“Y Ngọc, khi nào em mới tỉnh lại?”
“Y Ngọc, khi nào em mới nói chuyện với anh?”
“Y Ngọc, em thấy anh bơ vơ như thế này mà vẫn nhẫn tâm như vậy sao?”
“Y Ngọc, bầu trời đêm rất đẹp, tỉnh dậy cùng ngắm với anh nhé?”
“Y Ngọc, tại sao em lại cứ im lặng như thế? Em không yêu anh nữa sao?”
“Y Ngọc…”
Tuấn Khải ngồi cạnh giường băng, nắm lấy bàn tay của Ngọc Nhi, cứ hỏi câu này lại qua câu khác, không hề hay biết có một tốp người đứng ngay cửa nghe lén, bọn họ đều đồng loạt thở dài. Tuấn Khải, Y Ngọc, hai người họ cứ như nhân vật chính của các bộ truyện ngôn tình, cứ bị chia cắt, hạnh phúc cũng chỉ thoáng qua, hoàn toàn là khổ sở. Cả bọn nhiều chuyện đứng đó ngó nghiêng là thế, riêng chỉ có một người đang đực mặt nhìn, vô cùng bực bội.
“Mấy người không muốn Thiên Tỉ trở thành người? Vậy tôi về.”
Vương Khải đứng từ phía sau, đưa mặt than nhìn bọn họ, rõ ràng hối thúc anh đến mau mau, giờ chính bọn họ đang đứng ngay đây không vào trong, giỡn gì chứ, anh đây còn bận biết bao việc, phải đi sắc thuốc cho Công Chúa, vậy mà giờ lại tốn thời gian đứng ở đây nhìn cái tên bên trong lải nhải bao điều đến nhức cả đầu. Đã vậy, còn không chừa khoảng trống cho anh chen vào xem nữa chứ.
“Ế muốn chứ, muốn chứ.”
“Vậy thì tránh ra hết đi!!!”
Cả bọn mắt nảy lửa tránh đường cho Vương Khải đi. Vương Nguyên hằn học nhìn gã trước mặt, hàm răng trắng đã sớm ngứa ngáy rồi. Nếu không phải vì Y Ngọc đang cần gã này cứu chữa thì nãy giờ cậu đã gặm được xương của hắn mất rồi. Vương Khải bắt chéo tay ra sau lưng, bất lực đi vào trong nhìn con người đang buồn rầu ngồi đó nắm lấy tay Công Chúa lảm nhảm hết câu này sang câu khác, đây là ngôn tình…hay truyện sến vậy?? Nàng nằm đó, chàng ngồi đó, khung cảnh xung quanh toàn phần đều là nến vàng lập lòe. Vương Khải run mình một cái, cái loại tình huống này trước nay quả là chưa từng gặp qua nha.
“Y Ngọc, em nghe anh nói gì mà đúng không?”
“Y Ngọc à….”
“Anh còn nói nữa tôi tống anh ra khỏi đây có tin không?”_ Tiểu Khải nãy giờ đứng nhìn, khó chịu lên tiếng._ “Công Chúa cần nghỉ ngơi, anh cứ ngồi đây nói như thế cũng không ích gì.”
“Vậy anh nói xem Y Ngọc chính xác nhất là khi nào tỉnh, nếu ngày mai tỉnh thì tôi sẵn sàng liều thân trói anh ấy lại không cho đến đây nữa, còn nếu hơn hai ngày thì…người bị trói là anh đó!”_ Nguyên to miệng lên tiếng đòi công bằng cho Đại Ca, cả bọn đứng kế bên cũng vì thế mà đồng loạt gật đầu.
Vương Khải nghe xong liền cười to một cái khiến cả đám giật thảy, hắn ta bị cái quái gì thế?
“Đem anh ta đi được rồi, sáng mai tôi sẽ đem một Công Chúa khỏe mạnh đến gặp. Giờ đi đi, để nhúm lông đó lại cho tôi.”
“Đồ cục thịt.”_ Thiên Tỉ bất mãn lên tiếng.
“Cái đồ cục bông, có tin tôi đem đi chiên xù không?”
“Tôi vốn xù sẵn rồi, khỏi cần chiên. Đồ úng não!”
“Con thỏ này, mi khinh bạc ta?”
“Thì đã sao?”
“Nữ Hoàng không có ở đây bao bọc cho ngươi, ngươi xem xem ta sẽ chỉnh ngươi như thế nào!”
[Y Thanh khi về chắc chắn sẽ đem anh đi nhúng vạc dầu]
“Ta không có cơ hội bị nhúng vạc dầu đâu!”
Vương Khải không thương tiếc mà túm tai thỏ của Thiên Tỉ lên, Thiên Tỉ kinh hỉ nhìn người trước mặt, còn tưởng lời nói thầm ngoài anh ra sẽ không ai nghe, nào ngờ tên lại có thứ pháp thuật vi diệu đó, nghe được điều anh thầm nghĩ, lại là lời nói nguyền rủa hắn, đúng là cái xui trời định, một ngày bị biết bao nguy hiểm, lại bị túm tai hai lần, thiệc là hận đời.
“Dám?!”_ Thiên Tỉ cựa quậy trên tay Nguyên Nhi, nhăn mặt đáp
“Tại sao lại không dám? Ngươi coi, tai thỏ dài nắm lên rất vui”
“Nhất định ngươi sẽ bị trừng trị cho xem”_ Cục bông quẫy quẫy trong tay Vương Khải
“Nên nhớ một điều, cho dù có Y Thanh ở đây thì cũng không thể giúp anh.”_ Vương Khải cười khẩy một cái, tự tin đáp trả.
“Vãi cái làng!”_ Cả bọn đồng thanh, trợn mắt nhìn Tiểu Khải
Vương Nguyên “chuyển nhượng” thỏ trắng cho tên đáng ghét, sẵn tiện chôm luôn sợi dây thừng trên người hắn, ung dung bước lại gần Khải Ca mà ra tay trói anh lại không thương tiếc, Vương Tuấn Khải chính vì bị cậu em trai ra tay quá đột ngột mà trở tay không kịp, đành bó tay chịu trói để đám em lôi đi về phòng. “Cục thịt” và “cục bông” đưa mắt nhìn bóng họ khuất xa, chớp chớp đôi mắt, không ngờ lại làm thật, cứ tưởng bọn họ chỉ nói chơi. Vương Nguyên ơi Vương Nguyên, quá ác rồi. Thiên Tỉ sựt nhớ ra mình đang nằm trong vòng tay của tên đáng ghét liền cười khẩy một cái, đây là thời khắc trả thù. Anh giơ bộ móng sắc bén lên không do dự mà quào cho Vương Khải một đường, máu nhanh chóng ứa ra, anh cũng nhanh chóng nhảy tọt xuống chạy quanh giường băng, núp sau lớp áo ngoài của Y Ngọc, cũng may Y Ngọc mặc lớp áo len chồng thêm một cái áo khoác nhỏ ở ngoài, coi như thuận lợi trốn tên kia, đợi lát nữa hãy chui ra. Vương Khải mặt than nhìn chỗ phồng lên của áo Y Ngọc, nghiến răng, hận không thể mạnh mẽ xuống tay một cái bóp chết cái con thỏ đó.
“Haha, thách ngươi bắt được ta đấy”
“Ngươi thách ta sao?”
“Ngươi bị lãng tai à?”_ Thiên Tỉ biết tình thế liền rúc sâu hơn một chút.
Vương Khải chính thức hóa điên, bụp một cái Thiên Tỉ trắng trắng đã nằm gọn trong bàn tay của hắn. Thiên Tỉ kinh hãi trợn tròn đôi mắt long lanh, bộ móng tay phải thuận lợi cào cho một đường nữa, máu tiếp tục chảy ra. Vương Khải tức giận nhìn cánh tay có hai đường cào, máu từ từ nhỏ ra thì trong thâm tâm đã muốn xé Thiên Tỉ ra mà làm mồi nhắm cho Quỷ vương. Tuy nhiên, cái gì cũng có giới hạn, Vương Khải bất lực đặt Thiên Tỉ một góc, trừng mắt một cái xem như cảnh cáo.
“Ngồi im!”
Cục thịt và cục bông vẫn ở bên trong nơi trị thương, điều đáng nói hơn chính là Thiên Tỉ chưa “hiện nguyên hình” mà vẫn trong trạng thái làm chú thỏ nghịch ngợm đang say giấc ngủ. Vương Khải đang nấu thuốc, liếc mắt một cái thì nhìn thấy cục lông ngủ ngon lành trong khi mình đang làm việc liền nổi cơn điên, túm lấy nhúm lông mà xách lên, đung đưa trước mặt nhìn.
“An nhàn quá ha, ăn không ngồi rồi quá ha.”
“Chứ sao?”
Anh trực tiếp thả cục bông vào đống bột được làm từ những thảo dược và thuốc quý hiếm, lăn qua lăn lại đến khi không còn thấy đám lông trắng kia nữa mới quẳng lên trên người Y Ngọc.
“Anh mau lấy đống bột này đắp lên vết thương cho Công Chúa”
“Tôi và Y Ngọc khác giới tính đấy”
“Thỏ với con người có so đo giới tính hử?”_ Vương Khải trợn mắt.
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả, không làm ta không giải”
“Giải cái gì?”_ Thiên Tỉ bị một đống thuốc bám lên mình, hết sức khó chịu quẩy quẫy cái đuôi nhỏ.
“Muốn trở về nguyên hình hay không?”
“Dĩ nhiên là muốn”
“Vậy thì ngoan ngoãn mà làm đi”
Thiên Tỉ mặc dù trong thâm tâm rất ấm ức nhưng không thể làm gì hơn, dù sao trước đây Y Ngọc cũng đối với anh không tệ, còn vài lần giúp anh, coi như trả bớt một phần, không có gì là quá đáng. Aida, nhưng trả là trả nợ cho Y Ngọc, còn Tuấn Khải thì nhất định phải vòi hắn, dù sao cũng là cứu người thương của hắn. Thiên Tỉ dùng thân hình tròn tròn của mình lăn qua lăn lại chỗ vết thương trên bụng của Ngọc Nhi, quả nhiên nó có tác dụng, vết thương mới đây đã lành rồi, không còn dấu vết gì cả, vi diệu. Cục bông trắng nhún một cái đã bay khỏi người Y Ngọc, phóng đến chỗ của Vương Khải.
“Ngươi đã làm xong rồi sao?”
“Xong rồi, ngươi quả là giỏi, vết thương như thế nháy mắt một cái đã bình phục”
“Ngươi nghĩ ta leo lên được chức cận thần của Quỷ vương mà không có tài năng hay sao?”
“Ai biết được…”
“Mặt trăng xuất hiện rồi, mau lại đây.”
Thiên Tỉ nhanh chóng nhảy xuống sàn, di chuyển lại giữa vòng tròn mà Vương Khải kì công để vẽ ra, yên phận nằm ở đó. Vương Khải thi chuyển pháp thuật tự như một vài cổ tự bóng tối, ánh sáng từ Mặt Trăng bỗng rọi thẳng vào Thiên Tỉ khiến anh chói cả mắt đành nhắm chặt mắt lại, không còn biết xung quanh xảy ra chuyện gì, Tiểu Khải nhanh nhẹn cầm con dao kế bên rạch một đường nhẹ vào cánh tay của Y Ngọc rồi lấy một ít máu nhỏ vào vòng tròn, vòng tròn lập tức chuyển thành một màu đỏ tươi, bao phủ cả chú thỏ bên trong rồi dần tắt đi ánh sáng, chú thỏ bên trong đã mất, chỉ còn lại một chàng trai khôi ngô tuấn tú bên trong, à, là một chàng trai đang có tướng ngồi của một con thỏ, mắt hãy còn nhắm tịt lại. Cảnh tượng này, Vương Khải cố đến mấy cũng không thể nhịn được cười.
“Ngươi cười cái gì?”_ Thiên Tỉ cau có nói
“Ngươi xem lại bộ dạng của ngươi đi”
Thiên Tỉ giật mình nhìn lại bộ dạng hiện tại của bản thân, mặt đã sớm đỏ bừng. Ngay lập tức Thiên Thiên thay đổi tư thế, ngồi dậy.
“Cuối cùng cũng trở về hình người, nhẹ nhõm thật.”_ Anh giơ tay giơ chân xem xét từng chỗ một, chúng ta như lúc đầu, không bị tổn hại gì.
Thiên Tỉ vô tình đảo mắt sáng Y Ngọc, cánh tay sao lại chảy máu?
“Anh…”
“Tôi cứu anh đã may phước rồi còn anh em gì đây? Anh phải biết một điều rằng có máu của Công Chúa mới cứu được anh, thật ra thì con gái mà, ai chẳng được.”
Thiên Tỉ bước lại gần giường băng, xé một mảnh áo của mình thấm máu trên tay Y Ngọc, lại thêm lần nữa cô cứu anh, nợ quá nhiều, làm sao trả hết đây? A, quãng đời còn lại thật là đau khổ.
Phụt…
Một cung tên có sức mạnh kinh hồn bay thẳng găm vào bức tường, bức tường vì bị sức mạnh đó mà nứt một đoạn, cả hai người con trai cùng nhau nhìn ra ngoài cửa, một cô gái với mái tóc màu bạch kim quen thuộc bước vào, xung quanh phòng từ khi người con gái đó bước vào liền bị bao trùm bởi bóng tối, duy chỉ có một ngọn nến yếu ớt còn có thể trụ lại. Thiên Tỉ nhíu mày, cái bộ dạng này…. Y Thanh??
“Y Thanh, là em sao?”
Một làn gió lạnh bỗng chốc thổi qua. Người con gái đó không nói không rằng, mắt đỏ lóe lên một tia sáng, cô rút cây kiếm chẳng biết lấy từ đâu ra nhắm thẳng vào Y Ngọc mà đánh nhưng bất thành, thanh kiếm bị chặn bởi Vương Khải. Vương Khải nhếch môi một cái, muốn ám sát Công Chúa? Sử dụng thủ đoạn này, quá nhục nhã!
“Thiên Tỉ, coi chừng!”
Đùng!
Viên đạn bạc từ bên ngoài xuyên qua vết nứt khi nãy được tạo ra từ người con gái có mái tóc bạch kim nhanh chóng bay thẳng về phía Thiên Tỉ, anh nhanh nhẹn xoay chuyển người, bức tường một lần nữa bị nứt. Thiên Thiên trợn tròn mắt, nếu viên đạn khi nãy ghim vào người thì bản thân anh sẽ như thế nào đây?
“Hạ Mỹ Kỳ.”_ Thiên Tỉ cau mày, cô ta cũng nằm trong cái Vương Quốc đó à?
“Thiên Tỉ Caca, đã lâu không gặp nhỉ?”_ Mỹ Kỳ chào hỏi một cái, xoay người đã biến mất trong bóng tối.
“Bỉ ổi! Muốn giết Công Chúa, bước qua xác ta đã.”
Vương Khải chưởng một chưởng vào vai hắc nữ kia, hất cây kiếm xuống sàn, muốn chạy đi để đối phó với Hạ Mỹ Kỳ. Bên đây, Thiên Tỉ khó khăn trước cô gái ấy, không nỡ ra tay, tại sao ra thành như vầy. Đây rõ ràng là khuôn mặt của Y Thanh, tại sao em ấy đùng một cái lại biến thành như thế này? Thanh Thanh không do dự gì mà lao đến đánh Thiên Tỉ. Thiên Tỉ xoay người, trong lúc vô tình nhìn vào đôi mắt đỏ của Y Thanh, hoàn toàn không có một tí hồn. Trong lúc mãi suy nghĩ, Thiên Tỉ bị Y Thanh cho một chưởng vào vai, chưởng lực này, hoàn toàn giống với chưởng lực mà Y Thanh và Quỳnh Như trước kia mắc phải. Thiên Thiên cắn chặt răng, lẽ nào….
“Y Thanh, là em thật sao?”
Y Thanh không đáp trả, tiếp tục tấn công Thiên Tỉ, ngày càng hăng say, sức lực sử dụng ngày càng nhiều hơn
“Anh xin lỗi”_ Thiên Tỉ cho một cước vào người Y Thanh, đá cô nằm sóng soài dưới sàn.
Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cùng Quỳnh Như nghe tiếng động mạnh bên đây liền chạy sang, thấy cảnh tượng hỗn loạn này cũng rối mắt.
“Y Thanh? Cậu làm cái gì vậy? Sao lại …Y Ngọc, tỉnh tỉnh tỉnh..”_ Như Nhi nhìn thấy cô gái bé nhỏ trên giường băng ngồi dậy, ôm đầu nhăn mặt liền mặc kệ xung quanh mà lao vào đưa cô khỏi chỗ nguy hiểm
“Cậu tỉnh rồi?!”
“Ờ…Coi chừng!”
Y Thanh thân thủ nhanh nhẹn, mới đây đã đánh cho Thiên Tỉ nằm lăn ra một góc, Quỳnh Như không kiêng nể gì mà phóng lại “chung vui”, chỉ còn mỗi Y Ngọc ngồi đây, cô chầm chậm chạy lại đỡ Thiên Tỉ dậy, xem ra đã bị thương rồi. Y Ngọc mặc dù sức lực còn yếu nhưng vẫn cố gắng lôi Thiên Tỉ vào một góc.
“Không sao chứ?”
“Cũng tạm.”_ Thiên Tỉ ánh mắt buồn nhìn Y Thanh một thân toàn đồ đen và Quỳnh Như đại chiến, bây giờ thật ra là muốn anh giải quyết chuyện này như thế nào?
Trong phòng có một trận chiến long trời lở đất, mặc dù phe địch ít nhưng họ thật sự mạnh, có thể nói nếu đánh tay đôi chưa chắc đã thắng. Bên phía Như Nhi, Y Thanh không cần biết là bạn hay là địch, một phát chưởng cho Như Nhi phụt máu, đứng dậy không nổi, đành nằm ngay đó, coi như mục tiêu gây chướng mắt đã biến mất, bây giờ đến nhân vật chính. Cô đi về phía Thiên Tỉ và Y Ngọc, giơ kiếm lên chém một đường, bản thân cứ nghĩ là người con trai trước mặt đã bị tiêu diệt nhưng mà không thể tin được, Y Ngọc lại dùng chiêu bảo vệ trong lúc mình vẫn chưa hồi phục mà bảo toàn tính mạng cả hai, nhưng đây quả thật rất tốt, mất sức rồi. Y Ngọc ngước lên nhìn thẳng vào mắt Y Thanh, trong lòng bị dọa cho giật mình.
“Thiên Tỉ, nhanh đi khỏi chỗ này”_ Y Ngọc kéo Thiên Tỉ thận trọng di chuyển
Vương Tuấn Khải từ nãy giờ là người chưa xuất hiện lại đùng một cái hiện hồn ra trước cửa, ánh mắt ngây thơ nhìn cảnh tượng bên trong, nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bị Y Ngọc kéo đi. Hạ Mỹ Kỳ từ nãy giờ bị Vương Khải rượt chạy hết một vòng, không hiểu là làm cách nào lại chạy về đống hỗn độn bên đây. Thông qua khe nứt liền thấy bóng lưng Y Ngọc phía bên kia, giơ súng lên bằng một cái.
“Y Ngọc, coi chừng!”_ Quỳnh Như hét lên, tay đỡ một kiếm của Y Thanh.
Tuấn Khải giật mình bởi câu nói của Như Nhi, quay người trở lại thì thấy một nòng súng từ khe nứt hiện ra liền đưa thân người ra che chắn cho Y Ngọc và Thiên Tỉ, đồng thời một phát đẩy họ đi. Sau tiếng súng nổ, lòng ngực nhói đau, một làn máu từ tim chảy ra. Tuấn Khải khụy xuống.
“VƯƠNG TUẤN KHẢI!!!”