Có lẽ là do người phụ nữ ấy quá phô trương phóng khoáng, robot phục vụ đồ lên xong còn ghé mắt nhìn người nọ thêm một lúc.
Một cốc đồ uống có tên Điệp Hồn Ước Nhân được phục vụ lên, kem xịt phủ bằng siro trông màu sắc như dải ngân hà, khiến cho ly soda chanh bên cạnh có phần đơn điệu.
Quý Tửu khát nước, cầm ly soda lên uống một hớp nửa ly liền, ánh mắt như dính cứng trên gương mặt người đối diện.
Người phụ nữ nọ không vội vàng thưởng thức đồ uống mà gỡ thiết bị cá nhân xuống mở chức năng quay chụp, quậy phần kem tươi phía trên.
“Quý Cầm Dã.” Quý Tửu đột nhiên lên tiếng, giọng điệu mang vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Người phụ nữ nọ ai một tiếng, mỉm cười lưu lại từng tấm hình.
Nếu Lạc Du ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ nhìn người phụ nữ này không dời mắt.
Bởi vì khác với lúc trên phố, giọng của người phụ nữ nọ đã thay đổi, giờ đây không phải là giọng nữ yểu điệu nữa, mà là một giọng nam trầm êm dịu.
Người này cũng không phải phụ nữ.
Quý Cầm Dã cầm muống khuấy kem tươi, tò mò chớp mắt: “Vị vừa nãy là ai thế? Anh thấy em sống ở đây cũng dễ chịu quá nhỉ.”
Quý Tửu nói: “Không liên quan gì đến anh.”
“Xì, vô tình thế à?” Quý Cầm Dã khuấy tan cả kem, lại chẳng buồn uống lấy một ngụm nước.
Thứ đồ uống mới vừa rồi còn đẹp đẽ màu sắc, bây giờ đã biến thành ly nước ngọt đủ thứ màu kinh dị.
Quý Cầm Dã phá xong lại mất hứng với ly nước nọ, ném muỗng vào khay, lười biếng dựa vào ghế: “Quý Tích Thành, anh là người duy nhất trong Quý gia quan tâm đến sống chết của em, em còn chìa cái mông lạnh ra cho anh xem như thế à.”
Quý Tửu nhạt giọng: “Anh không phải người duy nhất.”
Quý Cầm Dã hơi sửng sốt: “Cũng đúng, phải nói là chỉ có mình anh là người quan tâm em có còn sống hay không, bọn họ chỉ bận tâm khi nào thì em chết.”
Câu nói khó nghe như vậy, Quý Tửu lại không hề phản ứng.
Quý Cầm Dã lại quen quá với cái thói cư xử của thằng em nhà mình rồi, không hề lúng túng mà tự nhiên nói tiếp: “Anh đi đợt giám sát thường xuyên về mới biết em bị ném đến quân khu , em thì không thèm gửi lấy một cái tin nhắn mã hóa.”
Quý Tửu nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt nhìn ánh mặt trời.
“Tên khốn Quý Giang Vi này!” Quý Cầm Dã siết chặt tay, gương mặt xinh đẹp thoáng xuất hiện vẻ giận dữ hiếm thấy, xen lẫn vài cảm xúc không rõ ràng: “Anh không ở đây, em có thể gọi Issa…”
Quý Tửu lắc đầu: “Anh nghĩ rằng tôi rời khỏi tinh cầu thủ đô là vì Quý Giang Vi?”
Quý Cầm Dã hơi run lên: “Không phải vì hắn ta thì còn có thể là ai?”
“Hắn là cái gì?” Giữa đôi mày Quý Tửu là sự chán ghét.
Quý Cầm Dã nhìn chằm chằm Quý Tửu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đừng nói với anh là em tự đến đây.”
Quý Tửu không trả lời mà im lặng nửa phút, Quý Cầm Dã đã nhận được đáp án: “Hay quá, con mẹ nó em tự vác xác đến đây thật.”
Không có gì ngạc nhiên khi Quý Cầm Dã nghĩ rằng em trai mình bị Quý Giang Vi hãm hại rồi đày ải đến quân khu .
Mỗi người sinh ra trong Quý gia đều đạp lên xác kẻ khác mà trèo lên cao.
Y đã thấy đủ rồi.
Quý Tích Thành vốn là một nhân vật cấm kỵ, từ nhỏ đã bị giam giữ trong một căn nhà không người trên đảo nổi.
Đảo nổi ở tinh cầu thủ đô là biểu trưng cho quyền lực, nhưng đối với mẹ con Quý Tích Thành mà nói, thứ đó là ngục tù và gông xiềng.
Người bên ngoài không biết dòng dõi chính của Quý gia có một người tên Quý Tích Thành, ngay cả Quý Cầm Dã cũng chỉ tình cờ biết được người cô y thích nhất cùng con trai bà bị giam cầm ở đảo nổi.
Quý gia đứng ở vị trí trung tâm quyền lực của Liên Minh.
Qua hàng trăm hàng ngàn năm đấu tranh không ngơi nghỉ, tranh đoạt với hai trong ba gia tộc lớn khác ngoài mặt, đối đầu với vị thống chế thường dân nắm giữ sức mạnh quân sự, chống lại trùng tộc Ước Nhân, đấu tranh nội bộ gia tộc.
Chỉ mình Quý Cầm Dã biết, người trong gia tộc nhằm đến Quý Tích Thành, ám sát hắn không dưới lần.
Nhưng không ai có thể giết chết Quý Tích Thành, hắn thoạt trông yếu ớt như giọt sương mai, nhưng lại ngoan cường như dung nham trào ra từ miệng núi lửa.
Vì cô, lão gia bảo vệ một Quý Tích Thành đáng lẽ không nên tồn tại trên đời này, mà cái tên Quý Tích Thành đã sớm bị xóa sổ khỏi gia tộc.
Điều Quý Cầm Dã khó hiểu nhất là, sự tồn tại của Quý Tích Thành vốn chẳng làm lung lay được địa vị của bất kỳ người nào trong Quý gia, mà tên đứng đầu ăn hại vô dụng như Quý Giang Vi vẫn xem Quý Tích Thành là cái gai trong mắt.
Quý Cầm Dã nhìn vẻ tiền đồ rộng mở đắc thắng của Quý Giang Vi, cứ cho gã là người lên kế hoạch đá Quý Tích Thành đến quân khu .
Quân khu là nơi nào chứ?
Tuyến đầu chống giặc, đối đầu trực tiếp với trùng tộc Ước Nhân.
Đừng nói ở đó làm một con tốt, ngay cả trong vị trí đại tướng, nói hy sinh là sẽ hy sinh.
Đám người nọ muốn Quý Tích Thành chết!
Dù không chết trên chiến trường, cũng có thể sẽ chết ở sân huấn luyện.
Quý Tích Thành rất ít khi rời khỏi đảo nổi, trừ mấy lần đến học viện quân sự Sương Ly thì hắn hầu như chưa từng tiếp xúc với quân đội, tinh thần lực lúc có lúc không, ném vào đội tác chiến chẳng khác nào ném vào máy xay thịt.
Quý Cầm Dã tự dọa mình, càng nghĩ càng thấy em trai xui xẻo của y chết chắc rồi, thế nhưng lại quên mất một chuyện —— Em trai xui xẻo cũng không phải kẻ ngu ngốc bị đám người Quý gia đùa giỡn thao túng trong tay.
Là Quý Giang Vi tự cho mình đã triệt hạ được Quý Tích Thành, không biết việc bị đày ải đến quân khu là kế hoạch của chính hắn.
Quý Tích Thành tự mình từ bỏ tinh cầu thủ đô, đi đến tiền tuyến!
Mà Quý Giang Vi bị sử dụng như một công cụ, lại cảm thấy mình vừa lập công to.
Quý Cầm Dã vẫn không hiểu nổi: “Em không muốn ở lại tinh cầu thủ đô thì anh vẫn giúp em đến quân khu khác được, không nhất thiết phải chạy đến đây.”
“Ở đây không tốt?” Quý Tửu nhìn nửa ly soda chanh còn sót lại.
Lá bạc hà màu xanh đậm nổi lềnh bềnh trên mặt nước, tựa chiếc thuyền chở theo vạt nắng êm trôi.
Quý Tửu mở mắt, ánh nhìn bỗng trở nên sắc bén: “Tôi thuộc về nơi này.”
Ban đầu Quý Cầm Dã không phản ứng, mấy giây sau lại xả một câu chửi tục: “Vớ vẩn! Họ nói cái gì thì em tin cái đó chắc?”
Quý Tửu không đáp, Quý Cầm Dã đối diện với hắn trong chốc lát, chợt cảm nhận một luồng tinh thần lực rét lạnh thấm vào tận xương tủy.
“Tích Thành…”
“Anh về đi.” Quý Tửu nói, “Tôi không vào được sào huyệt của trùng tộc Ước Nhân, vậy nơi nơi này là chốn thích hợp nhất với tôi.
Không có nơi nào gần hơn quân khu .”
Quý Cầm Dã lo lắng: “Em đang có kế hoạch gì?”
Quý Tửu nói: “Anh sợ tôi như đám người đó?”
“Anh chỉ lo lắng cho em mà thôi!” Quý Cầm Dã có phần kích động, đôi mắt đào hoa nhướn lên.
“Kế hoạch như một chiến sĩ bình thường.” Quý Tửu thản nhiên đáp lời, “Như mọi người ở nơi này, chống lại trùng tộc, bảo vệ Liên Minh.”
Quý Cầm Dã bán tín bán nghi, y cảm thấy Quý Tích Thành có đôi chút khác biệt so với quá khứ, lại rất khó hình dung được là khác biệt ở đâu.
Hay là, vẻ chết chóc trên người Quý Tích Thành như giảm bớt một chút, vậy mà còn nói ra được câu “Bảo vệ Liên Minh” như thế.
Một lúc lâu sau, Quý Cầm Dã hỏi: “Em thật sự định ở đây mãi mãi?”
Cho đến khi tử trận?
Quý Tửu gật đầu: “Không cần quay lại thăm tôi.”
Mỗi hàng ghế của quán cà phê đều có một bức tường ảo, tạo thành không gian riêng tư bên trong.
Quý Cầm Dã ấn vào thứ giống một chiếc nhẫn trên cổ, gương mặt dần xuất hiện biến đổi.
Diện mạo thật sự của y còn xuất sắc hơn cả vẻ ngoài giả nữ, chỉ là gương mặt này không thể xuất hiện ở nơi công cộng.
Vòng cổ y đeo là sản phẩm nghiên cứu của quân khu , có thể gây nhiễu thị giác và thính giác của con người, từ đó mô phỏng ra một người khác.
Phát minh này lại rất dễ bị các đối tượng tội phạm lợi dụng, nên chỉ có nhân vật cấp cao trong quân đội hoặc có thân phận đặc thù mới có thể sử dụng.
“Nếu em muốn trở về, hãy liên lạc với anh bất cứ lúc nào.” Quý Cầm Dã nghiêm túc nói.
Quý Tửu đã chẳng còn thiết tha gì với tinh cầu thủ đô: “Cho dù là ở nơi ngoài quân khu cũng thú vị hơn tinh cầu thủ đô.”
Quý Cầm Dã thở dài, trầm mặc một lát rồi lại lên tinh thần: “Vậy Quý gia xem như xong đời rồi.”
Quý Tửu không hề hứng thú với những cuộc tranh đoạt quyền lực này nọ ở trung tâm Liên Minh, mà Quý Cầm Dã cứ nói hết câu này đến câu khác hắn cũng không ngăn cản.
“Gia tộc Kim Minh và Perkin đều có người tài, chỉ có Quý gia là toàn loại ngu đần như tên Quý Giang Vi kia.
Em với anh đều không quan tâm đến quyền lực, để anh xem, chỉ cần lão gia rời khỏi vị trí người đứng đầu, Quý gia sẽ lập tức không ngóc đầu lên nổi.
Gia tộc Kim Minh một lòng muốn lấy vị trí của lão gia, Quý Giang Vi còn chẳng xứng làm đối thủ của người ta.
Không chừng mấy năm tới, tinh cầu thủ đô phải loạn một trận…”
Quý Tửu nghe từ tai trái lọt qua tai phải, vẩn vơ nhìn đường phố ngoài cửa sổ.
Hai người đàn ngồi ở tầng hai, nhìn bao quát được cả con phố.
Đột nhiên, Quý Tửu ngồi thẳng người.
Lạc Du ôm một chiếc lọ hoa đi tới đi lui ngoài đầu phố, dường như là đang chờ hắn.
Quý Tửu đứng dậy.
“Không nói năng gì đã đi mất tiêu!” Quý Cầm Dã ấn vào chiếc vòng cổ, biến thành vẻ ngoài của một người phụ nữ trong chốc lát.
Quý Tửu đã ra khỏi quán cà phê.
Y không định đuổi theo, chỉ lắc đầu một cái, nhìn em trai xui xẻo của mình chạy đến chỗ vị quân nhân điển trai nọ, ừ hử một tiếng đầy hứng thú.
Lạc Du đúng thật đang chờ Quý Tửu, nhưng cảm thấy chờ ngoài quán cà phê không được phải phép nên ra đầu đường đứng.
“Chị cậu đâu?” Lạc Du nhìn ra sau Quý Tửu.
“Về rồi.” Quý Tửu không giải thích thân phận của Quý Cầm Dã, định đưa tay cầm lọ hoa mà Lạc Du cũng không cho: “Cậu có nhiều tay thế à? Cầm hoa đi.”
Thật ra Lạc Du vẫn khá hiếu kỳ về gia đình của Quý Tửu, Quý Tửu không nhắc, anh cũng không tiện hỏi vào.
Trên đường về nhà có một trạm tuyên truyền quân đội, Quý Tửu dừng bước.
Trạm tuyên truyền rất phổ biến ở thành phố An Tức, chủ yếu hướng đến đối tượng vị thành niên, nói về trùng tộc Ước Nhân và cuộc chiến khốc liệt nổ ra giữa nhân loại và trùng tộc, khơi lên ý thức bảo vệ Liên Minh của các thiếu niên.
“Cậu muốn vào xem không?” Lạc Du hỏi.
Quý Tửu chần chừ một lúc: “Có thể sao?”
Lạc Du cười: “Đương nhiên là được rồi.”
Bởi vì phần đông người đến đây là trẻ em, nên trạm tuyên truyền không xuất hiện hình ảnh quá máu me, mô hình của trùng tộc cũng có sự khác biệt so với sự thật.
Chúng không phải bọ thật, con người gọi chúng là trùng tộc chỉ là dùng theo từ ngữ trong tác phẩm khoa học viễn tưởng thời kỳ địa cầu[].
[]Đó là một sinh vật có trí khôn khác hoàn toàn với loài người, chúng có vô số hình dạng, thậm chí có thể mô phỏng hình thái của con người, vì vậy con người gọi chúng là Ước Nhân thành quen.
Một trăm năm trước, chính thống chế Cassius mô tả rằng vua của Ước Nhân là một cơ thể mờ sương hình loài bướm rực rỡ[], lộng lẫy đến chói mắt, hệt như một tinh vân[].
[] []
Điều này nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người, đại đa số chiến sĩ nơi tiền tuyến nhìn thấy Ước Nhân ở dạng khối hắc ín không có hình thù xác định, có lớp vỏ cứng và tay chân sắc nhọn, có thể biến dạng tứ chi bất cứ lúc nào, hoặc tách ra, kết hợp với các cá thể khác.
Sự sinh sản, tồn tại và tiến hóa của chúng không cùng một hệ thống với loài người và tất cả sinh vật sẵn có mà con người đã biết.
Quý Tửu nhìn hình chiếu đã được biến hóa giảm bớt đi, dạ dày nhộn nhào dâng lên cơn buồn nôn.
Lạc Du đảm nhiệm vai trò hướng dẫn tạm thời, máy móc nói một lúc lâu, đụng đụng vào tay Quý Tửu: “Sợ à?”
Quý Tửu nhìn về phía anh: “Anh từng đối mặt với chúng chưa?”
“Đương nhiên!” Lạc Du hăng hái kể cho Quý Tửu, tháng nào năm nào đánh đuổi được chiến hạm trinh sát ngầm của trùng tộc, tháng nào năm nào bắt sống gián điệp, tháng nào năm nào bắn hạ được tinh hạm.
Cứ điểm An Tức giam giữ không ít trùng tộc, trong số chúng khi là quái vật dơ bẩn xấu xí, lỗ thủng trên người cũng khiến người ta liên tưởng đến vũng lầy hay vực thẳm vô cùng kinh dị, khi thì biến thành hình người, già yếu vô dụng; có một số là do chính tay Lạc Du truy lùng và bắt được.
Quý Tửu muốn nói rồi lại thôi.
Lạc Du nhìn ra Quý Tửu muốn nói gì đó: “Cậu sao vậy?”
Quý Tửu quay lại, chạm mặt với hình chiếu của trùng tộc, tia sáng trắng mỏng manh mà lạnh lẽo chiếu lên gương mặt hắn, trong phút chốc, hình ảnh trùng tộc trên màn hình gần như dán sát vào mặt hắn.
Hắn đã đi qua trạm tuyên truyền rất nhiều lần, nếu hôm nay Quý Cầm Dã không đến, hắn đã không nghĩ đến trùng tộc nhiều lần như thế.
Có thứ thanh âm vang vọng trong đầu hắn, dẫn dắt hắn đến trạm tuyên truyền.
Nhìn hình chiếu của trùng tộc, hắn cảm tưởng như hơi lạnh lan tràn từ lòng bàn chân lên toàn bộ cơ thể, dường như muốn đưa hắn đến một miền đất xa xăm nào đó.
Nơi ấy như một hang ổ, gọi tên hắn với danh nghĩa quê hương.
“Chúng ta ra ngoài trước.” Lạc Du cho rằng Quý Tửu không chịu được sự tiếp xúc trực tiếp với trùng tộc, vội vã nắm lấy cổ tay Quý Tửu kéo ra ngoài, còn ôm vai hắn, “Không sao hết, đừng sợ.”
Tuy nói đừng sợ, nhưng trong lòng Lạc Du vẫn rất phiền muộn.
Nếu Quý Tửu sợ trùng tộc như vậy, thế mai mốt đây làm sao bước ra chiến trường.
“Không phải sợ.” Quý Tửu đáp, “Tôi không sợ.”
Nhìn gương mặt tái nhợt của Quý Tửu, Lạc Du nói trong lòng cậu đã sợ thành cái dạng này rồi mà còn mạnh miệng, thế nhưng bên ngoài vẫn động viên: “Được, có đội trưởng ở đây.
Sau này lên chiến hạm cậu cứ đi theo anh, anh bảo vệ cậu.”