Sáng hôm sau mọi chuyện đều xảy ra rất bình thường chỉ trừ ba người bất bình thường.
Một là Vương Nguyên đang tí ta tí tởn chỉnh tóc, sửa soạn đồ đẹp. Bình thường cậu cũng đâu có chăm chút đến ngoại hình của mình như thế này, chỉ trừ những buổi biểu diễn hoặc tham gia các hoạt động. Còn bây giờ, có lẽ người đó không thể nào là Vương Nguyên được!!
Hai là Quỳnh Như, cô cũng đang chăm chút cho bản thân mình, vừa bím tóc vừa hát líu lo, lâu lâu lại cười cười rồi hôn gió thổi thổi đi đâu đó. Ngay cả việc đi lấy đồ cũng cười được đến típ cả mắt, trán cũng đụng vào tường , lần mà vẫn mỉm cười ôn nhu rồi tiếp tục công việc. Có vẻ tâm trạng hai người này đang rất tốt, à không, là cực cực kì tốt luôn. Mà cũng đúng thôi, hai người họ vừa mới trải qua một buổi chiều lãng mạn cùng với hoàng hôn, một khoảng trời riêng, một khoảnh khắc tràn ngập hường phấn và hạnh phúc. Người ta có câu “Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu.”, họ chính là đang được cảm nhận hương vị tình yêu đó, tình yêu của họ quả nhiên là một cái bình, nhưng mà cái tình yêu đó đang khiến cho mọi người xung cảm thấy…phiền!!
Thật sự rất phiền, nếu không phải vì tình cảm bao nhiêu năm, những người còn lại đã bắt họ vào sở thú cho chơi với khỉ từ lâu rồi.
“Trần Lâm Quỳnh Như, cậu có im đi hay không?!” _ Y Ngọc nổi cáu, quăng luôn cả cuốn tập đang cầm trên tay. Hung hăng trừng mắt nhìn Quỳnh Như.
À đúng rồi, còn người thứ ba bất bình thường chính là Y Ngọc, vì cái chuyện hôm qua mà cô càu nhàu cả buổi trời như bà già tám mươi tuổi, cũng khó trách, hôm qua bị Như Bình phá đến đầu sắp nổ tung, công sức cũng gần như bị tiêu tan, không những phải dọn dẹp mà còn phải làm lại, thật khổ thân.
Quỳnh Như ngơ ngác hai mắt chớp chớp nhìn Y Ngọc, tự hỏi mình một câu rằng cọp đã sổng chuồng rồi sao?
Hai chân theo tự nhiên đi lại chỗ của Y Thanh, tay vẫn còn đang cầm chùm tóc đang thắt dở dang đó, mắt vẫn cứ nhìn “cọp sổng chuồng”, ánh mắt giống như đang lo sợ “con cọp” đấy sẽ nhào lại cắn người bất cứ lúc nào sơ sẩy.
Y Thanh dửng dưng, nhìn kẻ đang sợ sệch sau lưng, chốc chốc lại nhìn sang kẻ đang nổi điên ở phía trước mặt, thở dài một cái. Lấy gối ụp lên mặt và ngã lưng ra chiếc giường êm ái.
“Cậu ấy mới bị ai nhập à?”_ Quỳnh Như mếu máo hỏi, đôi mắt dường như đã ngấn nước rồi.
Y Thanh bỏ cái gối ra khỏi gương mặt của mình, đôi mắt mơ hồ nhìn Ngọc Nhi đang hầm hầm ngồi bên kia, chợt nhớ đến cuộc cãi vã hôm qua, rất quyết liệt giữa Y Ngọc và Như Bình, thật sự rất đáng sợ.
Nghĩ tới bây giờ còn có thể chạy trốn ngay bất cứ lúc nào, hôm qua cứ như là thế chiến lần thứ ba xảy ra ngay tại nhà í.
[….]
Chiều ngày hôm qua, thời khắc thế chiến thứ ba bùng nổ.
Một ngôi nhà đang yên bình. Cây cối xung quanh dịu dàng, chim chóc vui vẻ hát nững bài nhạc mùa xuân. Ríu rít cả một vùng trời. Cảm giác thật tốt nha.
“Cậu tránh xa tớ ra, đừng để tớ nổi giận.” _ Y Ngọc hầm hầm mang đầy sát khí đẩy cửa vào nhà, cánh cửa bị “sức mạnh quái thú” của cô mém tí xíu là không trụ vững.
Cũng nhờ đó, bầy chim như được báo tin hiệu là phải nhanh chóng về tổ. thoáng chốc, xung quanh im ắng đến rùng rợn, ngay cả tiếng gió thổi qua những chiếc lá cũng không còn nữa.
Khủng long bạo chúa nổi giận, hậu quả thực khó lường ghê luôn nha.
“Không phải cậu đang nổi giận sao??” _ Như Bình còn châm dầu vào lửa thay vì hối lỗi, chân vẫn bước đều theo sau Y Ngọc, khuôn mặt cực kì tỉnh.
“Cậu….aishhhhh!! Đào Như Bình, cậu không thể làm việc một cách nghiêm túc và đàng hoàng à? Tại sao cậu cứ phá nát những thứ tớ khổ công làm ra, à hay là cậu nghĩ tớ hiền nên dễ bị ăn hiếp, phá rồi xong làm lại đúng không?”_Y Ngọc cào cào tóc, hỏa sắp bùng nổ mất rồi!
“Cái….…???”
Y Thanh đi ra khỏi phòng, dường như cô cũng bị tiếng cãi lộn bên ngoài làm ồn phải rời phòng xem xem chuyện gì đang xảy ra, cảnh tượng trước mắt bây giờ là một người chấp tay luôn miệng xin lỗi, đôi mắt cún con hối lỗi, oan ức nhìn người đối diện, trong khi đó người đối diện đang nhắm mắt làm ngơ, đứng như một bức tượng bằng đá, gương mặt hiện rõ sự giận dữ.
Cô thì cũng chẳng quan tâm gì mấy đến chuyện cãi vả của họ, chỉ đứng dựa vào cửa phòng mà xem diễn biến tiếp theo như thể đang xem một bộ phim trực tiếp đang vào tình tiết gây cấn.
Chuyện này nếu bỏ lỡ rất uổng phí, khó có thể để cái con coi sĩ diện cao hơn đầu – Đào Như Bình kia hạ mình xin lỗi, còn cái con hằng ngày vốn rất giỏi kiềm chế kia lại nổi giận đùng đùng như thế.
Nếu bây giờ không phải điện thoại của bản thân hết pin, không có gì chắc chắn cô sẽ không lôi ra mà quay lại, một thước phim đáng nhớ nha.
“Đào Như Bình, cậu tránh xa tớ tốt nhất là một mét à không, là năm mươi mét, đừng đứng gần như vậy. Cậu có biết cậu giống như một con..con….con gián luôn đi chọc tức mọi người khắp nơi, aishh nghĩ đến là thấy tức.” _ Máu của Y Ngọc vẫn đang sôi sùng sục, nhưng có lẽ đã đỡ hơn lúc ban đầu, nhưng ngọn lửa này sẽ không dễ gì mà dập tắt, có khi nó sẽ khiến máu của cô bắn lên tung tóe như núi lửa đang bắn nham thạch.
[Tớ mà là con gián thì Đông Phương Y Ngọc cậu là con cọp, à phải nói là con sư tử hà đông đáng sợ nhất, con gián hả…tớ sẽ dọa cậu cho đến khi cậu chết mới thôi.]
Sau dòng suy nghĩ thầm lặng đó của mình, Như Bình lại tiếp tục màn xin lỗi của mình, có một sự thật ở đây rằng Bình Nhi đã “nâng cấp” cách xin lỗi của mình, từ một lời xin lỗi bình thường mà cô đã biến nó thành cách xin lỗi của mấy soái ca trong ngôn tình.
Cái cách này cô đã từng áp dụng cho một vài người và hầu như điều mang lại kết quả tốt đẹp, hi vọng là cái con Sư tử này có thể thổi bay đi cái sát khí cực kì đáng sợ đó.
“Y Ngọc, cậu biết không? Đôi mắt cậu như hai vì sao lấp lánh trên trời, đôi môi của cậu đỏ mộng nhỏ xinh có sức quyến rũ với cả hai phái, cậu còn biết gì nữa không? Chân mày của cậu như một đường thẳng..à không phải là một đường cong tuyệt đẹp, vì thế tha lỗi cho tớ đi.” _ Như Bình tha thiết, nhận được nụ cười của Y Ngọc, trong lòng bỗng nhẹ hơn, môi cũng cong thành hình bán nguyệt.
“Bình Nhi, mặc dù lời nói của cậu có chút gượng gạo nhưng có thể tớ sẽ suy nghĩ lại cho nên cậu hãy nghe cho rõ đây: Đi khuất mắt tớ!”
Y Ngọc phũ phàng phang cho Như Bình một câu rồi lủi vào trong phòng và đóng sầm lại để Bình Nhi lòng như bị một tảng đá đè lên, đôi mắt thất thần không biết nhìn về nơi đâu, nơi xa xăm nào mà vẫn có thể an toàn về đến nhà.
Nhìn thấy cảnh tượng đó như một lời cảnh giác cho Y Thanh, nghiêm cấm không được chọc tức Y Ngọc, nếu không hậu quả sẽ khó lường dù là chuyện nhỏ hay chuyện to, mặc dù là thế nhưng cô cũng chẳng lo gì bởi cô cũng chẳng dại gì mà nhảy vào hang cọp để bị xé xác ra như cô gái tội nghiệp lúc nãy.
Nhưng mà, có nên giảng hòa cho bọn họ không nhỉ?
[….]
Hồi tưởng lại câu chuyện hôm qua, Y Thanh bất giác hơi rùng mình rồi quay sang nhìn Quỳnh Như bằng ánh mắt hôm qua của Bình Nhi lúc ra về, nói:
“Hôm qua một người khiến cho con cọp nổi cáu, núi lửa bắn nham thạch, lòng đường nứt nẻ, bầu trời u ám, chim kêu quạ hú đến giờ chưa suy giảm!”
Y Thanh vừa nói vừa điều chỉnh âm vực khiến cho nó lúc cao lúc thấp, lại thêm cái không khí đang bĩ đóng băng nãy giờ ở đây, quả thật là hữu tình hữu cành, dễ dọa người khác sợ chết.
Quỳnh Như nhíu mày, có cần làm quá lên như vậy không, còn chim kêu quạ hú, ở đâu ra ba cái thứ đó chứ, định hù cô đấy à? Quạ ở đâu mà ra, có thì cũng bĩ xô trước đây một câu thần chú tiêu diệt dòng tộc chúng hết rồi còn đâu mà hú hí gì?! Vô lí, vô lí hết sức.
Nhìn qua chiếc ghế sofa màu hồng đó, người con gái nãy giờ chưa lên tiếng ấy, vẫn đang cầm điện thoại chơi game ấy đã run lên vì nghe những gì Y Thanh nói, mồ hôi cũng đã chảy thành dòng trên khuôn mặt trắng bệch.
Thanh Thanh thật sự chẳng phải là người bình thường chỉ nghe cho xong mà cậu ấy còn có tài “phụ họa” thêm bớt cho câu chuyện, biến nó thành một câu chuyện kinh dị…đích thật, có thể trong đầu của cậu ấy đang nghĩ tới phân đoạn Y Ngọc cười ma mị cầm con dao bằm thịt băm Bình Nhi ra từng mảnh rồi bỏ vào nồi cháo hòa quyện cùng chút gia vị và thưởng thức.
Người lạnh lùng nào khi nói nhiều cũng điều có sức uy hiếp như thế này à?
Biết thế lúc trước lấy băng keo dán luôn cái miệng lại cho nó khỏi ừ hử gì nữa, kinh khủng!!! Quá kinh khủng rồi!
“Có lẽ Y Thanh chỉ nói lố hơn tí thôi. Nhỉ?”_Quỳnh Như lắp bắp.
Mặt Như Bình đã trắng, giờ lại càng trắng thêm.
“Không biết, nhưng chắc là thật rồi! Dù sao họ cũng là đôi bạn thân nổi tiếng của Trường Đạ học Bắc Kinh, dù gì thì cũng hiểu hết tính nhau rồi còn gì. Đến nước này thì tớ bó tay”
Ting…
Một âm thanh nhỏ vang lên, tin nhắn từ Weibo của Bình Nhi.
Cô mở tin nhắn ra xem, đây cũng là một cách để có thể quên đi những suy nghĩ “bậy bạ” lúc nãy, cô mở tin nhắn ra xem, chỉ vỏn vẹn hai chữ “Xin chào” cùng cái mặt cười tươi rói, tên nick là Dii, Dii sao? Bạn cô có ai tên là Dii, cái tên này nghe quen quen cũng hơi lạ lạ, có lẽ từng nhìn thấy hoặc nghe qua ở đâu rồi.
Nhưng mà, cái avata của người đó là cái quái quỉ gì thế này?? Súng? Máu? Răng nanh?
Èo, một tên điên khùng.
Có nên nhắn với hắn ta hay không? Lỡ bị đầu độc trí não rồi điên lên sao đây??
Ting….
Một tin nhắn nữa được phóng đến, Như Bình vì nó mà cúi gập người xuống, sặc nước miếng.
“Đôi mắt em như hai cái lòng đỏ trong tô mì, sóng mũi em cao vời vợi như chín tầng tháp quỷ, đôi môi em mọng nước như miếng dưa hấu đỏ chét, chân mày em là một đường thẳng cao vút, gò má em như hai cái bánh bao, ngọn tóc của em như những chiếc lông chim mỏng manh gợn sóng,… Nhưng không quan trọng, cho dù em xấu hay đẹp, anh vẫn chỉ thích mỗi em, nhìn mỗi em, cục thịt trong lòng anh à!”
Nhìn cái điệu bộ nhắn tin, với kiểu chèn icon quái đản giữa chừng, một cái tên rất đỗi quen thuộc đã hiện ra trong đầu của Như Bình, Dii!!! Cái tên khốn khiếp ngày nào cũng bám theo cô như đỉa đói, nay lại mò lên tận wechat và weibo khủng bố cô? Trời ạ!
Dii nhắn qua cho Bình Bình hàng loạt những câu thơ sến súa và có phần vô duyên, gương mặt của cô cũng đã tối sầm lại, anh ta đang làm thơ hay đang nhạo báng cô vậy? Đôi mắt như lòng đỏ trong tô mì, sóng mũi cao như chín tầng tháp quỷ, đôi môi như miếng dưa đỏ chét, chân mày cao vút, gò má như bánh bao, ngọn tóc như lông chim, cục thịt trong lòng anh à?!
Hắn ta đang tìm chỗ chết hay gì lại dám nhắn cho cô mấy dòng như vậy chứ, đã không biết làm thơ thì dẹp nó sang một bên, đã làm thì làm cho đàng hoàng chứ ai lại đi xúc phạm người khác qua thơ vậy hả? Còn dám nói cô như cục thịt, rồi gì mà dù xấu hay đẹp, ý anh ta là cô xấu sao? Sao anh ta dám nói những lời như vậy, tôi mà gặp anh là anh thê thảm với tôi, Hoàng Ngọc Quốc Bảo!! Tôi tin là bản thân thừa sức biến anh thành cục thịt rồi quăng ra đường cho chó nó ăn!!!
Trời ơi, tức quá! Tức quá đi mà!!!!!
“ÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!”
“Gì vậy má??” _ Quỳnh Như giật mình bởi tiếng hét cá heo của Bình Bình
“Cái tên…cái tên Dii dám..anh ta dám…” _ Bình Nhi tức đến không nói thành lời, Như Nhi nhanh nhẹn chạy nhanh qua giựt điện thoại của Bình Bình Nhi xem là có chuyện gì xảy ra mà nhỏ này lại hét kinh khủng như vậy, muốn lủng màn nhĩ chứ không giỡn đâu.
“Đôi mắt em như hai cái lòng đỏ trong tô mì, sóng mũi em cao vời vợi như chín tầng tháp quỷ, đôi môi em mọng nước như miếng dưa hấu đỏ chét, chân mày em là một đường thẳng cao vút, gò má em như hai cái bánh bao, ngọn tóc của em như những chiếc lông chim mỏng manh gợn sóng,… Nhưng không quan trọng, cho dù em xấu hay đẹp, anh vẫn chỉ thích mỗi em, nhìn mỗi em, cục thịt trong lòng anh à!”
Như Nhi đọc to những dòng thơ đó lên khiến cho Bình Bình muốn đào lỗ chui xuống, thật mất mặt, vậy mà trong lúc đó người đọc và người nghe đều cười rộ lên, chỉ có Y Thanh nhếch môi cười một cái rồi thôi, quả nhiên hoạn nạn mới thấy chân tình của tụi này dành cho cô, đều cười trên nỗi đau của người khác.
Thật là muốn xong lại bóp cổ từng đứa cho chết hết đi mà!
“Không ngờ, không ngờ…ahahahahahahaha” _ Ngọc Nhi chỉ vừa nghe mấy câu đã cười như điên, ngọn lửa bực tức cũng được dập tắt nhanh chóng.
Như Bình chớp chớp mắt.
Quỳnh Như chớp chớp mắt.
Y Thanh chớp chớp mắt.
Mấy câu thơ này vừa có lợi lại vừa có hại, có thể khiến cho một con cọp đang điên cười khoái chí đến lật ghế như thế này, thật khâm phục cái tên Dii đó, dù sao cũng phải cảm ơn hắn chứ nhỉ?
Nhưng đem Bình tỷ ta ra làm trò đùa, đừng hòng ta tha thứ cho tên ôn dịch như mi!
“Bình Nhi, tớ nghĩ cậu nên cảm tạ tên Dii đó vì đã giúp cậu, hiện giờ con cọp đã được bắt nhốt vào chuồng, bây giờ chỉ là một con chim yến nhỏ nhoi thôi. Đông Phương Y Ngọc, xuống nấu đồ ăn cho mọi người đi, chắc hai cậu cười cũng no luôn rồi.”_Quỳnh Như mỉm cười sung sướng, cái không khí ngột ngạc kia cũng bị đẩy lùi nhanh chóng, cảm giác thật là sảng khoái nha.
“Tại nó vui mà, mà cậu đừng gọi luôn cả họ của tớ, nó sẽ khiến cho tớ khó hiểu hơn.” _ Ngọc Nhi vui vẻ vào bếp, chỏm tóc đuôi gà lắc lư theo sau. Tâm trạng đang vui vẻ a~
“Tại sao gọi luôn cả họ lại làm cho Y Ngọc khó hiểu”_Như Bình đực mặt nhìn theo cái hình bóng của Y Ngọc, khuôn mặt ngu ngu thế nào ý.
“Ngốc vẫn hoàn ngốc thôi bạn thân à, ahahahaha” _ Còn Quỳnh Như thì vẫn cười hắc hắc như vậy, giọng cười của cậu ấy còn kinh khủng hơn tiếng hét cá heo của Bình Nhi nữa….
“Yaaa, tớ có ngốc đâu chứ?”_Như Bình phẫn nộ hét lên với tần suất cao, sau đó ngồi bệch xuống thở hổn hển, hờ, thế đấy.
“Cậu không ngốc thì tớ là người thông minh nhất thế gian này rồi!!”_Quỳnh Như cũng không thua kém, lại dùnghết năng suất của dây thanh quản mà hét lên với tần suất káh khủng khiếp.
“Ngốc cái đầu cậu”
“Ngốc cái đầu tớ? Okay, tớ hiểu!!”_Quỳnh Như tặc lưỡi, phẩy phẩy tay rồi bụm miệng cười hắc hắc.
“Dây thần kinh nơron của tớ vẫn còn hoạt động, còn có thể cắn cậu đấy!!”_Như Bình điên tiết hét lên, rượt Quỳnh Như chạy vòng vòng phòng.
Y Thanh bò bò ra khỏi phòng.
Giỡn gì chứ!? Ở trong phòng với cái lũ toàn tiếng hét cá heo như thế, cái màn nhĩ mỏng manh của cô muốn giữ cũng không thể an phận được.
Cũng chỉ mới họp mặt một buổi sau bao nhiêu năm xa cách, lại như thế này. Muốn khóc cũng không được!
[….]
Sau một khoảng thời khá là ngắn, dưới bếp đã có sẵn một nồi súp rau củ thơm ngon bổ dưỡng, mùi thơm nức mũi đã khiến khướu giác của hai đứa trong phòng phải hoạt động, chân tự động theo bước để xuống bếp, thản nhiên ngồi xuống ghế mà múc ăn.
“Đồ ăn~~”_ Như Nhi mặt mày sáng rỡ, quyết định huyết chiến một mất một còn với đống đồ ăn hấp dẫn trên bàn. Thật là sung sướng nha, đồ ăn là nhất!!
“Ngọc Nhi, cậu có để đồ ăn cho mẹ không?”_Quỳnh Như nói với bộ dạng hai bên má phồng ra vì thức ăn.
“Rồi, làm sao có thể quên chứ”
“Y Ngọc, cậu lấy giúp tớ cái muỗng đi~” _ Như Bình nài nỉ.
Y Ngọc cười cười, với tay lấy cái muỗng treo trên giàn bếp.
Cô chưa gấp đưa cho Như Bình, lại cười cười quay sang chỗ khác, lúi húi làm cái gì đó rồi lại cười cười đưa cái muỗng “đã qua xử lí” cho cái kẻ đang chết đói kia, miệng vẫn còn cười cười.
“Cậu cười nhiều như thế, hàm răng sắp rớt ra ngoài rồi nè”_Quỳnh Như làm động tác giả, rồi lại lăn ra cười.
“Vui nên cười thôi. À, kêu cái con điên đang ở phòng khách kia vào giùm tớ!”_Y Ngọc gấp một đũa đồ ăn nhét vào miệng, khó chịu ra hiệu cho mấy đứa kia.
“Để tớ đi cho, hai người cứ ở đây thưởng thức đi, dù gì tớ cũng ăn no rồi!”
Quỳnh Như mỉm cười xách theo cái bánh cupcake chocolate thơm rồi vọt ra khỏi phòng.
Quỳnh Như vừa bước ra, Như Bình đã nhăn nhó ôm bụng, ở nhìn con người đang than nhiên ngồi nhai thức ăn trước mặt, ánh mắt bức người!
“Có chuyện gì?”_Y Ngọc cười cười nhìn dáng vẻ khổ sở của Như Bình, miệng vẫn nhai đồ ăn.
“Cậu bỏ cái quái gì trong thức ăn của tớ?”
“Thuốc chữa táo bón”_Y Ngọc đáp một câu, cúi xuống nhai nốt cọng rau còn đang lởn vỡn trong miệng.
“Cậu….”
Và kết quả, bạn Như Bình của chúng ta phải làm bạn với nhà xí đến bốn, năm lần liên tục.
Y Ngọc, một cô nương không thể động vào!!
Chưa đầy năm phút sau, có một tiếng hét long trời lở đất vọng đến phòng ăn, bò chầm chậm vào lỗ tai hai đứa kia làm cho chúng tự động buông chén xuống.
Tuy nhiên, chúng chưa kịp rời khỏi bàn ăn thì Quỳnh Như đã mếu máo chạy lại, vòng ra đằng sau rồi chui hẳn vào gầm bàn núp, điệu bộ cực kì sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy??”_ Như Bình cúi xuống hỏi han, tay vẫn còn ôm cái bụng chưa đào thải hết cái thứ thuốc quái quỉ kia, nhăn nhó.
“Y Thanh….Y Thanh hình như là thành ma cà rồng rồi!!!”
Quỳnh Như khóc không ra nước mắt. Vẫn cứ ở lì dưới bàn, không chịu bước ra dù chỉ một bước.
Y Ngọc nhíu mày. Cô không nhanh không chạm chạy vụt ra khỏi bếp.
“Y Thanh”_ Y Ngọc chạy vào phòng khách, hét lớn.
Đập vào mắt cô chính là một người con gái xinh đẹp với đôi mắt đỏ, suối tóc đen cùng với hàm răng nanh sắc nhọn dính máu đang hướng về phía mình.
Đôi mắt đỏ ấy, hiện lên sự thống khổ tột độ.