Y Thanh dự đoán căn bản là không có chỗ để thừa nhận là sai. Một đoàn thợ săn đông nhung nhúc từ trên trời giáng xuống khiến Y Ngọc kinh hãi suýt chút nữa rơi cằm. Rõ ràng dưới chân núi đã kịp thời phủ kín trận pháp và kết giới, ấy vậy mà đám thợ săn lại chẳng gặp bất cứ trở ngại nào, hiện ra ngay trước đây?
“Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ, Quỳnh Như....”_ Y Ngọc gấp rút gọi đồng bọn.
“Làm sao có thể?”_ Quỳnh Như vừa mới lại gần đã bị dọa cho sợ thành một đoàn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, rõ ràng là ban sáng vẫn không có bóng dáng bất cứ một tên thợ săn nào mà?”_ Thiên Tỉ thật sự rất kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng như thế này
“Cậu thật sự là.......”
“Chính Y Thanh bảo tôi về bên đây hỗ trợ....”
“Lạc đề rồi!!”_ Y Ngọc cáu gắt hét lên.
“Đông như thế, bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì?”_ Tuấn Khải thắc mắc nhìn bọn thợ săn khí thế hừng hực
Mục đích của bọn chúng rất đơn giản, chính là diệt sạch Ám Vân và Ma Sát!!!
Na Na, Dii và Mỹ Kỳ nhíu mày nhìn bọn thợ săn bu đông một chỗ, trong lòng lại thầm tính kế tiếp theo. Cạnh đó trên một chiếc giường lộng lẫy, bung rèm lụa mỏng, Boss của bọn họ đang nằm trong đó, hoàn toàn không để ý đến cảnh giương cung bạt kiếm cực kì căng thẳng xung quanh mà ngủ say sưa. Bóng đôi mi dài phủ lên gương mặt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài như tranh vẽ, trên người từ đầu tới chân đều là tiên khí, không giống một thợ săn tràn đầy dã tâm chút nào.
“Ngươi xem, Boss như thế, trà trộn vào đám người đó vậy mà bọn chúng vẫn không nhìn ra, quả thực ngu ngốc đến không tưởng!”_ Na Na mỉm cười
“Cô rốt cuộc là có bị ngốc không? Boss dùng thuật dịch dung, làm sao bọn họ có thể biết?”_ Mỹ Kỳ khinh bỉ nhìn Na Na một cái.
“Cô nói đúng, ta tạm thời không chấp nhất”
“Chấp nhất? Cô có tư cách chấp nhất với tôi hay sao?”
“Cô bây giờ là muốn gây sự?!!”
“Đúng!!”
“Bây giờ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”_ Dii nhíu mày nhìn hai cô gái đang trừng mắt với nhau.
“Để ta”_ Na Na dương dương tự đắc
“Đông Phương Y Ngọc, cô khôn hồn thì hãy cùng với Quỷ vương và Y Thanh giương cờ đầu hàng Darkiin đi, có chống chọi cũng vô ích!”
Âm vọng nhanh chóng được truyền đến bên tai của Y Ngọc. Mặt cô trước sau cũng không thay đổi, chỉ có nắm tay ngày càng thêm siết chặt vũ khí mà thôi.
“Y Ngọc, tình hình bây giờ không ổn sao?”_ Một giọng nói trầm ấm khác xuất hiện từ phía sau cô
“Quỷ vương?”_ Y Ngọc tròn xoe mắt quay lại nhìn.
“Là Ba!!”
“Con xin lỗi, chỉ là nhất thời....”
“Ta đã nói đừng có khách khí như thế mà....”
Quỷ vương nửa cười nửa nghiêm túc, mặt cũng trông khó coi. Ông nhìn quanh bọn thợ săn một lượt, trong lòng biết bọn chúng sở hữu Tinh linh pháp, có thể đi đến tất cả mọi nơi, không còn cách nào ngăn được. Dựa vào số quỷ sai ít ỏi còn ở lại và hơn ba ngàn binh lính trong cung điện, đấu với chúng chẳng khác nào châu chấu đá xe, tuyệt nhiên không có phần thắng. Quỷ vương thân là quốc vương của Ma Sát, tuy rằng mang trọng trách bảo vệ đất nước, nhưng dù sao vẫn có tư tâm. Mạng sống của hơn ba ngàn binh sĩ và cơ nghiệp trăm ngàn năm của Ma Sát? Xin lỗi, ông không muốn đổi nó để lấy tự do cho bản thân. Nhưng lũ thợ săn này trước nay không bao giờ giữ chữ tín, có giao đất nước ra cũng không thể tránh khỏi cuộc tàn sát, cho nên biện pháp duy nhất chính là cố gắng kéo dài thời gian, kéo được tới đâu hay tới đó, đợi khi kì tích xuất hiện.
“Y Thanh bây giờ vẫn còn bên Ám Vân hay sao?”_ Tuấn Khải nhíu mày nhìn Thiên Tỉ, chốc chốc lại nhìn sang đống thợ săn.
“Vẫn còn, bên đó cũng bị tập kích”
“Y Thanh một mình chỉ huy?!!”
Thiên Tỉ gật đầu, mi tâm cũng nhăn lại.
“Như thế, làm sao có thể một mình chống cự?”_ Quỳnh Như kinh hoàng, bên đây như thế này đã không thể có khả năng chống cự, Ám Vân với binh lực như thế làm sao có thể chiến thắng?
“Y Thanh sẽ có cách....”
Tất cả mọi người, ai nấy cũng điều lo lắng cho Ám Vân. Chỉ có điều là họ không biết thật ra Darkiin chỉ tập trung tiêu diệt Ma Sát, bên Ám Vân số thợ săn sớm đã thu hồi không còn một tên. Mỹ Kỳ với hiện thân là một yêu nữ có mái tóc màu xanh biếc không biết từ lúc nào đã ở phía sau trận pháp, thừa dịp mọi người chưa kịp chuẩn bị, một tay xuyên thẳng qua ngực của một quỷ sai thân cận với Quỷ vương, móc quả tim máu chảy ròng ròng của ông ra, mỉm cười thô bỉ nhìn bọn người của Vương Nguyên và Quỷ vương đang kinh ngạc đứng đó. Đôi mắt dài, nhỏ, quyến rũ lại giống như rắn độc, mái tóc dài tung bay trong gió. Không do dự, Mỹ Kỳ há miệng ăn cả quả tim của tên quỷ sai xấu số khi nãy nuốt vào bụng, sau đó thỏa mãn liếm ngón tay dính máu khiến tim mọi người đập dồn dập. Quá ghê tởm.!!!
“Biến đi”
Quỳnh Như trong lòng còn kinh hãi nhưng vẫn cố gắng dùng thuật pháp còn tồn động trong não lúc bấy giờ đánh vào người ả. Ả dễ dàng né tránh công kích của Như Nhi, bất chợt biến mất, ra khỏi trận pháp, trở lại bên cạnh Âu Dương Na Na, cất tiếng cười vừa nũng nịu như trẻ con khóc vừa chanh chua.
“Không có Vương Mẫn Y Thanh trong đám đó.”
“Không phải là cô ta đần đến mức đó chứ?”_ Dii tròn mắt ngạc nhiên.
“Không phải, có lẽ là trên đường đang gặp một chút cản trở thôi”
“Cô....”
“Âu Dương Na Na, khâm phục”
“Quá khen...”
Chúng binh lính thấy người mạnh nhất trong đám quỷ sai bị giết trong chớp mắt thì hỗn loạn, tiếng khóc ai oán đau khổ không ngừng vang lên, lũ lượt kéo nhau chạy trốn. Y Ngọc và Tuấn Khải phải ra sức ngăn cản, trấn an mọi người, vì thế tất cả bọn họ nghe lời đều rút vào trong.
“Vương Nguyên, cậu có thể đánh cây đàn này không?”
“Nó là gì thế?”
“Là của Vương Khải, hình như là một loại đàn....”
“Của Vương Khải á?!”
“ Nghe hắn nói là cổ cầm gì đấy.... cũng không biết nữa, cứ thử đánh xem”
“Được..”
Vương Nguyên trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhìn Y Ngọc rồi ôm lấy cây đàn. Một mình Vương Nguyên ngồi đánh đàn trên đỉnh điện, cố gắng kéo dài thời gian chờ cứu binh đến, mà cứu binh ở đây chính là Y Thanh và Ám Vân. Mấy vạn thợ săn vừa nghe thấy tiếng đàn mê hoặc lòng người của Vương Nguyên, tâm trí ngay lập tức bị khống chế, buông vũ khí thành một đống, thơ thẫn đứng nhìn lên chỗ cậu đánh đàn, mắt không có chút sinh khí. Bọn người Na Na cũng chỉ có thể phong bế thính giác, không dám tiến lên. Nếu tiếp tục bọn chúng chắc chắn sẽ thương vong nghiêm trọng, bèn vội vàng dùng thuật đưa tất cả thợ săn và Darkiin ẩn nấp, chỉ để lại một số ít có pháp lực cao cường, tập trung phong tỏa năm giác quan, ngồi quây lại thành một đám.
“Bên bọn họ làm sao có thể sở hữu cổ cầm được chứ?!”_ Dii khó chịu nhìn lên đỉnh điện, nhác thấy Vương Nguyên ưu tú vô tư ngồi đánh đàn, trong lòng sớm đã nổi lửa
“Không biết, nhưng cây cổ cầm này có thể có sức hủy diệt khủng khiếp như thế này sao?”
“Cổ cầm đó, là khắc tinh của thợ săn chúng ta”
“BOSS?! Như thế thì bọn họ chẳng phải sẽ chiến thắng hay sao?”
“Không cần lo, cổ cầm thực ra là dùng thể trạng của người đánh phát huy sức mạnh, nếu tên đó không có pháp lực cao cường, ta đoán chỉ cần nửa canh giờ”’
Điều Kiin nói, hoàn toàn là có căn cứ. Vương Nguyên sau một thời gian dài đã sắp không cầm cự nổi, kiệt sức gục lên đàn. Để không hao tổn thể trạng quá nhiều cũng như cố gắng khống chế được bọn thợ săn đó, cứ cách một lúc, cậu mới khẽ gảy dây đàn, đàn chỉ có âm chứ không có điệu. Bọn thợ săn pháp lực cao cường thực tế đều lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng dưới tiếng đàn lại chỉ phòng thủ chứ không tấn công được. Thuộc hạ trong lúc khốn cùng như thế, Kiin vẫn không màn thế sự lại khẽ tựa lưng vào giường, thưởng thức tiếng đàn, nghe như mê say. Mặc dù thấy rõ người đánh đàn không phải là người xưa, nhưng hắn ta nhận ra ánh sáng bạc của đàn. Những hình ảnh quá khứ không ngừng hiện lên, ai cũng phong bế năm giác quan, nhưng hắn ta lại để mặc bản thân bị khống chế một nửa lí trí, say mê trong tiếng đàn, không chịu đi ra. Âu Dương Na Na trong lúc dùng toàn bộ tâm lực khống chế năm giác quan liền phát hiện ra Boss đã sớm nửa tỉnh nữa mê, trong lòng kinh ngạc không tưởng. Tiếng đàn như thế, người làm sao có thể không dùng thuật mà lại còn say sưa hưởng thụ như một buổi nhạc? Không phải là sau khi Y Thanh trốn thoát, Boss đã đùng một cái biến thành người khác rồi?!
Bỗng tiếng đàn của Vương Nguyên càng lúc càng chậm, không ra nhịp điệu, sức mạnh không còn có thể khống chế số thợ săn hùng mạnh nữa. Kiin nhận thấy tiếng đàn khác xa so với khi nãy tâm tình liền không vui, đưa tay lên cao búng một cái, vô số đóa hoa màu tím bay lên không trung, xoay tròn hợp thành một đường thẳng, tấn công Vương Nguyên đang kiệt sức. Trước đòn tấn công bất ngờ đó, Vương Nguyên không có cách kháng cự chỉ còn cách đành phải gảy đàn nhanh hơn chống đỡ, nhưng những cánh hoa kia lại mang một mùi hương khó chịu, bản thân lại bám cực dai, khiến người ta mơ màng muốn đổ ập xuống, ngủ một giấc dài ba kiếp.
“Vương Nguyên, Vương Nguyên!!”
Tuấn Khải và Thiên Tỉ kinh hoàng hét lên, bản thân chỉ muốn chạy ra đỡ lấy thân ảnh đã không còn sức lực của Vương Nguyên.
“Không được, hai người không thể ra đó được!!”_ Quỳnh Như mắt tràn lệ cố ngăn cản.
“Tại sao? Em không thấy Vương Nguyên không còn cách kháng cự hay sao?!!”_ Tuấn Khải hét lên, đau khổ nhìn người em mình yêu thương khổ sở ở đỉnh điện.
“Bây giờ không thể ra đó được!!”
“Quỳnh Như, em như thế là sao?!”
“Anh có chắc khi ra đó có thể cứu được Vương Nguyên không? Hay là bản thân dại dột tự đưa ra cho Darkiin mặc sức chém giết!”
“Y Ngọc, Vương Nguyên đối với chúng tôi như người thân trong gia đình, bây giờ hai người còn không cho chúng tôi cứu cậu ấy sao?!”_ Thiên Tỉ thật sự phẫn nộ nhìn Y Ngọc.
“Cây cổ cầm đó.....”
“Cây cổ cầm đó, nó làm sao?!!”
“Đợi một chút nữa, chúng ta bốn người liền đi ra đó cứu Vương Nguyên”
“Tại sao phải đợi một chút nữa?!”
Tuấn Khải vừa dứt câu, Vương Nguyên bên ngoài cũng không thể cầm cự, gục đầu xuống đàn. Những cánh hoa màu tím như được tiếp thêm sức mạnh, lại tập hợp thành một đường thẳng có ý định tấn công.
“VƯƠNG NGUYÊN!!”
“Tuấn Khải, cổ cầm không phải hữu danh vô thực, anh kiên nhẫn đi!”
Y Ngọc cố hết sức dùng cả người ngăn cản lại Tuấn Khải đang kích động muốn chạy ra ngoài.
“Y Ngọc....?”
Thiên Tỉ dùng mâu quang sắc bén cẩn trọng quan sát đường di chuyển của đường thẳng màu tím đó, cho đến khi nó cách Nguyên Nhi chỉ khoảng một dặm, trong lòng càng ngày càng nóng như lửa đốt. Những cánh hoa màu tím dễ dàng tiếp cận Vương Nguyên, vừa định xuyên qua lục phũ ngũ tạng của cậu thì cổ cầm đột nhiên bừng sáng, bao phủ toàn bộ. Chỉ trong chốc lát, những cánh hoa đó như bị thôi miên, quay lại tiêu diệt toàn bộ thợ săn tài giỏi của Darkiin rồi héo úa, tạo thành một lớp thảm màu nâu.
Kiin từ trong lớp rèm lụa mỏng manh như bị một đòn ngay tim, máu đỏ chẳng mấy chốc đã nhuộm kín toàn bộ. Khó khăn di chuyển ra ngoài, căn bản là bọn họ không tài nào dự đoán được cổ cầm sau khi đã hút hết thể trạng của người đánh lại có thể phát huy sức mạnh kinh người như thế, một bước xoay chuyển tình thế, dồn bọn họ vào đường cùng.
“Boss, như thế này là sao?!”
“Ta không.... ta không biết, chúng ta trước mắt hãy rút lui”
“Không còn đường lui!”
“Dii, ngươi nói cái gì?!”
“Y Thanh đã tới nơi, binh đoàn ma cà rồng của bọn họ đã bao vây nơi này rồi!”
Kiin kinh ngạc dùng toàn bộ sức lực cuối cùng chạy ra ngoài, quả thật dưới căn cứ của bọn họ bây giờ là ma cà rồng vũ khí cầm chắc vây quanh.
“Chết tiệt”_ Kiin tức giận đấm một đấm vào cột, sức lực lại hao thêm một phần, khóe miệng máu tươi lại tiếp tục chảy ra.
“Boss!!!”_ Mỹ Kỳ và Na Na kinh hãi chạy lại bên cạnh đỡ thân chủ của mình, dìu đến giường.
“Kế hoạch mà ta khổ công lập ra như thế, không thể nào thua được”
Kiin dùng mâu quang sắc lạnh lướt vài vòng nhìn bố trận thông qua quả cầu thủy tinh, ánh mắt lóe lóe. Kế hoạch của anh, không thể để cho bọn họ có thể dễ dàng phá hỏng như thế.