" An Nhiên, cậu đâu rồi?"_ Thiên Thiên liên tục gọi tên nó nhưng không ai trả lời. Cậu nghe được tiếng súng "Đoàng...đoàng...đoàng", một cô gái nằm đó, máu từ người đó cứ thế chảy ra không ngừng cùng với nụ cười gian ác của kẻ gây án " An Nhiên, cậu sao thế này, tỉnh lại đi, cậu không được ngủ mà"_ Thiên gào thét, nước mắt giàn giụa, quay lại nhìn kẻ đã bắn An Nhiên bằng con mắt căm hận
" Vĩnh biệt mày Dịch Dương Thiên Tỉ"_ Một tràng súng vang lên
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cậu giật mình, ngồi bật dậy " Thì ra là mơ''. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhưng cậu không quan tâm, nhìn trước nhìn sau tìm bóng dáng của nó
- Dậy rồi hả, chắc đêm qua cậu mệt lắm, cơ mà cũng cảm ơn cậu đã cứu tôi nha_ Nó ngồi cạnh, quan tâm, vừa nói vừa cười
Chưa đợi nó nói hết câu, cậu đã ôm chặt nó vào lòng. Nó bất ngờ, trợn tròn mắt lên. Muốn đẩy cậu ra nhưng cái cảm giác ấm áp và an toàn này cứ cố giữ nó lại. Lúc này, nó hoàn toàn rơi vào trạng thái liệt. s....s....s.. Nó quyết rời vòng tay cậu, cúi đầu xuống để che đi khuôn mặt đỏ như quả cà chua chín nói:
- Cái tên ngốc này, hôm nay làm sao thế?
- Hả????? Tôi....tôi_ Cậu ngắc ngứ
- Tôi làm sao, nói nghe nào_ Nó nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu, biểu cảm gương mặt vô cùng đáng yêu
- Hình như cậu bị chấn thương ở đầu nên bây giờ cậu có chút không bình thường thì phải_ Cậu xoa đầu nó trêu
- Nhưng nhìn cậu giống người bị thương hơn tôi mà. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vừa tỉnh dậy là thở dốc, bộ hôm qua mệt quá đến mức phát ốm luôn à?_ Nó hỏi vặn lại
- À không, tôi gặp ác mộng chút thôi, không có gì đâu_ Cậu cười nhạt
- Ác mộng? Cậu mơ thấy gì? Có phải là thần chết đến dẫn tôi đi không?_ Nó hỏi
- Thần chết dẫn cậu đi á? Làm gì có, đầu óc cậu không bình thường, thần chết mà dẫn cậu đi thì tôi tội nghiệp ông ấy lắm!_ Cậu hoảng hốt. Đúng là trong giấc mơ cậu thấy nó chết vậy cũng có khác gì bị thần chết dẫn đi đâu, nhưng tốt nhất là không để nó biết
- Cậu dám xỏ xiên tôi? Nếu không phải là thần chết dẫn tôi đi, tại sao cậu kêu tên tôi hoài vậy?????_ Nó lườm
- À thì...thì....Thôi bỏ đi, đau hết cả đầu_ Cậu đánh trống lảng luôn
- Ê, câu đó phải để tôi nói chứ_ Nó trêu
- Dạ, tôi biết rồi, lắm chuyện
Nó và cậu cười đùa vui vẻ. Đúng, trước mắt tạm gác qua mấy chuyện không hay vừa qua, đi chơi mà, đã đi chơi thì phải vui vẻ, phải cùng bạn bè xây dựng kỉ niệm. Hai người đó và cả lớp lại tiếp tục bày ra những trò tai quái, nghịch ngợm, tiếp tục quẩy, quẩy hết mình " Bởi vì thanh xuân, nhiệt huyết của tuổi trẻ luôn cháy mãi..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mong mọi người thông cảm, mk đang sửa lại nội dung nên mong các bạn cứ đọc các chương cuối là được, đừng đọc lại từ đầu chi cho mệt tại nó vẫn như cũ yêu yêu yêu lắm