"Em nói em thích anh... rốt cuộc chỉ là giả dối thôi sao?"
Lục Triết Hy mặt tái mét khi nghe câu nói của Hoàng Hiểu Long.
"Không... không phải..."
"Chẳng phải em lại muốn tự sát còn gì?"
"Không phải như anh nghĩ đâu..."
"Vậy tại sao lại ngã cầu thang?"
"Chuyện này..."
"Không nói được phải không? Vậy thì... vĩnh biệt nhé!!!"
Hắn quay đầu bỏ đi.
"Đợi đã..."
Chỉ trong giây lát, hình bóng của hắn đã biến mất. Xung quanh anh chỉ có một màu đen, không có một ai khác ngoài anh. Anh quỳ gục xuống cất tiếng khóc nức nở:"Đừng bỏ em... xin anh... đừng bỏ lại em lại một mình..."
Một lúc sau, không biết từ đâu xuất hiện một đám người xa lạ. Chúng thấy anh thì thú tính đều sôi sục hết lên.
Lục Triết Hy sợ hãi vô cùng, nhưng chưa lết được bước nào thì bị tóm lấy, trực tiếp bị một đám người lột sạch quần áo rồi cường bạo...
Anh như một cái xác không hồn chịu đựng đủ sự giày vò của chúng...
...
Lục Triết Hy giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Khuôn mặt và lưng đều ướt đẫm mồ hôi bởi cơn ác mộng vẫn còn lưu lại rõ ràng.
Đây là bệnh viện.
Anh khẽ chạm tay lên trán. Đầu anh quấn một lớp băng vải do bị ngã cầu thang. Anh muốn cử động cánh tay còn lại nhưng không được, không những không cử động được mà còn rất tê nhức. Thì ra... Hoàng Hiểu Long ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh và gối đầu lên tay anh nằm ngủ...
Lục Triết Hy rất ngạc nhiên và dần chuyển biến thành sợ hãi...
Vài tiếng trước, Lâm Tú Bình thỏa sức dùng roi quất lên cơ thể đơn bạc của anh, hành hạ anh tới khi chán thì nắm tóc lôi anh ra phía cầu thang.
"Nhớ kĩ cho tao, là do mày muốn chạy trốn khỏi đây nên mới ngã cầu thang!"
Anh thấy nụ cười quỷ quyệt của Lâm Tú Bình. Ngay sau đó, hắn nhấc chân đạp vào vai anh. Anh mất đà, cơ thể rơi tự do từ trên tầng xuống. Ngoài anh với Lâm Tú Bình ra thì không có ai trong nhà cả nên phải một lúc sau, khi Viên Thành bước vào nhà thì mới phát hiện anh nằm sấp trong vũng máu...
Cửa phòng được mở ra, Trần Hạo khoác chiếc áo blouse bước vào.
Vẫn khuôn mặt điềm tĩnh và tâm trạng ung dung đó, anh ta nói:"Chưa tới một ngày, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với cậu?"
Lục Triết Hy quay đầu đi, né tránh ánh mắt của anh ta:"Tôi... tôi không cẩn thận nên mới ngã cầu thang..."
"Thật sao?"
Lục Triết Hy cúi đầu không trả lời.
"Nhưng chân cậu chưa thể đi lại đúng không?"
Anh vẫn không trả lời.
Trần Hạo nói tiếp:"Hoàng thiếu khi nghe tin cậu nhập viện thì đã vội vàng từ Pháp bay về đây đấy. Còn tôi thì cũng chẳng hơn gì đâu. Nguyên một đêm hôm qua vừa xuống máy bay thì cũng lao vào phòng cấp cứu chữa trị cho cậu đấy. Hoàng thiếu cũng thức trắng cả đêm."
"Tôi xin lỗi..."
Trầm lặng vài phút, Trần Hạo nói:"Hay là... cậu bị ai đó đẩy xuống cầu thang?"
"Không... không đâu!" Lục Triết Hy phản ứng dữ dội, trong lòng nơm nớp lo sợ.
"Trong lúc tôi cấp cứu cho cậu, trên người cậu có vết roi đánh vào. Tôi nhớ không nhầm thì gần đây Hoàng thiếu đâu có ngược đãi cậu, mà kể cả có ngã cầu thang thì làm gì có vết thương như thế đúng không? Nói thật đi, là kẻ nào đã đẩy cậu xuống!"
Anh muốn nói lắm chứ? Nhưng bây giờ nói ra, như vậy sẽ trực tiếp đẩy cuộc đời Trình Dương Lạc vào bi kịch. Anh thật sự không có cách nào khác nữa...
"Tôi... tôi muốn chạy trốn khỏi Hoàng Hiểu Long... nhưng không cẩn thận..."
Ngay sau đó, sắc mặt Trần Hạo tối đi.
"Điều đó là thật sao?"
Giọng nói trầm lạnh đó khiến anh cảm thấy rét run.
Không biết từ bao giờ, Hoàng Hiểu Long đã tỉnh giấc. Cặp mắt hắn đỏ lừ như muốn giết người. Hắn thô bạo siết chặt cổ tay anh, gằn giọng:"Anh đối xử với em như vậy chưa đủ tốt sao? Sao em còn muốn chạy trốn anh!!! Hả???"
"Không..." Lục Triết Hy mấp máy môi, từ đầu đến cuối chỉ nói được từ đó, anh không thể diễn đạt lời nói của mình...
Chát!
Cái tát dữ dội của hắn vang lên. Mặt anh bị đánh đỏ rực rồi lệch sang một bên.
Trần Hạo lo lắng:"Hoàng thiếu, cậu ta vừa mới..."
"Tôi biết rồi! Anh cứ ra ngoài đi!"
Trần Hạo buộc phải ra ngoài.
Hoàng Hiểu Long lại lên cơn, hắn mất khống chế, trực tiếp siết chặt cổ tay anh đến đọng máu, kéo anh từ trên giường ngã ập xuống sàn nhà...
Anh choáng váng, đau nhức khắp cơ thể. Hắn vẫn không buông tha. Hắn đè anh xuống, một tay ghìm chặt lấy cổ tay của anh đặt lên đỉnh đầu. Lục Triết Hy một chút phản kháng cũng không làm được.
"Hỏi lần nữa..." Giọng nói của hắn ngày càng lạnh nhạt hơn. Điều đó cũng đúng thôi. Hắn thực sự rất lo lắng cho anh. Từ lúc lên máy bay trở về, rồi lúc chờ chực anh cấp cứu, hầu như không lúc nào hắn nghỉ ngơi. Hắn chỉ chợt mắt cách đây mấy tiếng thì mơ hồ tỉnh dậy nghe được câu nói đó của anh...
"Em thực sự là bị ai hãm hại hay là muốn chạy trốn anh?"
"Tôi muốn chạy trốn..."
Chát!
Thêm một cái tát nữa. Đau đớn khiến anh rơi nước mắt.
"Được lắm! Lục Triết Hy, em chán sống rồi!"
Hoàng Hiểu Long dùng sức xé rách bộ quần áo trên người anh rồi đem tính khí đã sớm cứng như sắt của mình đâm vào!
"AAAA...."
Hắn quá thô bạo và tàn nhẫn...
Trước mắt anh hoàn biến thành màu đen, lục phủ ngũ tạng như bị đâm thủng. Hoàng Hiểu Long vẫn đang thâm nhập vào trong, tàn nhẫn tách mở dũng đạo thắt chặt của anh từng chút từng chút, mỗi một động tác nhỏ cũng làm cho anh cảm nhận được rung động của gân xanh dữ tợn trên dương vt, dường như sau một giây nữa sẽ đột nhiên hoàn toàn đâm thủng cả người anh...
Xin lỗi anh... em thực sự không muốn nói lời đó... nên... đừng đối xử với em như vậy?
Khuôn mặt anh đầm đìa nước mắt. Anh dần không chịu được mà phát ra tiếng thở dốc cùng thống khổ rên rỉ.
"Đau quá... Cầu xin anh... dừng lại đi... xin anh, Hiểu Long..."
Lần này hắn mới sực tỉnh táo trở lại. Hắn nhìn anh trong trạng thái bán hôn mê, cả người thì ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn nhìn xuống nơi giao hợp, nơi đó rỉ ra máu tươi...
Cuối cùng hắn cũng buông tha cho anh. Lục Triết Hy vì kiệt sức đã rơi vào hôn mê.
Hoàng Hiểu Long buồn bã vuốt nhẹ mái tóc ướt át của anh khẽ nói:"Dù em không yêu anh cũng không sao? Anh sẽ làm mọi cách để níu em lại..."
...
Ở bên ngoài, Lâm Tú Bình đứng sau cánh cửa rồi bực tức bỏ đi:"Đúng là kĩ nam, chỉ cần dạng chân ra cũng chiếm được tình cảm của Hiểu Long. Tao thề, qua hôm nay mày không sống yên ổn được nữa đâu!"
...