(Mình đang ở….đâu đây?)
(Vì sao lại như bị buộc lên vậy…)
(Đau đầu quá…)
(Chết tiệt… Tiểu Lê em đang ở đâu…Không được, mình phải tỉnh táo lại)
Chuẩn bị một lúc, Đàm Tự Thần mở to mắt, trong đáy mắt vốn bĩnh tĩnh loé vẻ sắc bén.
Y nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang di chuyển rất nhanh.
Là người rừng?
Thổ dân A và thổ dân B đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, sợ tới tay run run, thả tay ra.
“Bịch!”
Đàm tiên sinh vì thế mà lại hôn mê bất tĩnh.
Thổ dân A, “?”
Thổ dân B, “?”
Quả nhiên là ảo giác, vừa rồi sao lại có cảm giác nguy hiểm thế nhỉ….
A và B vừa mới trở về bộ tộc, các thổ dân khác đều bu vào xem.
“Nhìn xinh đẹp quá!!”
“Đồ ngốc, đây gọi là anh tuấn!”
“Trông có vẻ ngon lắm…”
“Hấp đi!”
“Kho tàu mới chuẩn chứ?!”
“Hay là xiên vào đi thui ăn đi!”
Nhóm thổ dân kích động.
Lúc này, tộc trưởng vẻ mặt y buồn từ trong đám người chậm rãi bước ra, “Các vị nhường đường một chút!”
“Các ngươi bắt được y ở đâu?!” Hắn hỏi A với B.
Thổ dân A nghĩ nghĩ, nói, “Y mắc vào bẫy bắt lợn rừng của chúng ta” (Đàm tiên sinh ở đây địa vị chẳng khác chi con nhợn)
B bổ sung, “>