Chúng nó vẫn ngồi một đống thù lù ngay tại chỗ, dường như là không có ý định muốn rời khỏi hay cử động, chúng gần như đã bị hóa đá hòa toàn, thân thể cứng như xi măng đúa thành, toàn bộ hệ thần kinh cũng rủ nhau đình chỉ hoạt động. Bây giờ trong phòng cũng đã có bảy cái tượng xinh xắn.
“Thiên Tỉ, chúng ta phải làm gì tiếp theo?”_Tuấn Khải ngồi ngay ngắn ở chỗ nấp của mình, lí nhí hỏi.
“Em không biết, để em suy nghĩ”
“Cậu khôn hồn thì suy nghĩ nhanh lên đi”_Y Ngọc ngồi đó lèm bèm nhìn Thiên Thiên.
“Cậu im lặng tí đi, không lo suy nghĩ mà hối tôi à??”_Thiên Thiên quay lại nhăn nhó.
“Không được chắc? Tôi nghe nói là cậu có bộ óc khá thông minh mà?”.
“Bộ có não thông minh thì phải nghĩ ra cách liền à??”.
“Thế chứ cậu tự thừa nhận mình ngu à??”_Y Ngọc nhếch môi.
“Cậu mới vừa nói gì đó?? Hả?”
“Hai đứa, im lặng cho anh nhờ!!”_Tuấn Khải nhăn mặt vì cái cuộc cãi nhau của chúng nó.
“Không im đó, anh làm gì được tôi hả??”_Y Ngọc cứng đầu quay lại.
“Em…..tôi…..tôi sẽ tìm cách trị em!!”
Trước lời cảnh báo đó, sắc mặt của Y Ngọc ngày càng trở nên xanh xao. Cô hết chuyện để làm rối nên mới đi gây sự với Hội phó hội học sinh của trường, phen này thì chết chắc rồi!!.
Vương Nguyên và Chí Hoành ngồi một cục thù lù ra đó, giương mắt ếch ra nhìn cánh cửa trước mặt, cầu mong là đừng có bất cứ thứ gì đáng ghê rợn xuất hiện nữa, nếu không thì họ không biết bản thân mình sẽ đi về nơi đâu. Chuyện này thật quá đáng sợ, chỉ có duy nhất lần này, nếu không khám phá ra thì họ cũng không dám bén mảng đến trường lần thứ hai vào buổi tối một lần nào nữa, trừ phi cái truyền thuyết đó được chứng minh là giả!! Nhưng giả thế nào được khi cả bảy người điều nhìn thấy cơ chứ??
“Như Bình, Ngọc Nhi không sao chứ?”_ Tiểu Như ân cần hỏi cô bạn của mình.
“….”_Như Bình lặng lẽ lắc đầu, tay vẫn còn ôm chặt cái thân hình bé bỏng của đứa em gái mình.
“Cậu đừng siết em ấy quá, những mảnh kiếng sẽ lún sâu hơn đấy!!”_Y Ngọc quan tâm.
“Ừ”_ Bình Nhi nhẹ nhàng thả lỏng tay ra nhưng xem ra cô vẫn còn luyến tiếc.
“Mà nè, em ấy làm gì ở đây thế nhỉ??”_Tuấn Khải ngó nghiêng.
“Chắc em ấy có việc đến đây, có lẽ là quên đồ!!”_Như Bình khẳng định chắc nịch.
“Quên đồ??? Quên đồ thì chui đâu vô lớp chín cơ chứ??”.
Sau câu nói của Thiên Tỉ, cả bọn liền bị nhấn chìm trong nồi canh bí thơm ngon!.
“Ai mà biết!”_Chí Hoành nhún vai.
“Cái gì….”.
Câu nói của Tiểu Nguyên chưa kịp kết thúc, chỉ mới nói được chủ ngữ thì đã tắt lịm. Thực sự là cậu không còn cử động được cơ miệng của mình để nói thêm bất cứ điều gì nữa rồi. Cậu đã nhìn thấy nó, và có lẽ tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy nó. Là vật thể khi nãy, vẫn luồng ám khí bốc mùi hôi nồng nặc tỏa ra xung quanh, vẫn cái màu sắc u ám đó nhưng lúc này, nó đã có một hình thù nhất định. Là một mỹ nữ với mái tóc bạch kim dài chấm đất, nhuốm đầy máu tanh, có những giọt chưa đông còn nhỏ lỏn tỏn xuống nền nhà tạo nên một thứ vọng âm kinh hãi. Khuôn mặt cô ta, có thể nhìn ra một khuôn mặt xinh đẹp với nét khả ái, ánh mắt tinh anh màu hổ phách, đôi đồng tử to, hàng lông mi đen dài cong vút, đôi môi mềm mại mỉm cười thuần khiết. Nhưng nó không phải là toàn vẹn, đôi mắt xinh đẹp đó đã bị dập nát một bên, máu từ khóe mắt chảy ra rất nhiều, hàng lông mi bị máu bám cứng khiến chúng chĩa thẳng ra phía trước. Đôi môi ấy, đôi môi mỏng màu cherry ấy bị rách toạt ra hai bên máu, những vết nứt chảy dài khiến cho nó trở nên dị hợm. Nhưng có một điều khiến cậu bớt sợ hãy hơn, là nó chỉ đứng bên ngoài lớp học.
“Cái thứ đó là cái gì thế??”_Quỳnh Như e sợ hỏi Y Ngọc.
“Làm sao tớ biết được chứ??”.
“Có thể là…..cái thứ khi nãy!!”_Như Bình nói lí nhí trong cổ họng.
“Éc, ghê chết đi được ấy. Kinh khủng thật!!”_Như Nhi rùng người.
“Thì ai mà chẳng ghê, im lặng tí đi!!”.
Thiên Tỉ nhác thấy cái vật đó, liền từ tốn lăn lại chỗ sáu người kia. Y Ngọc không nói gì thêm, cả người cô đang dần co rút lại tựa như sắp biến mất hoàn toàn, bàn tay của cô nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Quỳnh Như, mồ hôi của hai đứa tuôn ra không ngừng, ướt dẫm cả lòng bàn tay khiến nó trở nên trơn trượt. Như Bình nhíu mày nhìn về phía cái cửa, cô đã nhình thấy và cô bắt đầu hành trình tìm kiếm một nơi nào đó an toàn để Ngọc Nhi có thể an toàn, còn cô thì cô có thể tự lo liệu, cùng lắm là chết. Tuấn Khải nắm lấy bàn tay của Vương Nguyên và Chí Hoành, anh khẽ siết nhẹ như thể trấn an hai đứa em thân yêu của mình, nhưng chúng nó biết là trong lòng anh thực sự còn ngổn ngang hơn cả chúng, chúng chỉ biết tuân theo, không biết thêm gì nữa.
“Cái thứ đó, quay trở lại rồi chăng??”_Thiên Tỉ quay sang hỏi Tuấn Khải.
“Anh không chắc chắn, nhưng có lẽ là thế!!”.
“Thiên Tỉ….”_Chí Hoành sợ hãy, rúc vào người Thiên Thiên.
Thiên Thiên không có bất cứ phản ứng nào khi Hoành Nhi rúc vào người mình, cậu chỉ lặng lẽ vuốt ve tấm lưng với cái áo sơ mi trắng đã ướt nhẹp của hắn, miệng nhếch lên một nụ cười dễ thương nhất.
“Hôm nay là cái ngày quái gì mà toàn gặp thứ khủng khiếp”_Tuấn Khải cảm thán một câu xanh rờn.
“Là cái ngày mà chúng ta dại dột chui đầu vào đây đó!!”_Quỳnh Như chán nản nhìn Lão Vương.
“Ừm….trước tiên là phải để Ngọc Nhi ở nơi nào đó, chúng ta không thể đảm bảo an toàn cho em ấy!!”_Y Ngọc nhìn cái thân hình bé nhỏ trong vòng tay cả Như Bình với ánh mắt quan tâm.
“Chắc là phải thế”_Như Như gật đầu tán thành.
“Tớ là người…..”_Như Bình chưa nói hết cậu đã nhìn thấy cái gật đầu của bọn chúng.
“Chỉ có mình cậu thôi!!”.
“Okay, nhưng Chí Hoành này, ôm Thiên Tỉ thế có sướng không??”.
“Dĩ nhiên là….không!!”.
“Thế thì tránh xa tôi ra đi!!”_Thiên Tỉ phát cáu.
“Thôi mà….”_Chí Hoành làm mặt cún con với Thiên Thiên.
“Thôi nào, Như Bình, em làm nhanh đi!”_Tuấn Khải chỉ tay vào một góc có lẽ là an toàn.
Khi Bình Nhi vừa hoàn tất việc “cất giấu” Ngọc Nhi cũng là lúc toàn bộ đèn của phòng vụt tắt hết, không còn bất cứ một màu sắc nào khác màu đen. Nhưng ngay sau đó, ánh đèn lại quay trở lại. Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong vòng từ một đến hai giây.
Rầm!!!!
Một âm thanh mạnh mẽ vang ra từ cánh cửa lớp học làm tim của cả bọn trong đây đột nhiên trở nên đập mạnh mẽ. Cả bảy người cừng nhau quay phắt lại nơi phát ra một cái loại âm thanh có thể làm rách màng nhĩ người nghe vì cái tần suất của nó, thực sự quá cao!!
“Đau tai quá!!”_Vương Nguyên xoa xoa cái tai của mình.
“Được rồi, im lặng đi!!”.
“Tại….”.
“Im lặng!!”_Như Bình lấy tay bịt miệng cậu lại.
Nguyên Nhi ú ớ gì đó rất nhiều lần nhưng cậu lại nói với chính bản thân mình bằng một âm vực rất nhỏ. Cánh cửa đáng nguyền rủa đó, bị một thứ gì đó chém toạt xuống làm nó nứt ra làm đôi, một bên cánh cửa ngã vào trong phòng, một bên ngã ra ngoài. Từ chỗ cánh cửa ngã đó, cậu có thể nhìn thấy được một đôi chân thanh tú của ai đó, một đôi chân gầy gò màu đen tuyền, tiệp màu với bầu trời, nhưng nhờ ánh đèn hiu quạnh từ bên dãy A, cậu có thể nhìn ra được là đôi chân đó là của một thiếu nữ, một thiếu nữ ốm yếu…và không loại trừ khả năng là cái thứ khi nãy mà cậu nhìn thấy ngoài cửa. Một giọt máu nhẹ nhàng đáp xuống sàn nhà lạnh đen như nước đá. Xung quanh thực rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng vỡ của giọt máu đó khi rơi xuống, một âm thanh khô khốc, lạnh lẽo đến rùng rợn người.
Rắc~
Một tiếng vỡ vang lên làm chúng nó chìm vào im lặng. Cái vật thể đó lại bắt đầu di chuyển về phía trước, nó bước ngang qua cái cánh cửa bị gãy phân nửa đó làm cho cánh cửa bị nát bấy, một sức mạnh phi thường. Nó bước từng bước lên sàn nhà đầy miểng và mảnh kính vỡ, nó đi nhẹ nhàng như lông hồng, không có gì tỏ ra là quá khổ sở khi đôi bàn chân trần trụi gầy gò ấy bước từng bước trên đống đồ nhọn hoắc như thế. Mà vật thể đó không biết đau là phải, chính “nó” cũng biết là bản thân của mình đâu thể có những đặc điểm của loài người, “nó” là một loại khác, “nó” chính là một loại mà con người luôn căm sợ mà tìm cách xua đuổi, tiêu diệt. Cái vật thể đó bước đi lượn qua lượn lại hết tất cả các ngỏ ngách trong phòng học, nhưng nó lại bỏ sót một địa điểm, là nơi ẩn nấp của bọn chúng. Thứ đó vừa định quay chân ra thì có một điều, khiến chính bản thân cảm thấy hứng thú. Con ma nữ đó đang bước từng bước nặng nề âm vực lạnh lẽo, chậm rãi ngắt quãng, tiếng vọng từ xa vang lại làm cho không khí đặc quánh lại như một cục máu đông. Mồ hôi Khải Ca chảy rất nhiều trên vừng trán, mắt anh hiện lên tia kinh hãi nhưng rất kiên cường nhìn cái vật thể đó, tay anh nắm chặt tay của những đứa phía sau. Ánh đèn phòng lại một lần nữa bật mở, sáng trưng lên mặt dù nó đã bị vỡ. Một loại phép thuật huyền bí.
“Chúng ta chết chắc rồi!!”_Y Ngọc và Vương Nguyên run như cầy sấy.
“Chết cái gì cơ chứ? Im lặng nào!!”.
Một mái tóc trắng bay bồng bềnh xộc vào lớp học, mái tóc đó, với cơ thể của chủ nhân có khả năng di chuyển tương đương với tốc độ ánh sáng đang bay vào lớp học, đứng đối mặt với con ma nữ đó.
“Y Thanh!!”_Quỳnh Như kinh ngạc.
“Cái gì cơ??”_Vương Nguyên ngơ ngác hỏi.
“Là Y Thanh đó!!”.
“Há???”.
“Lưu Chí Hoành, là Y Thanh, Vương Mẫn Y Thanh!!”.
“Cậu ta sao lại có mặt ở đây được chứ??”_Như Bình thắc mắc, cô quay sang nhìn mọi người nhưng chỉ nhận được cái nhún vai.
Bây giờ Y Thanh đang đứng trước mặt của con ma nữ đó. Mắt chạm trán mắt, một bên là đôi đồng tử màu xám khói huyền bí mang màu sắc lạnh lùng như băng, một bên là một đôi mắt bị nát hết nửa bên nhuộm toàn màu máu tanh. Một bên là khuôn mặt nhuộm đầy máu từ đỉnh đầu, từ trong mái tóc óng dài bị đánh rối một cách thảm thương, bên còn lại là một khuôn mặt không còn một chút gì gọi là sinh khí. Một bên là đôi môi trắng bệch với hàm răng sắc nhọn, bên còn lại là một đôi môi bị rách. Cô mỉm cười ma mị nhìn cái vật thể khốn khiếp trước mặt, nó cũng có cảm giác sợ hãi, nhưng để vạch trần được cái con người cả gan tác oai tác oái ngay chốn này, dám chia cắt bạn cô và cô khiến chúng nó mỗi người một nơi, dám nhấn chìm mọi người trong nỗi lo sợ. Thật không đáng được tha thứ!!.
“Start….”.
Sau câu nói với chính mình, Y Thanh bắt đầu tấn công cái thứ gì đó ở phía trước. Những cú đánh của cô, không thực sự quá chuẩn xác nhưng cũng đủ làm cho đối phương bị hao hụt sinh khí sau mội lần cô dốc hết toàn bộ sức mạnh của cơ thể vào từng đòn. Cô biết chắc đó là con người, vì cô cảm nận được sự ngầm phản kháng trong từng cú né tránh và nhưng lần cô đá trúng cơ thể của người đó….Trận chiến của Y Thanh và cô ta diễn ra khá nhanh chóng, cũng biết được là ai thắng nhưng cô hận chưa thể nhìn thấy được khuôn mặt của cái con người giả tạo kia, cô chỉ biết được sau khi dính tuyệt chiêu mà cô mới vừa lĩnh giáo ngày hôm qua trong câu lạc bộ Karate của trường thì cô ta đã nhanh chóng rút lui, cái bóng ấy biến mất sau dạy phòng học đen tối.
“Y Thanh!!”_Y Ngọc bay ra ôm chầm lấy Tiểu Thanh, cô vừa ôm vừa dụi dụi mặt vào vai cô bạn.
“Y Thanh, cậu đây rồi!!”_ Như Bình mỉm cười.
Cô không nói gì thêm nữa, chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng vuốt lưng cho Y Ngọc rồi nhìn hết những người xung quanh, đến khi nhìn thấy ánh nhìn khăm phục của Vương Nguyên thì tự dưng người cô nóng rang, nụ cười của cậu, ánh mắt của cậu thực sự rất dễ khiến cho cô động lòng, rất thuần khiết, tự nhiên như trẻ con nhưng lại tràn đầy tình cảm như một người từng trải. Cô đưa tay gãy gãy đầu, làm cho mái tóc bạch kim kia bị rối tung lên. Tiểu Thanh liếc sang qua chỗ của Quỳnh Như, cảm nhận được cái nhìn cháy da cháy thịt của cô thì cảm thấy là lạ, thực sự là mình có làm gì tổn hại đến cô đâu??? Còn chỗ của Như Bình, hình như bạn ấy đang ôm một ai đó…là một thân hình nhỏ nhắn!!
“À, đó là Đông Phương Ngọc, hoa khôi của khối sáu đồng thời cũng là đứa em gái mà Bình Nhi yêu thương nhất ấy!!”_Chí Hoành vuốt vuốt tóc.
“Là mỹ nữ nữa!!”_Vương Nguyên nhắc khéo.
“Ờ….là mỹ nữ nữa”_Chí Hoành nhai thêm một câu rồi ủy khuất hất mặt đi chỗ khác.
Cô gật đầu, nhưng thực sự là cô cảm thấy cô ta có cái gì đó rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi ấy!! Cô muốn tìm thêm một tí nữa thông tin từ bộ não vốn đã không thông minh của cô, nhưng nó cảm thấy khá đau đầu khi cố tập trung vào việc đó nên nó gạt phắt suy nghĩ của mình qua một bên. Cô kéo tay của Y Ngọc và Quỳnh Như ra khỏi cửa lớp, kéo một cách không thương tiếc khiến cho hai cô nàng kia la oai oái.
……
“Y Thanh nè, lúc nãy cậu ở đâu vậy??”.
“Ở đó!!”_ Cô không buồn nhìn Nguyên Nguyên một cái.
“Nhưng ở đó là chỗ nào chứ???”_Chí Hoành đi bên cạnh Nhị Nguyên phụ họa thêm.
“Không biết”
“Mà nè, cậu làm sao đánh được nó??”_Thiên Tỉ chọt miệng vào.
“Thì đánh!!”_ Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Đánh kiểu gì thế??”_Chí Hoành nhắn nhít ôm lấy cánh tay của Thiên Tỉ.
“Kiểu người”
“Ya~ không trả lời nhiều hơn được à??”_Vương Nguyên nhảy dựng lên.
“Không!!”
Cô đưa ánh mắt khó chịu nhìn hai con sóc chuột nhăng nhít đó, khẽ nói một câu khiến cho cô thực sự muốn tẩu hỏa ngay tức khắc. Cô có muốn nói cũng không thể nói gì được, bởi vì trong quá trình cô bị bắt đi và lúc cô vào được cái lớp B ấy thì nó hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ thứ gì tồn tại trong não cô, cứ như là cô mới vừa bị tẩy não. Cô cảm thấy rất rất khó chịu khi đầu óc trống như thế, nhưng cô không thể làm gì được nữa, với lại cô hình như đã bị mất một vài chuyện gì đó trong quá khứ, cô hoàn toàn không nhớ ra!!
“ chảy máu nè, thực không cảm nhận được hở???”_Quỳnh Như xoay xoay cánh tay Tiểu Thanh.
“Đúng đó, tay cậu chảy máu khá nhiều rồi này!!”_Y Ngọc hốt hoảng.
Cô ngớ người ra, cô bị thương?! Cô đâu có cảm nhận được cái gì đâu, ngay cả khi bàn tay mình bị bám đầy máu như thế này, bị những mảnh kiếng nhỏ nhắn đâm sâu vào thịt thì cô cũng không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào cả. Cô bị mất cảm giác rồi hả???
“Chảy máu nhiều như thế, không cảm giác à??”_Tuấn Khải nhíu mày nhìn cô.
“Cậu ta không phải người bình thường!!”_Thiên Tỉ vừa bấm điện thoại vừa buộc miệng.
“Giống cậu”_ Cô nhếch môi phang lại cho Thiên Tỉ một câu.
“Cậu….”.
“Haha, Thiên Tỉ!!”_Vương Nguyên ôm bụng cười.
“Mà nè, Hoa khôi khối sáu có sao không??”_Quỳnh Như bám theo Bình Nhi.
“Không sao, nhưng tớ thắc mắc là tại sao em ấy lại bí dính thứ gì đó ở trên mặt ấy, rõ là lúc nãy đâu có đâu!! Kì lạ thật đấy”.
“Ai mà biết!”_Y Ngọc nhún vai.
Cho đến bây giờ thì Y Ngọc mới thực sự nhìn thấy được cái cô gái đó, nói là bản sao của cô thì cũng hơi quá nhưng quả là cô gái đó có rất nhiều nét giống cô, từ mái tóc đến đôi mắt, cả đến phong thái. Cô không thể hình dung được gì nữa, có lẽ là chuyện người giống người mà thôi.
“Mấy đứa, về nào!!”_Tuấn Khải mỉm cười vẫy tay với chúng nó.
“Về…về….”.
“Im lặng giùm tôi một cái”_Thiên Thiên liếc xéo Chí Hoành.
“Không~~”.
“Bye~”_Quỳnh Như thân thiện mỉm cười, vẫy tay đáp trả.
Bây giờ thì tám người bọn họ, thêm cả Ngọc Nhi nữa là chín người chia làm hai ngã mà đi. Một bên bao gồm Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành, Đào Như Bình cùng cô công chúa nhỏ nhắn Đông Phương Ngọc đang yên giấc trên vai của Tuấn Khải, họ dang trên đường về kí túc xá của công ti. Còn bọn nó thì lầm lũi quay trở về hướng ngược lại, chúng nó đi về nhà.
“Các cậu ở đâu vậy??”.
“Tớ ở nhà trọ số…..”_Như Như mỉm cười trả lời.
“Còn cậu??”_Y Ngọc đánh ánh mắt tò mò của mình sang chỗ của Y Thanh.
Cô chỉ về căn nhà trọ phía trước mặt của bọn họ.
“Nè, các cậu điều ở nhà trọ đấy!!!”_Y Ngọc cười toe toét.
“Thì có liên quan gì???”.
“Sao lại không? Như Nhi à, chuyển vào ở chung một chỗ đỡ tốn tiền thuê hơn!!”
“Mai tớ dọn lại đó. Chỗ của ai bây giờ??”_Như Như xoa xoa cằm.
“Chỗ của tớ, tớ ở với mẹ, mẹ tớ rất dễ!!”.
“Okay~”.
“Sáng mai dọn vào hả??”.
“Không biết nữa, tùy các cậu thôi!”.
“Ừm…..tối rồi, bye bye~”.
Sau câu nói kết thúc cuộc trò chuyện đó, ai về nhà nấy. Nhưng không có ai để ý rằng đang có sự chuyển biến thể trạng ngầm trong cơ thể của cô, bây giờ làn da của cô trở nên tái nhợt, trắng bệch và lạnh lẽo như một tản băng, đôi môi nhạt thường ngày đột nhiên chuyển dần sang màu đỏ của máu mái tóc bạch kim có thêm vài sợi đỏ nhỏ nhắn len lỏi vào đó tựa như tóc nhuộm, ánh mắt xám khói hiện lên vài tia đỏ trong đôi đồng tử mơ hồ tựa mặt biển không có sức sống bị nhấn chìm bởi sức nóng và màu sắc nổi bậc của nham thạch và điều đặc biệt hơn thế là hàm răng của cô, có hai cái răng đang dần trở nên nhọn hoắc….
“ Đau…”_Cô khẽ ôm lấy đầu và tiếp tục bước đi.
[Thế giới này vốn phức tạp như thế, biết bao nhiêu điều muốn nói nhưng không biết diễn đạt thành lời, phải làm sao để truyền đạt hết tình cảm của tôi đến em nhưng lại không làm em bị tổn thương?]