Huy Tân luôn ép cho tinh thần của mình có thói quen tập trung làm việc cao độ, nhờ đó mà hắn không bị loạn tâm lý, phân tâm suy nghĩ lung tung mà nổi cơn điên.
Trong những cách Huy Tân có thể nghĩ ra thì tiến vào vong ngã hay phân tích pháp trận là cách hắn hay dùng nhất.
Nói đến pháp trận thì thật là vô biên vô bờ, nhưng qui lại thì mục đích cuối cùng của nó cũng là thể ngộ ra pháp tắc của thiên địa. Trận pháp chính là tổ hợp của các đồ hình từ đơn giản đến phức tạp mà qua đó tu sĩ có thể đụng chạm đến pháp tắc.
Tất cả tộc đàn từ lâu đã nhận thức được rằng toàn bộ những thứ chúng ta giao tiếp, thấy, và biết tới chỉ là chưa tới % tổng thể của vũ trụ. Hơn % còn lại là lực lượng pháp tắc và những thứ vô hình mà chúng ta không thấy bằng mắt thường được.
Do đó tộc đàn nào càng nắm được nhiều lực lượng pháp tắc thì tộc đàn đó càng trở nên mạnh mẽ.
Điều này không có nghĩa là tộc đàn nào có nhiều Độ Kiếp kỳ cường giả ngộ ra pháp tắc sẽ nắm được nhiều lực lượng pháp tắc hơn.
Chẳng hạn như [Ngũ Hành Tu Du] bí thuật, là một bí thuật pháp tắc không gian mà không có Độ Kiếp kỳ cường giả nào hiểu được nó cả. Nhưng các tộc đàn có thể thông qua trận pháp sử dụng bí thuật đó để tạo giới chỉ, tạo ra phi thuyền không gian. Giúp hạm đội của tộc đàn phát triển tốt hơn.
Quan trọng hơn đó là tộc đàn truyền thừa, một Độ Kiếp kỳ tu sĩ nắm được hai chủng loại pháp tắc. Khi độ kiếp thất bại thì không để lại gì cho tộc đàn. Vì thể ngộ pháp tắc của hắn không thể truyền cho người khác được, mỗi người phải tự tìm hiểu bằng bản thân mình.
Còn một trận pháp tông sư, khi nghiên cứu ra được một trận pháp nó sẽ luôn tồn tại với tộc đàn, dù khi người đó đã chết đời sau sẽ tiếp tục công việc tìm hiểu và hoàn thiện trận pháp đó.
Nói đồ hình chính là pháp tắc cũng không sai, và nói trận pháp là đồ hình cũng không sai. Nhưng nếu nói trận pháp là pháp tắc thì là sai hoàn toàn.
Chẳng khác gì giữa đêm tối một đứa bé chỉ vào một người đang bị thiêu cháy và nói. “quả cầu lửa là mặt trời, Ông ta là quả cầu lửa, vậy ông ta là mặt trời”
Thật ra cái người bị chết cháy chỉ cháy sáng như một mặt trời giữa đêm tối mà thôi, và đồng dạng trận pháp cũng chỉ là cái bóng mờ của một gốc nhỏ của pháp tắc.
Có thể hiểu rằng trận pháp sư là một con kiến và trận pháp là một hạt cát trên bãi biển. Con kiến này cố tìm hiểu một hạt cát với hy vọng có thể ngộ ra cấu tạo của trái đất.
Không biết qua bao lâu con kiến lại phát hiện có sự hiện diện của nước biển, thế rồi nó tiếp tục nghiên cứu. Cứ thế nó lần lượt phát hiện có không khí, có ánh sáng, có lửa, có.... và rồi nó tiếp tục nghiên cứu.
Nhưng con kiến đó không bao giờ biết được là hạt cát mà nó nghiên cứu từ lâu là do nhiều phân tử hợp lại, trong phân tử có nhiều nguyên tử, nguyên tử do các hạt cơ bản tạo thành.
Con kiến cứ mù mờ trên con đường tìm hiểu pháp tắc.
Huy Tân đã bắt đầu tìm hiểu trận pháp cũng được khá lâu, từ hồi hắn mới mười tuổi đến nay là đã chín năm. Mặc dù hắn không có linh căn nhưng ngộ tính thì không hề thua kém với Thiên Vận chân nhân.
Lúc bắt đầu nhập môn thì Huy Tân phải tìm hiểu những thứ đơn giản nhất như hoa văn của các loài thú, đồ hình của lá cây, đồ hình tổ ong, đồ hình bông tuyết, rồi đồ hình các ngôi sao.
Cao hơn nữa là đồ hình điện từ, đồ hình phân tử, đồ hình lượng tử.
Thông qua những đồ hình này Huy Tân hiểu được cấu tạo của vạn vật và từ đó biết cách vận hành của nhiều loại năng lượng khác nhau trong tự nhiên rồi áp dụng chúng vào trong trận pháp.
Trận pháp đầu tiên hắn từng thử nghiệm là một bản đơn giản ảo ảnh trận pháp. Trận pháp luôn phải có ít nhất là một mắt trận.
Mắt trận là nơi cất dấu linh thạch hay gọi là nguồn năng lượng của pháp trận.
Ngoài ra trong mắt trận còn có hai bộ phận đồ hình.
Đồ hình thứ nhất dùng để chuyển hóa năng lượng trong tinh thạch thành loại năng lượng mà pháp trận cần. Ví dụ lấy hỏa tinh thạch gắn vào một pháp trận ảo ảnh, thì đồ hình này sẽ chuyển hóa hỏa linh khí trong tinh thạch thành thủy linh khí và quang linh khí. Hiễn nhiên trong quá trình này sẽ có thất thoát mất đi một lượng linh khí.
Đồ hình thứ hai sẽ dùng để vận hành linh khí. Ví dụ trong pháp trận ảo ảnh này, đồ hình thứ hai sẽ lấy thủy linh khí để tạo ra sương mù trong một phạm vi nhất định. Kế tiếp nó lấy quang linh khí để tạo ra ánh sáng, và tổ hợp những tia sáng này lại theo màu sắc và thứ tự vị trí mà trận pháp tông sư đã thiết lập sẵn.
Kết hợp cả hệ thống lại sẽ tạo ra những hình ảnh ba chiều sống động.
Thiên Vận chân nhân từng nhận định rằng trận pháp chỉ là công cụ để chuyển hóa năng lượng và vận hành năng lượng đó.
Từ đó có thể nói trong thế giới tu tiên ở đâu cũng có sự hiện diện của trận pháp.
Như trong luyện phù lục, tu sĩ dùng một đồ hình để phong ấn năng lượng lại trong tấm phù, và một đồ hình để kích phát năng lượng đó thành pháp thuật.
Trong luyện chế pháp bảo,tu sĩ khắc đồ hình lên binh khí để hấp thụ linh lực, và nhiều đồ hình phức tạp để thi triển các pháp thuật khác. Như phong thuật để giảm sức nặng và tăng độ sắc bén, kim thuật để tăng độ cứng, hỏa thuật tăng sức tấn công...
Trong công pháp tu luyện, tu sĩ vận hành linh lực theo một đồ hình kinh mạch phù hợp với linh căn của mình thì sẽ chuyển hóa linh khí thành linh lực của mình để sử dụng. Công pháp chủ tu quyết định tốc độ tu luyện và độ tinh thuần của linh lực.
Công pháp có đồ hình kinh mạch càng phức tạp thì tu luyện càng khó và linh lực càng tinh thuần. Ngược lại đồ hình đơn giản tu luyện nhanh hơn dễ tiến cấp hơn, nhưng linh lực nông cạn không bằng những tu sĩ cùng giai khác.
Một cấp độ cao hơn của trận pháp đó là thần văn. Thần văn là tổ hợp của hàng tỉ đồ hình được thu nén lại. Giống như một nhiễm sắc thể (đồ hình DNA gen) của con người có hình dạng là chữ “X”, và khi phóng to ra sẽ thấy trong đó có hàng tỉ đủ loại tổ hợp đồ hình DNA khác nhau.
Vì thần văn là do trận pháp tông sư tự lĩnh ngộ sáng tạo ra, và thần văn thường là chữ viết của tông sư đó. Nên mỗi tông sư có thần văn khác nhau và mỗi tộc đàn có một loại thần văn riêng biệt.
Với trình độ của Huy Tân bây giờ thì còn lâu mới có thể chế tạo ra được thần văn. Hắn vẫn còn đang học cách kiểm soát năng lượng trong các đồ hình nhỏ mà thôi.
Tuy vậy hắn không cần phải tự mình lĩnh ngộ thần văn mới có thể sử dụng thần văn.
Thần văn như là một loại vũ khí tối tân đã được các tông sư tạo ra, và người khác chỉ cần khắc chúng lên pháp bảo hay mắt đại trận là đã có thể vận hành mà không cần phải tìm hiểu thần văn hoạt động như thế nào. Như một em bé năm tuổi có thể cầm khẩu súng ak đi bắn chết người mà không cần phải hiểu cây súng có cấu tạo như thế nào hoặc thuốc nổ đã đẩy viên đạn đi như thế nào.
Hôm sau là một ngày như bao mọi ngày khác, Thanh Yên đến phục dụng máu của Huy Tân rồi điên loạn cuốn lấy thân thể rắn chắc cuồn cuộn cơ bắp của hắn.
Tiếp ngay sau đó chờ đợi Huy Tân thường là những lời nguyền rủa câm phẫn và đánh đập, nhưng hôm nay Thanh Yên vẫn nằm yên nhắm mắt co ro dựa trên ngực hắn như một con mèo ngoan. Qua một hồi lâu cuối cùng mở miệng hoa thơm ngát nói phả vào mặt hắn.
"Ngươi muốn ra ngoài ngắm phong cảnh một chút không!"
m thanh của nàng rất êm diệu nhưng vào tai hắn như tiếng sét đánh giữa ban ngày, đầu Huy Tân cứ ông ông lên không suy nghĩ được gì. Hắn cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đen lay láy đầy nhu tình gợi cảm kia, hít một hơi hắn mới cắn răng nói.
"Muốn, đương nhiên là muốn!"
"Đây là món quà sinh nhật ta cố tình đem tặng cho ngươi, ngươi nhất định phải nhận lấy."
Thanh Yên khẽ run cổ tay liền xuất hiện một vật màu vàng hình thù quái dị nhìn như một cái rổ bên ngoài có nhiều gai nhọn tua tủa.
"Đây là? Yểm Linh thú?"
"Đúng vậy, ta đã tốn khá nhiều công sức chuyên đặc chế cho ngươi. Nếu không ta làm sao yên tâm thả ngươi ra ngoài được?"
Huy Tân không khỏi cười giễu thầm tự trách bản thân mình quá ngây thơ còn tưởng người ta thật lòng vì mình mà chuẩn bị quà sinh nhật gì chứ. Hắc hắc, ngươi tưởng ngươi là ai? Còn không bằng nô tì của người ta nữa.
Thần sắc Huy Tân bình tĩnh dị thường nói. "Cảm ơn, ta phải làm gì?"
"Không rắc rối như vậy chỉ cần ngươi buôn lỏng tâm thần đừng cố chống cự là được."
Căn dặn hắn xong, Thanh Yên bắt đầu làm phép. Cô ta tự cắn lưỡi phun một ngụm máu tươi lên Yễm Linh thú rồi đánh ra một khẩu pháp quyết, tức thì cả máu lẫn pháp quyết bị vật hình rổ đó hút lấy mất, rồi như có linh tính tự bay vào đầu Huy Tân.
Chỉ thấy khuôn mặt hắn nhăng nhúm như đang chịu cực hình đau đớn, trán đổ đầy mồ hôi hột. Nhưng qua một khắc sau, cơn đau đớn từ tận linh hồn đó đã biến mất vô ảnh vô tung. Đồng thời giữa hai người đã có một sự liên hệ mới, hắn có thể cảm ứng được sự áp bức đến từ Thanh Yên. Tựa hồ chỉ cần đối phương có một ý niệm trong đầu, linh hồn hắn liền tiêu tan theo mây khói.
"Chủ nhân!"
"Hừm..."
"Rầm"
Đầu hắn như muốn nổ tung, cả linh hồn và thể xác cùng chịu một nỗi thống khổ không thể tả. Hắn rên một tiếng toàn thân co rút rồi căn cứng ra, run rẩy vô lực.
"Ta cấm ngươi gọi ta như vậy, nếu có lần sau thì chính là ngày chết của ngươi." Trên mặt nàng lúc này trắng bệt cắt không ra giọt máu, ánh mắt đầy hối hận và chán ghét, giọng lạnh lùng mà chua xót nói.
Kế đó nàng khoác tay thu lại Hàn Xích Luyện cởi trói cho hắn, rồi quăn qua một mớ đồ vật.
"Đây là y phục mới và giới chỉ cũ của ngươi, yên tâm ta không tốn thiếu đến mức phải lục soát để ý đến báu vật của một tên trúc cơ đâu. Nhưng còn Tấm Kim bài thì ta tạm giữ lại. Mặc dù không biết nó có tác dụng gì, nhưng nó được luyện chế bằng một loại kim loại vô cùng cứng rắn quý hiếm, sau này có thể sẽ rất có ít cho ta." Thanh Yên vừa nói vừa quay đi mặc trang phục dưới đất của mình vào.
Khi nàng mặc song quần áo của mình quay người lại một lần nữa thì nhìn Huy Tân với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Vì lúc này Huy Tân đã tươm tất sạch sẽ trong bộ thanh bào mới, đang đứng nhìn nàng, trông đầy hiên ngang khí phách.
"Sao? Có phải rất anh tuấn không?" Hắn cố tỏ ra vẻ một công tử đào hoa nói.
"Khích khích, anh tuấn thì anh tuấn thật nhưng cái áo thì ngươi đã mặc ngược rồi."
"Hà hà, do lâu quá không mặc đồ nên ta đổi kiểu một chút đó mà!" Huy Tân nói mà không chớp mắt một cái như đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa, đáng lẽ phải như vậy.
"Tùy ngươi thôi, dù sao đó cũng là đồ của ngươi, thích mặc sao thì là chuyện của ngươi. Nhưng ra ngoài nếu làm người khác chê cười ta, tới lúc đó dù ngươi có hối thì cũng đã muộn."
Lời nói nhẹn nhành nhưng ý tứ trong đó Huy Tân nào không hiểu, nên hắn cười hắc hắc ngoan ngoãn chỉnh đốn lại.
"Đi Theo ta!"
Thanh Yên mang hắn đi ra ngoài phòng, dọc thông đạo đi qua gian đại sảnh chính, rồi lại tiến vào một thông đạo khác mới dừng lại nhìn hắn phân phó.
"Đây là nơi ở của Đông nhi, nếu có thắc mắc gì thì ngươi có thể tìm cô ta. Còn phòng của ngươi thì ở bên này." Nàng dùng ngón tay búp măng chỉ về phía một tấm cửa đá đối diện. "Tạm thời ngươi có thể ở lại nơi đây, còn những nơi khác thì tốt nhất là không nên tự động đi lung tung. Nếu chẳng may rơi vào cẩm chế pháp trận lợi hạn nào đó thì ta cũng không bảo đảm được chuyện gì sẽ xảy ra với ngươi."
"Đã hiểu, khi ta muốn ra ngoài thì phải làm sao?" Huy Tân dù đã cố khống chế tâm tình của mình nhưng trong âm thanh vẫn có chút rung rung, nói ra tâm nguyện hắn ôm ấp bấy lâu.
Như nàng đã đoán được hắn sẽ hỏi như thế, mỉm cười ôn tồn nói. "Không gấp, trước ngươi hãy cứ xem phòng của mình đi đã!"
Chỉ thấy Thanh Yên lật tay thì đã cầm sẵn một kim bài xanh biếc đưa cho Huy Tân.
"Đây là lệnh bài thông hành, có nó ngươi có thể tự do ra vào phòng này và đại trận bảo hộ nơi đây." Nói tới đây Thanh Yên hơi ngừng lại nhìn hắn đầy thâm ý. "Nhưng tốt nhất là ngươi không có ý định chạy trốn hay đi xa ta quá trăm dặm."
"Đa tạ!" Tiếp nhận lệnh bài, Huy Tân thật tâm nói.
Kế đến hắn không nhẫn nại truyền linh lực vào kim bài, liền có một cột sáng bắn ra chìm vào phiến đá trước mặt.
Lập tức cửa phòng ầm ầm mở ra, đập vào mắt hắn là một căn phòng không lớn lắm nhưng được trang trí rất hoa lệ, tỉ mỉ tất cả dụng cụ giường tủ bàn ghế dành cho sinh hoạt hàng ngày đều có đủ.
Khi đánh giá kĩ lại, thì món đồ nào cũng là chân phẩm hiếm có trên thế gian. Xung quanh phòng còn trang trí những hạt minh châu lấp lánh tỏa sáng như đèn nê-ông. Trên nền đất là thảm trắng, ở bốn góc tường có treo những chậu hoa thơm xinh tươi kỳ lạ mà hắn chưa từng gặp qua.
Đây căn bản đâu phải là phòng cho linh thú hay lô đỉnh như mình? Nghĩ đến đây Huy Tân một đầu mù mờ quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng.
Qua hồi lâu Thanh Yên mới cúi đầu, siết chặt hai tay mình đắn đo thì thào. "Hy vọng là ngươi thích món quà sinh nhật này."
Chờ đợi một lúc vẫn không thấy hắn nói năng gì, nàng lấy làm bực bội ngửng mặt lên nhìn thì bỗng nhiên trời đất quay cuồng. Thanh Yên chỉ cảm giác được thân mình nhẹ hửng đi như bị một nam nhân ôm lấy, rồi dồn ép vào bức tường đá phía sau rồi ghì chặt hôn lấy hôn để đôi môi nàng.
Vì sự việc phát sinh quá nhanh và bất ngờ thành thử nàng không kịp đề phòng mới bị người khác dễ dàng ám toán như vậy. Thanh Yên dùng hết sức bình sinh mà đánh đá vùng vẫy thoát ra, nhưng chỉ duy trì được vài giây thì cả người bắt đầu mềm nhũn, đầu hàng trước sự xâm lấn điên cuồng của đối phương. Cả hai hùng hổ lao vào phòng rồi đóng cửa đánh ầm một tiếng.
Mới đầu Huy Tân do cảm động nên còn nâng nêu đối phương. Nhưng đến lúc cảm xúc dâng trào, hắn như hổ đói lâu năm sổng chuồng vừa thấy dê non là thú tính nổi lên mất khống chế. Hoan lạc giày xéo con mồi từng chút từng chút một.
Cả một bầu tâm sự suốt hai năm bị cầm tù, lăng nhục, cưỡng bức và đánh đập không có chỗ phát tiết. Như một quả bomb nổ chậm được hắn dồn nén trong lòng trong bấy lâu phút chốc bùng phát trút ra hết trên thể xác Thanh Yên.
Không biết trời có ý thương hoa tiếc ngọc không, mà may mắn thay trước đây nàng đã từng là Hóa Thần kỳ thần thú Thải Phượng, dù ít hay nhiều thân thể cũng đã được linh khí cải tạo lại, bền bỉ hơn tu sĩ cùng giai bình thường rất nhiều. Nên có thể miễn cưỡng chống chịu từng đợt tiến công dũng mãnh không ngừng nghỉ của con hổ điên kia.
Thấm thoát hai người đã tình hổ ý phượng được ba ngày đêm, khoảng thời gian này do trong những lúc đảo điên Thanh Yên mơ hồ đã vô ý cắn và hút đi khá nhiều tinh huyết của hắn nên muốn bế quan củng cố tu vi cảnh giới. Thành ra Huy Tân có được một chút thời gian rảnh rỗi, liền quyết định đi ra ngoài động phủ hoạt động gân cốt một chút.
Sau hai giờ hạnh phúc chạy nhảy trên núi rừng bắt nai, bơi lội trong ao hồ giữa những đàn cá, và bay lượng trong gió mây với muông chim.
Huy Tân rút cuộc một lần nữa tìm lại được cảm giác được sống, tìm lại được chính mình.
Tuy biết đây chỉ là ảo giác nhất thời vì hắn căn bản không hề thật sự được tự do. Nhưng đời tu sĩ, nhất là tu sĩ xấu số như mình, thì có được vui vẻ lúc nào thì phải biết tận hưởng lúc ấy.
Chết rồi thì cũng chỉ còn một đống tro tàn và nỗi uất ức không thể giãi bày mà thôi.
Nghĩ thế nên hắn thông thả tản bộ ngắm cảnh, thỉnh thoảng còn hát vài câu ca trong bài hát hắn thích khi trước đây nghe được trên [Hư Giới].
Bất giác Huy Tân đã đi ra khỏi khu rừng và đang tiến tới một con sông khá lớn. Đến bên bờ sông hắn mới lớn giọng hỏi một bác lái đò đang chèo thuyền ngược dòng nước xiết.
"Bác lái đò ơi! Cho hỏi đây là nơi đâu? Đây là con sông gì?"
"Ờ, có đi thuyền không? Chỉ có năm nghìn đồng một người." Người lái thuyền tháo nón lá xuống nheo mắt nhìn qua nói vọng vào bờ.
"Không, không đi thuyền. Bác cho hỏi đây con sông gì? Và đi đến đâu?"
"Àh thì ra là mới tới nơi đây hả? Đây là sông Hà Thanh, từ đây dọc theo sông đi thẳng về hướng bắc là tới kinh đô. Nói thế có muốn sang sông một chuyến không?"
"Ha ha, cảm ơn bác! con không đi đâu."
Người lái thuyền thở dài rồi tiếp tục công việc chèo chống con đò vượt sóng qua bên kia bờ sông, bỏ mặc Huy Tân một bụng đầy nghi hoặc.
Sông Hà Thanh? Đánh một vòng lớn, sao lại quay về Triệu quốc rồi? Lát nữa quay về nhất định phải hỏi Đông nhi cho rõ mới được.
Nếu ở một nơi nào khác thì hắn chắc sẽ vào các thành thị lân cận mà ăn uống nhậu nhẹt một trận cho thật đã. Nhưng khi biết mình đang ở Triệu quốc, thì Huy Tân chỉ cười khổ một tiếng rồi lủi thủi buồn bã đi về động phủ.
Cách đây không lâu hắn còn phải đánh nhau sống chết với người ta để tìm một đường chạy ra khỏi nơi này, chừ khi hắn thật sự chán sống mới dám lộ mặt ra cho người ta đuổi giết. Một Thanh Yên, Huy Tân đã đau đầu lắm rồi có lý nào tự đi tìm thêm phiền phức.
“Haiz...!” Bỗng lúc này Huy Tân nghe được một tiếng thở dài ảo não như đang lưu luyến tình thân như đang oán trách thế giới bạc bẽo, Như trong vũ trụ này chỉ có mình ta biết cô đơn lạnh lẽo là như thế nào.
‘Không phải mình cũng hay thở dài giống vậy sao?’ Nghe được tiếng thở dài này Huy Tân không khỏi có chút đồng cảm. Hắn thích thú quay đầu đánh giá một người thiếu niên đang ngồi câu cá gần đó.
Quần áo xanh lục tươm tất gọn gàng, mày rậm mũi không quá cao cũng không quá thấp, da ngâm đen. Tóm lại người này là một thiếu niên bình thường không thể bình thường hơn.
Nhưng càng nhìn Huy Tân càng thấy lạ, rõ ràng người trước mặt không hề có chút linh khí dao động nhưng tạo cho hắn cảm giác người này có sức mạnh dời sông lấp biển.
Thiếu niên đang câu cá cũng đã phát hiện Huy Tân đang nhìn mình chằm chằm thì không khỏi đỏ mặt nói. “Ta không có sở thích đó đâu, vị huynh đài tìm lầm người rồi”
“Ack!” Nghe một câu như thế Huy Tân không khỏi phải hồi lâu bị á khẩu.
“Hắc hắc anh bạn đây thật là thẳng thắn, nhưng phải làm cho người thất vọng rồi. Vì ta đây đã có vợ”
“Nếu huynh đài đã có vợ vậy chắc sẽ không tranh dành người tình với ta, vậy đáng để cùng uống rượu” Thiếu niên câu cá nghe thế liền lấy làm mừng, lập tức mời hắn tới.
Huy Tân vừa thầm lắc đầu vừa chuyển thân qua đó “Ngày đầu xuân thế này mà vừa câu cá vừa nhắm rượu cũng rất thú đây”
“Vị huynh đài cũng thật có tâm tình, còn ta ngồi đây là tại vì không có gì để làm thôi” Sau khi nốc một hơi rượu, hắn liền đưa bình rượu qua mời.
Huy Tân Cầm lấy bình rượu có hình dáng như hồ lô làm bằng gáo dừa kỳ lạ này, rồi lắc lắc một chút để xem coi còn bao nhiêu. Khi biết bên trong còn không bao nhiêu rượu hắn không khỏi thở dài một hơi.
“Haiz...chắc ông trời tính chơi ta. Đã không có tiền mua rượu uống, vừa tính ra về thì lại được mời uống rượu ngon không tiền, thế mà chỉ còn có nhiêu đây”
“Haha...Huynh đài đừng lo, loại rượu này ta có mua rất nhiều, huynh cứ tự nhiên đi” Nói rồi tên thiếu niên lại lấy trong ngực ra một bình rượu khác.
“Nếu vậy ta đây không khách sáo” Huy Tân liền dốc hết rượu vào miệng uống một hơi hết sạch.
Sau khi “khà” một tiếng đã khát, hắn liền đứng dậy chửi thề một câu “ĐCM nó!” rồi dùng hết sức lực ném bình rượu ra giữa sông.
Cái bình bị ném bay xa qua tận phía bên kia bờ sông rồi mất hút luôn trong cánh rừng trước mặt.
“Ha ha...coi bộ ta đã dùng hơi quá sức” Huy Tân xấu hổ gãi đầu.
“Cũng may đại ca chỉ quăng cái bình gỗ không, chứ nếu đổi lại là một cục đá chắc sẽ gây ra án mạng quá.” Thấy thể lực của Huy Tân thiếu niên cũng phải chắt lưỡi không thôi.
“Anh bạn cứ nói quá, tôi chẳng qua là diễn vài chiêu múa khỉ mà thôi.” Huy Tân phẩy phẩy ta ra vẻ không cho là đúng.
“Tiểu đệ đã thấy qua nhiều cao nhân luyện thể thuật, nhưng có được một thân thần lực bá đạo như huynh đây quả thật là lần đầu”
“Nếu quá thật như anh bạn nói thì quá tốt rồi, chỉ đáng tiếc thế sự vô thường.” Nghĩ đến vì thân thể này mà Huy Tân đã chịu bao nhiêu khổ sở thì chỉ biết lắc đầu cười khổ.
“Có phải đại ca gặp có chuyện khó sử hay là có một kẻ đối đầu vô cùng đáng sợ? Nếu đại ca không ngại tiểu đệ có thể ra tay giúp một hai.” Thiếu niên vỗ ngực nói tiếp “Nhìn đệ nhỏ vậy chứ thật ra không hề nhỏ ờ nha”
“Kha kha. Được được, tại hạ cam bái hạ phong, không dám so với anh bạn. Anh bạn có cái đó là lớn nhất trong đám nam tử hán. Kha kha... là lớn nhất!”
“Ta...Ý ta không phải vậy”
“Haha... Nếu đúng là như vậy vì sao anh bạn còn phải sợ người khác tranh giành người trong mộng với mình chứ?” Huy Tân tỏ ra khói hiểu nói.
“Đã nói là không phải thế... còn người trong mộng thì...Haiz” Nhắc đến tình nhân thì tên thiếu niên này liền nhăn mày nhăn trán, lắc đầu thở dài.
“Sao thế? Phải có khí phách nam nhi lên chứ! Nào uống, uống rồi anh đây sẽ truyền cho chú em vài chiêu bảo đảm là sẽ thành công.” Huy Tân giựt lấy bình rượu uống một hơi quẹt miệng rồi cười ha hả đưa qua cho chàng thiếu niên.
Tên kia ủ rũ gật đầu thảy cần câu sang một bên rồi nhận lấy bình rượu uống cạn.
“Hắc hắc bây giờ chú em coi tài bón toán của anh có linh không nhé. Nếu bị đoán đúng chú uống, nếu đoán sai thì anh uống, được chứ?”
“Được!” tên thiếu niên quăng bình rượu rỗng ra giữa sông, rồi đúc tay vào ngực lấy ra một bình khác.
“Giỏi, có can đảm! Anh sẽ uống vì sự can đảm của chú mày.”
“Rồi đoán đi” Đưa bình rượu cho Huy Tân, gã lại móc từ trong ngực ra một bình mới, cứ như trong đó là một cái động không đáy chứa đầy rượu bên trong.
“Sảng khoái! Haha...Đầu tiên là người trong mộng của chú em là một người con gái đúng không?” Huy Tân đểu cáng đá lông nheo, liếc liếc xuống cái bình rượu đối phương đang cầm trong tay “Đúng thì uống đi, uống đi! Nếu không uống vậy ngươi là tên thái giám.”
“Uống thì uống” Thiếu niên hào khí đầy mình liền uống một hơi hết nữa bình.
“Người con gái này rất đẹp đúng không? ...Uhm uống dô”
“Người con gái đó rất có gia thế?”
“Người ta rất thông minh? Người ta rất tài giỏi?”
“Tiếp tục, vì vậy nên con nhỏ đó không hề chú ý đến một thằng quá bình thường như mày? đúng không? Con nhỏ này rất nổi tiếng? Nó có rất nhiều người đeo đuổi?”
…
Cứ thế Huy Tân hỏi một câu tên kia phải uống một hớp, có bao nhiêu rượu hầu như đều bị tên đó tống vào bao tử.
“Ah... ta không cam lòng!” Bổng nhiên tên thiếu niên đó nhảy lên điên cuồng gào thét làm Huy Tân cũng có chút sợ hãi.
“Từ từ...đừng la hét nữa, cũng không giải quyết được gì. Ngồi xuống đây anh mày sẽ bày ày vài chiêu”
Lúc này mặt trời đã lặng về phía tây từ lâu Huy Tân mới bèn hỏi. “Em trai, ngươi có gỗ, có lửa không nhóm lên đi, anh mày sẽ đi bắt ít cá về nướng mà ăn”
“Hấc...ừh Có, có hết đây.” Gã đầy men xay, ngất ngưởng lấy một đống gỗ đổ ra đầy đất, rồi lại cho tay vào ngực cầm ra một ngọn lửa. Chính là lửa nóng đỏ hàng thật giá thật.
Thấy một cảnh này Huy Tân cũng bó tay thầm nghĩ. ‘Ngươi mỗi lần lấy đồ từ trong giới chỉ ra hoặc thi pháp làm lửa thì đều phải cho tay vào áo không thấy mệt àh? Dù ngươi không mệt nhưng ta đấy thấy cũng ngứa mắt mà phát mệt thay’
Tên thiếu niên lại móc ra vài xâu thịt cừu và cá đã được làm sạch và tẩm ướp sẵn ra đưa cho Huy Tân.
“CM nó! ngươi cũng chu đáo thật ha, đã chuẩn bị sẵn hết rồi. Sao không chịu nướng trước luôn cho đỡ mất công không”
“Hấc...ừh Em cũng muốn lắm, nhưng làm vậy không thú vị và ngon bằng vừa nướng vừa ăn.” Hắn ngã ngã nghiêng nghiêng trả lời Huy Tân.
Huy Tân quả thật bó tay với cái tên này rồi.
Khi thịt cá đã chính thơm, hai người vừa thổi vừa ăn.
Huy Tân nói “Đại ca bảo mày nghe, chuyện của con bé đó cũng không rắc rối vậy đâu.”
“Thôi anh hai không cần an ủi tiểu đệ, em biết phải làm sao mà.” Gã thanh niên đã không còn biết mình đang nói gì nữa. Danh xưng cứ lộn xộn xà ngầu hết cả lên ba hồi nói em ba hồi nói tiểu đệ, làm Huy Tân cũng muốn chóng mặt theo.
“Hắc hắc, nghe anh mày nói cho rõ rồi hãy quyết định sau. Muốn cua cô em đó trước tiên tiểu đệ phải hạ thấp sĩ khí của cô ta xuống.” Huy Tân vừa uống vừa ra vẻ bề trên tận tình chỉ bảo.
“Hạ thấp sĩ khí?”
“Đúng thế, dô đi!” Huy Tân gật đầu chắc chắn. “Phải làm cho nó hiểu, nó là nô tì con đệ là chủ. Mà thôi, cái này có hơi quá. Tóm lại phải làm cho cô ta nhận ra đệ không phải là lô đỉnh hay linh thú gì cả” Hắn lúc này cũng không biết là mình đang nói về chuyện của tên thanh niên hay về bản thân mình nữa.
“Không phải là lô đỉnh hay linh thú gì cả?”
“Đúng vậy, sau đó phải đè nó ra...”
…
Suốt đêm hai người ngồi hết nướng thịt đến nướng tôm, rồi nướng heo làm mồi, lâu lâu lại ngươi một hớp rồi lại ta một hớp.