Thứ phát ra ánh sáng là hồn Ước Nhân.
Nếu nhìn thật kỹ, nó cũng không phải ánh sáng, mà thực chất là một màn sương trắng đang dao động.
Sương trắng như thể có sinh mệnh, vọt thẳng vào trong Bạch Hồng, trôi nổi bồng trong ánh sáng bàng bạc Lạc Du đã tan biến đi.
Không biết nó đang tìm kiếm gì, hay bị ảnh hưởng bởi nỗi đau thương cùng cực của Quý Tích Thành mà cũng trở nên u sầu.
Giây lát sau, màn sương trắng xóa hòa vào những tia sáng, mờ nhạt đến độ không thể nhìn thấy.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Hồng đã đạt đến tốc độ tối đa, dù đang khóc, song tinh thần lực của Quý Tích Thành vẫn không ngừng tràn vào Bạch Hồng —— Lạc Du đã đồng ý với hắn, muốn đưa hắn cùng biến mất.
Hắn cũng đã đồng ý với Lạc Du, mang đến nền hòa bình dài lâu cho nhân loại.
Vũ trụ vang lên một tiếng nghẹn ngào thảm thiết thê lương, đó là âm thanh trùng tộc bị Bạch Hồng tiêu diệt.
Chúng đang bị đuổi về vũ trụ Ước Nhân, theo góc độ không tồn tại nữa, chính xác chúng đang trải qua cái chết.
Âm thanh vang vọng giữa các vì sao bằng vô vàn hình thức, là gió rít, là bóng tối, là nổ tung, là những mũi nhọn, là cát sỏi, mà thiết bị tối tân nhất của nhân loại cũng không thể nắm bắt.
Bạch Hồng từ từ thu hẹp, như một cái túi trói buộc trùng tộc lại.
Bạch Hồng bao trùm lấy bản đồ sao trống rỗng, chỉ còn lại chiếc tàu chỉ huy cô độc lao đi giữa không gian.
Lúc Bạch Hồng đạt đến tốc độ cao nhất, cơ thể của Quý Tích Thành cũng trở nên trong suốt.
Bạch Hồng như xuyên thấu qua cơ thể hắn, tắt ngóm, và biến mất cùng hắn.
Hơn một trăm chiếc chiến hạm đuổi theo tàu chỉ huy, Túc Nhung đến nơi trước tiên.
Nhưng khi truy cập hoàn tất, buồng điều khiển của tàu chỉ huy mở ra, thứ phả vào mặt y là luồng khí chết chóc như tro tàn.
Phụ tá đứng bên kinh ngạc: “Sao, sao lại như vậy?”
Tàu chỉ huy được trang bị hệ thống điều khiển tối tân nhất của Liên Minh, giống như bộ não của cả hạm đội.
Ngay cả hành lang tưởng như vô dụng cũng có những thiết bị thông minh để tính toán bất cứ lúc nào.
Nhưng hiện tại, mọi đèn tín hiệu trên tàu chỉ huy đã tắt, màn hình biến mất, bàn điều khiển bị gỉ sét ăn mòn, bị đục thủng hàng trăm lỗ, trông hoang tàn như vừa trải qua thảm họa tận thế.
Mí mắt Túc Nhung giật giật.
Đúng thế, với Liên Minh, với nhân loại mà nói, chiến tranh với trùng tộc chẳng phải là một tận thế kéo dài sao? Tàu chỉ huy —— Không, tướng quân và Lạc Du đã hứng chịu sự diệt vong này thay nhân loại, bằng một phương thức nào đó mà y không thể tưởng tượng được.
Họ đang ở đâu? Liệu họ còn sống hay không?
Chiến hạm của Huyết Hoàng Hậu cuối cùng cũng đến nơi, đôi mắt vị nữ tướng trước giờ luôn thô lỗ lại ánh nước, cổ họng tràn ra tiếng nấc nghẹn đã nhẫn nhịn đến cực hạn, song vẫn không để nước mắt nơi khóe mi rơi xuống.
Tinh cầu thủ đô xa xôi, Issa quay lưng lại, trong đôi ngươi của Quý Cầm Dã là hình ảnh con tàu chỉ huy đã mục nát, một tấm vật liệu từ trên rơi xuống sàn tàu.
Trước đây không lâu thôi, y cũng ở trên chiếc tàu chỉ huy này, Quý Tích Thành nghiêm mặt, nhắc nhở y bằng ánh mắt —— Lạc Du là của tôi, không cho phép anh nhìn chằm chằm anh ấy.
“Em họ…” Quý Cầm Dã khó khăn bật thốt lên, “Hy sinh ư?”
Sống lưng Issa căng cứng, bộ quân phục màu đen che đi đôi vai đang run lên khe khẽ.
Issa chủ động đưa về phía Quý Cầm Dã, ôm lấy đối phương, lặng lẽ vỗ về tấm lưng run rẩy hơn cả chính anh.
Leng keng —— Leng keng ——
Có âm thanh trong trẻo văng vẳng khắp nơi, Quý Tích Thành còn chưa mở mắt, ánh sáng mơ hồ tụ lại trên mi mắt, rơi vào võng mạc, biến thành một màu đỏ sậm.
Đỏ như màu máu.
Hắn hé mở mắt, tia sáng ồ ạt tràn vào như thủy triều.
Leng keng —— Leng keng ——
Âm thanh trong trẻo ấy rõ ràng hơn, vang vọng trong tâm trí hắn.
Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, cố gắng nâng người mình dậy.
Đó là một khung cảnh kì dị mà tráng lệ, như bảng pha màu sặc sỡ bị hất đổ, họa nên bức tranh có những áng mây trải dài đến vô tận, về đây đua nhau khoe sắc.
Ẩn sau chúng như có vô số cặp mắt, với con ngươi láo liên chuyển động, tất cả đều đang chăm chú nhìn hắn.
Cũng có thể chúng vốn dĩ là những đôi mắt.
Quý Tích Thành cúi đầu, nhìn thấy hồn Ước Nhân dưới lớp quân phục đã bị kéo ra từ lúc nào, màn sương trắng tan đi, mùi hương lan ra, trôi phía trước.
Hắn đứng lên, dưới chân là khoảng hư vô như một mặt gương bằng nước, lại không thấm ướt quần áo, phản chiếu màu sắc lộng lẫy sặc sỡ.
Mỗi một bước hắn đi, gợn sóng dưới chân loang ra.
Thứ kỳ dị này khiến người ta sợ hãi, nhưng lòng trí hắn lại tĩnh mịch điềm nhiên đến lạ, tựa nơi chốn cổ xưa sâu xa chưa từng xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Mắt hắn mơ màng không lấy được tiêu cự.
Hắn không biết nơi này ở đâu, cũng không biết mình từ đâu đến đây.
Hắn chỉ men theo mùi hương và âm thanh trong trẻo ấy mà đi về phía trước.
Thời gian như tấm lụa mỏng phủ trên vai hắn.
Nơi hắn bước qua, màu sắc có mảng đổ sụp xuống, có mảng co cụm lại, có mảng trở nên nhạt nhòa ảm đạm.
Hắn không quay đầu nhìn chúng, chỉ tiến lên một thiếu niên dũng cảm.
Không biết đã qua bao lâu, hồn Ước Nhân chợt im lìm bất động, hắn cũng dừng bước.
Nơi này thoạt trông không khác con đường hắn bước vào, nhưng khi hắn nhìn những gợn sóng trên mặt đất, ánh sáng dần tụ lại nơi đôi ngươi trống rỗng.
Hắn ngồi xổm xuống, thận trọng nắm gợn sóng ấy vào trong tay mình, và một tia sáng thoáng bị hắn siết lấy trong lòng bàn tay.
Hắn ngạc nhiên, trái tim dâng lên những rung động không thể diễn tả thành lời, dường như hắn đã đi qua hằng hà sa số những năm tháng vô tận, chỉ để tìm thấy tia sáng này.
Hắn đột nhiên sợ hãi, tay chân lóng ngóng ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hắn thầm nghĩ, nó mong manh yếu ớt như vậy, lỡ đâu tan mất thì phải làm sao đây?
Màn sương trắng nơi hồn Ước Nhân rót vào cơ thể hắn như những xúc tu dịu dàng.
Ánh sáng ôn hòa tỏa ra trên người hắn, hòa quyện vào tia sáng mong manh trong tay.
Dường như hắn biết rất rõ mình phải làm gì, đưa hai tay đến gần ngực, đưa ánh sáng ấy áp vào trái tim mình.
Leng keng ——
Biển sao như chảy ngược dòng, tinh vân xoay tròn, xé toạc ra dưới tốc độ cực lớn, gợn sóng dưới chân uốn lượn trên bầu trời, ký ức tồn tại lẫn không tồn tại ùa đến cánh cửa đóng chặt.
Tay hắn, kể cả những tia sáng lấp lóe ấy cũng đâm vào tim hắn.
Nhưng thứ chảy ra từ trái tim không phải máu huyết tanh hôi, mà là ánh sáng tinh khiết.
Có sinh mệnh đang được nuôi dưỡng, nhịp tim yếu ớt như đáp lời động tĩnh nơi lồng ngực trái hắn, bình bịch, bình bịch.
Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy cơ thể mình đang thay đổi.
Hắn nhìn thấy bóng tối của thành phố Khan tràn ra từ khắp các ngõ ngách, từng sinh mệnh nhỏ bé đang dần hình thành trong lồng kính, một vài đã ngừng thở, trở thành khối u nhọt dị dạng.
Mà có một sinh mệnh bé bỏng như một viên ngọc được chạm khắc hoàn mỹ, cơ thể trắng đến phát sáng ấy chứa đựng một linh hồn trong suốt.
Hắn vẫn đứng trước lồng kính, vẫn chưa rời đi, dường như hắn đã trở thành một phần của nó, cũng đang nuôi dưỡng trong mình một sinh mệnh nhỏ nhoi yếu ớt.
Lồng kính hóa thành dòng sông chảy chậm xuôi dòng, hắn nhìn chăm chú sinh mệnh đứng lên giữa dòng sông.
Hắn như bừng tỉnh, nước sông chính là thời gian.
Chẳng lẽ, hắn cũng là thời gian ư?
Đó là một nhân loại đẹp đẽ điển trai, hắn rất muốn đến gần người đó, bởi vì trên người đó có mùi hương hắn yêu thích, hắn muốn dụi mình vào cổ người đó, khảm lấy hơi thở kia vào cơ thể, cất giữ nó làm của riêng mình.
Hắn thậm chí muốn ăn người đó, hòa vào cơ thể và máu thịt mình, chỉ như vậy mới an toàn nhất.
Hắn yêu thích nhân loại kia đến vậy, không thể để nhân loại kia rời xa mình.
Thế nhưng, thật kỳ lạ.
Nếu hắn không muốn, vậy tại sao hắn lại tách nhân loại kia khỏi cơ thể mình?
Từ rất lâu trước khi một ngôi sao được sinh ra và chết đi, hắn đã gieo gợn sóng trong ánh sáng trong veo ấy vào lồng ngực mình.
Nó càn quấy, lớn lên, hấp thụ sinh mệnh của hắn, mãi đến khi “thời cơ chín muồi”, biến thành một con người.
Hắn nhíu mày, tự hỏi tại sao mình không vĩnh viễn chôn nhân loại ấy vào trái tim mình? Tại sao lại để mặc người đó lớn lên, không tiếc đánh đổi cả chính mạng sống mình?
Nhân loại chạy trốn giữa những áng mây trôi và bầu trời sai lệch, những gợn sóng bắn lên tung tóe trong tâm trí hắn.
Hắn đuổi theo một cách mất kiểm soát.
Nhân loại xoay người, tặng hắn một nụ cười thật tươi.
Leng keng ——
Thấy rõ đôi mắt nhân loại phản chiếu hình bóng mình, mọi ký ức tỉnh lại như mầm sống giữa mùa xuân.
Hắn nhớ mình là ai, nhân loại là ai, vì sao họ lại ở đây.
“Em có thể tìm được anh.” Lạc Du đã nói với hắn như vậy.
Hắn thật sự tìm được, men theo sự chỉ dẫn của hồn Ước Nhân, tìm được Lạc Du, dẫu anh chỉ còn sót lại vài tia sáng.
Lạc Du rất quen thuộc nơi đây, lần trước khi anh xé rách không gian và xuyên qua, anh đã đến nơi thời gian có thể chồng chất lên nhau này —— Vũ trụ Ước Nhân.
Điều khác biệt là, lần này hắn nhìn thấy Quý Tích Thành.
Là Quý Tích Thành, cũng không phải là Quý Tích Thành.
Ánh sáng rực rỡ biến thành một đôi cánh khổng lồ phía sau Quý Tích Thành, đôi mắt trước giờ luôn bị bao phủ bởi màn sương đen kia chợt lấp lánh ánh vàng.
Lạc Du nhớ đến, trong Liên Minh vẫn luôn lưu truyền một lời đồn đãi —— Hoàng đế trùng tộc là một tinh vân diễm lệ.
Anh đưa tay về phía Quý Tích Thành, hé môi, âm thanh anh phát ra không đến từ cổ họng, mà là hàng vạn áng mây rực rỡ cộng hưởng cùng nhau.
“Tửu Tửu.”
Nghe thấy tiếng nói, đuôi mày Quý Tích Thành run lên khe khẽ như hiểu được tiếng gọi ấy, và hắn cũng đưa tay về phía anh.
Thời khắc này, anh hiểu rõ, rằng ở vũ trụ với những quy luật hoàn toàn khác biệt này, anh và Quý Tích Thành cũng không phải là con người nguyên bản.
Họ chịu tác dụng của những quy luật nơi đây và lấy lại được sinh mệnh của mình.
Các nhà khoa học Bạch Phong đã nghiên cứu hơn năm, vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được bí ẩn của sự sống trùng tộc, nhưng họ đã nắm giữ được bí ẩn của sự sống và cái chết này.
Anh biến mất nơi sứ mệnh, và sinh ra trong trái tim Quý Tích Thành.
Mười ngón tay đan siết lấy nhau, tinh vân lần nữa biến đổi, đôi cánh che kín bầu trời ôm lấy anh vào lòng.
Anh nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc kia, khung cảnh xung quanh như chao đảo xoay vòng, không thể nhìn rõ.
Âm thanh trong trẻo trở thành tiếng trống dồn, cơn đau dâng lên từ cổ anh.
Quý Tích Thành cắn anh, hệt như một lần nữa muốn giam giữ anh vào trong cơ thể hắn.
Nhưng… đây có lẽ là chuyện đã không thể xảy ra nữa.
Ánh sáng lộng lẫy biến mất, thế giới trở về bóng tối đen kịt.
Sắt Ti Lam trên đảo nổi cuối cùng cũng nở hoa, lan dài từ biệt thự đến tận rìa đảo, trùng trùng điệp điệp trong cơn gió nhẹ tựa từng gợn sóng loang xa nơi mặt biển.
Quản gia AI hết sức hài lòng, đánh một ngôi sao cho kỹ năng làm vườn của mình.
Người quyết tâm trồng hoa rõ là Lạc Du, nhưng cu li lại là nó.
Giờ nó không thèm cơ thể mô phỏng Lạc Du nữa, bởi Tửu Tửu cứ cảm thấy nó chướng mắt hoài, nó đến đòi phần thưởng, nói muốn đổi thành hình mô phỏng Quý Cầm Dã.
Nhưng nó là một trí tuệ nhân tạo có mắt nhìn rất tốt, nó biết bây giờ không phải là lúc để quấy rầy Lạc Du.
Nó lơ lửng lượn lờ qua lại ngoài cánh cửa phòng đóng chặt kia một lúc, thôi, đi chơi đùa với đám robot vậy.
Trở về tinh cầu thủ đô được một tháng, hơn nửa thời gian của Lạc Du đều dành để nằm trên chiếc giường này.
Anh thậm chí còn chẳng thể đẩy Quý Tửu đến Cơ quan Mật vụ vì lý do công việc nữa.
Bởi vì chiến tranh đã kết thúc —— Trước khi hai người trở về đã kết thúc, trùng tộc trở về không gian nguyên bản, hòa bình lập lại trên Bạch Phong.
Trong suốt ba năm qua, Liên Minh đã phát triển rất mạnh mẽ.
Vị Thượng tướng Quý Tích Thành này… bây giờ đã không cần ngày ngày vất vả trong quân đội nữa.
Hiện tại, Hội đồng Quân sự Tối cao làm việc dưới sự lãnh đạo của Issa, rất nhiều người trẻ làm việc ở các vị trí cao.
Issa nói, chờ hai người nghỉ ngơi xong rồi vẫn phải quay lại với công việc của hội đồng và quân đội, mà Quý Tích Thành chỉ nghe lọt từ tai này qua tai kia.
Làn gió mơn man đưa hương Sắt Ti Lam vào cửa sổ, lại không làm tan đi nổi cảnh xuân sắc trong phòng.
Lạc Du kiệt sức rồi, Quý Tích Thành vẫn không chịu buông tha anh.
“Anh sắp hỏng rồi đây này.” Lạc Du nhẹ giọng cảnh cáo.
“Anh đã hỏng từ lâu rồi, là em sửa anh lại.” Quý Tích Thành nói trên cái cổ đẫm mồ hôi của anh.
Lạc Du cười, mắng: “Anh nợ em đấy à?”
“Nợ hay không nợ, anh đều là của em.” Quý Tích Thành ngồi dậy, ánh mắt hắn bao phủ lấy anh, giọng hắn vừa cẩn thận dè dặt, lại vừa mang theo chút yếu ớt rất khó phát hiện: “Lạc Du.”
Lạc Du nào chịu nổi, tuân mệnh đáp: “Là của em, vẫn luôn là của em.”
Lại một cơn gió nữa thổi qua, Sắt Ti Lam dâng lên rồi hạ xuống, mãnh liệt mà cũng thật dịu dàng, trào dâng không dứt giữa đất với trời.