Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
OO—OO
“Tôi biết người sai... không phải cậu.”
—–
Hoàng Hân Duật sau khi xuất viện bởi vì trùng hợp nhiệm vụ của Trạm và Mạt phụ trách đã có tiến triển, chuyện nghiêm trọng cần phải xử lý gấp, hắn đành phải xử lý xong hết mới về nhà, bởi vậy, khi hắn trở lại nhà đã là nửa đêm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Từ Cửu Kỷ ra, Hoàng Hân Duật theo thói quen định kéo ghế đến bên giường ngồi xuống, tựa hồ từ sau khi gặp lại Từ Cửu Kỷ, động tác này đã trở thành việc hắn làm mỗi ngày, tạm thời không nói đến vì sao Từ Cửu Kỷ luôn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng không ngừng, nhưng so với những người khác, thân thể người thanh niên trên giường thật sự gầy yếu hơn rất nhiều, bởi vậy mới dẫn đến thời gian tĩnh dưỡng của y cũng phải nhiều gấp mấy lần so với người khác.
Lẳng lặng ngắm nhìn người trên giường, hắn hồi tưởng lại khoảnh khắc sau khi ra tay giết chết Quân Trình nhìn thấy y, trong lòng hắn lúc ấy đến tột cùng nghĩ gì? Vì sao lại không giết y đi, thật sự là vì gương mặt y giống Quân Trình sao? Thật sao?
Nhìn khuôn mặt Từ Cửu Kỷ bởi vì thương thế chưa lành mà có vẻ tái nhợt, nhìn khuôn mặt y bởi vì cuộc sống tang thương mà trở nên tiều tụy, hắn bỗng nhiên vô cùng hoài nghi lúc ấy trong đầu hắn rốt cuộc nghĩ gì, vì sao hắn lại giữ lại người con trai có nét tương đồng nhưng kém hơn Quân Trình này mà không hạ sát thủ?
Bốn năm tra tấn, làm cho người trước mắt đã không còn hơi thở nhã nhặn linh động như lúc mới gặp nữa, có chăng cũng chỉ là một chút cốt khí cùng tự tôn còn sót lại sau muôn vạn đau khổ đã trải qua, và nỗi bất đắc dĩ khi đã nếm đủ nhân tình ấm lạnh, y như vậy, cùng với người trong trí nhớ của hắn sớm đã không giống nhau, thậm chí ngay cả chính hắn cũng hoài nghi, vào bốn năm trước sau khi trục xuất y ra khỏi Hoàng gia xong hắn có còn nhớ rõ y hay không, nhưng y như vậy lại vẫn khiến hắn giữ y lại.
Lúc trước ngay giây phút hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hắn kỳ thật sớm đã có quyết định, bất luận y nghĩ gì, hắn đều phải giữ y ở bên người, mà bắt y lựa chọn, thuần túy chỉ là vì chút hư vinh của hắn mà thôi, chính vì hắn luôn không rõ điểm ấy, cho nên mới lặp đi lặp lại nhiều lần lưu lại trên người y một đạo lại một đạo vết thương.
Vươn tay khẽ vuốt miệng vết thương trước ngực chưa bị áo ngủ bằng gấm che đậy của y, ngón tay không cẩn thận chạm đến tầng băng gạc mềm mại, trong lòng Hoàng Hân Duật cảm thấy vô cùng khó chịu, mặc dù không đau đớn bằng lúc nhỏ bắt gặp Quân Trình bị cha ngược đãi, nhưng phần đau đớn này cũng là hiếm thấy trong cuộc đời hắn, khiến hắn không khỏi nhớ tới những lời buổi chiều Khuyết Thù Ngôn nói: Mặc kệ hai người có sống cạnh nhau hay không, y vẫn sẽ thống khổ.
Mặc dù khi đó hắn cũng không phản bác, nhưng đáy lòng hắn cũng hiểu được, hắn đối với lời Thù nói kỳ thật vẫn là có chút hoài nghi, mặc dù trong cơn xúc động mà đưa ra quyết định xuất viện, cũng vào thời khắc đó trong lòng cũng có một quyết định nào đó, nhưng thật ra hắn vẫn là có chút không xác định, nhưng muốn để cho bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút hắn quyết định xem nhẹ sự băn khoăn kia.
Nhưng lúc này, khi hắn nhìn kỹ khuôn mặt y, cẩn thận ngẫm lại từng hành động từng câu chữ của hai người từ lúc gặp lại, đến phỏng đoán ra cuộc sống của y những năm gần đây, hắn bỗng nhiên cảm thấy được, có lẽ Khuyết Thù Ngôn nói không sai, cũng không biết bản thân hắn đến tột cùng băn khoăn gì, cố kỵ điều chi đến nỗi cần người khác dạy hắn phải làm như thế nào! Điều này thật đúng là…. thật sự là một chút cũng không giống hắn chút nào…
Khẽ mở mắt, Từ Cửu Kỷ mơ hồ cảm thấy được tựa hồ có người chạm vào mình, hơi bất an muốn nhìn rõ người đến là ai, lập tức không giấu được kinh hách cuống quít chống tay trái nâng người dậy, cấp tốc lui ra sau, ai ngờ do quá hoảng loạn mà y lại dùng sức quá mạnh đụng phải bàn trà phía sau, rồi lại theo phản xạ nghiêng người tránh —— hiển nhiên là lọt khỏi giường.
Mắt thấy y sắp rơi xuống giường, Hoàng Hân Duật nhanh tay lẹ mắt mau chóng đứng dậy ngồi lên giường đúng lúc vươn tay chụp tới, từ sau lưng vững vàng ôm lấy người, lúc này mới miễn giúp y tránh một tai nạn.
“Cậu không sao chứ?”
Ẩn hàm lo lắng thân thiết trong lời nói liền như vậy tự nhiên mà thốt ra, làm cho Hoàng Hân Duật cũng tự cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
“Không, không có việc gì.”
Bị hắn nửa ôm vào trong ngực, Từ Cửu Kỷ nhịn không được lại nghĩ tới tình trạng quẫn bách ngày ấy lúc ở dưới vực được hắn ôm vào trong ngực khóc, nhớ tới nội tâm mình vẫn luôn quyến luyến hi vọng được hắn ôm ấp, bởi vậy cho dù cố gắng muốn giả vờ lạnh lùng, ngữ khí lạnh nhạt nhưng khuôn mặt cứ dần ửng đỏ cả lên làm cho y muốn giấu cũng giấu không được, vô tình tăng thêm mấy phần mị hoặc không tự biết cùng nỗi căm phẫn tràn đầy, chẳng qua, lần này đối tượng tức giận là bản thân y chứ không phải hắn.
Nhìn ra y không được tự nhiên, Hoàng Hân Duật không nói một lời giúp y ngồi vững ở trên giường xong, sau đó mới ngồi lại trên ghế bên cạnh giường.
Hoang mang tĩnh lặng tràn ngập giữa hai người, Từ Cửu Kỷ đối với không khí quỷ dị lúc này cũng cảm thấy không biết phải làm sao, theo bản năng… né tránh tầm mắt của hắn, y thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, y không biết vừa mới rồi tại sao hắn lại giúp y, y cũng không biết vì sao giờ này hắn lại im lặng đi vào phòng y, nếu là lúc trước, hắn tất sẽ cho rằng bởi vì trong lòng hắn không thoải mái cho nên muốn đến tra tấn y, nhưng mà hiện tại…
Không biết vì sao, hiện tại từ trên người hắn tản ra một loại hơi thở mà y cũng chưa từng cảm thụ qua – bình thản và yên bình, so với loại hơi thở lạnh như băng từ trước đến nay của hắn mà nói, hiện tại ôn hòa như vậy không chút công kích cùng phòng bị quả thực làm cho y không tài nào hiểu nổi, không biết nên ứng phó như thế nào mới tốt! Bởi vậy, y chỉ có thể lẳng lặng giữ vững trầm mặc, chờ đợi hắn hồi phục bình thường hoặc là tự động rời đi là được.
Nhìn ra y muốn duy trì trầm mặc, Hoàng Hân Duật thần sắc tự nhiên nhìn y một hồi lâu sau đó đột nhiên hỏi:
“Sợ tôi sao?”
“Ai sợ ——”
Vốn tưởng rằng người này sẽ giống như vài ngày trước đó mỗi lần nhìn thấy y sẽ nói ra những lời ác ý trào phúng, Từ Cửu Kỷ lập tức xung động ngẩng đầu phản bác thẳng thừng với hắn, ai ngờ lại đối diện phải một đôi mắt trầm ổn nhàn tĩnh, đành phải im miệng lại, biểu tình trên mặt lại xấu hổ, xấu hổ chật vật quay mặt đi, Từ Cửu Kỷ tiếp tục trầm mặc.
“Tôi sẽ không thương tổn cậu nữa.”
Tiếng nói trầm thấp thuần hậu không nhanh không chậm cứ như vậy thốt ra, trên mặt Hoàng Hân Duật không thấy chút trêu tức cùng đùa cợt nào, vẫn là bình tĩnh như nãy giờ.
“Tôi biết người sai… không phải cậu.”
Lẳng lặng nhìn y, Hoàng Hân Duật tạm dừng một lát sau mới nói thêm, lúc này, vẻ mặt hắn không có gì là cười nhạo cả, chỉ có nghiêm túc và chân thật.
Hắn có lẽ rất bá đạo, có lẽ rất lãnh khốc, và hơn thế, hắn còn cuồng vọng ích kỷ tới cực điểm, bởi vậy ở trong mắt người khác, hắn luôn luôn là bá chủ cao cao tại thượng, luôn luôn bạo ngược vô đạo, hắn – chính là một kẻ như vậy.
Đối đãi với người mình yêu, từ trước đến nay hắn so với bất luận kẻ nào đều che chở hơn, ôn nhu hơn, cũng chỉ chung thủy với mỗi mình người đó không hề ghé mắt nhìn sang người khác, tuy rằng cả cuộc đời này hắn tính đến bây giờ duy nhất được hắn đối đãi như thế chỉ có một người – một người không còn trên đời, hơn nữa giờ phút này đây cảm giác trong lòng hắn dành cho Từ Cửu Kỷ cũng khác biệt so với Mạc Quân Trình đã mất, nhưng mà… từ đáy lòng hắn vẫn là nhịn không được cảm thấy thương tiếc cùng đau lòng cho y, cũng bởi vậy, hắn không thể lại nhìn Từ Cửu Kỷ mỗi khi ở trước mặt hắn cứ luôn như vậy, không có lúc nào mà không dựng lên lớp gai nhọn xù xì phòng vệ, cho nên, hắn lựa chọn trực tiếp nói hết ra.
Từ trong túi tiền lấy ra một cái hộp gấm màu lam, đem đưa tới trước mặt y, hoãn giọng nói:
“Tôi đem thứ này tới trả cho cậu.”
Chợt nghe thấy Hoàng Hân Duật mới vừa rồi thốt ra câu mà khiến cho kẻ khác phải kinh ngạc đến cực điểm, cái câu ‘tôi biết người sai không phải cậu’, trong lòng Từ Cửu Kỷ đã sớm đã hỗn loạn không chịu nổi, quá nhiều kinh ngạc làm cho y không cố chấp che giấu kinh ngạc cùng yếu ớt trong mắt mình nữa liền cứ như vậy trực tiếp chống lại đôi mắt đen thẳm của hắn.
Ngay lúc hai mắt giao nhau, y cảm thấy một cỗ ủy khuất cùng phẫn nộ trước nay chưa có dâng lên trong lòng, làm cho y nhịn không được nghĩ muốn rít gào rống giận với hắn, phát tiết hết những cảm xúc tức giận nan kham trong lòng ra, nhưng trong mắt lại kém cỏi nổi lên tầng tầng hơi nước, cổ họng cũng như bị người ta bóp nghẹn khó chịu vô cùng, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên trầm trọng, càng không nói đến chuyện há mồm mắng chửi người.
Ai ngờ ngay sau đó lại thấy hắn lấy ra một hộp gấm màu lam đưa tới trước mặt, nói là muốn trả lại cho mình?
Từ Cửu Kỷ theo phản xạ liếc nhìn hộp gấm trên tay hắn, khi nhìn vào thanh tên cửa hàng nho nhỏ thiết kế tinh xảo, hơi nước trong mắt lại rất nhanh ngưng tụ, suýt nữa sẽ rơi xuống.