Con người có một bản tính rất đặc biệt —— không biết thỏa mãn.
Nếu không có thứ ấy, vậy giống loài vốn chỉ chiếm một hành tinh này sẽ không bành trướng đến quy mô như hiện tại.
Lúc ở tinh cầu thủ đô, Quý Tửu lạnh mặt nhìn những kẻ quyền cao chức trọng vì dục vọng quyền lực mà tranh cướp nhau đến đổ máu, hắn cảm thấy nhạt nhẽo mà nực cười.
Danh lợi đáng để khao khát đến thế? Ngay cả Quý Cầm Dã cũng là con người có dục vọng, y muốn trở thành vầng trăng sáng được khắp Liên Minh nâng niu trong lòng bàn tay, và trở thành người trong lòng của Issa Perkin.
Quý Tửu không có dục vọng, càng không có gì không thỏa mãn.
Mặc dù hắn có rất nhiều suy nghĩ quái dị với Lạc Du, nhưng trừ “giấy chứng nhận kết hôn” nọ, hắn chưa từng biến ý nghĩ thành hành động.
“Giấy chứng nhận kết hôn” như đã phá mở một ngưỡng cửa, để hắn nếm trải được vị ngọt của dục vọng lẫn đắng chắt của bất mãn.
Hắn không cam tâm để ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, mỗi khi nhìn thấy “giấy chứng nhận kết hôn”, hắn đều khẽ nghiến răng, lắng nghe rõ ràng dục vọng sôi trào trong cơ thể.
Nhưng hắn không biết mình phải làm gì đây nữa, tất cả những chuyện hắn ảo tưởng, Lạc Du chắc chắn không thích.
Hắn ngày càng trở nên mẫn cảm với tinh thần lực của Lạc Du, chỉ cần Lạc Du ở gần đấy, ngay cả khi ở trạng thái không giải phóng tinh thần lực hắn vẫn nhận thấy mùi vị mình quen thuộc.
Và khi gần nhau trong gang tấc, hắn muốn chạm vào Lạc Du.
Hắn bắt đầu trải qua những ngày lo được lo mất, nhưng việc Lạc Du không thích làm dục vọng ngày càng giằng xé mãnh liệt trong hắn, khiến hắn trở nên im lặng, và muốn thoát khỏi Lạc Du.
Thật quái lạ, hai cảm xúc muốn lại gần và tránh xa một ai đó lại xuất hiện cùng một lúc.
Hắn tự giam mình trong phòng tắm, “giấy chứng nhận kết hôn” hiện lên màn ảnh trước mắt, hắn nhìn gương mặt của Lạc Du, nhìn đôi mắt của Lạc Du, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, hai tay ướt đẫm.
Trừ lần đó ra, hắn không cách nào giải tỏa được thứ bất mãn cứ dần được tích tụ ấy.
Kết thúc chuyến tuyên truyền ở thành phố An Tức, cũng đã trở về cứ điểm được một khoảng thời gian, Lạc Du chợt phát hiện một vấn đề, Quý Tửu Tửu nhà họ không còn dính người như trước nữa.
Quý Tửu không ở cùng một đội đánh mô phỏng với anh, không huấn luyện thể chất với anh, ngay cả ăn cơm cũng không ngồi cùng bàn với anh.
Anh có chuyện tìm Quý Tửu, Quý Tửu gật đầu, ghi chú, chấp hành, ngoan ngoãn quy củ đến lạ thường.
“Anh nói xem dạo này Quý Tửu thế là thế nào?” Lạc Du kéo Hồng Phỉ lại hỏi.
Chi đội của Falcon có anh và Hồng Phỉ là hai người đứng đầu, Hồng Phỉ luôn là người anh tri kỷ của tất cả mọi người, Quý Tửu không ổn, hỏi Hồng Phỉ là đúng nhất.
Đầu Hồng Phỉ hiện lên một đống dấu chấm hỏi, thầm nghĩ Quý Tửu có vấn đề cậu còn hỏi anh? Năm đó lúc Quý Tửu vừa tới không phải cậu đã dõng dạc tuyên bố Quý Tửu là em trai cậu à?
“Cậu ấy có tâm sự.” Lạc Du nhíu mày, “Bây giờ cậu ấy không thích nói chuyện với em nữa.”
Hồng Phỉ đáp: “Cậu ấy vốn không thích nói chuyện.”
“Đó là với các anh thôi.” Lạc Du nói, “Cậu ấy vẫn thích nói chuyện với em mà.”
Hồng Phỉ: “…” Cái gọi là tâm sự này thực chất là khoe khoang có đúng không? Dại dột rồi!
“Mà em thấy cậu ấy cứ lạ lạ sao.” Lạc Du gãi gãi đầu, “Em cũng đâu làm gì chọc cậu ấy không vui? Sao cậu ấy lại không thân thiết với em cơ chứ?”
Hồng Phỉ ho khan, đang định nói, nhưng đương sự lại ngờ nghệch như thế, anh là người đứng ngoài cũng không tiện vạch ra, đành làm bộ không hiểu mà hùa theo: “Đúng vậy, sao cậu ấy lại không thân thiết với cậu cơ chứ?”
() Từ 亲了 có nhiều nghĩa, một trong số đó là thân thiết, và một trong số đó là hôn.
Lạc Du thì chắc chắn nói với nghĩa là thân thiết, còn Hồng Phỉ nói theo nghĩa gì thì… chưa biết (đó chỉ là suy đoán của mình dựa trên thái độ của Hồng Phỉ, có gì mọi người nãy góp ý với mình nha~)
Lạc Du không tìm được lời giải ở chỗ Hồng Phỉ, qua mấy hôm đã trực tiếp chặn Quý Tửu lại ở trung tâm tinh thần lực.
Tinh thần lực không xác định được cấp độ của Quý Tửu đã không còn là bí mật ở Falcon, rất nhiều chiến sĩ từ cấp S trở lên đều từng thử đấu với Quý Tửu, hoàn toàn không có tác dụng.
Cho nên Lạc Du anh đây trở thành huyền thoại duy nhất từng đánh Quý Tửu bay vào khoang chữa bệnh.
Quý Tửu đến trung tâm tinh thần lực rất nhiều lần, có lúc là chủ động đến để rèn luyện tinh thần lực, có lúc là bị chuyên gia gọi đến cung cấp mẫu tinh thần lực đặc thù.
Dựa theo tinh thần lực của hắn, viện Nghiên cứu và Phát triển Vũ khí đang đẩy mạnh việc sửa chữa và nâng cấp hệ thống dò tìm cho tinh hạm.
Lần hắn cũng vì hệ thống dò tìm mà được mời đến.
Khi lấy mẫu trong khoang cách ly, hắn “ngửi” được mùi vị quen thuộc, tinh thần lực đang ở trạng thái ổn định chợt dao động trong tức khắc.
Lạc Du tới ư? Lạc Du đang giải phóng tinh thần lực ư? Tại sao?
Nhìn nguồn tinh thần lực mãnh liệt cuộn trào kia, các chuyên gia nhìn nhau, một người trong số họ mở micro lên hỏi: “Quý Tửu, cậu cảm thấy không khỏe sao?”
Quý Tửu lắc đầu, nỗ lực không để tâm đến tinh thần lực của Lạc Du nữa.
Nhưng hắn kiên trì được một lúc, nhiệt độ cơ thể hắn dần tăng cao, nếu còn tiếp tục, không chừng hắn sẽ có phản ứng ngay tại chỗ nghiên cứu này.
Hắn đành phải lấy lý do trạng thái không ổn, sắp xếp với các chuyên gia về lần thu thập mẫu sau.
Ra khỏi khoang cách ly, quả nhiên Quý Tửu gặp được Lạc Du.
Hôm nay Lạc Du mặc đồng phục màu đen của lực lượng không gian quân khu , thắt lưng buộc chặt eo lại, chân đi một đôi bốt cao cổ.
Trang phục như thế dễ khiến người khác cảm thấy trang trọng, không phù hợp để luyện tập hay lên chiến hạm, chỉ mặc khi diễn ra các hội nghị hoặc nghi lễ quan trọng, mà các chiến sĩ ở tiền tuyến làm gì có nhiều nghi lễ để tham gia như vậy.
Lạc Du cũng chỉ nhất thời hứng lên, lục ra món bảo bối ở dưới đáy tủ, định nghiêm túc nói chuyện với Quý Tửu.
Vừa rồi anh còn cố ý giải phóng chút tinh thần lực, với ý đội trưởng của cậu đến rồi đó, cậu phải chuẩn bị tâm lý đi.
Thấy Quý Tửu bước ra, Lạc Du lập tức đi đến.
Quý Tửu bất chợt cảm thấy một tấm lưới kín gió lao tới, hắn cau mày, lùi về sau một bước theo phản xạ, lại bị Lạc Du nắm lấy tay: “Còn muốn trốn anh?”
Quý Tửu run lên: “Tôi không trốn anh.”
“Còn nói không có?” Lạc Du hỏi, “Anh làm cậu giận?”
Quý Tửu lắc đầu.
Hôm nay Lạc Du quyết tâm phải giải quyết vấn đề, bằng không đã chẳng ăn mặc chỉnh tề như vậy làm gì.
Anh tóm lấy Quý Tửu không buông, hắn giãy giụa, hai người không thấp bé gì, sức mạnh lúc bộc phát cũng rất đáng sợ, hai người anh đẩy tôi chen va phải bức tường trên hành lang, Lạc Du chống tay lên, ép Quý Tửu vào giữa mình và bức tường, giải phóng tinh thần lực gây sức ép: “Quý Tửu Tửu, rốt cuộc cậu làm sao?”
Quý Tửu mím chặt môi, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Tinh thần lực mạnh mẽ của anh quấy nhiễu khiến hắn choáng váng, còn của hắn nóng lòng muốn cộng hưởng.
Tinh thần lực của Lạc Du không làm gì được hắn, nhưng có thể khiến hắn phản ứng.
Người này còn ấn hắn vào đây hỏi hắn làm sao, làm sao hắn trả lời được?
Tinh thần lực của hai người vô thức va chạm quấn quýt vào nhau, ba nghiên cứu sinh bước qua hành lang, bị tinh thần lực cấp SS nọ ức chế đến không thở được.
Lạc Du ý thức được nói linh tinh ở chỗ này không ổn, kéo Quý Tửu lên phi thuyền.
Phi thuyền này chính là chiếc anh đã lái khi nhận Quý Tửu về từ chỗ Huyết Hoàng Hậu, khi ấy nó đã khá cũ mà vẫn được sử dụng đến tận hôm nay.
Trang bị của Falcon cũng giống như người của Falcon vậy, đều bền bỉ.
Phi thuyền đóng lại, trở thành một không gian nhỏ bị phong bế, Lạc Du vẫn đang giải phóng tinh thần lực, anh không áp chế được Quý Tửu, phải tạo được thế cho mình.
Quý Tửu bị anh ấn vào chỗ ngồi bên cạnh, anh nói: “Chúng ta nói chuyện.”
Tinh thần lực choáng ngợp thâm nhập vào từng tế bào thần kinh của Quý Tửu, hắn không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ, càng không thể nói chuyện với Lạc Du.
Nước bọt lăn qua cổ họng khô khốc như cát sắt bị thiêu cháy, hắn nhìn Lạc Du không chớp mắt, đáy mắt dần hằn lên tia máu.
Lạc Du càng ép sát: “Trong lòng cậu đang nghĩ gì thì nói ngay, cậu không nói gì làm sao anh biết vì sao cậu trốn anh?”
Quý Tửu vẫn không lên tiếng, đôi đồng tử đột nhiên phản chiếu ánh sáng kim loại chói lóa.
Đó dường như không phải đôi mắt của con người, nhưng Lạc Du đang đào móc tâm sự của hắn, không chú ý đến sự biến đổi lạ lùng trên gương mặt hắn.
“Hai chúng ta không thể thế này mãi được?” Lạc Du càng nói càng kích động, anh tự vấn mình vẫn luôn thật lòng chân thành với Quý Tửu, Quý Tửu đột nhiên không để ý đến đến nữa, là ai cũng sẽ bị tổn thương: “Anh đã nghĩ rất kỹ rồi, không trêu chọc gì đến cậu chứ? Anh đã lùi lại một bước để nói chuyện với cậu, nếu anh chọc cậu thật thì cậu hãy nói cho anh biết, anh có thể xin lỗi.”
Dây thần kinh trong đầu Quý Tửu đã sắp đứt ra, hắn “ngửi” được mùi tinh thần lực rất nồng đậm, nhẫn nại đến mức mạch máu nổi lên.
Tiếng nói của Lạc Du như cách hắn một tầng nước, nặng nề đập vào tai hắn, một câu nói vang đi vọng lại rất nhiều lần —— Không trêu chọc gì đến cậu chứ?
“Anh trêu chọc tôi.” Câu nói khàn đặc tràn ra từ giữa môi và răng, Quý Tử nhìn chằm chằm Lạc Du, đôi đồng tử tựa như đã hóa thành kim loại.
Lạc Du khẽ giật mình, đôi mắt của Quý Tửu làm nhiễu loạn suy nghĩ, nên anh không thể lập tức hiểu được câu trả lời này: “Cái gì?”
“Anh trêu chọc tôi.” Còn chưa dứt câu, Quý Tửu đã nghiêng người đến gần Lạc Du, tay phải giữ lấy cằm anh, nguồn tinh thần lực đột ngột tăng vọt.
Trong không gian vô tình tĩnh lặng ấy, dường như có vô số dòng điện bao bọc trong lớp sương đen dày đặc đập vào vách tường của phi thuyền.
Lạc Du kinh ngạc mở to mắt, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng đẩy Quý Tửu ra, phát hiện mình không cách nào nhúc nhích.
Vậy mà anh bị tinh thần lực của Quý Tửu ức chế! Nhưng sự ức chế này không mảy may gây chút thương tổn, chúng chỉ quẩn quanh, ôm lấy anh, như một phần cơ thể của Quý Tửu.
“Cậu…”
Dáng vẻ Lạc Du bị tinh thần lực áp chế đẩy Quý Tửu vào vũng lầy của sự mất kiểm soát, nhẫn nại khiến hắn đau đớn, hắn tựa như loài trùng thấp kém không thể tiếp tục nhẫn nại vì “Lạc Du không thích” được nữa.
Hắn áp sát Lạc Du, chạm vào môi anh, hôn loạn lên.
Âm thanh ù ù vang lên bên tai Lạc Du, anh khiếp sợ đến cực điểm, tất thảy máu trong cơ thể như đồn thẳng lên não.
Ý thức của anh như hoàn toàn ngưng lại trong nháy mắt, tinh thần lực cấp SS không thể chống đỡ, anh như bị vây kín trong hơi thở của Quý Tửu, không thể phản kháng một chút nào, chỉ có thể đơ như khúc gỗ để mặc Quý Tửu hôn.
Khi ý thức dần dần trở lại, nỗi xấu hổ cực lớn ùn ùn kéo đến —— Anh phát hiện mình bị động tuân theo Quý Tửu, nước bọt chảy xuống từ khóe môi ướt đẫm ngực.
Một thứ cảm giác chưa từng có chảy trong mạch máu anh, anh thấy rất nóng, bất cứ nơi nào cũng rất nóng, tim đập cực kỳ nhanh như bị ai đó siết chặt lấy, như muốn bóp nát.
Quý Tửu đang khuấy đảo trong khoang miệng anh, tinh thần lực ẩm ướt mà lạnh lẽo lại như chính nụ hôn này, gặm nhấm anh.
Anh thậm chí có ảo giác rằng, Quý Tửu không phải đang hôn anh, mà là chuẩn bị ăn sạch anh.
Anh không nghĩ sai, lúc này ý thức của Quý Tửu dường như không do hắn nắm giữ, muốn nuốt chửng người trước mắt này.
Tinh vân hình cánh bướm lấp lánh sáng rực như nổ tung trong đầu hắn, chúng cổ xưa mà thần bí, chúng không ngừng nuốt chửng bành trướng xuyên suốt những năm tháng dài đằng đẵng ấy, chúng chính là trùng tộc Ước Nhân.
Lúc này, ý chí của con người đập tan ảo giác, đôi mắt Quý Tửu rốt cuộc tĩnh lặng trở lại như biển cả.
Hắn buông Lạc Du ra, tinh thần lực trói chặt Lạc Du lại dần rút về.
Áo sơ mi của Lạc Du ướt đẫm mồ hôi, hai cánh môi ướt át, đôi mắt cũng vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi mà trở nên ẩm ướt.
Khi thực hiện nhiệm vụ, dù là tình huống nguy hiểm nhất cũng chưa từng khiến anh chật vật như lúc này.
Nỗi khiếp sợ trong mắt anh vẫn chưa biến mất, lồng ngực khẽ phập phồng, hốt hoảng nhìn Quý Tửu.
“Xin lỗi.” Quý Tửu nhỏ giọng nói.
Lạc Du liếm môi một cái theo phản xạ, đầu óc lại căng thẳng.
Anh nếm thấy vị máu tanh, Quý Tửu cắn nát cả môi cả lưỡi, vết máu chính là minh chứng cho vụ việc hoang đường vừa rồi.
“Tôi không nhịn được.” Quý Tửu ngồi xổm xuống, muốn đặt tay lên đầu gối Lạc Du, cuối cùng lại rụt trở về, lúc này hắn thật sự không dám chạm vào Lạc Du.
Lạc Du giận.
Hắn không muốn Lạc Du giận.
Giọng hắn lạnh lẽo, khó khăn giải thích: “Anh cứ luôn trêu chọc tôi, tới gần anh tôi khó chịu.”
Lạc Du cảm thấy mình nghe hiểu, nhưng suy nghĩ nhất thời chưa lên kịp: “Tôi trêu chọc gì cậu?”
“Tinh thần lực của anh quyến rũ tôi.” Quý Tửu nhíu mày, trông có chút ấm ức, “Anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi, anh không giống người khác, tôi muốn… tôi muốn anh.”
Lạc Du biết Quý Tửu dành tình cảm cho mình khác với mọi người, chính anh đây cũng dành cho hắn sự quan tâm đặc biệt.
Thế nhưng đó không phải tình yêu, anh càng không dùng tinh thần lực để quyến rũ Quý Tửu!
“Lạc Du, tôi muốn anh.” Quý Tửu lặp lại một lần nữa.
“Không thể!” Lạc Du suýt nữa cho Quý Tửu một đá, nhưng cuối cùng cũng không nỡ, anh gấp đến đỏ cả mắt, “Tôi chăm sóc cậu, đối xử tốt với cậu là vì cậu là đội viên của tôi, tôi xem cậu là em trai!”
“Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi.” Quý Tửu vốn không muốn nói quá nhiều, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đã trôi tuột khỏi kế hoạch của hắn, “Anh thừa nhận chúng ta kết hôn rồi.”
Lạc Du đứng lên, đi lòng vòng trong khoang phi thuyền: “Đó không phải là kết hôn thật!”
“Nhưng chúng ta kết hôn rồi!” Quý Tửu cũng đứng dậy, chờ lúc Lạc Du quay lại, ôm lấy anh, “Kết hôn rồi, tôi có thể hôn anh, làm anh.”
Lạc Du cứng người, hai tay đặt lên eo Quý Tửu, bình tĩnh hết sức có thể: “Cậu thả tôi ra trước.”
Quý Tửu không thả ra ngay, ôm anh nửa phút mới khẽ thở dài trên vai anh.
Hơi thở dài này khiến Lạc Du chợt nhẹ dạ.
Quý Tửu cũng thả anh ra, lùi về sau một bước, quyến luyến nhìn anh: “Anh về trước đi, họ còn muốn lấy mẫu tinh thần lực của tôi.”
Hôm sau, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa.
Quý Tửu thường xuyên bị người của trung tâm tinh thần lực đưa đi, thời gian ở trại ít dần.
Không lâu sau đó, một nhóm tân binh đến Falcon, Dalimes nói với Quý Tửu: “Đội trưởng bị điều đi chăm sóc đám tân binh sắp tới, ông biết vụ này không?”