Bắc Kinh giờ sáng.reeng reeng mắt nhắm tịt nó với cái điện thoại trên bàn.
-A.....lô....
Giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên:
-Cháu có phải là người đang tìm việc không?
Nghe đến từ ""việc"" nó ngồi dậy mắt mở thao láo chỉnh lại giọng nói:
-Dạ phải ạ.
-Cô tên là Cung Thanh Hồng. Nghe bạn cô nói cháu là người làm việc chu đáo nên cô muốn thuê cháu. Con trai cô là người nổi tiếng nó đi suốt nên cô muốn tìm giúp việc cho nó để tiện cho việc ăn uống. Mà năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?
-Dạ cháu ạ.
-Vậy bằng tuổi con trai cô. Nhưng liệu ở đấy có sao không? Còn việc học của cháu nữa.
-Dạ không sao ạ. Cháu sẽ sắp xếp thời gan để tiện cho việc học ạ.
-Ừ. Vậy cháu chuẩn bị đồ đi. Cô sẽ nhắn số nhà và mã cửa để cháu vào nhà.
Cuộc nói chuyện kết thúc nó chuẩn bị đồ đạc để đến nhà chủ. Sau một lúc dọn dẹp nó khuân ra hai va li. Một cái toàn quần áo, cái còn lại thì toàn sách vở. Nó trao trả lại phòng thuê cho chủ (vì nó thuê theo tháng nên hôm nay cũng là ngày cuối) bắt taxi đến nơi làm việc. Sau phút ngồi trên xe cũng đến nơi. Một ngôi nhà tầng
Mở cửa vào nhà một câu đầu tiên nó thán
-Ăn ở kiều gì như chuột thế này!
Hiện tai đó là nhà ổ chuột. Bim bim, bánh kẹo ăn dở vứt tùm lum. Bếp thì bát chất đóng toàm là vỏ mỳ tôm. Lên trên tầng thì chăn gối mỗi chỗ một cái, quần áo thì tứ phía. Nó cảm thấy không thể chịu cảnh này nữa bèn xắn tay áo lên bắt đầu cuộc càn quét rác. Đầu tiên là mở hết cửa sổ ra, sau đó là tống quần áo vào máy giặt cả chăn ga nữa. Thu dọn rác, lau nhà, rửa bát.
tiếng sau nó cũng làm xong căn nhà sạch sẽ thơm tho. Giờ nhìn lại thì căn nhà có tầng. Tầng là phòng khách, nhà bếp, và một căn phòng có rất nhiều nhạc cụ như trống, violon, sáo,guitar, piano. Lên đến tầng thì có phòng đều là phòng ngủ cả nó không biết phòng nào dành cho mình nên để đồ vào căn phòng cuối nhỏ nhất. Đang mân man thì nó nghe thấy ở dưới nhà có tiếng lạch cạch. Nhẹ nhàng đi xuống phòng vào trong bếp thấy một người đen từ trên xuống dưới, nó đổ mồ hôi hột rồi tay vớ cái chổi bên cạnh rón rén ra bên cạnh ""tờ rộm"". Đi từ đằng sau nó lấy chổi đập lia lịa vào người đấy vừa nói:
-Trộm này trộm này, gặp ai chứ gặp ta thì chết rồi.
Cái người bị đánh kia vừa giơ tay ra đỡ vừa nói:
-A..a...a tôi tôi là chủ nhà.
Nghe vậy nó liền bỏ chổi xuống đi loanh quanh ngắm nghía từ trên xuống dưới. Anh chàng kia vừa xoa xoa chỗ đánh vừa nói:
- Cô là ai hả? Sao vào được nhà tôi.
-Xin tự giới thiệu tôi là Nguyễn Ngọc Băng Nhi sẽ là giúp vệc mới cho cậu. Tôi tuổi.
Nửa tin nửa nờ chàng trai liền lấy điện thoại gọi cho mẹ cậu thì mẹ cậu cũng xác nhận thật. Nó bưng cơm ra cho cậu ăn vừa ăn cậu vừa hỏi nói:
-Cô biết tôi là ai không?
-Không_ nó trả lời một cách thản nhiên. Làm cái người đang ăn kia sặc cơm lên tận mũi. Anh chỉnh lại giọng nói:
-Tôi là Vương Tuấn Khải trưởng nhóm nhạc TFBOYS năm nay cũng tuổi.
Anh xem thái độ nó khi gặp người nổi tiếng như nào thì nó tỉnh bơ chả có gì quan trọng cả. Trong lúc đợi anh ăn nó lên phòng sắp đồ đạc rồi tắm rửa. Anh cảm thấy phẫn nộ khi người vừa đẹp trai lại nổi tiếng như anh mà nó không chút cảm giác nào. Anh nhìn đến khi nó khuất bóng thì lao vào mâm cơm ăn sống ăn chết. Phải rồi ngày nay toàn ăn mỳ tôm với sanwich có bữa nào ra trò đâu. Lúc sau nó tăm xong đi xuống vừa lúc anh ăn cũng xong nó trố mắt nhìn vào bàn thức ăn sạch bay. Trời ơi Idol không dữ dáng sao mà ăn nhiều dữ. Thấy nó đứng đơ đơ Khải lay lay nó:
-Này, cô sao vậy?
-À..à không sao tại cậu ăn nhiều quá.
Anh đo đỏ mặt. Dọn dẹp xong anh đưa điện thoại cho nó và bảo nó lưu số điện thoại vào. Lưu xong nó ném bịch cái xuống ghế, anh cau mày nói:
-Ây gu, người giúp việc như cô tôi đuổi việc sớm.
-Anh xem anh đi Idol gì mà bừa bộn, ăn nói thì thô lỗ, mà tôi lại là con gái nữa nhá.
Ôi! Anh nói câu nào nó bật câu đấy bỏ lên phòng nó đóng rầm cửa lại học bài. Còn anh thì cứ nghĩ về nó:""sao lại có kiểu con gái lạ lùng, lạnh lùng thế nhỉ."" Nghĩ một hồi rồi anh cũng đi học rồi ngủ.
Vì chưa quen với chỗ ngủ mới nên nó giờ nó đã dạy chạy bộ ra chỗ chợ gần nhà mua thức ăn cho một ngày. rưỡi nó về nhà lên VSCN rồi xuống nấu ăn sáng cho Khải xong thì đi học. Từ nhà Khải đến trường mất phút đi xe buýt. Lên xe nó ngắm cảnh thành phố lúc bình minh, chiếc xe dừng lại tại một ngôi trường, nó đi xuống và choáng ngợp trước cảnh tráng lệ của ngôi trường. Nó đứng mãi đến khi có một cô gái vẫy tay gọi nó:
-Băng Nhi mình ở đây nè.
-A! Hạ Vy_nó đi đến chỗ Hạ Vy. Bước được bước thì có một chiếc exciter đi đánh võng làm nó tránh và không may bị ngã.
Hạ Vy vội qua đỡ nó dậy khuôn mặt có chút lo lắng hỏi nó:
-Băng Nhi cậu có sao không?
-Mình bị sây xát một chút thôi. Mà anh ta cũng là học sinh của trường này hả sao ngông nghên quá vậy?
-À cậu ta là Châu Giai Phong con trai của tập đoàn K&T. Tính tình ngông cuồng, hay bắt nạt người khác lắm.
-Sao mà tính tình nghèo nàn quá vậy để mình ra cho anh ta một bài học mới được.
Xin chào. Chắc các bạn biết mình là tác giả của ""Trong tâm trí tôi vẫn có em"" thật ra thì tác phẩm ấy có vài cái mình thấy ngược nên mình dừng truyên một thời gian. Thay vào đó mình sẽ viết truyện này mong các bạn thông cảm. Đọc truyện này rồi các bạn cho mình ý kiến nha. ^^