Hai đứa cùng nhau vào bếp. Cơ mà với bản tính nghịch ngợm, quậy phá của nó thì nấu cũng đâu có nhanh. người đùa nghịch ngay trong bếp, đúng là đâu cũng có trò để tụi nó chơi. Nó rửa tay rồi búng búng nước vào cậu. Cậu cầm luôn bột mì bôi lên mặt nó, nói tóm lại cuối cùng chỉ thương cho mỗi căn bếp bị chúng nó bày bừa, phá hoại. Kết quả là Thiên dọn đống lộn xộn do hai đứa tạo ra đó còn nó phụ trách nấu ăn. Nó cứ vừa nấu vừa cười khi nhìn cái bộ dạng lom khom của cậu trong bếp. - Yeah, xong rồi, may quá chắc khoảng phút nữa họ tới nơi_ Nó hài lòng với thành quả mình làm ra và có cả sự giúp đỡ của Thiên.
- Tốt rồi, bày lên mâm đi, còn trận quyết chiến sinh tử của chúng ta nữa_ Thiên nhắc
- Ờ há, xém quên. Ây, cái gì mà sinh tử chứ, có đến mức vậy không? _ Nó nhìn cậu
- Hahaha, người ta đang dùng biện pháp nghệ thuật nói quá đó, ngốc quá đi_ Cậu cốc đầu nó cái
- Cho cậu ăn chảo vào mặt bây giờ_ Nó cầm chảo lên
- Ấy đừng, làm nốt bài thôi_ Thiên Thiên rút cái chảo từ tay nó ra đặt xuống bàn rồi lôi nó ra bàn tiếp tục quyết chiến
phút sau.....
- An An, con đâu rồi, không ra đón ba mẹ hả?_ Mẹ nó kêu ngay cả khi cửa chưa mở
- Dì, nói nhỏ thôi, phải làm em ấy bất ngờ chứ_ Hạ Băng nói nhỏ với mẹ nó rồi nhẹ nhàng mở cửa dẫn mẹ nó vào
- WOA, thơm thiệt đó, An An đã nấu ăn rồi sao? Xem ra khả năng nấu nướng của nó ngày càng tiến bộ a~~
Ba mẹ nó nhẹ nhàng tiến đến cửa phòng nó. Mở cửa thật nhẹ để nó không biết rồi ngó vào nhìn"Ai đang ở phòng nó thế nhỉ? Cậu nhóc này cũng đẹp trai đấy chứ!" Mẹ nó nghĩ. Còn ba nó sau khi nhìn thấy cảnh đó lập tức mở cửa phòng nó ra. Ông cố gắng mỉm cười
- An An, ba mẹ đến rồi nè
Nó đang làm bài tập thì giật mình ngước lên
- Ba, mẹ, mọi người đến rồi, vui quá
- Cháu chào cô chú_ Cậu cười, cúi người độ chào
- À, chào cháu, cháu là????_ Ba nó hỏi
- Cháu là Dịch Dương Thiên Tỉ, bạn của An Nhiên_ Cậu lễ phép
- Hai đứa đang viết gì đó, cho ba xem được không? _ Khỏi cần chúng nó đồng ý, ba nó lại xem luôn
- Có gì đâu ba_ Nó cản ba nó lại
- Con lùi ra, có gì mà không cho bà xem được sao?_ Ba nó nghi ngờ hai người đang làm chuyện mờ ám
Lại gần bàn, ba nó ngạc nhiên, thì ra là chúng nó đang làm bài tập. Giấy không có vết nhàu chứng tỏ là giấy mới, hơn nữa còn đề bài tập kì nghỉ Đông, các em làm cho hết không thì sẽ có thảm họa xảy ra đó [công nhận cô giáo bá đạo quá].
- Là bài tập nghỉ đông sao lại không cho ba xem được? Nghỉ từ bao giờ mà mới làm được có bài thế?_ Ba nó hỏi
- Dạ, hôm nay là hôm nghỉ đầu tiên, còn con không cho ba xem được là vì,,, vì,,,_Nó không biết nói thế nào thì Thiên ghé tai nó thì thầm " Nhanh thế, mình mới làm được có bài" Sau câu nói của cậu nó liền xem đồng hồ: phút đã qua
- Tiểu Thiên, cậu chết chắc rồi, một tiếng rồi đó_ Nó cười gian
- HẢ???MỚI CÓ PHÚT THÔI MÀ_ Cậu trợn mắt nhìn nó
- Trước khi đi chợ, chúng ta làm phút, bây giờ thêm phút nữa là tiếng rồi. Cậu toi rồi, tôi sẽ trả thù_ Nó tiếp tục cười gian mặc cho ba mẹ đứng đó chả hiểu cái gì
- Cháu chào cô chú cháu về_ Cậu vội vàng dọn đồ, cất sách vở rồi chạy đi mất
- Cậu muốn trốn hả? Chiều nay cậu chết với tôi_ Nó hét lên
- Cậu không xử được tôi đâu_ Thiên Thiên hét vọng lại
- Để coi
Cậu về rồi, nó dẫn ba mẹ vào bàn ăn. Hương thơm của thức ăn làm bụng mọi người cứ kêu''ọc...ọc'' nãy giờ.
- Vừa nãy hai đứa nói gì thế, sao ba mẹ nghe chả hiểu gì thế?_ Ba nó hỏi
- À, con với cậu ấy cược làm bài, ai làm nhiều bài hơn thì thắng, con làm hơn cậu ấy hai bài nên mới nói là sẽ xử chết cậu ấy_ Nó nói rất hồn nhiên
- Ồ, mà con là con gái, sao lại cho một thằng con trai không quen không biết vô phòng thế?_ Ba nó mắng
- Đâu có, con biết cậu ấy mà, ba cứ hỏi ông Google ấy sẽ biết cậu ấy là ai?_ Nó cãi lại
- Con ăn no rồi, con vô phòng đây_ Nó đứng dậy bước vào phòng đóng cửa cái "RẦM"
- Thế là sao hả Hạ Băng?_ Ba nó quay qua hỏi Hạ Băng
- Chuyện dài lắm bác ạ, cháu sẽ kể bác sau, nhưng mà cậu ấy đã cứu mạng An Nhiên lần, giúp đỡ con và An Nhiên rất nhiều. An Nhiên rất biết ơn cậu ấy, nên ai mà nói xấu cậu ấy thì An Nhiên sẽ xử đẹp người đó luôn. Còn gì bác không biết cứ hỏi ông Google là ra ạ_ Nói xong Hạ Băng đứng dậy vào phòng
Ba mẹ nó đương nhiên sẽ vào Google ngay lập tức rồi. Từ khóa: Dịch Dương Thiên Tỉ. " Thằng bé là người nổi tiếng sao? Nhiều huy chương quá? Học bá sao, đứng đầu lớp này?" họ nghĩ [giống với suy nghĩ của An Nhiên khi lần đầu biết Thiên quá] Rồi dần dần họ càng cảm thấy khâm phục cậu bé đó sau khi đọc được tuổi thơ của cậu.
- An An của chúng ta có mắt nhìn người quá!
..............................................................................................................