Buổi chiều ngày hôm ấy.
Tại một phòng trọ nhỏ nằm trên quốc lộ Trùng Khánh.
Samy vẫn còn ngồi ung dung trong phòng trọ mà nhai snack, một tiếng động kinh khủng làm cho toàn bộ thức ăn trong túi bánh theo quán tính mà bay hết ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của cô. Sự thật là cô đang đứng trước cánh cửa phòng, cơ thể còn mặt một chiếc tạp dể màu hồng phấn, đầu tóc khá rối và đặc biệt là khuôn mặt bám toàn mồ hôi.
“Y Ngọc??”_Như Nhi tròn xoe mắt nhìn cô.
“Vâng??”_ Cô ngơ ngác nhìn lại Như Như.
“Cậu làm gì ở đây?? Cái tạp dề???”_Như Nhi bò từ trên ghế bò xuống, lếch từ từ lại chỗ Ngọc Nhi và quay cô vòng vòng như một sinh vật lạ.
“Tớ đang làm một ít bánh, chợt nhớ đến bọn cậu liền đi ngay qua đây nên chưa kịp thay”.
Cô vừa nói vừa quơ quơ tay về phía trước, tay quệt lấy một tí kem trên cái tạp dề rồi nhanh chóng tiến lại gần cô bạn của mình.
“Thật kinh khủng!!”
“Có gì đâu!!”_Cô nhăn nhăn.
“Okay, vào phòng đi, tớ đi chuẩn bị ít đồ”.
“Cậu dọn sang nhà tớ luôn nhé? Đã hứa rồi!!”_Y Ngọc nằm lăn lộn trên giường mà nói với cô bạn.
“Hôm nay á?? Nhanh quá hay không? Tớ còn chưa có nói với bà chủ!”.
“Không, tớ nói rồi. Nhanh đi”.
“Okay, đợi tớ một chút!!”.
[….]
Nhà trọ số đường Trùng Khánh.
Andry nằm ngủ ngay ngắn trên giường.
Một căn phòng với những màu chủ đạo toàn là màu hắc ám: gra giường màu chocolate, giường màu gỗ đen, gối toàn là những cục chocolate hấp dẫn, bàn học cũng màu đen…. Và hiện giờ, bản thân của Anhdry cũng đang mặc một bộ quần áo màu đen, nếu thật sự màu tóc của Y Thanh không phải màu trắng mà là màu đen như nó thì thực sự là giống với cái cảnh người phòng chung một màu. Nhìn tổng thể, người ta cứ có cảm giác là đi lọt vào một căn cứ nào đó của trùm mafia, thật u ám khiến cho con người lạnh lẽo.
Y Ngọc bước vào căn phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, đôi môi mỏng không chịu được mà lại bị kéo xuống thành một đường thẳng, hai con mắt tinh ảnh mở to ra như cố quan sát mọi vật trước mặt.
Quỳnh Như thản nhiên bước vào sau cô, rồi cũng chìm vào trong suy nghĩ giống như cô. Thế là trước cửa phòng của nhà trọ, có hai bức tượng tạc của mỹ nhân phơi ra đó.
“Y Thanh….??”.
Cô gái màu đen vẫn nằm im trên giường, không có động tĩnh.
“Y Thanh à???”_Cô kêu trong im lặng, tiếng nói mơ hồ như tiếng muỗi vo ve.
Cô gái đó, khẽ cựa mình một chút rồi lại đâu vào đấy.
“Y Thanh!!”_Quỳnh Như gầm lên.
Cô gái đó, mở bừng mắt nhìn bọn nó, chớp chớp mấy cái, mỉm cười rồi lại nhắm mắt và tiếp tục công việc ngủ yêu thích của mình.
Cả Y Ngọc và Quỳnh Như đều chưng hửng trước cái hành động khó thấy đó của cục băng đó.
“Có lẽ….không dùng biện pháp mạnh không được!!”_Quỳnh Như sắn tay áo và hăm hổ tiến lại gần chỗ Y Thanh.
“Nè…đừng có làm quá tay đó!!”.
“Tùy tình huống a…..”_Như Nhi mỉm cười gian manh nhìn lại cô.
“Sao cũng được, đừng để bản thân cậu bị cậu ấy hất bay ra khỏi cửa sổ”_Cô chém cho Như Nhi một câu.
“Cậu nói quái gở gì thế hả???”
“Không biết, Y Thanh sẽ quăng người ta ra ngoài cửa sổ khi người đó phá hỏng giấc ngủ của cậu ấy”
“Điều này là sự thật chứ??”
“Thật, tớ không có khiếu đùa trong chuyện này!”
Tiểu Như không nói gì, chỉ lại lấy một cái gối mà Y Thanh đang ôm. Khư khư đi lại gần cửa sổ..
“Y Thanh, gối bay qua cửa sổ!!”.
Tức thì, có một cái bóng xẹt nang qua người của Quỳnh Như, đoạt phăng đi chiếc gối trên tay của cô và nhéo cho cô một cái đau điếng trên má..
“Chừa nhé!!!”_Y Thanh nhe răng tinh nghịch nhìn Như Nhi, nở một nụ cười vui vẻ.
“Đau chết người a~~”_Như Như vừa nói vừa lấy tay xoa xoa má, làm ra vẻ đau đớn.
“Bỏ tật, haha….”_Y Thanh cười lớn, ôm cái gối ngồi phịch lên giường.
“Câu chơi mạnh tay quá đó, Y Thanh à!!”_Như Như nhăn nhăn nhìn Y Thanh, ánh mắt ủy khuất đầy thù hận.
“Okay, tỉnh là tốt rồi!!”_Ngọc Nhi mỉm cười lại gần chỗ bọn họ.
“Làm gì??”_Y Thanh nhảy phốc lên giường, tay vẫn còn ôm cái gối.
“Đến viếng thăm nhà cậu!! Sẵn tiện dọn đồ hộ cậu!!”_Quỳnh Như vừa xoa xoa cái má đáng thương của mình vừa bước nhẹ nhẹ lại chỗ họ.
“Chi???”_Y Thanh quay sang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
“Qua nhà tớ ở, không nhớ à??”
“Không”
“Aishh, chuẩn bị đồ nhanh đi, chuyển qua nhà tớ ở”
“Hở????”
“Năm phút cho cậu, không ấy là tớ phá nát căn phòng này!!”_Ngọc Nhi điên tiết lên, toan nhảy lại mà bóp cổ Y Y
“Chờ”_Y Thanh nghiêng người một cái làm cho cô bay nguyên con dài thòng ra giường mà úp mặt xuống.
“Nhanh nhé, dọn hết luôn đấy. Bọn tớ có kêu xe ở ngoài rồi!!”_Quỳnh Như mỉm cười.
“Kêu hồi nào vậy??”_Y Ngọc bò bò lại chỗ của Như Nhi.
“Khi nãy, nhiều quá xách không hết đâu!!”.
“Ai trả tiền….”.
“Cả ba….”
Sau câu nói của Quỳnh Như, cô đau khổ moi cái bóp từ lâu đã lép kẹp của mình mà nhăn nhó và thầm khóc cho bản thân, đã nghèo rồi còn phải chịu chi phí cho chúng….thật bất công.
“Tiền ơi là tiền….chị phải xa chúng mày rồi…”
[….]
Bây giờ, cả ba đang ngồi trong căn phòng nhỏ của Y Ngọc. Không khí im lặng bao trùm xung quanh khiến cho mọi vật dường như chìm vào quên lãng của thời gian tầm thường. Chúng nó, mỗi người một cộng việc khác nhau, Y Ngọc ngồi đó hăng hái giải bải tập, Quỳnh Như ngồi đó nhai nhai túi kẹo dẻo vừa mua được, Y Thanh vẫn lăn quay ra ngủ trên một chiếc giường xếp nhỏ màu đen.
Mẹ của cô bước vào, không khỏi bàng hoàng khi thấy ba đứa con gái như thế. Nhưng rồi bà cũng mỉm cười khi thấy được sự ngăn nắp trong khâu bày trí căn phòng của chúng nó, quả thực là một căn phòng chưa thực sự quá to, hôm nay lại có thêm đồ đạc của hai người con gái khác nữa, thế mà chúng nó vẫn bày trí khá là gọn gàng. Đồ đạc của cô vẫn ở vị trí cũ, chỉ là diện tích trưng dụng bị thu nhỏ lại một tí so với trước kia mà thôi. Đồ đạc của Như Nhi, nằm trong một cái tủ màu hường nhỏ nhắn bên cãnh chiếc tủ màu xanh xám của cô, còn của Y Thanh, hình như chỉ có mỗi cái tủ nhỏ xíu nằm trên nóc tủ của cả hai đứa kia.
“Y Ngọc….”_Mẹ của Y Ngọc mỉm cười gọi tên cô với một chất giọng tràn đầy mật ngọt.
“Vâng??”_Cô buông cây viết xuống, chạy lại bên cạnh của mẹ.
“Cả ba đứa ở chung một phòng à??”.
“Vâng….có sao không mẹ? Hay là bất tiện?”_Cô thoáng lo lắng.
“Không, chỉ là nhà chúng ta còn một cái phòng dành cho khách, hay là tách ra đi, cho dễ ở một chút!!”.
“Không sao, chúng con ở chật vẫn được”
“Hay là chúng ta dọn đồ đạc qua bên đó đi!!”_Quỳnh Như không biết từ đâu chạy lại.
“Tùy các con thôi, một tí nữa ra ăn cơm nhé!!”_Bà mỉm cười hiền hậu nhìn cô gái tóc vàng trước mặt.
“Vâng, chúng con cảm ơn!!”_Quỳnh Như mỉm cười vẫy tay với bà.
Bà khẽ quay lưng đi, nụ cười vẫn còn ngự lại trên đôi môi mỏng manh.
“Y Ngọc, chiều nay chúng ta chuyển đồ qua bên đó nhé??”_Như Nhi tinh nghịch bay lại ôm lấy cổ của cô.
“Như vầy cũng được rồi mà….”.
“Không, còn một đống dưới gầm giường kìa!!”.
“….”.
“Sao…???”.
“Okay, tùy các cậu thôi”_Y Ngọc thở hắc ra.
[…]
Trụ sở chính của công ti giải trí hàng đầu Trung Quốc, TF.Ent.
Hành lang sân thượng. Có một mái tóc màu hung đỏ nhẹ nhàng bay trong gió, mỏng manh tựa như một chiếc khăn tay sắp bay khỏi cuộc đời, không vướng phiền muộn mà buông bỏ tất cả để thoát li khỏi cuộc sống. Một đôi môi mỏng manh khẽ nhếch lên khi nhìn xuống phía dưới, nơi có xe cộ tấp nập qua lại, như thể là thực sự bận rộn.
“Con người…có thực sự là nên giả tạo như vậy không???”.
Như Bình vừa nói xong, thực sự cô không kìm được cảm xúc mà để cho những giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp. Đôi môi mỏng cắn cắn nhẹ tạo nên những vệt máu nhỏ, nhuộm đỏ cả một mảng da.
Cửa sân thượng bật mở. Một bóng hình nho nhỏ chạy lại và ôm chầm lấy Như Bình, dụi dụi đầu vào tấm lưng gầy gò của cô.
“Ngọc Nhi….”.
“Vâng???”_Cô gái đó, dịu dàng trả lời.
“Em nói cho chị nghe, thực ra tình yêu có thật trên đời hay không?”_Như Bình đưa ánh mắt đau buồn nhìn về phía trước, mơ hồ tựa như tâm trạng của chính cô.
“Em không tin, nhưng đối với chị thì có lẽ là có thật”_Ngọc Nhi buông tay ra và bắt đầu đứng lại gần hơn với người chị của mình
“Không, chị cũng như những người con gái khác mà thôi…..”_Như Bình cúi gầm mặt xuống và nói trong nghẹn ngào, tâm trạng của cô ngày càng trở nên rối rắm hơn.
“Chị sao vậy???”_Ngọc Nhi lo lắng nhìn Như Bình
“Không sao, chỉ là ban sáng, khi thấy Dii vào thì chị lại có một cảm giác rất lạ. Dii thực sự có một khuôn mặt rất giống với Arin, giọng nói và thái độ cũng hoàn toàn giống nhau, cứ như là một người vậy. Nhìn vào Dii, tim chị đột nhiện rất đau, nó quặng thắt đến mức chị không thở được”
“Chị này…quên anh ta đi”.
“Thực sự chị rất muốn quên đi người con trai ấy, nhưng trái tim chị cứ cứng đầu nên không từ bỏ được hình bóng đó!”.
“Không sao, tìm một đối tượng mới sẽ nhanh chóng quên đi mà thôi”_Ngọc Nhi dựa người nhẹ vào lang cang lạnh toát mà ngước mắt lên nhìn trời với một ánh mắt đăm chiêu.
“Không được, một khi tình cảm đã dành quá nhiều cho một người rồi thì rất khó để dứt ra”.
“Chắc chắn sẽ dứt ra được mà, chỉ cần mình quyết tâm thêm một tí nữa thôi”
“Chị không làm được đâu, hình bóng của người đó đã thực sự chiếm hết chỗ trong trái tim của chị rồi. Hơn nữa, chị còn rất đau, em biết không, là đau đấy. Nỗi đau này như nhắc nhở bản thân chị không được quên cũng như là phải xóa bỏ, chị thật sự rất khó xử”
“Chị, chị sẽ làm được mà!”.
“Chị sẽ cố gắng…”_Như Bình thở dài rồi gục mặt xuống thanh lang cang.
Không khí lại chìm vào tĩnh mịch như trước..
…..
“Thiên Thiên, cậu có thấy hai cô gái kia đâu không?”_Vương Nguyên nhai nhai miếng bánh, vừa nhai vừa nằm lăn lộn trên giường, giương mắt lên nhìn Thiên Tỉ.
“Không”_Thiên Tổng lạnh lùng phang lại cho một câu.
“Cái thái độ gì thế hả???”_Nguyên Nhi bất mãn bật dậy như lò xo, nhăn nhó nhìn xoáy sâu vào Dịch thiếu đang ngồi ngay ngắn nghịch điện thoại.
“Thái độ gì?”
“A……Dịch Thiếu, cứ ngồi nghịch điện thoại đi nhé, không có liên quan gì tới tớ…”_Nguyên Nhi đổ mồ hôi hột nhìn con người băng lãnh phía trước.
“Tốt….”
Nguyên Nhi, mặt nhăn nhăn như khỉ. Cậu không hiểu tên này nghĩ gì mà hôm nay lại biến thành một Dịch thiếu như thế, rõ ràng mấy hôm trước còn là cục Chiên cười nói không ngớt cơ mà? Hay là cãi nhau với Chí Hoành? Không, Hoành Hoành hổm rày rất an phận ở nhà mà ôn tập… Vậy thì còn nguyên nhân nào nữa cơ……nhưng mà, cậu sao lại quan tâm thái quá đến hắn như vậy? Mặc kệ đi, dù sao người ta cũng là Thiên Tổng, còn cậu chỉ là một Nhị Nguyên, cứ an phận đối với mình, sống như thế mới có ý nghĩa….
“Hai đứa, chuẩn bị thu âm ca khúc mới nhé?”_Vương Tuấn Khải bước vào phòng, trên tay còn cầm một xấp giấy, xem ra là bài hát mới.
“Là ca khúc gì thế ạ?”_Vương Nguyên nhảy tót ra khỏi giường, nhanh chóng chạy lại chỗ Đại ca.
“Là ca khúc do anh sáng tác ấy, nhưng chưa tìm được cái tên. Công ty cũng đã duyệt qua rồi, nó là một ca khúc nhỏ trong album sắp tới của chúng ta”.
“Thể loại gì thế ạ?”_Vương Nguyên vừa hỏi vừa bới móc đống giấy tờ trên tay anh.
“Là tình ca”
“Há??? Tình ca cơ à? Phải xem xem Lão Vương của chúng ta sáng tác như thế nào đây…Thiên Tỉ, lại đây một chút được không?”
Thiên Tỉ buông điện thoại xuống, từ từ sải bước đến bên cạnh bọn họ.
Cậu thử ghé mắt vào sắp bài hát đó, đọc thử một vài câu, ngân nga thử giai điệu,….Ánh mắt của Thiên Thiên đột nhiên sáng hẳn lên, một nụ cười hiện ra từ trong đôi đồng tử màu hổ phách tinh anh, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười.
“Đi thu âm….”_ Thiên tỉ vừa nói vừa kéo tay hai người kia ra khỏi phòng
“Thiên Thiên, em có sao không??”
“Không, đi thu âm….”
Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đi tò tò theo Thiên Tỉ với ánh mắt cực kì khó hiểu.
[Mỗi người có một trái tim tự đau cho mình còn chưa chịu được, em lại là một người con gái ngốc nghếch, vì một câu nói của anh mà sẵn sàng đau giùm cho người khác, không phải anh.]