Hai mười năm sau, hắn vẫn có thể nhớ như in cách thắt ra đồng tâm kết tinh xảo như vậy, Hoa Nam không thể không bội phục trí nhớ của Giang Giác. Nếu đổi lại là y, y tuyệt đối thắt không ra.
Y cầm cái kết trong tay ngắm nhìn, sau đó lại nhìn lướt qua khắp điện nhưng không tìm được chỗ nào có thể đặt đồng tâm kết cả. Cuối cùng, y quăng nó lên trên thư án.
Suốt một đêm này, ký ức cứ từng đoạn ngắn trở về, trí nhớ hỗn loạn đan xen, khiến Hoa Nam lăn qua lăn lại thế nào cũng không ngủ ngon được. Y vén chăn lên, cầm lấy đồng tâm kết, kéo đầu nút dây, từng hạt châu và sợi tua rua rơi xuống đất, vốn dĩ là một cái đồng tâm kết tinh xảo đã biến thành sợi dây bình thường. Y nhớ lại thủ pháp của Giang Giác, muốn đem sợi dây một lần nữa thắt thành cái kết, vậy nhưng trong đầu lại đần độn không cách nào xác định nổi trình tự.
Hoa Nam rất lo lắng, muốn đem đồng tâm kết trở về như cũ, nhưng thế nào cũng làm không được. Nhìn sợi dây đỏ tươi, y gấp đến mức cơ hồ rơi lệ. Tại sao Giang Giác nhớ rõ cách thắt, tại sao y không nhớ chứ? Tại sao có thể như vậy? Tại sao y ngốc như vậy?
Hoa Nam không đợi được đến hừng đông, y thực sự rất muốn đem cái kết đã bị y hủy đi thắt lại như cũ. Hoa Nam vội vàng mặc y phục vào đi tìm Giang Giác. Lúc này đã là đêm khuya, trong nội cung có thị vệ tuần tra, y không muốn bị mọi người phát hiện liền dùng ẩn thân thuật như lúc xưa.
Giang Giác đã ngủ, nhưng trong lúc ngủ say hắn tựa hồ vẫn không được thoải mái, đầu lông mày nhíu chặt, ngẫu nhiên ho khan hai tiếng. Hoa Nam nghe thấy, chẳng biết tại sao hốc mắt cay cay, ánh mắt dần dần mơ hồ.
“Tiểu Nam.” Giang Giác kêu khẽ, hai mắt không mở ra, đại khái chắc là mơ thấy y.
Hoa Nam thu hồi ẩn thân thuật, lặng lẽ đi đến cạnh giường, nắm lấy tay của hắn.
Giang Giác chậm rãi mở mắt ra, có chút ngẩn ngơ mơ hồ: “Ta không phải đang nằm mơ, thật sự là ngươi rồi.”
Hoa Nam gật đầu, lau nước mắt, đưa ra sợi dây đỏ, nói: “Ta đem đồng tâm kết hủy mất, không thắt lại được. Ngươi giúp ta thắt đi.”
“Đứa ngốc, bởi vì chuyện này mà khóc sao? Ta giúp ngươi thắt lại như cũ, ngươi không cần thương tâm.” Giang Giác ngồi dậy, nhận lấy sợi dây, nhanh chóng thắt nó trở thành đồng tâm kết hình quả đào. Hắn đưa cho Hoa Nam, nói: “Ngươi xem, thắt xong rồi, đừng khóc nữa.”
“Tại sao ngươi còn nhớ rõ cách thắt?” HoaNamhỏi.
Giang Giác cười chua xót: “Bởi vì ta đã thắt vô số lần, nhưng không bao giờ dám tặng cho ngươi, ta sợ ngươi không nhận. Đêm nay nếu không có Quân Quân cổ vũ ta, ta cũng là… không dám.”
Hoa Nam sững sờ nhìn hắn. Giang Giác ngồi xích vào bên trong, vỗ vỗ lên giường, nói: “Dưới mặt đất có lạnh không? Lên đây đi.”
“Ngươi sẽ không làm mấy chuyện xấu với ta chứ?” Hoa Nam cảnh giác nhìn hắn.
Giang Giác cười rộ lên ha hả: “Ta làm sao dám? Tiểu ô long pháp lực lợi hại thế kia mà.”
Hoa Nam hung hăng trừng Giang Giác, cởi y phục và giày vớ, nằm nghiêng người bên cạnh hắn, hai mắt khẽ chớp không dám nhìn thẳng hắn. Giang Giác rất muốn đưa tay ra ôm y vào lòng, nhưng cánh tay vừa vươn ra đã lập tức ngừng lại, hắn sợ y bị kinh hãi.
Nếu như là ban ngày, thời điểm lý trí mọi người đều thanh tỉnh, bọn họ nhất định không thể nằm ở bên nhau bình thản như vậy. Tuy nhiên trong màn đêm lạnh lùng vắng lặng, bọn họ đều muốn đem chiếc mặt nạ kiên cường kia vứt xuống, lộ ra vẻ mặt yếu ớt khiến người ta thương tiếc.
“Ca ca, ta lạnh.” Hoa Nam thấp giọng nói, đôi con ngươi vừa khóc trong sáng óng ánh như thủy tinh đã rửa sạch, khiến kẻ khác trầm túy mê loạn.
Giang Giác tim đập mạnh, hắn không dám kết luận lời này của Hoa Nam là đang khéo léo mời gọi hay là thật sự cảm thấy lạnh, nhưng từ sau chuyện vu cổ kia, đây là lần đầu tiên y gọi hắn như vậy. Chỉ hai chữ đơn giản thôi nhưng đã chứa đựng đầy đủ nhiệt độ nhen nhóm dòng máu nóng trong người hắn. Hắn đưa tay ôm chặt Hoa Nam vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng thon gầy của y, nói: “Còn lạnh không?”
Hoa Nam bình tĩnh nhìn hắn, chu môi nói: “Không lạnh.”
Trong g ngực ôn hòa của Giang Giác, Hoa Nam tựa hồ nhớ lại năm y mười tám tuổi, nhưng người trước mắt kia đã thật sự không còn trẻ nữa. Trải qua tang thương, hắn như viên ngọc quý bị thời gian bào mòn, khắp người loang lổ vết thương chờ y an ủi. Rõ ràng lúc trước người sai là hắn, người bị tổn thương là y, tại sao cuối cùng người bi thương u sầu héo hon lại là hắn? Hoa Nam có chút mơ hồ, cái hiểu cái không, nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị Giang Giác hôn. Hoa Nam nhắm mắt lại, mặc hắn khẩn thiết vừa mút vừa gặm cắn, cho nên không nhìn thấy ánh mắt bi thương như nước của hắn đã uyển chuyển biến thành thâm tình. Ngay khi nụ hôn kéo dài chấm dứt, hai người nãy giờ hít thở không thông liền tham lam hô hấp, nhìn thấy trên mặt đối phương đỏ ửng thì lộ ra ý ngượng ngùng.
Hoa Nam chờ trong chốc lát, cứ nghĩ rằng Giang Giác sẽ có động tác tiếp theo, thế nhưng hắn chỉ ôm chặt y mà không tiến thêm bước nữa. Hoa Nam có chút kỳ quái, bàn tay từ trên ngực hắn chậm rãi dò tìm xuống dưới, lúc tiến đến bụng thì bỗng nhiên bị hắn ngăn chặn, trầm giọng nói: “Tiểu Nam muốn làm?”
Hoa Nam từ chối cho ý kiến, ánh mắt đen âm trầm nhìn hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoa Nam, Giang Giác chật vật cười: “Nếu là hai năm trước, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như thế. Nhưng hiện tại… ta có lòng mà không có sức.”
Thấy Hoa Nam lộ ra vẻ khó hiểu, Giang Giác khó khăn nói: “Sáu tháng cuối năm trước, ta đến mười ba quận Đông Bắc thị sát đê đập. Thời tiết ở đó âm hàn, điều kiện không thể so với trong cung, tựa hồ… đối với thân thể ta có điểm ảnh hưởng.”
Giang Giác nói xong chính là một mảng lặng yên kỳ quái, lâu dài mà trầm lắng. Vận mệnh dường như luôn trêu chọc hắn, hơn mười năm trước khi quan hệ giữa bọn họ vừa hòa hoãn thì hắn hiểu lầm Hoa Nam ở bên ngoài…; hơn mười năm sau, Hoa Nam chủ động tiến tới thì hắn đã đánh mất bản năng nam nhân.
“Một chút phản ứng cũng không có ư?” Hoa Nam hỏi, tay phải cố chấp dò xét nơi giữa hai chân Giang Giác, dù cho không phải cứng rắn nóng rực như bàn ủi nhưng ít ra cũng không phải mềm nhũn vô lực, điều này khiến Hoa Nam cảm thấy vẫn còn chút may mắn, có lẽ tình huống không đến mức tuyệt vọng như Giang Giác nghĩ.
“Ngươi…” Giang Giác muốn ngăn cản Hoa Nam, nhưng đã bị y nhanh chóng điểm huyệt đạo. Y chui vào trong chăn, cởi bỏ quần trong của hắn, há miệng ngậm lấy khối thịt ấm áp.
Hoa Nam nghe được từ miệng Giang Giác mơ hồ bật ra tiếng tên rỉ, vụng về liếm dục vọng trong miệng một cái, cảm giác hình như nó có xu hướng to lên. Y tìm được cổ vũ, càng thêm ra sức hầu hạ.
“Tiểu Nam…” Giang Giác nhẫn nhịn sung sướng cùng bi thương tràn ngập, lã chã rơi lệ. Hắn là người cực kỳ ẫn nhẫn, dù vui vẻ hay thống khổ đến đâu cũng chưa từng rơi lệ, nhưng lúc này y đã khiến cảm xúc chân thật nhất của hắn phơi bày.
Hoa Nam dùng tới tất cả kỹ xảo, cuối cùng chứng minh Giang Giác vẫn ‘làm được’. Y chui ra khỏi chăn, lau lau miệng, an ủi hắn: “Ngươi đừng sợ, cũng không phải hoàn toàn hết hy vọng. Ngươi đừng giấu bệnh sợ thầy, cứ để thái y bốc vài thang thuốc, chắc hẳn có thể khôi phục.”
Tình trạng Giang Giác hiện tại khẳng định không chỉ là vì năm trước chịu khổ bị cảm lạnh, mà một nguyên nhân khác là do hắn đã hai mươi năm hậu phi vờn quanh nhưng không có một lần hoan ái bình thường. Nghĩ đến đây, Hoa Nam không khỏi có chút áy náy, về phương diện này xảy ra vấn đề tựa hồ là do trách nhiệm làm Hoàng Hậu của y.
“Thật đúng là đứa ngốc.” Giang Giác khẽ vuốt ve gương mặt của y, thở dài: “Ngươi cứ như vậy bảo ta làm sao cam lòng mà buông tay?”
“Vậy không cần phải buông tay a.” HoaNamnhắm mắt lại, ôm lấy eo Giang Giác, thấp giọng: “Ta cũng luyến tiếc ngươi.”
Hoa Nam chủ động ôm hắn, chỉ một cái ôm đã hắn vui sướng cực điểm. Mất rồi tìm lại được, thật đúng là do ông trời hậu ái, nhưng tiếp theo lại ai oán thời gian sinh mệnh của hai người sao quá cách biệt.
“Cám ơn ngươi đã cố chấp gần hai mươi năm.” Hoa Nam vạch tóc hắn ra, xem thử có bao nhiêu sợi bạc.
“Không phải cố chấp, mà là không bỏ xuống được và không quên được mà thôi. Đừng nói quên, ngay cả một khắc không hối hận không tự trách, ta đều làm không được.” Giang Giác ngại ngùng nở nụ cười, “Chúng ta rốt cuộc đã trở về như lúc trước?”
Động tác của Hoa Nam dừng lại, y nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chúng ta không còn là thiếu niên dễ tin dễ giận, cũng không thể khôi phục tâm tình như năm ấy. Xem như trở về quá khứ? Ta cảm thấy không phải, cứ xem như bắt đầu một lần nữa đi. Giờ đây, ta sẽ nắm chặt tay ngươi, không để ngươi có cơ hội phạm sai lầm, ngươi cũng phải nắm chặt tay ta.”
“Ta sẽ.” Ánh mắt Giang Giác bỗng nhiên sáng ngời, tâm tình cuồn cuộn sóng nhiều năm cuối cùng yên ả. Dựa vào người Hoa Nam, trong giấc mơ của hắn sẽ không còn bi thương.
Hắn ngủ, nhưng Hoa Nam thì không. Y nhìn Giang Giác, trong đầu thoáng hiện ra dung nhan của hắn ngày xưa. Tuấn mỹ nam tử từng rạng rỡ dưới ánh mặt trời tiến vào sinh mạng của y, trong lúc lơ đãng đã chậm rãi trở nên tiều tụy già nua. Có lẽ không phải y không chú ý, mà là y chỉ mải mê đắm chìm trong bi thương của chính mình, không muốn để ý đến thống khổ của hắn.
Giữa y và hắn, rốt cuộc ai thâm tình hơn? Đưa mắt nhìn đồng tâm kết bên gối, lòng y đã hiểu đáp án.
Hai người chậm rãi mà nói, phác họa nên hình ảnh hạnh phúc sau này. Ngoài điện, ánh trăng tròn hiện giữa không trung, soi rõ sinh mệnh hai người cuối cùng được viên mãn.