ra, có lẽ những nhánh hoa kia đã không hiểu cảm nhận của nó, có lẽ vì nó nhỏ yếu nên không đủ sức để đấu với họ Trình nhỉ?_Nói xong, nó lại cười, có thể người khác nhìn vào nói nó đang vui nhưng chỉ có những ai đã bên cạnh nó từ lâu mới hiểu nụ cười đó phảng phất một nỗi đau.
-Và có lẽ em đang trong những tình trạng đó, đúng không?_Trình Trình nhìn thẳng vào mắt nó nói, Trình biết việc nó kết thúc tình bạn với người kia, Trình biết Nguyên và Thiên đánh nhau vì nó, Trình biết Thiên yêu nó, Trình muốn hỏi nó rằng nó đã thật sự xác định được tình cảm của mình chưa, Trình muốn hỏi nó rằng có thật sự chỉ xem Thiên là bạn không, Trình muốn hỏi nó rất nhiều thứ nhưng cậu lại không đủ can đảm, cậu cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Nó không ngạc nhiên trước câu hỏi của Trình, nó cũng không trả lời cậu mà hờ hững buông ra câu hỏi, sự hờ hững đó nói lên điều rằng nó chỉ cần hỏi chứ không cần phải nghe câu trả lời:
-Tại sao...lúc nào tôi gặp chuyện gì đó, người quan tâm và bên cạnh tôi đầu tiên luôn...là cậu?_Trình Trình im lặng, tay đan vào nhau chống xuống gối, mắt nhìn vào nơi vô định. Cậu tự hỏi chính mình, nếu không có “người dấu tên” đó thì liệu cậu có biết những ngày qua nó đã và đang xảy ra chuyện gì không, nếu không có “người dấu tên” đó liệu cậu có phải là người đầu tiên bên cạnh nó không, nếu lúc nào đó nó biết tất cả thì liệu nó có giận cậu không, nếu...nếu...nếu... bao nhiêu câu hỏi có chữ nếu đầu tiên cứ hiện lên trong đầu cậu, nhiều lúc cậu đã hỏi “người đó” tên gì, tại sao nắm được tình hình của nó mà báo cho cậu biết, nhưng đáp lại là “Tôi muốn dấu tên“.
Thở hắt ra cái, Trình không muốn suy nghĩ nữa, chuyện gì đến cũng đến thôi, Trình đứng dậy, kéo tay nó:
-Về thôi, đừng buồn nữa, có chuyện gì xin em nói tôi biết._Trình nắm tay nó cùng đi bộ trên đường, nó không phản ứng gì, trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ.
“Tôi đã khiến cậu mệt mỏi lắm đúng không Trình Trình, nếu cậu biết tôi không chỉ yêu mình cậu mà còn Thiên Thiên nữa thì cậu có hận tôi không, nhưng mà...cậu yên tâm nhé, tôi sẽ cố gắng quan tâm cậu hơn, không để cậu mệt mỏi nữa”
...
Khi cả đã đi xa chiếc ghế đá thì phía sau gốc cây gần đó người con trai bước ra, đôi mặt vẫn nhìn về phía trước, cậu đã đi theo nó từ khi thấy nó trong sân bóng của trường bước ra, không hiểu giờ này nó làm gì ở đó, nhưng từ lúc ấy cậu đã không bỏ lỡ một hành động lời nói nào của nó, khi nó ngồi thẫn thờ trên ghế đá, cậu nắp vào gốc cây lớn kế bên nhắn tin cho Trình biết rồi tiếp tục theo dõi.
Nhìn nó như vậy tim cậu nhói lắm chứ, muốn lại gần, ngồi cạnh nó, muốn nghe tâm sự của nó, muốn biết có phải nó buồn vì cậu không, nhưng cậu đâu làm được, tự cười chế giễu bản thân, chẳng bao giờ cậu bảo vệ được cho người con gái mình yêu, lúc nào cũng lạnh lùng vô tình vậy mà nói yêu người ta, đối với cậu bây giờ chỉ có tư cách của một người theo dõi từ xa. Đúng, người đã đi theo nó nãy giờ không ai khác chính là Dịch Dương Thiên Tỉ.