Khi chiến hạm của Ước Nhân xuất hiện ở quân khu , không một chiến sĩ nào trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, thậm chí họ còn không biết tất cả những chuyện ấy xảy đến bằng cách nào.
Vài cứ điểm vừa hoàn tất việc đăng ký tân binh, các đội viên trẻ tuổi vừa tiêu diệt trùng tộc trong khoang mô phỏng nhìn nhau, tưởng rằng đây lại là một đợt diễn tập khác.
Họ chỉ mới khoác lên mình bộ quân phục quân không gian họ hằng mơ ước, còn chưa kịp tiến hành kết nối với máy móc đã bị tan thành tro bụi dưới họng súng của Ước Nhân, không có lấy một giọt máu để lại.
Từ khi hạm đội tuần tra gặp tập kích ở Lẫm Đông, tất cả nhà khoa học ở quân khu luôn bận rộn nâng cấp tinh hạm và hệ thống dò tìm của cứ điểm.
Quá nửa các tù binh Ước Nhân đã trở thành vật hy sinh để thử nghiệm, quá trình diễn ra vô cùng tàn khốc và đẫm máu, Quý Tửu cũng vì thế mà bị gọi đến trung tâm tinh thần lực tham dự thí nghiệm rất nhiều lần.
Cách đây không lâu, Viện Nghiên cứu và Phát triển Vũ khí đã báo cáo với các quan chức cấp cao rằng vấn đề cốt lõi đã được khắc phục, hệ thống dò tìm đã được cải tạo và có thể phát hiện trùng tộc “tàng hình”.
Mà bây giờ, các nhà khoa học đáng tôn kính đã bị vả thẳng vào mặt.
Ước Nhân vượt qua quân khu lúc nào và bằng cách nào, không một ai hiểu được.
Trong khoảnh khắc, mười mấy tiền đồn của quân khu bị đánh tan thành từng mảnh, chiến hạm của chúng tràn vào như lũ quét, giăng kín cả bầu trời.
Hệ thống dò tìm hoàn toàn không có tác dụng.
Mọi người nhìn vào số lượng chiến hạm liên tục tăng lên, tựa như tận mắt chứng kiến cảnh tượng chúng phá hủy quân khu vào năm về trước.
()
Toàn bộ lực lượng không gian được triệu tập khẩn cấp, Lạc Du mặc quân phục chiến đấu, đứng trong buồng điều khiển của một chiếc chiến hạm, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bản đồ sao.
Cách đây không lâu anh còn ở doanh trại đặc huấn, cùng các tân binh đánh một trận.
Họ muốn mau chóng vượt qua đợt đánh giá cuối cùng, anh dự định hạ thấp cường độ huấn luyện, mỗi ngày đổi một hoạt động mới để họ thư giãn.
Họ cũng như anh vậy, có một tương lai rất dài và tươi sáng phía trước.
Nhưng giờ phút này, anh không có thời gian để suy nghĩ thêm về tương lai của mình.
Người chiến sĩ đã trải qua trận đối đầu khốc liệt ở Lẫm Đông vào năm trước đều có mặt trên đầy đủ đủ trên chiếc chiến hạm này, ngoại trừ Quý Tửu.
So với những người khác, họ có kinh nghiệm đối mặt với tình huống tương tự, và kinh nghiệm này biến họ trở thành đội tiên phong đón đánh trùng tộc.
Những chấm đỏ dày đặc trên bản đồ sao tượng trưng cho hạm đội của Ước Nhân.
Chúng như một đàn châu chấu, chỉ cần xẹt qua quân khu thì tất cả hành tinh, tất cả cứ điểm sẽ trở thành mồ chôn.
Anh nhất định phải tìm được tàu chỉ huy, chặn bước đi của chúng lại.
Hạm đội do Lạc Du chỉ huy đang tiến về phía Tây Bắc của bản đồ sao, ngoài các đội viên tham gia lần tuần tra trước còn có các đội viên từ chi đội Falcon.
Mọi người đều biết rằng thứ chờ họ trước mắt là cái chết, họ sắp trở thành những vật hy sinh đầu tiên của trận chiến tàn khốc này.
Nhưng lúc chuẩn bị lên chiến hạm, không một ai lùi bước, Giang Cửu còn vỗ vai Lạc Du, cười: “Đội trưởng Lạc, cứ giao việc cho em, tất cả mọi người sẽ theo mệnh lệnh của anh.”
Đâu đâu cũng có chiến hạm của Ước Nhân, ba phần tư khu vực ngoài quân khu đã bị chúng chiếm đóng, e rằng chúng đã mai phục ở nơi nào đó từ sớm, nhưng đến tận lúc này con người mới biết được.
Lạc Du lựa chọn hướng Tây Bắc, nhưng anh cũng không thể khẳng định tàu chỉ huy của trùng tộc ở đó.
Thông tin do hệ thống dò tìm trả về nhiều lần báo sai, tinh thần lực của anh đã trải rộng đến cực hạn, chỉ biết rằng nơi ấy có nguồn năng lượng vô cùng khổng lồ và kỳ dị.
Chiến hạm lao đi với tốc độ tối đa, hệ thống liên tục truyền đến tin báo có cứ điểm bị phá hủy, các vị tướng hy sinh.
Người trong buồng điều khiển không một ai mở miệng, họ không rỗi thời gian để đau buồn, cũng không đủ giờ để sợ hãi vận mệnh chờ đón họ phía trước.
Tinh thần lực của họ liên kết với nhau thành một tấm lưới không ngừng trải rộng, tấm lưới này để vây con tàu chỉ huy của trùng tộc lại, là chút hy vọng sống nhỏ nhoi của quân khu .
Chỉ khi quân khu còn tồn tại, Liên Minh mới có cơ hội lấy hơi, quân tuần tra và Quân đội Trung ương mới có thời gian chi viện, chuyện về sau này, Lạc Du sẽ không cần suy nghĩ nữa.
Tinh thần lực duy trì trong thời gian dài khiến mắt anh đỏ quạch lên, vũ trụ đen tối như chìm vào biển máu.
Một vài hình ảnh chợt hiện lên trong đầu Lạc Du ——
Từ khi anh có ký ức, thầy giáo đã nói với anh, con sinh ra vì Liên Minh, một ngày nào đó trong tương lai con nhất định phải dâng mạng sống mình vì Liên Minh, con không được sợ, hy sinh không đáng sợ, đó là vinh quang của con.
Lớn thêm một chút nữa, anh và những đứa trẻ lành lặn được huấn luyện cùng nhau, một trong những môn học lúc ấy là cảm nhận cái chết.
Trong không gian ảo, nỗi đau đớn khi cơ thể biến thành tro bụi ảnh hưởng trực tiếp lên tinh thần lực của chúng.
Khi ấy, anh hoàn thành khóa học với điểm số loại ưu, vượt qua đau đớn và sợ hãi phải đối diện với cái chết.
Sau đó, anh được gửi đến cứ điểm An Tức với tư cách của một “vũ khí hàng đầu”, nghĩ mình vừa đến sẽ lập tức hy sinh.
Nhưng sự thật là, từ khi gia nhập Falcon, không ai nói với anh rằng anh phải hy sinh vì Liên Minh, trái lại rất nhiều đàn anh đã dạy, mạng sống là thứ quý giá nhất, phải học cách bảo vệ bản thân.
Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ chiến đấu, Huyết Hoàng Hậu đã nói với anh, Lạc Du, hãy sống sót trở về…
Lạc Du chớp mắt, chịu đựng cơn đau do sử dụng tinh thần lực quá độ.
Anh đã ấp ủ một cuộc sống lâu dài ở Falcon, nhưng thời khắc này, sứ mệnh khắc sâu trong gen anh đã tỉnh thức.
Hạm đội đã bước vào phạm vi tấn công của Ước Nhân, tinh thần lực chạm phải nguồn năng lượng tối tăm mà ẩm ướt.
Một thành viên trong đội không chịu được, bắt đầu co giật nôn mửa, Lạc Du đưa mắt nhìn, Dalimes đi đến đỡ người sang một bên.
Ít lâu sau, nguồn năng lượng kinh hoàng bùng nổ, máy dò tìm cảnh báo điên cuồng.
Trong phạm vi có thể nhìn thấy, chiến hạm của Ước Nhân lập lòe ánh sáng, như con quái thú khổng lồ ẩn mình nơi biển sâu cuối cũng mở ra cái miệng nhơ nhớp đầy máu tanh.
“Tàu chỉ huy hạt nhân ở vị trí này.” Lạc Du chỉ vào bản đồ sao, ngón tay anh khẽ run lên, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy viền mắt anh có chút ẩm ướt, giọng nói khàn đặc, đó là biểu hiện của tinh thần lực bị tấn công nghiêm trọng.
Để tìm kiếm tàu chỉ huy hạt nhân, gần như toàn bộ quân không gian tinh nhuệ ở quân khu đã lên đường.
Trong hạm đội này, tinh thần lực của anh ở đẳng cấp cao nhất nên theo bản năng bảo vệ các thành viên còn lại, phạm vi chịu tấn công càng lớn lên.
Dù vậy, anh vẫn cật lực giữ mình tỉnh táo: “Có thể tìm thấy nó ở đây là may mắn của chúng ta.
Chỉ cần chặn đám trùng ở góc Tây Bắc này lại, ba cứ điểm lớn sẽ có thời gian lấy hơi.
Bằng bất cứ giá nào, nhất định phải bảo vệ cứ điểm An Tức.”
Đội viên nôn mửa nọ chảy nước mắt nói: “Nhưng chúng ta còn không bằng một phần ngàn chúng.”
Trên bản đồ sao, hạm đội của họ chỉ là một cái chấm nhỏ, trong khi trùng tộc là một điểm sáng trải dài vô tận.
Họ chắc chắn phải chết.
“Làm sao, làm sao chúng ta có thể ngăn chặn chúng?” Đội viên trẻ tuổi không muốn tỏ ra yếu thế, gạt nước mắt rồi đứng phắt dậy.
Lạc Du lại nhìn về tấm bản đồ sao, anh rất muốn động viên các đội viên đôi ba câu như điều các tiền bối từng làm trong lần đầu tiên anh đối mặt với trùng tộc.
Nhưng anh không có đủ thời gian để nói gì thêm: “Tàu chỉ huy hạt nhân cũng chỉ nhỏ như vậy.
Huyết Hoàng Hậu đã giao nhiệm vụ cho chúng ta, phải tìm đến con tàu chỉ huy này và phá hủy nó.”
Lạc Du bình tĩnh nói: “Chúng ta không có khả năng sống sót trở về.”
Thời khắc ấy, tinh thần của chỉ huy đã ảnh hưởng đến tất cả mọi người, Giang Cửu và Dalimes là những đội viên gia nhập Falcon đã lâu, vốn đã sẵn sàng hy sinh, các đội viên trẻ run rẩy, nhưng rồi cũng vượt qua nỗi sợ.
Trong một khoảnh khác ngắn ngủi nào đó, tinh thần lực của Lạc Du trở nên bao trùm và ôn dịu.
Khắc tiếp theo, nguồn tinh thần lực đánh thẳng về phe địch như một thanh kiếm sắc bén, hạm đội chia ra làm bốn phía, mang theo nguồn sáng hừng hực như thiên thạch đâm thẳng vào sào huyệt của trùng tộc.
Tàu chỉ huy hạt nhân ở nơi sâu nhất, ba chiến hạm khác yểm trợ cho chiến hạm chủ lực, nhưng sự trợ giúp này kéo dài không được bao lâu, chiến hạm chủ lực do Lạc Du, Giang Cửu và Dalimes điều khiển xé toạc một lỗ hổng trong không gian.
Nhưng trong chính thời khắc ấy, tinh thần lực của Lạc Du đột ngột thu về.
Nơi này không giống với tưởng tượng của anh, không biết có phải vì tấn công vào quá nhiều chiến hạm của trùng tộc đã dẫn đến biến số nào hay không, tầm nhìn và âm thanh trở nên méo mó.
Thậm chí Lạc Du có cảm giác, họ đã bị kéo vào một không gian khác.
Giang Cửu cũng nhận thấy: “Xảy ra chuyện gì?”
Lạc Du cấp tốc bình tĩnh lại, điều khiển chiến hạm đến trung tâm năng lượng: “Dalimes, kiểm tra hệ thống vũ khí!”
Dalimes đáp: “Có thể bắn bất cứ lúc nào!”
Vô số nòng pháo được điều khiển, chiến hạm của nhân loại như một chiếc thuyền nan ngụp lặn giữa cơn sóng dữ của sự sống và cái chết.
Tên lửa phòng ngự liên tục nổ tung làm rung chuyển chiến hạm, nhưng chỉ là vài vệt sáng được vẽ ra trong không gian.
Khi nguồn năng lượng của chiến hạm đã sắp cạn kiệt, cuối cùng họ đã khóa chặt được tàu chỉ huy hạt nhân của trùng tộc.
Nó thoạt trông không khủng khiếp, nhưng không thể xác định được nguồn năng lượng chứa bên trong, hẳn là một nhân vật quan trọng nào đó của Ước Nhân trong khoang điều khiển.
“Đội trưởng Lạc!” Giang Cửu túa đầy mồ hôi, bị ức chế bởi nguồn tinh thần lực cực đại đã sắp không cầm cự được.
Tinh thần lực của Lạc Du như đã biến thành một biển lửa, hòa làm một thể với chiến hạm.
Họ không có đường lui, hệ thống vũ khí quá khó để phá hủy tàu chỉ huy hạt nhân, chỉ có cách cùng kéo nhau chết, mới có thể để lại hy vọng sống cho Liên Minh.
Phía trước là ánh sáng chói mắt, là vô số nòng pháo đã tìm được mục tiêu, chiến hạm lao về phía tàu chỉ huy hạt nhân nơi ánh sáng xa xăm ấy.
Trong giây lát, “sào huyệt” của trùng tộc nổ ra chấn động cực lớn, góc Tây Bắc của bản đồ sao xuất hiện lỗ hổng đen ngòm tựa như một lỗ đen vũ trụ, các chiến hạm xung quanh bắt đầu hỗn loạn, tan rã về phương Bắc.
“Lạc Du, nhận được xin trả lời!” Ưng Nguyệt gọi đến bằng hệ thống liên lạc, đáp lời bà là sự im lặng vô tận, ngay cả chút tạp âm cũng không còn tồn tại.
Trước khi vụ nổ xảy ra, thứ duy nhất Lạc Du có thể nhìn thấy là tàu chỉ huy hạt nhân của trùng tộc, và điều duy nhất anh nghĩ đến là sứ mệnh của mình.
Anh và đồng đội nhất định phải bỏ mình để hoàn thành nhiệm vụ, không sợ hãi, không tiếc nuối, tuyệt nhiên không quay đầu.
Thế nhưng khoảnh khắc tinh thần lực bị làn sóng năng lượng hung tàn xé nát, khoảnh khắc sinh mệnh đi đến điểm kết thúc ấy trong đầu anh chợt hiện lên, lần đầu tiên từ khi biến cố xảy ra, anh nghĩ đến Quý Tửu, đóa hồng nhỏ đến cứ điểm An Tức từ tinh cầu thủ đô.
Nhớ đến lời hứa Quý Tửu vẫn luôn đòi hỏi anh.
“Anh còn bỏ em lại không?”
“Anh không biết.”
“Lạc Du, anh là của em.”
“Ừ, anh là của em.”
Anh khe khẽ thở dài, máu tràn ra từ cổ họng và khóe mắt, anh không nói ra được tiếng xin lỗi.
Anh đã trung thành với Liên Minh cho đến chết, nhưng trước khi cái chết ập đến, anh quên mất lời hứa mình từng trao cho một người, rằng mình sẽ không rời đi.
Hạm đội tuần tra vượt qua các trạm chuyển tiếp nhanh chóng trở về, trên đường Quý Tửu nắm được tọa độ của Lạc Du, cả cơ thể hắn như đắm chìm trong màn sương đen dày đặc, nguồn tinh thần lực bùng nổ khiến các đồng đội ngạt thở.
Khi hạm đội đi qua, Ước Nhân tháo chạy một cách kỳ dị, như thể kiêng dè điều gì.
Quý Tửu lao đến vòng xoáy có tàu chỉ huy hạt nhân với tốc độ nhanh nhất, tinh thần lực to lớn của Lạc Du kích thích từng tế bào của hắn.
Nhưng đã quá muộn, hắn tận mắt chứng kiến một vụ nổ kinh hoàng chưa từng có.
Sau vụ nổ ấy, tinh thần lực của Lạc Du không còn tồn tại, ngay cả mảnh vỡ của chiến hạm cũng không còn sót lại.
Thứ duy nhất tồn tại là một đống đổ nát trống rỗng.
Quý Tửu nhìn chằm chằm vào chiến trường trống rỗng ấy thật lâu, há miệng, cổ họng phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, không ai nghe rõ.