------ NĂM SAU-----
Khoảng thời gian năm là quá dài để quên đi người. Khải đã không quên được Nguyên, bị dằn vặt bởi những kỉ niệm, hình ảnh của Nguyên. Mưa tuôn rơi. Khải nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng giọt mưa tuôn làm cho Khải nhớ về Nguyên nhiều hơn. Nhớ kỉ niệm trú mưa chung. Những giọt mưa làm mờ đi ô cửa sổ. Căn phòng tối, những tấm hình chụp chung với Nguyên, từng giọt nước mắt tuôn rơi"Anh nhớ em, anh không thể quên em"."Dáng đó quen quá? Là Nguyên ư? Không không thể là em ấy được. Vì... ".Cổng dần mở ra, người đàn ông dáng cao to nhưng rất quen. Khải chạy vội xuống với hi vọng đó là Nguyên. Vừa mở cửa Khải nhận ra đó không phải Nguyên mà là anh trai Nguyên, là người bạn của Khải, là người đã đưa bọn họ tới bên nhau. Mặc dù rất giận nhưng Nguyên nhưng Khải là bạn tốt của anh trai Nguyên.Anh trai Nguyên thở hổn hển, quần Áo ướt đẫm đứng trước Khải mặt có vẻ rất khẩn cấp.
KHẢI:Vào nhà đi! Mình không muốn thấy cậu ốm đâu.
ANH TRAI:Thôi không sao. Mình chỉ muốn nói vài câu thôiVừa thở gấp vừa nóiHãy đi gặp Nguyên cùng tớ.Xin cậu đấy!
KHẢI:Có phải Nguyên nhờ cậu nói không? Dù thế nào tớ cũng không muốn gặp em ấy nữa.
ANH TRAI:Nếu vẫn là bạn tốt thì tháng nữa tớ hẹn gặp cậu ở bãi đất sau thành phố. Cậu nhất định phải đến nhé! Tớ về đây!
KHẢI:Này... Này...
Bỏ qua chiếc ô Khải đưa cho, anh trai Nguyên về mặc kệ trời mưa. Khi nhắc đến Nguyên mọi kỉ niệm lại ùa về, trái tim Khải vẫn còn nhớ Nguyên nhiều nhưng những hình ảnh và lời nói ngày hôm đó khiến Khải không thể nào tha thứ cho Nguyên. Trong lòng Khải chất chứa nỗi buồn cùng sự hận thù khiến Khải chẳng thể yêu ai khác. Những ngày thu mình vào góc tối Khải chỉ nghĩ đến Nguyên, người mà có lẽ Khải yêu nhiều mà cũng hận nhiều.