Cậu thắng lại trước một khách sạn kiêm nhà hàng rất lớn và chỉ có giới thượng lưu mới có cửa vào-nhà hàng Fire. Lúc đó cô cũng thức dậy, dụi dụi mắt quay qua cậu thì bắt gặp cậu đang nhìn cô trìu mến.
_Đến rồi à?-cô lơ ngơ hỏi cậu.
_Ừ đến rồi! Xuống thôi!-cậu gật đầu.
_Tóc tớ bù xù cả rồi. Chắc do ngủ!-cô gãi đầu.
_Đừng động vào, để tớ!-cậu tỉ mỉ cầm cái cài có vương miệng sáng bóng búi nhẹ tóc cô và gắn chiếc cài lên. Hai sợi tóc bass thả xuống nhìn rất dịu dàng.-Giờ thì xuống được chưa?
_Nhưng mà....-cô nhìn xuống đôi giày.
_Xuống trước đi đã!-cậu hiểu ý và chạy qua mở cửa cho cô. Trên tay cậu là một chiếc hộp màu đen được gói cẩn thận và có chữ Dope-nhãn hàng nổi tiếng về giày dép. Các đôi giày ở trong đó không bao giờ có đôi thứ hai tồn tại. Có thể gọi là có một không hai.
Cô bước xuống, cậu mở hộp ra là một đôi giày không quá cao, chỉ phân và đính các hạt lấp lánh màu xanh dương hợp với bộ váy. Cậu ân cần cúi xuống tháo đôi giày bata của cô ra vào cẩn thận xỏ đôi chân của cô vào đôi giày cao gót.
_Bây giờ nhìn cậu mới thật hoàn hảo đây này!-cậu đưa ngón tay cái lên ra vẻ hài lòng.
_Tớ bình thường đã rất hoàn hảo rồi nhá!-cô cười đùa.
_ Nhưng bây giờ là hoàn hảo của hoàn hảo luôn ấy chứ! Vào nào!-cậu đưa một tay chống nạnh tỏ vẻ muốn cô khoác tay vào. Cô cũng hiểu ý mà khoác tay cậc. Hai người bước vào trong.
_Tí nữa dù có chuyện gì cũng giữ thật chặc tay tớ nhé?-cậu nói nhỏ.
_Ừm!-cô gật đầu.
Cậu mở cánh cửa màu đỏ ra, những tiếng ồn và tiếng máy chụp hình cứ lách tách chỉa vào cô và cậu:
_Thiếu gia, đây có phải là cô gái mà anh đã che dấu bấy lâu nay không ạ?
_Bạn gái anh đúng không ạ?
_Làm ơn trả lời đi ạ!
_Cô là bạn gái của thiếu gia Nhất đúng không ạ?
Hàng ngàn câu hỏi vang lên, cô và cậu cứ im lặng và tiến vào trong.
_Như vậy là sao?-cô và cậu đã vào trong an toàn cô mới hỏi nhỏ cậu.
_À tớ quên nói cậu, đây là bữa tiệc khiêu vũ cho các thiếu gia và tiểu thư của các tập đoàn hợp tác với Lâm Gia và những người đến đây chỉ dẫn theo người yêu của mình mà tớ lại không có bạn gái! Cậu hiểu rồi mà!-cậu cười cúi xuống nói nhỏ vào lỗ tai cô. Không may hình ảnh thân mật đó lại rơi vào mắt các phóng viên và tách tách. Nó đã được giữ lại làm "kỉ niệm".
_À! Anh Hoàng kìa phải không?-cô nhìn rồi chỉ về phía đối diện.
_Ừ! Kia là bạn gái của anh ấy!-cậu nhìn sang đấy.
_Lê Thanh Trúc Mai phải không? Đại tiểu thư tập đoàn Heaven!-cô thấy người con gái ấy có vẻ quen quen.
_Ừ! Chị ấy rồi sẽ là phu nhân tập đoàn Gia Phong thôi! Họ quen nhau năm và không có tí sơ hở gì để có thể xa nhau đâu!-cậu cười buồn. Phải chi cô gái đứng trước mặt cậu cũng hiểu tình cảm năm trời ròng rã này.
_Oh! Ngưỡng mộ thật!-cô thốt lên.
_Uống gì không?-cậu chuyển chủ đề.
_Nước trái cây!-cô đáp.
_Okay! Đợi tớ một lát!-cậu quay đi.
Một lát sau cậu quay lại với hai cái ly. Cậu đưa cô lý nước trái cây và cậu uống tí rượu.
_Rượu à?-cô gườm nhìn cậu.
_Đây là bữa tiệc! Cho tớ uống tí thôi!-cậu ra vẻ cún con.
_MỌI NGƯỜI HÃY ĐỂ Ý VỀ ĐÂY Ạ!-Tiếng MC chương trình vang lên.
_Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc của tập đoàn Lâm Gia! Mong các vị sẽ có một bữa tối thật vui vẻ bên người mình yêu! Bây giờ nhạc sẽ vang lên, mời mọi người ra sàn.-tiếng MC.
Một đôi nam nữ khá thu hút bước ra đầu tiên, theo cô được biết anh chàng đó là Vương Khải Huy, người thừa kế tập đoàn Lâm Gia và là một người mẫu khá nổi tiếng dù chỉ mới t. Cô gái kia có lẽ là bạn gái của anh ấy. Đẹp đôi quá ấy chứ.
_Ta nhảy nhé?-cậu nắm tay cô kéo ra.
Tiếng nhạc vang lên, những vũ điệu thật sôi nổi. Sau cùng là một đoạn nhạc khá êm dịu, cô vũng chẳng biết khiêu vũ gì nên chỉ bước lên chân của Phong và nhảy theo nhịp chân cậu ấy. Đôi mắt của cậu ấy thu hút đến lạ, nhìn cô rất dịu dàng và như ẩn chứa điều gì trong đó mà không muốn cô biết.
Kết thúc bữa tiệc. Cậu chở cô về nhà.
_Cảm ơn cậu nhé! Ngủ ngon!-cậu nói rồi chạy rẽ vào căn biệt thư cách nhà cô hai căn.
Cô mở cửa vào nhà, mẹ và ba cô nhìn cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là ánh mắt họ nhìn cô có gì đó buồn cười, cô mà quay mặt đi thì họ lại lẫm bẫm cười cười điều gì đó.
_Có gì vậy ạ?-cô chịu hết nỗi quay lại.
_Không...không có gì?-ba mẹ cô nói rồi tìm cách lên phòng nhanh nhất có thể.
Cô thấy thật khó hiểu, uống ngụm nước rồi lên phòng. Ôi cái giường đáng yêu của cô, sao nó lại thu hút đến kì lạ vậy chứ. Nhưng dù sao cô cũng phải tắm đã, mặc chiếc váy này làm cô thật khó chịu. Cô tắm xong và thay bộ đồ Pijama dễ ngủ, chạy thật nhanh về phía giường và làm một giấc đến sáng.
-----------Sáng hôm sau---------------
"Fire...oh eh oh...Fire eh oh eh oh....When I Wake Up In My Room....." đồng hồ báo thức của cô lại reo.
Như thường lệ, cô đi làm vệ sinh cá nhân và thay đồ. Bước ra, hoảng hồn khi thấy mình trong gương, đầu tóc cứng đờ vì hôm qua sử dụng thuốc để uốn tóc. Tóc cô dài nên uốn lượn sóng khá đẹp, mà chỉ bất tiện là bây giờ nó cứng đờ luôn rồi. Cô thề sẽ không bao giờ đụng vào mấy cái thuốc keo gì đó liên quan đến tóc, tóc cô đẹp thế cơ mà. Thấy hận Phong dễ sợ, sao lại làm cô như con gì thế này. Đã vậy thì chơi luôn, đổi gu một bữa xem sao, cô chải gọn gàng cái đầu rồi đeo balo xuống dưới.
Xuống dưới nhà thì chẳng thấy ai, chỉ thấy một mảnh giấy ghi: Mẹ và ba có việc đi công tác ba ngày ở Singapore nên con có gì tự lo nhé! À mà hôm nay là ngày cuối con học ở trường đấy nhé, ngày mai con sẽ học ở The Dream. Bác Phong đã gửi con vào đấy rồi. Đồng phục trên bàn, con lên trường chào mấy bạn đi nhé! Yêu con. Mai con tự đi học! Tặng con món quà dưới gara!
Nhìn qua thì thấy cái hộp, mở ra là ba bộ đồng phục của cái trường The Dream gì đó.
Thật tâm cô chẳng muốn đi chút nào, sao vậy chứ! Cô đang học rất tốt mà.
Cô lấy chiếc Wave của cô chạy đến trường, vừa gửi xe ra thì bắt gặp biết bao ánh mắt nhìn vào cô. Mặt cô dính gì à?
Không quan tâm đi thẳng lên lớp và yên vị tại chỗ ngồi. Chưa yên được bao lâu thì con Trân lớp phó học tập quay xuống hỏi:
_Ê, mày có bạn trai rồi à?
_Làm gì có má!-cô bất ngờ.
_Giấu hoài! Cả thế giới biết rồi con ạ!-con Phụng bàn trên quay xuống.
_Giấu gì chớ? Tao làm gì có, cả thế giới mà biết gì về tao?-cô thật bực mình.
Một tờ báo từ đâu bay đến và "hạ cánh" ngay trước mặt cô. Đập vào mắt cô là dòng chữ Nhị thiếu gia tập đoàn Gia Phong đã ra mắt cô bạn gái của mình và tấm ảnh cô và Phong khoác tay nhau ở bữa tiệc hôm qua.
_Gì thế trời ạ!-cô rú lên.
_Vậy còn chối hả con?-Phụng nói.
_Không, thật ra tao với Kiến Phong là bạn thân từ nhỏ. Vì hôm qua không có bạn gái nên cậu ấy nhờ tao giúp!-cô vội biện minh.
_Oh! Thế là đúng rồi, nó còn kêu là hôm qua có đi nữa kìa bây!-kết quả ngoài suy nghĩ của cô, bọn họ không hiểu ý cô mà lại hiểu ngược lại.
_Ế ế mà còn cái gì à "Thân mật giữa bữa tiệc, hai người họ thật đẹp đôi. Theo thông tin cho biết cô gái ấy là Đại Băng Linh, con gái của vị trưởng phòng quản lí kinh doanh tập đoàn Gia Phong. Hai cô cậu thân với nhau từ nhỏ và bây giờ Nhất Gia Kiến Phong đã chịu thừa nhận ra mắt cô gái là thanh mai trúc mã của mình"!-thằng Thanh đọc cái gì đó từ điện thoại nó.
_Im hết coi! Ngày cuối tao ở đây mà sao tụi bây cũng không để cho tao yên nữa là sao?-cô quát lớn
_Gì???-cả lớp quay lại nhìn nó.
_Hôm nay ngày cuối tao ở đây. Từ mai tao sẽ học ở The Dream, má tao bắt tao qua bên ấy!-cô nói buồn buồn.
_Thấy chưa bây? Qua bển để gần với người yêu đó, dù sao cũng công khai rồi mà!-con Châu đáng ghét chỏ vào. Cái điều khùng điên như vậy mà cả lớp cũng gật gù đồng ý cho được nữa chứ. Thật không hiểu nổi! Tại sao lại tự rước họa vào thân thế này?
Cả buổi học trôi qua thật nặng nề, chỉ vì cả trăm con mắt cứ chỉa vào cô suốt. Muốn độn thổ thật. Ra về, chỉ vài đứa thân nhất lại ôm cô một cái để chia tay thôi còn bao nhiêu là chỉ xa lánh cô một phần vì ghen tị thôi chứ gì đâu!
Về đến nhà, cô chạy lên sân thượng và hét thật to, sau đó ngồi khóc cả buổi trời. Sao cô lại dính vào cái chuyện này chứ, phiền phức chết được!
End Chap