Ở Từ Ninh Cung, Quân Quân đã gặp được tất cả người thân của mình. Minh Châu đem nàng ôm vào lòng, cười nói: “Muội muội thật nhẹ quá a, một chút trọng lượng cũng không có.”
Quân Quân cười hì hì: “Đại tỷ tỷ thật xinh đẹp a.”
“Tiểu công chúa miệng lưỡi ngọt ghê.” Vương thục nghi cười vui vẻ, bất cứ người mẫu thân nào khi nghe nữ nhi của mình được người khác khen xinh đẹp đều vô cùng cao hứng.
“Đến đây, tỷ tỷ giới thiệu cho muội. Ba nam hài bên này theo thứ tự là Đại ca, Nhị ca cùng Tam ca của muội. Bảo bối, muội nói xem trong ba vị ca ca này ai là người đẹp nhất?” Minh Châu ôm Quân Quân đến trước mặt ba đệ đệ, để Quân Quân quan sát kỹ lưỡng.
Đây là một câu hỏi rất khó trả lời, dù nói ai đẹp nhất cũng sẽ đắc tội hai người khác. Quân Quân nhìn kỹ ba người một lượt rồi lại quay đầu nhìn Giang Giác, thanh âm giòn tan trả lời: “Phụ hoàng đẹp nhất.”
Mấy huynh đệ Giang Giác bật cười to thành tiếng, Thái Hậu cùng chúng phi cũng che miệng cười khẽ. Tiểu công chúa này so với Minh Châu năm đó còn muốn quỷ quái lém lỉnh hơn.
“Ân, vậy bảo bảo nói xem Triêu Dương tỷ tỷ của Tứ hoàng thúc đẹp hay là Vô Hạ tỷ tỷ của Ngũ hoàng thúc đẹp?” Minh Châu ôm Quân Quân xoay một vòng, để nàng nhìn rõ hai đường muội lớn hơn nàng vài tuổi.
đường muội: em họ (Triêu Dương là con Giang Minh, Vô Hạ là con Giang Diễm).
Quân Quân nghiêng đầu suy nghĩ, rồi sờ sờ mặt Minh Châu, trả lời thế này: “Đại tỷ tỷ đẹp nhất.”
“Thật đúng là tiểu thông minh.” Minh Châu khẽ dùng trán chạm vào trán Quân Quân một cái, cười đến rạng rỡ. Nếu người muội muội này có thể ở cạnh phụ hoàng thì tốt quá, phụ hoàng chắc hẳn là sẽ cười nhiều hơn. Rất nhiều năm rồi nàng chưa từng thấy phụ hoàng cười tươi như vậy.
Quân Quân thấy mọi người cười thì cười theo, nhưng kỳ thật nàng không hiểu chuyện này có gì buồn cười, bất quá do mọi người cao hứng thì nàng cũng cao hứng. Nàng quay đầu nhìn vị ca ca nhỏ nhất đang cười với nàng, le lưỡi với hắn một cái. Ân, ngoại trừ phụ hoàng thì vị ca ca này là đẹp nhất.
Quân Quân đang nói đến Thái tử Giang Ly, con của Giang Giác và Niên phi ấy.
Bọn hài tử đều cười thật đơn thuần, nhưng tâm tư của người lớn thì lại không giống nhau. Giang Giác ánh mắt ôn nhu dịu dàng đặt trên người Hoa Nam và Quân Quân, cười hài lòng mà cảm động. Giang Minh mỉm cười yếu ớt nhìn Hoa Nam chăm chú, ánh mắt u buồn thấu hiểu. Giang Diễm khóe miệng mang theo nét cười chậm rãi lướt nhìn mọi người, thầm nghĩ cuối cùng một nhà hoàng huynh đã viên mãn.
Tiệc tối được bày ở Từ Ninh Cung, đây là buổi gia yến hoàng cung đầy đủ nhất trong vòng năm năm nay. Giang Giác kéo tiểu nữ nhi đến gần, múc một muỗng nhỏ mật ong đút nàng uống. Quân Quân ngậm vào miệng, lập tức cau mày. Hoa Nam thấy vậy liền nhỏ giọng nói với nữ nhi: “Ngoan, nuốt xuống đi.”
“Sao vậy, rất khó ăn ư?” Giang Giác buông muỗng mật ong xuống, hỏi nữ nhi.
Quân Quân nhìn Hoa Nam, cẩn thận gật đầu, hỏi: “Ong mật là do phụ hoàng nuôi hay phụ thân nuôi?”
Giang Giác ngạc nhiên nói: “Cả hai đều không phải, sao con hỏi như thế?”
Hắn đường đường là vua một nước, thế nào có khả năng chạy đi nuôi ong mật?
Quân Quân nói khẽ: “Khó trách không thể ăn.”
Đây là lý luận gì chứ? Giang Giác càng thêm khó hiểu. Hoa Nam hơi nghiêng người qua, kề sát bên tai Giang Giác nói: “Ở quê hương, đều là do chúng ta tự nuôi ong mật. Ong mật do Đại ca và Nhị ca nuôi cho ra mật rất ngon, vì thế Quân Quân cho rằng mật ong không thể ăn là do ong mật không phải chúng ta tự mình nuôi.”
Những người ở quê hương của Hoa Nam đều ăn hoa quả uống mật ong lớn lên, chắc hẳn khẩu vị của Hoa Nam cũng giống như Quân Quân. Nhưng từ xưa đến giờ, mỗi lần y dùng bữa đều không lộ ra biểu tình chán ghét, có lẽ là y sợ vị Hoàng đế này khó xử. Hắn cứ cho rằng đã dành tặng Tiểu Nam những thứ tốt nhất, hóa ra chỉ toàn thứ phẩm, ngay cả tình yêu duy nhất cũng mang theo khiếm khuyết cùng tỳ vết.
“Quân Quân nếu không thích ăn thì thôi, đợi lát nữa trở về ăn quả đào.” Giang Giác sờ sờ cái đầu nhỏ của nữ nhi.
Tiểu nha đầu không chút do dự lắc đầu: “Không được a, đó là để tặng cho mọi người, con không thể ăn nữa. Ngày mai con còn phải đem chia cho mọi người.”
Giang Giác cảm thấy hứng thú hỏi: “Nếu muốn chia cho mọi người, sao con không mang theo đến Từ Ninh Cung?”
Quân Quân liếc đôi mắt to tròn đen láy nhìn phụ quân, tỏ vẻ ‘biết rồi còn làm bộ hỏi’: “Chỉ có mấy quả, nhưng lại có nhiều người như thế thì làm sao chia? Nếu chia không được sẽ dẫn đến ghen tỵ, lỡ đâu chỉ vì một quả đào mà gây ra án mạng thì sao? Nhị cữu cữu từng kể chuyện xưa rằng vì quả đào mà dẫn tới án mạng, chúng ta phải biết rút cảnh giác.”
Quân Quân đang nói chính là điển cố nhị đào sát tam sĩ. Thật không ngờ Hoa Sam lại đi kể một câu chuyện xưa phức tạp như thế cho tiểu hài tử nghe, hơn nữa nàng nghe xong thì vẫn nhớ kỹ, còn có thể lúc này nói có sách, mách có chứng.
điển cố nhị đào sát tam sĩ:
Giang Giác cười ngất, ôm nữ nhi hôn liên tục, cất lời khen ngợi: “Bảo bảo của ta thật sự là vừa thông minh vừa đáng yêu.”
Tiểu cô nương mặt mày rạng rỡ, đắc ý vô cùng, ôm lấy cổ phụ hoàng nói: “Những chuyện xưa mà Nhị cữu cữu kể con đều nhớ rất rõ, đêm nay con sẽ kể cho phụ hoàng nghe.”
Nàng nói như vậy chính là mời Giang Giác đêm nay đến Phượng Nghi Cung. Giang Giác nhìn Hoa Nam chăm chú, thấy y không sửa lại của nữ nhi thì mỉm cười gật đầu: “Được, bảo bảo kể chuyện xưa nhất định rất đặc sắc.”
Giang Giác đã từng cho rằng có quyền lực là mạnh nhất, đến khi ở cùng Hoa Nam hắn mới cảm thấy khống chế lực lượng tự nhiên là mạnh nhất. Còn hiện tại, hắn cảm thấy cả hai đều không phải.
Hắn vốn cho rằng mình đã có được tất cả, lại bởi vì đi sai một bước mà hối hận cả nửa đời.