Đôi mắt dần dần hé mở, sắc mặt, thần thái lúc này của Tuấn Kiệt đã đỡ hơn rất nhiều. Mọi thứ quay mòng mòng một lúc rồi mới chịu đứng yên lại, một chút nhức đầu. Cảm nhận đầu tiên của anh về nơi này: "Rất dễ chịu", cúc cổ áo của anh được nới mở ra và thấy trên môi mình mùi vị của rượu mạnh, anh nhìn thấy Thiên Thiên đang cúi đầu xuống nhìn anh, trên tay còn cầm hai chai rượu:
- Cậu không sao chứ? Có đau ở đâu không? Có cần đến bệnh viện không?_ Thiên ân cần hỏi han
- Tôi không sao. Tâm Nhi đâu? Con bé có sao không? Con bé có ở đây không? Nó đi đâu rồi?_ Tuấn Kiệt ngồi bật dậy, một tay xoa xoa thái dương, một tay túm vai áo Thiên với sự xúc động mạnh và lo lắng, hỏi dồn dập
- Bình tĩnh, bình tĩnh lại, cô ấy không sao. Mẹ tôi đang chăm sóc cô ấy trên phòng nên cậu không phải lo, an tâm nghỉ ngơi đi_ Thiên trấn tĩnh người con trai kia lại, trong lòng không khỏi thắc mắc về thân phận của cậu ta. Còn chưa kịp hỏi tên tuổi thì người con trai ấy đã nhảy khỏi giường, hành động vội vã, gấp gáp
- Tôi có việc gấp phải đi trước, cảm ơn và cũng nhờ cậu chăm sóc Tâm Nhi hộ tôi. Nói với nó chân tướng sự việc cứ để tôi lo, cảm ơn cậu nhiều nha, tôi đi đây
Vừa nói hết câu, Tuấn Kiệt chạy đi mất còn Thiên Thiên ngồi đó, mặt nghệt ra không hiểu chuyện gì cả. " Chân tướng sự việc? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với họ? Cậu ấy là ai? " Hàng loạt nghi vấn được chính cậu đặt ra và với cậu thì có gì đó rất khó hiểu, người giải quyết được hết câu hỏi này giờ chỉ còn mỗi Băng Tâm nhưng tại sao cô ấy ngủ lâu vậy nhỉ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này, trạng thái của Tuấn Kiệt cũng chẳng thoải mái gì. Anh nhanh nhẹn trèo tường, cậy khóa cửa sổ rồi nhảy vào phòng của mình lấy chìa khóa dự phòng và sạc điện thoại. Các thao tác, hành động đều rất nhịp nhàng, uyển chuyển, là anh đã được bác Dương dạy và học thêm ở truyện trinh thám.
Sạc điện thoại được phút, anh tức tốc lấy thêm áo khác, rút điện thoại ra khỏi ổ cắm rồi chạy ra ngoài
" Alo, bác Dương, người hôm nay chúng ta gặp không phải hung thủ, bác mau cho điều tra về thân thế ông ta đi, con trai ông ấy mới là kẻ giết người, mau lên trước khi hắn chạy mất"
" Từ từ, chuyện là thế nào? Sao cháu biết được hung thủ? Hai đứa tìm ra được bằng chứng mới rồi sao? Cháu đang ở đâu thế?"_ Bác Dương hỏi
"Cháu đang ở gần nhà, bác mau mau làm theo lời cháu đi không mọi chuyện sẽ....tít...tít...tít"
"Alo...Tuấn Kiệt...Tuấn Kiệt....Alo"
Một bàn tay nào đó từ đằng sau hất mạnh chiếc điện thoại anh đang cầm rơi xuống đất. Đôi tay rắn chắc xoay người anh lại, đấm liên tiếp nhiều đòn vào bụng khiến Tuấn Kiệt ngã bật về phía sau, đau đớn không đứng dậy được, khóe miệng rơm rớm máu. Ban đầu Tuấn Kiệt có một chút bất ngờ nên phản kháng không kịp, giờ nhìn kĩ lại mới nhận ra kẻ đang đứng trước mặt mình không ai khác chính là gã sát thủ máu lạnh vô tình. Hắn tiến lại càng gần, trên tay cầm một con dao lớn, nhìn anh với ánh mắt thô bạo
- Cậu bé, nhờ số lớn mạng lớn mà mày chạy thoát được, ta đang tự hỏi sao mày không trốn đi, trốn cho kĩ vào để ta không tìm được lại tự chui đầu vào lưới thế hả? Hôm nay mày không chết, con bé đi theo mày không chết thì ta sẽ chết
- Chính ông vừa nói tôi số lớn mạng lớn nên ngày hôm nay chắc chắn người đi chầu Diêm Vương phải là ông
Anh nhìn gã đó bằng đôi mắt sắc bén, bất ngờ bật tung người với cú đá độ vào mặt hắn. Sức mạnh của cú đá đó hoàn toàn không hề bình thường, trong taekwondo, hầu hết các đòn đá chân đều rất mạnh, mặc đồ bảo hộ rồi mà vẫn còn chấn thương nặng chứ huống chi hắn ta bị ăn trực tiếp như thế.
- Mày...mày dám...
- Có gì đâu mà không dám, ông định nói tôi đánh lén hả? Xin lỗi nhưng ông chơi cũng chẳng sạch hơn đâu_ Anh nhếch miệng cười khinh bỉ, âm điệu trong giọng nói vô cùng cứng rắn mà còn có chút gì đó châm chọc nhìn con người thảm thương đang nằm dưới đất
- Được lắm, vốn dĩ không cần chơi sạch làm gì, miễn sao thắng là được phải không? Vậy ta cũng sẽ....
Hắn ngân dài từng chữ, từng chữ ở câu cuối cùng, một tay cho vào túi áo rồi tung một thứ bột màu đỏ về phía Tuấn Kiệt. Thứ bột này chính là bột ớt, có tác dụng làm cay mắt đối phương cho họ mất phương hướng, Kiệt cũng bị như vậy. Mắt anh cay chảy rất nhiều nước như đang khóc và hoàn toàn không thể mở ra được. Mọi thế chủ động bây giờ như rơi vào tay của gã sát nhân kia nhưng hình như không phải. Mắt anh mặc dù không thể thấy gì nhưng vẫn còn đôi tai, đôi tai rất thính, có thể nghe rõ được âm thanh từ xa chưa kể màn đêm tĩnh mịch thế này thì càng tạo cơ hội cho thính giác ấy phát huy. Anh nghe được tiếng chuyển động của đường mũi dao đang tới gần mà né, kéo dài được thời gian để khôi phục lại thị giác và chờ bác Dương về. Tất cả rồi lại ở trong tầm kiểm soát của anh
- Mày cũng giỏi đấy nhỉ, nhưng ta sẽ không tha dễ dàng cho mày vậy đâu!
- Ông quá khen, tôi phúc lớn mạng lớn mà. Khỏi cần ông tha tôi cũng vẫn xử đẹp ông được nhưng mà có lẽ ông trời không để tôi làm vậy rồi. Pháp luật sẽ trừng trị những con người độc ác như ông
- Pháp luật? Trên đời này làm gì có pháp luật chứ? Chẳng có gì là cấm cảm loài người cả, mày nên rút lại lời nói của mình đi
- Có thật không? Ông đang định một tay che trời đấy à? Lưới trời lồng lộng nhưng lọt qua thì khó đấy, mau giơ tay đầu hàng đi_ Bác Dương từ đâu xuất hiện mà còn đến vô cùng đúng lúc, trên tay còn quay quay cái còng số tám như đang thách thức làm tên tội phạm kia bị một cơn chấn động tâm lý khá nặng. Cảnh sát bỗng ập đến, tóm gọn tên sát nhân lại đưa về đồn.
- Công nhận bác hay ha, tới mà không cho mấy cái xe nó kêu inh ỏi lên dọa chết hắn đi, sao mà im lặng thế?
- Bác sợ khi tiếng kêu của xe phát ra sẽ làm tên tội phạm hoảng loạn mà làm cháu bị thương thì không đáng nên mới xuất hiện theo kiểu mới ấy mà. Công nhận cháu gan thật đấy, làm tốt lắm, công này coi như thuộc hết về các cháu đó.....