Sau khi hoàn thành xong cái việc mà hai người bọn họ giao phó, rốt cuộc đám bên đây cũng có thể xác nhận là bản thân được nghỉ thêm nên cực kì hưng phấn.
“Bởi vậy ta nói ta khổ gì mà khổ, không thể tin được.”_ Nguyên Nhi vừa lầm bầm vừa di chuyển đến phòng của mình lấy cái điện thoại, đi ngang qua phòng của Tiểu Như thì thấy cửa mở, không có ai nhưng có tiếng người đang khóc, giọng này…Tiểu Ngọc?
“Tiểu Ngọc, em đang làm gì ở đây?”
“Em..Như Bình tỉ…chị ấy đã rời khỏi đây rồi. Chị ấy bỏ lại em. Cũng tại Y Ngọc, tất cả là tại chị ta.”
Nguyên Nhi thở dài, lại bắt đầu “tranh chấp” Vương Tuấn Khải đây mà, hai người đều yêu một người, mà cô bé này lại có được cô chị dữ quá thể, nhớ lại cái vụ lúc trong phòng, giọng điệu của Như Bình cũng quá là mỉa mai, tình bạn cũng theo đó mà đổ vỡ, bây giờ chắc biết nam thần của em gái mình đã tỏ tình với cô gái khác, không tức mới lạ, mà dù tức cũng không thể đi như thế, không một lời từ biệt.
“Thế bây giờ em định làm sao?”_ Nguyên Nhi thở dài.
Tiểu Ngọc mấp máy miệng định nói gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi khiến cho Vương Nguyên như được rơi vào một mớ hỗn độn khác, rối rắm cực kì. Từ đằng xa, không biết là do bọn họ có phải tâm linh tương thông hay không mà lũ kia lại lúc nhúc kéo đến. Quỳnh Như vì quên đồ chạy phải về lấy, Y Ngọc ở trong phòng một mình cũng không có gì chơi liền nổi hứng lon ton đi theo, cũng do Y Ngọc ở đó, Vương Tuấn Khải cũng lon ton đi theo. Cứ thế, họ đi từ từ đến bên cửa phòng, chợt nhìn thấy Tiểu Ngọc nước mắt nước mũi tèm lem trên giường ra sức khóc, ai cũng bị doạ cho mém chết. Tiểu Ngọc nghe động liền ngước lên, cô nhìn thấy Y Ngọc lo lắng đứng đó, lòng lại dâng lên cảm xúc ấm áp, nhưng khi nhìn thấy Tuấn Khải lấp ló đứng sau, môi cô bé lại cong lên thành một nụ cười chua chát. Y Ngọc, chị quả thật là kẻ gây nên mọi chuyện!!
“Đông Phương Y Ngọc, chị cút khỏi đây cho tôi”
Vừa dứt câu, Tiểu Ngọc vì khóc nhiều mà kiệt sức, ngất tại giường, mọi người cũng do đó được một phen hỗn loạn, tay chân ai cũng luống cuống. Y Ngọc nhanh tay hơn một tí, gạt phắt tay Tuấn Khải ra mà chạy lại đỡ Tiểu Ngọc, giúp em ấy nhẹ nhàng nằm xuống giường. Sau đó cô nhanh chóng chỉnh lại gra giường, đắp một tấm mền mềm mềm lên thân ảnh bé nhỏ ấy. Nhìn gương mặt trẻ non bây giờ chỉ toàn nước mắt chưa kịp khô, lòng Y Ngọc nhói lên từng hồi, cái gương mặt ấy, cô đã nhìn thấy rất nhiều khi soi bản thân tệ hại của mình trong gương, và mỗi lần nhìn Tiểu Ngọc, không hiểu sao bản thân lại muốn bảo vệ cho em ấy.
“Như Bình rời khỏi đây về Bắc Kinh”_ Giọng nói lãm đạm của Vương Nguyên vang lên đều đều.
“Cái gì cơ? Như Bình lại có thể bỏ Tiểu Ngọc mà đi như vậy sao? Cậu ta... Vốn tưởng cậu ta là người tốt, hoá ra chỉ là giả nhân giả nghĩa, lại có thể vì sĩ diện bản thân mà bỏ rơi cô em gái của mình... Lần này về Bắc Kinh, nếu gặp em nhất định giết cậu ta!!”_ Quỳnh Như phát cáu ngồi nghiến răng, cô quả thực đang rất bực nha.
Y Ngọc ngồi thộn ra. Nghĩ tới cảnh con điên này giết người thì không biết nhặt xác nhọc công như thế nào liền rùng mình. Mà suy cho cùng đi nữa, có lẽ cô không nên nhúng tay vào, kẻo lại tự chuốc họa.
“Quỳnh Như, em chăm sóc Tiểu Ngọc trong những ngày này nhé?”
“Vâng…hả???”_ Tiểu Như đơ người khi nghe Nguyên Nhi giao trọng trách này cho mình, nhưng cô vác không nổi a_ “Em không thể làm được đâu, anh cũng biết tính em hay nóng, lỡ như cô ta chọc điên em rồi em lỡ miệng mắng cô ta thì sao? Còn chưa kể khi em mất khống chế…..”
“Hay để tớ…chăm sóc em ấy..cho”_ Ngọc Nhi ấp úng nói, tay lại vân vê khuôn mặt đau khổ của Tiểu Ngọc.
“Em? Em cũng biết Tiểu Ngọc không thích em thế nào mà.”_ Tuấn Khải một mực phản đối
“Nếu không phải tại anh Tiểu Ngọc có ghét cậu ấy không chứ?”_ Quỳnh Như không thương tiếc gì mà phang thẳng cho Đại Ca một câu làm anh buộc phải im lặng.
Nguyên Nhi vò đầu bứt tóc hùng hổ đập bàn một cái làm cả ba giật mình.
“Hay là cứ để cậu ấy chăm sóc Tiểu Ngọc đi, chúng ta chỉ cần giúp bọn họ thân với nhau một tí là được rồi, oke không?”
“Anh có cách gì mà đòi giúp họ?”_ Tiểu Như nhướn mày hỏi
“Anh nói này Tiểu Như, sao em cứ nghĩ anh là người chỉ biết ăn, ngủ, ăn, ngủ thế hả? Anh rất thông minh đấy nhá.”
Nguyên Nhi nhìn xung quanh một hồi, chắc chắn Tiểu Ngọc đang say trong cơn mộng của mình liền bàn bạc kế sách với đồng bọn, tiện thể gọi điện cho hai đứa mặt măm kia, trốn đâu cũng chẳng biết. Bây giờ trong phòng còn Y Ngọc và Tiểu Ngọc, ba người kia thì dung dăng ngồi trong quán café với hai tên mặt liệt kia mà bỏ cô ở lại nơi này, quá đáng!!
"Tiểu Ngọc, em tỉnh rồi à?"_ Y Ngọc vội chạy lại khi thấy cô gái bé nhỏ đang tự lực ngồi dậy, dịu dàng đỡ cô ngồi dậy rồi kéo ghế ngồi bên cạnh.
"Sao chị lại ở đây?"_ Tiểu Ngọc lạnh lùng hỏi, tay cố gạt tay của Y Ngọc ra khỏi người nhưng bất lực.
"Chẳng lẽ chị lại ở lại một mình? Như Bình đã đi rồi, chị sẽ thay cô ấy chăm sóc cho em."
Tiểu Ngọc ngước lên nhìn Y Ngọc, nước mắt chợt ứa ra làm cô giật mình, sao lại khóc, cô đã nói gì sai sao?
"Ấy, sao em lại khóc? Chị nói gì không phải à?"
“Tại sao chị lại tốt với tôi? Bao nhiêu việc trước đây tôi gây cho chị vẫn còn chưa đủ hay sao?”
"Không, em không sai, chỉ vì em bị người khác ảnh hưởng, với lại em thích Tuấn Khải, em đấu tranh cho tình cảm của mình là rất tốt, sao chị có thể trách em chứ."_ Y Ngọc mỉm cười, đưa tay lên lau nước mắt cho cô bé, người con gái nhỏ bé này, cũng thật là dễ vỡ nhỉ?
Tiểu Ngọc bỗng dưng ôm chầm lấy Y Ngọc, khóc bù lu bù loa, nói với giọng khàn khàn khiến Y Ngọc phải căng tai nghe cho rõ.
"Không phải như vậy...hic.....là tôi hết..ghét chị đâu đấy.”
Y Ngọc phì cười, dịu dàng xoa đầu Tiểu Ngọc. Nhưng….. Bụng của Tiểu Ngọc đánh trống làm cô ngượng chín mặt, sao lại canh vào lúc này thế, thật xấu hổ mà, may mà chẳng phải Tuấn Khải, nếu không cô cũng muốn đào cái lỗ chui xuống. Thật là mất mặt quá đi mà~
“Em…”
“Đương nhiên tôi đói, dù sao thì sáng đến giờ cũng chưa ăn gì, chị đừng tưởng tôi đây ngu dại mà nhịn đói nhé, tôi nói cho chị biết, tại chị mà tôi mới thành bộ dạng xấu xí này, đền cho tôi.”_ Tiểu Ngọc đỏ mặt hét.
Y Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, còn chưa nói gì cả mà tự mình khai nhận, quả thật lợi hại. Thật ra, nếu nhìn Tiểu Ngọc từ những khía cạnh khác nhau thì em ấy không phải là hoàn toàn xấu, thật ra con người rất dễ thương, rất dễ khóc. Ánh mắt lại long lanh, người khác nhìn vào một khắc liền muốn choàng tay ra bảo vệ, mà ôm lấy thân hình bé bỏng này, không cho em ấy bị tổn thương. Và, có lẽ chính bản thân cô cũng đang vướng vào lưới vô hình mà em ấy đang giăng sẵn nhỉ? Thật lòng bây giờ muốn dứt ra cũng không được rồi.
[…]
Tại quán café mà một lũ lúc nhúc chúng nó đã định cư, lại đang xảy ra một vụ huyên náo.
“Rồi mấy người…bỏ cậu ấy trên đó một mình??”_ Y Thanh nhướn mày nhìn Khải Ca, vẻ mặt có chút không hài lòng, hai tay cũng đã siết chặt lại với nhau.
Nhìn ánh mắt bừng bừng sát khí đó của Y Thanh, Tuấn Khải can đảm ngày thường cũng tự dưng bỏ anh rồi khỏi thân thể, chỉ chừa lại con thỏ con. Nói thật ra, anh không sợ cái gì cả, nhưng khi đối diện với ánh mắt xám tro cực kì hung ác này, không hiểu sao bản năng cún con của anh lại trỗi dậy mạnh mẽ. Ây, khắc tinh của con người anh từ đây đã xuất hiện rồi hay sao?
“Anh đã có nói, nhưng em ấy vẫn không chịu.”_ Tuấn Khải vừa nói vừa trốn tránh ánh mắt của Y Thanh
“Anh…”
Nhìn Y Thanh định giơ nắm đấm lên, cả bọn bên đây điều không hẹn mà cùng nhau lùi ra xa. Không thể chọc giận con quái vật này được, nó sẽ giết người ngay tức khắc đó!!
“Bọn này tới rồi đây.”_ Y Ngọc vui vẻ vẫy tay với đám bạn, tay còn lại kéo Tiểu Ngọc theo, nhờ thế mà có người thoát được một kiếp, Tuấn Khải hí hửng chạy đi chỗ khác.
Ế…. Có chuyện gì đó khác thường xuất hiện ở đây thì phải? Y Ngọc đang nắm tay Tiểu Ngọc, hai người cùng vui vẻ bước xuống đây? Chuyện lạ thế kỉ đang xảy ra?
Bọn kia giương mắt ra nhìn, phải không vậy? Chỉ cần mười lăm phút là Y Ngọc đã “dụ dỗ” Tiểu Ngọc kia được rồi ư? Không nhìn nhầm chứ?? Thật sự mọi chuyện có thể tiến triển nhanh đến thế cơ à? Thế này thì có cần phong cho Y Ngọc cái danh nữ hoàng thuyết phục hay không? Chỉ trong chớp mắt mà đã thuần hóa được một người ghét mình đến tận xương tủy đi chung, lại còn nắm tay nhau mà đi. Thật sự là quá thần kì rồi phải không? Aida, thật là rối não mà….
“Hai người…”
Tuấn Khải chỉ chỉ chỏ chỏ, chớp chớp mắt nhìn hai người con gái trước mặt. Cả bọn còn lại cũng chớp chớp mắt. Bọn họ trong thoáng chốc đã biến thành ếch hết rồi a?!
“Bọn họ làm sao vậy?”_ Tiểu Ngọc ngơ ngác,nhìn Y Ngọc mong câu trả lời nhưng chỉ nhận được nụ cười rất đáng nghi ngờ của cô rồi lại bị kéo ngồi xuống chỗ họ.
Y Ngọc vừa tìm được chỗ ngồi như ý muốn, tiện tay chỉnh lại chỗ ngồi cho Tiểu Ngọc rồi mới quay sang cười hung ác với những đứa còn lại. Thật là, chuyện này có gì đâu mà cần phải khoa trương đến thế? Như thế này không phải là gián tiếp chia cắt họ ư? Mới vừa làm quen được tí xíu đã có phản ứng dữ dội, sau này thân hơn nữa chắc không phải là sóng thần xảy ra chứ?
Y Ngọc gọi một ly sữa một ly cam rồi từ từ hàn thuyên với bọn họ qua ánh mắt, cả bọn dường như hiểu được nên dần dần không khí cũng được cải tạo, trở nên hài hòa so với lúc ban đầu. Tiểu Ngọc ngồi nhâm nhi sữa, đầu óc vẫn chưa thể tiếp thu được là rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đối với các anh chị của mình, nhưng rồi cô lại không quan tâm, đến đâu thì đến!
“Phải rồi, chúng ta cần gọi cho công ti thông báo về việc Thiên Tỉ bị thương ở chân, nhất định phải đòi thêm ngày nghỉ.”
Vương Nguyên sau một hồi đăm chiêu ra dáng suy nghĩ chuyện cực kì nghiêm trọng, cuối cùng cũng thốt ra một câu nói. Vương Nguyên nói là làm liền, lập tức gửi mấy bức hình mà Y Thanh đã gửi cho cậu lúc nãy cho chị quản lý. Nhưng mà khi vừa chạm được tay đến điện thoại thì đã bị Quỳnh Như thẳng tay đánh một cái chát, âm thanh cực kì chói tai. Nguyên Nhi bất mãn nhìn sang, thì thấy Quỳnh Như trợn mắt nhìn mình, liền như rùa rụt đầu thụt lại, cực kì nhát. Tuy vậy, bàn tay bị đánh kia được xoa rất nhẹ nhàng, xem ra cũng là do quá mức, có an ủi cũng được. Nhưng mà…đau quá đi aaaa
“Em gửi rồi, không cần anh nữa!”_ Như Nhi ôn hòa giảng giải, trong lòng cũng có áy náy do khi nãy đột nhiên ra tay quá đột ngột, lại không khống chế sức lực, nhìn Nguyên Ca đau, lòng cô cũng đau.
“Vậy phải nói anh trước một tiếng, đánh cũng quá đau rồi!”_ Vương Nguyên ủy khuất rưng rưng nước mắt.
“Em xin lỗi, không sao chứ?”
Cứ thế, Quỳnh Như bên đây xoa xoa tay, lâu lâu lại chu miệng thổi nhẹ một cái, mỉm cười. Vương Nguyên nhìn trân trối cánh tay, mặt đỏ lựng lên. Cái bọn xung quanh cũng vì vô tình nhìn thấy cảnh đó, bị đường tấn công nên đứa nào cũng nhắm tịt mắt lại, có cảm giác buồn ọe. Thật là, họ không hề để ý đến những thành phần cô đơn đang giương mắt nhìn bên đây hay sao mà cứ tùy tiện như thế?
“Vậy mọi người muốn đi đâu?”_ Thiên Tỉ nãy giờ im cũng lên tiếng, cậu cũng đang muốn bội thực đường
“Tam Á!”_ Tiểu Nguyên và Tiểu Như không hẹn mà cùng đồng thanh, rồi lại cùng quay nhìn nhau.
“Ở đó có gì mà chơi??”_ Tiểu Ngọc thắc mắc liền lên tiếng hỏi
“Thứ nhất, biển. Thứ hai, khung cảnh lãng mạn hữu tình. Nghe nói ở đó vào ngắm hoàng hôn rất đẹp a~”_ Vương Nguyên vừa nói vừa diễn tả_ “Với lại, đi xa chút cho vui~”
Cả bọn phì cười, nói đến nói lui cũng chỉ muốn ngắm hoàng hôn với Tiểu Như, quả nhiên người mới yêu lúc nào cũng lãng mạn như thế. Nhìn lại bản thân mình, tự nhiên cảm thấy thật là tủi thân nha.
“Vậy quyết định cuối cùng là Tam Á, Thiên Nhai Hải Giác?”_ Đại Ca hỏi lại lần cuối, mắc công đến lúc đó lại đi chỗ này chỗ kia, cãi cọ nữa thì phiền lắm
Cả bọn hăng hái nhất trí, chỉ là Thiên Tỉ còn đang nghĩ tới bản thân mình bị bọn họ đem ra làm vật thế thân thì không có được khí thế như thế, chỉ ỉu xìu tán thành rồi cúi gầm mặt xuống đất thở dài. Số của anh cũng thật là khổ quá đi.
“Chuyện gì vui vậy mọi người? Ây dô Đông Phương Ngọc, sao cô lại ngồi chung bàn với ba con cọp cái này thế hả?”_ Mỹ Kỳ từ đâu chạy lại cạnh Nguyên Nguyên, õng ẹo nói, tay lại còn bắt lấy cánh tay của Nguyên.
Cả đám bị hù cho hết hồn, cô ta…từ trên trời rơi xuống hay gì, xuất hiện như ma vậy. Cả đám nhìn nhau một hồi, Mỹ Kỳ cũng đứng nhìn một hồi, bắt đầu bực mình, đây là đang xem cô như không khí sao, chẳng thèm trả lời. Bơ thì cũng phải biết lựa người, ngay cả cô mà cũng dám quăng bơ hay sao?
“Đại Ca, em đói bụng, bao tụi em ăn đi, xả lấy hên đi chứ.”_ Tiểu Như ngầm nháy mắt với đồng bọn, họ cũng hiểu liền gật đầu liên tục rồi chuyển địa điểm sang quán ăn để Mỹ Kỳ đứng đó như trời trồng, hậm hực dậm chân nhìn theo bóng của bọn họ.
“Đi chưa đi chưa?”_ Nguyên Nguyên quay quay đầu kiểm tra mọi nơi xem có Mỹ Kỳ gần đó hay không
“Chúng ta bỏ xa cô ấy rồi, cậu lo cái gì không biết.”_ Y Ngọc khoanh tay đứng nhìn con cừu non đang nhìn dao dác
“Vậy khao tụi này ăn đi, Đại Ca, Đại Tỷ, á ha ha ha”
Nguyên Nguyên một phát kéo cả hai người họ đi không để ai nói gì cả, lại bị hai người này chơi cho một vố, cứ tưởng là dùng cách này để đối phó Hạ Mỹ Kỳ, không ngờ lại là thật, tốn tiền hơi bị nhiều rồi a.
[…]
Sáng ngày hôm sau.
“Yaaaaa, dậy mau đi a!!! Chúng ta phải đi rồi.”
Quỳnh Như nhún nhảy trên giường của hai Tiểu Y muốn sập giường, vô tình té đè lên người Y Thanh và kết quả mà ai cũng đoán trước được là bị cô đá một phát xuống giường, nằm lăn lóc ra đó.
“Quỳnh Như ới ời ơi ởi ờ…”_ Nhị Nguyên đứng hình khi nhìn thấy “tiểu công chúa bé bỏng” của mình nằm quay ra đất, mắt giật giật, anh nhanh chóng chạy vào đỡ Quỳnh Như dậy, phủi quần áo cho cô._ “Em không sao chứ? Sao em nằm ở đây? Ai…”
“Tôi đá, có ý kiến??”_ Tiểu Thanh mặc dù vẫn nhắm mắt nhưng lời cứ dễ sợ như thế.
“Không không..”
Nhị Nguyên mặt mày xanh xao, nhanh chóng xua tay rồi kéo bạn gái của mình ra khỏi phòng họ, vài gây sau khi hai người kia đi, họ cũng ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị xuống xe để xuất phát đến Tam Á. Trên xe thiếu mất hai người, chính là Như Bình và Na Na, nhờ vậy mà cũng đỡ vài chuyện phiền phức liên quan đến chỗ ngồi nhưng lại dính thêm Dii, hắn ta cứ mãi liếc nhìn Y Ngọc làm cả đám cảm thấy chướng mắt, muốn tống khỏi xe.
Tuấn Khải – Thiên Tỉ, Nguyên Nguyên – Quỳnh Như, Y Thanh – Y Ngọc và Tiểu Ngọc cùng ngồi hàng sau cùng, riêng Mỹ Kỳ và Dii thì ngồi riêng một mình. Lần này rất yên tĩnh, vừa lên xe đã ngủ mất đất, không hề biết trời trăng mây gió gì cả, chính vì thế mà thời gian đến Tam Á cũng rút ngắn lại. Thật sự thì…..chuyến đi này có yên bình như thế này mãi được hay không?
“Tới rồi!!”_ Bác tài xế nói vọng ra sau, mong rằng cái đám heo rừng đó sẽ nghe
“Vâng, cảm ơn bác.”_ Khải Ca dụi dụi mắt, gật gù đáp rồi gọi Nhị Nguyên dậy, song đến những người khác.
Cả một “đàn heo rừng” di chuyển xuống xe, tiến thẳng vào khu resort nhận phòng rồi lại…ngủ!! Ngủ đến tận năm giờ ba mươi mới xuống ăn, bỏ cả ăn sáng và ăn trưa, chuyển đến giai đoạn ăn tối.
“Ta nói nó mệt gì mà mệt, khổ quá mà. Dù không thích hay thích, đến mức này cũng phải thích, không thể không thích, nhất định phải thích!”_ Nguyên Nhi vừa ngốn thức ăn vừa nói, nhưng thật ra câu nói của anh chẳng lọt vài tai ai cả vì bọn họ đều ăn, ăn và ăn.
“Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi đi, ngày mai hãy đi chơi.”_ Tiểu Như lên tiếng, bọn họ cũng lần lượt gật đầu, Mỹ Kỳ hôm nay cũng thật hiền, chẳng đụng chạm gì ai, chắc mất chỗ dựa là Na Na cho nên cũng chẳng dám làm gì. Bây giờ có lẽ trong lòng đang cực kì uất ức nhỉ?
Sau khi ăn uống xong xuôi, tất cả lại di chuyển về phòng để ăn, chơi và..ngủ tiếp, còn duy nhất hai người đang ngồi trên bãi biển để ngắm hoàng hôn.
“Anh nghĩ Tiểu Ngọc sẽ hòa hợp với em chứ?”_ Y Ngọc nhìn mông lung, hỏi người bên cạnh
“Ừm, hôm qua có thể nói là một thu hoạch lớn khi em ấy chịu đi chung với em, còn nói chuyện với em, rất tốt đó. Anh còn không biết em có thể thuyết phục người khác.”
Y Ngọc quay đầu nhìn Tuấn Khải, mỉm cười cùng anh ngắm hoàng hôn. Ánh mặt trời dần buông xuống, nhuộm cả bãi biển trong màu máu, khung cảnh như thế, không hiểu sao lại chạm vào lòng người và tự biến thành kì diệu. Thiên nhiên quả thật rất thú vị. Y Ngọc mỉm cười, giây phút yên bình này cô thật sự đã có thể nắm giữ? Ngắm hoàng hôn bên cạnh người mà mình yêu thương, thật sự là quá tuyệt vời rồi nhỉ?
Chợt, một tảng đá cao từ trên lăn xuống, nhằm vào Y Ngọc mà tông thẳng. Y Ngọc ngây người, đứng im như phỗng nhìn tảng đá từ từ tiến lại gần bên người. Hoàn toàn không phản ứng. Tuấn Khải cũng thất kinh đứng nhìn viên đá to từ từ chèn mất người Y Ngọc, mặt cắt không còn một giọt máu.