Editor: Joco
Beta – reader: Takuyachan
Hắn vội vàng đi hỏi y tá phụ trách, người bệnh ở phòng này đã đi đâu rồi? Y tá nói rằng hình như người đó đã đổi sang phòng bệnh thường rồi, đồ dùng trong phòng cũng được gói ghém cẩn thận, đợi Thư Văn đến thì trả cho hắn. Thư Văn nhìn túi đồ, hôm qua trợ lý hắn mua những gì đều còn lại đầy đủ trong túi, thậm chí cả chiếc áo khoác mua cho cậu cậu cũng để lại. Thư Văn rất khó chịu, nhìn thấy những thứ này, hắn có cảm giác như chính mình cũng đang bị bệnh giống Ngả Lâm vậy. Rõ ràng là cần người bảo hộ, nhưng cậu vẫn ép bản thân luôn kiên cường mà mỉm cười.
Xách túi đồ bị để lại, Thư Văn đi thanh toán toàn bộ viện phí, rồi đi hỏi y tá phòng bệnh mà Ngả Lâm đang nằm.
Gian phòng bình thường này, bên trong chật kín người, còn có người nhà bệnh nhân. Giờ ăn trưa, ai cũng có người thân ở bên chăm sóc. Chỉ còn Ngả Lâm ngồi một mình trên cái giường sắt ở góc phòng, chậm rãi ăn cơm bệnh viện. Nhìn cậu trông rất mệt mỏi, tinh thần có vẻ không tốt, trên người chỉ mặc một cái áo khoác cũ, đơn bạc. Cậu ăn từng muỗng cơm trắng với rau cải luộc, người khác nhìn qua một điểm cũng không muốn ăn. Thư Văn đi tới bên, nhẹ nhàng cầm lấy thìa trong tay cậu, dịu dàng nói: “Chúng ta quay lại phòng vô trùng kia đi, anh đã thanh toán hết viện phí mất rồi, bây giờ không thể trả lại được.”
Vốn tinh thần đã không phấn chấn, nhìn thấy hắn, Ngả Lâm cũng chẳng phản ứng. Bị hắn lấy mất thìa, cậu cũng không ăn nữa, lười biếng nằm xuống giường, hững hờ đáp: “Đừng gây khó dễ cho tôi nữa, thực sự tôi không có tiền để ở đó đâu, một ngày mất tới năm trăm, ở đây chỉ có năm mươi thôi.”
Thư Văn ngồi xuống bên cạnh, cầm bàn tay lạnh ngắt của cậu, nói: “Quay lại đó đi, khi làm hóa trị rồi, nếu bị nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Chuyện tiền nong em không phải lo lắng, khi nào em khỏi bệnh, kiếm ra nhiều tiền, rồi trả cho anh cũng được.”
Ngả Lâm hơi lắc đầu: “Chuyện này về sau không nhắc lại nữa. Vạn nhất cả đời mắc nợ anh, tôi làm sao mà kham nổi.”
Những lời này khiến Thư Văn thoáng cái đau lòng khẩn khoản nói: “Từ khi nào em lại khách khí với anh như vậy? Lẽ nào muốn anh phải quỳ xuống van xin em mới tha thứ cho anh sao?”
Câu nói này của Thư Văn lập tức làm cả phòng bệnh nhỏ hẹp im lặng, bao nhiêu bệnh nhân cùng người nhà đều ngừng hành động mà nhìn hai người bọn họ.
Ngả Lâm cảm giác được bầu không khí có chút quẫn bách nhưng vẫn nhàn nhạt nói: “Biểu ca, chuyện của tôi anh không cần phải lo, tiền của anh cũng không phải cho không, dùng trên người tôi không phải quá phí phạm sao?”
Người khác nghe xong câu này đều minh bạch, có người nói Thư Văn là ca ca tốt, gia cảnh không tốt vẫn cố gắng cho em tới phòng vô trùng chữa bệnh, cũng có người nghi ngờ nghĩ rằng có ai trên đời lại tốt như vậy, chỉ sợ bên trong lại lợi dụng gì nhau. Thư Văn bị mọi người xì xào càng lúc càng xấu hổ, hắn nhìn Ngả Lâm, cậu cũng đang quan sát hắn. Bỗng nhiên Thư Văn nghĩ ra cái gì, sau đó nói với vị đại thẩm bên cạnh: “Bác biết không? Đệ đệ cháu từ nhỏ đã cứng đầu,lúc nào cũng cố chấp. Đúng là cháu không có tiền, nhưng mấy hôm trước trúng vé số độc đắc mới có tiền chữa bệnh cho em ấy, em ấy lại nói tiền từ trên trời rơi xuống không phải là chuyện tốt, cứ nhất quyết không chịu dùng, bây giờ bệnh nặng hơn, phải nhập viện, cho nằm ở phòng vô trùng thì nhất quyết không chịu.” Nói xong, lại nhớ tới mấy chuyện xảy ra vài ngày qua, mắt Thư Văn lại đỏ lên chực khóc.
Đại thẩm đó chép miệng, số ai lại tốt như vậy, trúng được số độc đắc có tiền chữa bệnh đúng lúc này. Sau đó bà khích lệ cùng Thư Văn, nói với Ngả Lâm có người nhà quan tâm lo lắng cho là tốt lắm rồi, mau gắng chữa bệnh. Mọi người trong phòng nghe xong ai cũng đứng về phía Thư Văn, khuyên bảo Ngả Lâm, chốc chốc căn phòng nhộn nhạo cả lên.
Ngả Lâm dở khóc dở cười, không theo hắn đi, ở lại đây thế nào cũng bị nói này nọ, mà theo hắn thì thực sự không cam lòng. Thư Văn nhìn Ngả Lâm biểu cảm bất đắc dĩ, biết đã làm cho cậu động tâm rồi, không bằng rèn sắt khi còn nóng, nhanh nhẹn thu dọn đồ của cậu, nói: “Tiểu Lâm à, nghe lời đi, chiều nay là có kết quả xét nghiệm rồi. Nếu như làm hóa trị tốt xong sẽ phải chuẩn bị tẩm bổ nữa đấy. Anh biết a, em sẽ không sợ đau đúng không? Đừng sợ, có ca ca lo cho em mà!”
Nói xong, lập tức khụy người xuống, định làm ngựa cõng Ngả Lâm đi. Ngả Lâm nhìn hắn nhanh tay gói đồ của mình, hai bên trái phải thì mọi người không ngừng khuyên can, không còn biện pháp chống đối, cậu bất lực bỏ chăn ra, đi giầy vào. Thư Văn nhìn cậu định xỏ giầy, liền cúi xuống đi vào cho cậu, vừa làm vừa nói: “Ngoan, nghe lời anh đi, hôm qua làm tiểu phẫu còn đau như vậy, chắc chắn đi lại không tốt. Anh sẽ cõng em lên tầng, dù sao anh cũng rất khỏe mà.”
Làm trò như vậy trước mặt bao nhiêu người, Ngả Lâm mặt đỏ như tôm luộc. Tuy tất cả mọi người đều cho rằng Thư Văn là biểu ca của cậu nhưng một nam nhân hai mươi tuổi đầu, bị một nam nhân khác cõng đi, thì còn có mặt mũi nào nữa. Ngả Lâm giật cái giầy lại bực bội nói: “Bỏ giầy của tôi ra! Tôi tự đi được!”
Thấy cậu nổi giận, Thư Văn lập tức bỏ tay ra, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi thật chậm nha!”
Ngả Lâm khách sáo chào mấy người bệnh cùng phòng vài câu, không thèm để ý tới Thư Văn, chậm rãi ra khỏi phòng bệnh. Thư Văn vui vẻ hớn hở như tiểu tử được cho kẹo, cảm ơn mấy người xung quanh, sau đó xách đồ đi theo Ngả Lâm. Bởi vì hôm qua làm tiểu phẫu, cả người đau nhức tới mất cảm giác, nên cậu đi rất chậm. Thư Văn cứ loanh quanh bên cạnh cậu, hỏi han: “Anh cõng em nhé! Em không thích cõng thì để anh bế được không? Hay là chỉ ôm cũng được? Để anh đỡ em.” Cứ như vậy, Thư Văn quanh quẩn lảm nhảm bên người Ngả Lâm, còn Ngả Lâm vẫn hờ hững với hắn, đến khi hai người trở về phòng kháng khuẩn cũ.
Thư Văn xếp đồ ra xung quanh, Ngả Lâm nhanh chóng nằm xuống giường. Một lúc sau Thư Văn bưng mamg cháo tới, âu yếm nói: “Tiểu Lâm, ăn thêm một chút cháo đi, cơm bệnh viện không ngon đâu.”
Ngả Lâm rầu rĩ trả lời: “Không ăn, no rồi.”
Thư Văn kiên trì cầm cái muỗng lên muốn đút cho Ngả Lâm: “Ăn như vậy ít quá, cơ thể sao chịu được. Làm hóa trị rất cần có sức khỏe, ngoan nào, cháo cũng mua cả rồi, em không ăn chẳng phải phí lắm sao? Lại đây nào, ăn một chút đi.”
Ngả Lâm không biết làm thế nào, đành kéo chăn lên che mặt: “Thực sự không ăn được, ăn không vào.”
Thư Văn vừa nghe xong liền sốt ruột buông muỗng xuống, vỗ vỗ lưng Ngả Lâm hỏi: “Làm sao vậy? Khó chịu lắm à? Anh mua trà mật ong rồi đấy, em uống cho khỏe nhé?”
Ngả Lâm vẫn trốn trong chăn lắc đầu, Thư Văn lại nói: “Hay là buồn ngủ trưa rồi, nếu muốn ngủ thì ngủ đi, nhưng đừng trùm kín như vậy, ngạt thở sao ngủ ngon được?”
Thực sự nhịn không được, Ngả Lâm lộ đầu ra nói: “Anh không thể ngừng nói được sao? Ồn quá!”
“Nga, ồn lắm sao? Vậy em cứ hảo hảo ngủ một giấc đi, anh sẽ ra bên ngoài ngồi ăn.” Nói xong, Thư Văn mang theo đống cháo Ngả Lâm không ăn, đi ra ngoài ngồi.
Ngả Lâm có chút nhớ nhung mà khóc, cậu biết Thư Văn ra ngoài ăn cháo thừa của cậu là ủy khuất cho hắn rồi, như vậy càng khiến cậu thêm khổ sở.
Buổi chiều bác sỹ tới, nói cho Ngả Lâm và Thư Văn một tin không tốt: “Người của Ngả Lâm không khỏe, làm lượng bạch cầu so với hồng cầu vượt quá tỉ lệ cho phép, người thường làm hóa trị bảy ngày sẽ hết, còn với Ngả Lâm thì không biết có tiêu diệt được hết tế bào bạch cầu gây bệnh không nữa.”
Ngả Lâm rất sợ. Sáng hôm sau Tiểu Kì tới thăm, nói chuyện Thư Văn không hề cố ý làm vậy với cậu. Cho dù Thư Văn đúng là có lỗi, nhưng bây giờ hắn đã hối cải, nên cho hắn một cơ hội. Ngả Lâm vẫn không cam tâm, những hiểu lầm này, vốn không phải lỗi của Lý Khả, mà do căn bản Thư Văn không yêu thương cậu, đến khi biết cậu bệnh tật hắn mới quay đầu thương xót.
Nhưng trước mắt vẫn nhìn thấy hắn vì cậu mà suốt ngày bôn ba, một ngày một đêm trông nom cậu tới thâm quầng hai mắt, chính cậu cũng đâu đành lòng mở miệng tuyệt tình với hắn.
Tiểu Kỳ nói hiện tại hắn có thể giúp cho cậu chữa bệnh, cứ để hắn giúp đi, sau này đi làm được sẽ trả lại cho hắn. Nếu như mãi cứng đầu không nhận tiền của hắn, sẽ chỉ càng nguy hiểm tới tình mạng hơn thôi, khi không còn cơ hội nhất định sẽ hối hận. Mà Thư Văn cũng vì chuyện này mà ân hận cả đời. Ngả Lâm cảm thấy hỗn loạn, đúng là có thể cứu mình bây giờ chỉ có Thư Văn, bây giờ đã như vậy rồi thì vô pháp kiếm tiền, nhưng mỗi khi nhớ tới những chuyện đã xảy ra với Lý Khả kia, trong lòng lại đau đớn khôn nguôi. Cậu không muốn Thư Văn nhìn cậu như một người không thể tự sống sót. Dù mọi con đường của cậu bây giờ, không còn đường nào là đường sống nữa rồi.
Thư Văn thấy Ngả Lâm không được tự nhiên với mình, một bên lấy khăn ấm lau mặt cho Ngả Lâm, nói: “Em đừng suy nghĩ tiêu cực làm gì, coi như anh là người xa lạ cũng được. Nếu không thì coi như ca ca chăm đệ đệ đi, như vậy không phải sẽ thoải mái hơn sao?”
Ngả Lâm phản bác: “Tôi không phải là đệ đệ của anh.”
Thư Văn ngẩn ra, Ngả Lâm nói những lời này, làm tâm tình hắn trào lên, mãnh liệt cùng sửng sốt. Bỗng nhiên hắn cúi người hôn lên môi cậu. Ngả Lâm sau một hồi kinh ngạc lập tức đẩy hắn ra.
Mặt Thư Văn ửng đỏ, hắn nhìn vào mắt Ngả Lâm nói: “Anh biết em không phải đệ đệ của anh, anh cũng không đối xử với đệ đệ của mình như thế.”
Ngả Lâm nghe xong, trầm mặc hẳn. Thư Văn vẫn tiếp tục ôn như giúp cậu lau người: “Không biết em có tin anh hay không? Nhưng anh thực sự yêu em, muốn cùng em một chỗ. Không phải anh muốn chuộc lỗi gì cả, cũng không phải là thương hại em. Anh chỉ có một ý nghĩ thôi. Đó là muốn ở bên cạnh quan tâm chăm sóc em, chờ em khỏe mạnh có thể mãi mãi ở bên cạnh nhau. Anh xin lỗi em về chuyện trước đây, nếu em có thể tha thứ cho anh là tuyệt nhất, nhưng dù không tha thứ, cũng không sao cả, anh sẽ theo đuổi em cả đời, kể cả không đợi tới ngày đó được đi chăng nữa.”
Ngả Lâm nghe xong những lời này, trong lòng lại nổi lên một trận khó chịu. Cậu hận chính mình, bao nhiêu chuyện đã xảy ra như thế, nhưng chỉ vừa nghe hắn tâm tình có mấy cậu, đã khiến tâm can mền nhũn ra. Có phải bởi vì ốm đau, làm tâm tình cậu yếu đuối hẳn đi không, hay đang lúc cô đơn sợ chết, lại có Thư Văn bên cạnh ôn nhu chăm sóc, giống như giấc mơ mà cậu từng ao ước?
Thư Văn lau người cho Ngả Lâm, thấy vết thâm lớn ở chỗ tiểu phẫu lấy tủy lần trước, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu đau thì hãy nói cho anh, anh không chịu đau cho em được, nhưng ít ra có thể ôm em cho em khóc, như thế tốt hơn là chịu đựng. Biết chưa? Em có thể khóc trong lòng anh.”
Nghe xong, Ngả Lâm không thể khắc chế mà nước mắt thực sự chảy xuống.
Thư Văn ôm cậu, cảm giác cậu lại giãy giụa, càng dùng lực ôm chặt hơn. Ngả Lâm khóc rất nhiều, chẳng mấy chốc đã làm ướt áo Thư Văn đang mặc. Hai người cứ thế ôm nhau rất lâu. Bao nhiêu ủy khuất ấm ức trong bao lâu được phát tiết hết, khiến Ngả Lâm nhẹ nhõm hơn nhiều. Thư Văn vẫn ôm chặt cậu, tới khi cậu thiếp ngủ trong vòng tay mới buông cậu ra, đắp chăn cho cậu. Hắn không muốn về nhà ngủ nữa, nằm luôn trên ghế, trông nom Ngả Lâm.