Chiều lại tới, một buổi chiều nhàm chán và ảm đạm. Cả ngày Tâm ngồi trong căn phòng bao bọc bởi bốn bức tường khô cứng và lạnh lẽo. Không muốn bước chân ra ngoài, không muốn gặp những người xung quanh, cô độc một chỗ tối thui trong góc bức tường, ngồi bó gối nghe nhạc. Giai điệu du dương ấy đã mê hoặc cô bé kia, không gian dường như tĩnh lặng hoàn toàn khiến cô cảm nhận rõ rệt được nhịp điệu, xúc cảm, khiến nó như chạm vào trái tim mong manh ấy. Một tiếng động mạnh, ánh sáng nhàn nhạt của nắng chiều tà tràn vào khắp phòng. Cô cũng chẳng mảy may bận tâm, có thể nói gần như không biết đến sự tồn tại của nó, đôi đồng tử vẫn nhắm nghiền, lười biếng không chịu mở.
- Kết thúc một ngày kiểu này chả có gì thú vị cả, đi chơi không?_ Tuấn Kiệt leo vào từ cửa sổ, nói rất nhanh, nói không kịp thở, đôi chân cũng thoăn thoắt như vậy, kéo tay cô đứng lên định lôi ra ngoài
- Hả??? Đi đâu mới được? Anh có biết đường đâu mà đi_ Cô giật mình, theo đà kéo của anh mà đi theo
- Đi dạo, đi hóng gió, đi đến một nơi khác chỗ này, tóm lại là có đi không thì bảo?_ Tuấn Kiệt giục, mục đích làm đứa em mình rối lên rồi lôi nó đi luôn khỏi cần nó đồng ý. Trái với suy nghĩ của anh trai, Tâm hoàn toàn bị trí tò mò kích thích, thực sự không đến mức để người anh phải quá mất công làm gì, cô cũng tự giác leo từ ngoài cửa sổ xuống dưới tầng.
Một cái xe đạp đã được chuẩn bị sẵn sàng, màu đỏ tươi xen với trắng sữa, nó thuộc loại xe thể thao, nhìn khá khỏe và chắc chắn, anh hối thúc cô lên xe rồi khởi hành chuyến đi ngắn hạn của mình.
Con đường vắng vẻ nay càng lúc càng đông người hơn, cảm nhận rõ dòng người ngày một tấp nập và có phần hối hả. Cái nhịp của cuộc sống mà, không thể để chậm, để lỡ một giây được. Tâm ngó dọc ngó ngang, tất cả đều xa lạ còn cô chính là một vật thể nhỏ bé, một hạt cát, hạt bụi trong cái thế giới rộng lớn đó. Chiếc xe hiện giờ đã lăn bánh được một quãng đường khá xa, cô không còn nhìn thấy cảnh vật quen thuộc nữa, đôi tay bám vào áo của anh trai đã chặt giờ còn chặt hơn, cứ như đang sợ đến một lúc nào đó không còn nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy nữa... Tuấn Kiệt dừng xe lại bên một cái công viên đối diện với một ngôi trường lớn. Kêu đứa em gái xuống rồi ngồi cạnh ghế đá không nói gì
- Mấy cậu hái nó xuống đây coi, chơi chọi gà thua chết với tụi mình nha_ Nữ sinh duyên dáng, một chút đanh đá với chất giọng hài hước mà không kém phần hóm hỉnh, cười đúng rất đẹp
- Thưa các tiểu cô nương, biết rồi, tránh ra khỏi tí nữa mình nhảy trúng là đau à nha_ Nam sinh bên cạnh gật đầu lia lịa, đôi tay đẩy nhẹ một cô gái ra, trèo lên cây phượng vặt hoa xuống
- Hái xong qua đây chỉ tụi mình bài này nữa nè, khó hiểu chết đi được
- Dạ, tuân lệnh, có các đại thần văn võ ở đây, mấy cô nương không phải lo ha
Những hành động vui vẻ của nhóm bạn ấy như đã lọt vào mắt của Tâm. Cô nhìn chăm chú tới không chớp mắt, cũng cảm thấy vô cùng vô cùng ngưỡng mộ. Trên đời cũng có những tình cảm hồn nhiên, trong sáng tới vậy sao? Cái thứ tình cảm hoàn mỹ tới mức không vương chút hạt bụi nào, nó thuần khiết tới vậy sao?
- Nhìn họ kìa, có phải rất đáng yêu không? Những cô cậu học trò ngang tuổi nhóc_ Tuấn Kiệt bình thản hỏi, không ngừng quan sát biểu hiện trên gương mặt sắc sảo kia
- Ừm.... Rất tuyệt_ Cô cười nhạt, cúi đầu nhìn xuống đất, thâm tâm chợt rung động
- Đi học nhé, vui mà, anh hiểu tâm trạng Tâm Nhi của anh, sợ làm phiền đến gia đình bác Dương đúng chứ?
- Em......Em.....Chuyện đó...._ Nét mặt buồn rười rượi, nói ngắt quãng, đúng hơn là không biết nên cất tiếng thế nào
- Được rồi "Bảo Bối" của ca, ngoan nào, bác Dương vốn coi chúng ta như con mà, em cứ đi học đi, thành tích chính là thành quả mà em đền đáp cho họ_ Anh ngồi sát bên, ôm đứa em gái vào lòng. Dịu dàng, nhẹ nhàng và trìu mến, xoa xoa mái tóc mềm mượt. Không hiểu sao Tâm cứ có cảm giác hình ảnh của Tiểu Thiên Thiên ẩn đâu đó trong người anh trai, rồi bóng dáng của anh trai cũng nằm đâu đó trong cậu ấy. Hai người đều rất soái, rất ấm áp và đều quan trọng với cô cả.....
Đêm bao trùm. Bây giờ tất cả đều im lặng rồi, những vì tinh tú ngoài khung cửa đọng lại, đứng im, không nháy nữa. Đêm đã đi vào chiều sâu mà vẫn còn nghe âm vang mãi tiếng sao cao vút, da diết. Tiếng nhạc văng vẳng bên tai, tuy thật gần mà lại xa xôi, kiểu nhạc này khiến người ta dễ tập trung và cuốn theo ngay từ những mốt nhạc đầu tiên.
- Hôm nay vui không? Đi ra ngoài rồi thấy rất khác so với khi ở nhà đúng chứ?_ Thiên Thiên mở cửa nhà, bước đến bên hàng rào vừa nói vu vơ vừa thưởng thức âm nhạc
- Sao cậu biết? Đừng nói toàn bộ mấy trò này là cậu bày ra nha
- À...thì...cơ mà vui đúng không?
Cậu vẫn hồi hộp chờ đợi câu trả lời của người đối diện. Băng Tâm không nói gì, nở nụ cười rạng rỡ thoang thoáng chút tinh nghịch, không có vẻ gì là yểu điệu thục nữ, trăng trên cao như muốn phong lại cái nụ cười má lúm...