Thái Cực Biến

chương 28: ma khí hiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi việc xảy ra trong chớp nhoáng, Huy Tân không chút phân vân đã phong bế kinh mạch tiểu Lục lại trước. Hai tay hắn nhanh múa lên điểm ra từng chỉ như mưa rơi vào người tiểu Lục phát ra những tiếng phụp phụp không ngừng. Qua một vài khắc sau, huyết khí trong người tiểu Lục lập tức đã bắt đầu bình lặng lại không còn có dấu hiệu sẽ xuất huyết ở mắt, mũi, miệng, và tai nữa.

"Đệ... Đệ không sao. Đại ca đừng lo." Tiểu Lục cả người vô lực, ngượng thều thào vài câu rồi mắt nhắm ngã ra ngất đi.

Đại sư và Julian vốn luôn đứng kề bên quan sát từ lâu, thấy Huy Tân đưa tay đỡ tiểu Lục một mực chau mày trầm tư đưa mắt nhìn họ lắc đầu không nói gì, thì hai người cũng không nói gì chỉ gật đầu hội ý rồi đỡ tiểu Lục đi ra ngoài không làm phiền hắn một mình yên tịnh suy tư.

Lần này đột biến xảy ra hoàn toàn ở ngoài dự tính của Huy Tân, tái diễn sự việc lặp đi lặp lại như một cuốn phim trong đầu hàng giờ, hắn vẫn không tìm ra được chút đầu mối nào. Tất cả quá trình vận công đều dựa vào kinh nghiệm tu luyện nội công sáu năm trời của hắn, nhưng vẫn không giải đáp được đã sơ sót ở bước nào.

Tạm thời trước mắt tiểu Lục không có mệnh hệ gì, nhưng đây chỉ là cách trì hoảng kéo dài thời gian. Không khác gì đang chờ nước lũ dâng cao rồi mới lo đắp đê, chẳng thể chèo chống được bao lâu, sóng lũ sẽ rất nhanh nhất chìm tất cả mọi thứ.

Huy Tân bứt tóc vò tai đi quanh quẩn trong phòng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tên tiểu đệ trên giường lòng lại càng rối bời hơn.

Không được, phải bình tĩnh, không được hoảng... Hít sâu vài hơi, Huy Tân nhắm mắt cố nhớ lại tình cảnh ngày đó lần đầu tiên khi hắn bắt đầu tập tành tu luyện hai loại thần công này.

Thời điểm đó hắn tu luyện đại thành cả hai Cửu Dương thần công và Phục Minh thần công rất nhẹ nhàng tự nhiên, không gặp bất cứ một trở ngại lớn nào. Mặc dù hai loại thần công này hoàn toàn trái ngược nhau, một cái là phật một cái là ma. Nhưng ở trên người hắn lại vô cùng hoà hợp như âm và dương tuy hai mà một.

Phật-Ma, âm-dương. Không lẽ vấn đề là ở chỗ này, nhưng vì sao khi mình tu luyện lại không gặp khó khăn như tiểu Lục. Nếu là do trước đó cơ thể mình được nguyên lực quán thông, thì vừa rồi tiểu Lục cũng đã được nguyên lực tu bổ nội thể lại. Càng nghĩ Huy Tân càng đi vào ngõ cụt, nếu nói vì hắn là thiên tài luyện võ thì lại càng nực cười hơn.

Hắn? Thiên tài? Huy Tân biết rõ mình nhất, từ khi sinh ra cơ thể hắn luôn ốm yếu bệnh tật, hại cha mẹ phải luôn bận rộn đi tìm thần dược tiên thảo về cầm cự một chút hơi tàn ình.

Nhưng từ khi luyện được Phật-Ma thần công thân thể Huy Tân tự dần phục hồi, bệnh tật tiêu biến, ngày lại càng tráng kiện hơn, bách độc bất xâm. Như đã hoàn toàn biến thành người khác.

Khoang đã, nếu nói vậy sự khác biệt duy nhất giữa hai người chính là huyết thống, một bên là bệnh tật bẩm sinh khác thường, một bên thì sinh lực dồi dào.

"Khụ hụ, hộc..." Tiểu Lục nằm trên dường gỗ bổng trở mình, không ngừng ho khan, có cả lúc ho ra những đốm máu.

Huy Tân biết thời gian không còn nhiều nên đành phải cắn răng đánh liều thôi. Nâng tiểu Lục ngồi xếp bằng trên giường, Huy Tân xắn tay áo vỗ hai chưởng lên lưng rồi nhắm mắt tập trung điều hoà khí huyết của tên tiểu đệ lại, rồi vận khí loại bỏ chân khí của Phục Minh thần công ra ngoài.

Lần đả toạ này kéo dài đến cả nguyên đêm, mãi đến trời sáng hôm sau mới thấy Huy Tân thần sắc tiều tuỵ nhưng tinh thần đầy phấn chấn đầy cửa đi ra cười báo với mọi người tiểu Lục đã không còn trong tình trạng nguy hiểm, nay mai sớm khôi phục lại.

Kế đó hắn trở về phòng mình không kịp làm gì đã lăn đùng ra ngũ.

Đang trong cơn mơ màng Huy Tân chợt cảm giác được nguy hiểm như có một con yêu thú cao lớn đang nhe răng tiến đến gần mình. Hắn phản xạ theo tự nhiên thình lình bật dậy vồ bắt lấy cổ tay của con vật rồi quật một phát thật mạnh xuống giường.

"Trời ơi, chết cái lưng của ta rồi!"

Ngoài tưởng tượng của Huy Tân không phải tiếng gầm hay tiếng tru của yêu quái mà là âm thanh của một cụ già đang than trời trách đất.

Thầm hô hỏng bét, quay đầu nhìn kĩ lại thì chỉ thấy đại sư đang ôm lưng không ngừng rên rỉ. Dời mắt nhìn xuống thấy tay còn lại của sư phụ vẫn còn đang nắm chặt lấy tấm chăn ấm thì Huy Tân lập tức hiểu ra mọi việc.

"Sư phụ, người không sao chứ. Cũng may..." Hối hả đỡ đại sư ngồi lên, hắn nói.

"May cái gì mà may, lưng ta đã gãy hết rồi đây này." Đại sư lầu bầu nhăn nhó trách móc.

"Haha... Để con thoa thuốc cho sư phụ, bảo đảm sẽ lành lại liền như mới. Mà sao nửa đêm người không ngũ, còn đi lung tung. Làm con cứ tưởng là..."

"Tưởng là ai? Là Julian? Khụ khụ, tuy sư phụ già mắt mờ, nhưng tâm vẫn còn rất sáng. Chuyện của tụ bây không qua nổi được mắt của ta đâu."

"À, sư phụ, tiểu Lục sao rồi. Nó tỉnh lại chưa? Có phát sinh biến chứng gì không con lo cho nó quá!"

"Đừng hòng đánh lừa được ta..., mà tiểu Lục đã khá hơn rất nhiều rồi. Ta cũng vừa từ bên đó qua, có Julian kề bên chăm sóc nên sẽ không có gì đáng lo đâu. Cũng may lần này có con, không thì khổ rồi" Đại sư lắc đầu cười rồi vừa vỗ vai hắn vừa nói.

"Sư phụ đừng nói vậy, nó cũng là sư đệ con mà" Huy Tân xua tay như là chuyện hiển nhiên.

"Những thời gian qua chắc con đã chịu nhiều gian khổ?" Nghe thế Đại sư đột nhiên chau mày rậm trầm từ nhìn hắn nói.

"Đó có là gì, người và sư đệ phải chịu cảnh tha hương cố quốc mới là khổ cực." Thở dài một hơi Huy Tân hướng ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng trên cao nói.

"Đừng giấu ta, người khác không nhận ra thì thôi, kẻ làm sư phụ này mà cũng không hiểu được đệ tử mình thì còn gì gọi là thầy."

Nói thế rồi Đại sư lại tiếp tục khuyên nhủ. "Thôi được rồi con không cần phải nói gì cả, cứ ở lại đây vài ngày theo ta thanh tu. Khi nào bài trừ được tạp niệm rồi hãy quyết định, tới lúc đó muốn đi cũng chưa muộn."

Huy Tân cũng không nghĩ gì nhiều liền gật đầu tuân theo sư phụ ở lại trong miếu. Thời gian sau đó là những chuỗi ngày bình yên, không một chút gợn sóng. Ngày ngày Huy Tân luôn theo sư phụ học tập thiền tu tìm lại bản tâm của mình.

Có lần đang trong lúc tĩnh tâm Đại sư nói. "Thiên tính của sinh mạng là trung hoà với đồng loại, vì đời là bể khổ nên sinh mạng mang đau khổ lại cho nhau. Vì thế sinh mạng cần vượt qua chính mình để làm chủ chính mình. Thiên tính của con, Huy Tân, cũng chính là trung hoà đau khổ của mình với thế gian. Vì thế con cần vượt qua chính mình để làm chủ mình, thì mới không lầm đường lỡ bước, sau này sẽ không phải hối hận."

"Đức Zahey có nói, thế gian cho đời là bể khổ, nhưng nếu đời thật sự là bể khổ thì chẳng còn ai thiết tha với hồng trần. Vì đời không phải là bể khổ nên mới có hy vọng, và hy vọng là động lực để sinh mạng tiếp tục hành trình lữ khách của mình. Con hãy đi tìm lại hy vọng đã lãng quên của mình."

“Lời sư phụ chỉ dạy, để tử sẽ ghi tạc trong lòng.”

...

Chớp mắt thời gian đã qua ba tháng, tu vi của Huy Tân vẫn ở bình cảnh trúc cơ kỳ tu sĩ. Trải qua nhiều ngày tu tâm Huy Tân dần nhận ra những gì Thanh Yên đã làm cho hắn lớn hơn là hắn đã tưởng. Đây lại là một nỗi đau khác, nỗi đau này hắn luôn dấu kín trong đáy lòng chưa nói với ai. Ngay cả sư phụ cũng không biết.

Huy Tân lúc đầu cứ nghĩ hẳn là do cơ thể đã mệt mỏi quá độ mà gây ra. Nhưng giờ bình tâm nhớ lại, những lúc hắn và Mộc Vân Anh ở cùng nhau không phải là cả hai không nghĩ đến chuyện kết duyên đạo lữ. Chỉ là mỗi khi đến trọng điểm thì hắn lại là người tránh né rút lui.

Huy Tân luôn tự biện hộ ình là vì cái này hay tại lý do khác, nên cần thêm thời gian nghỉ ngơi. Nhưng sau ba tháng qua đối diện với Julian, hắn phải thừa nhận một sự thật vô cùng tàn khốc là hắn không thể.

Nhưng như vậy không có nghĩa là hắn bị bất lực hay liệt dương. Vì khi có quan hệ với ngũ cung công chúa Huy Tân lại tỏ ra vô cùng sốt sắng. Chỉ là khi trước mặt hắn là một người con gái bằng xương bằng thịt khác, thì hình ảnh của Thanh Yên lại hiện ra với một nụ cười quyến rũ đắm đuối nhìn hắn, rồi cảnh dưới hang động hắn đang dày vò Mộc Vân Anh. Những lúc như vậy toàn thân Huy Tân liền sởn gai ốc, mồ hôi hột đổ ra đầm đìa như đã gặp phải ác quỷ vậy.

Cứ thế thời gian trôi qua, Huy Tân đã tưởng mình sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh khủng khiếp đó đến suốt đời.

Nhưng rồi cũng đến một ngày của hai năm sau, khi đó hắn đang cùng Julian vui vẻ tay trong tay dạo quanh dưới chân một ngọn núi Tiềm Phong hùng vĩ nổi tiếng là một trong danh lam thắng cảnh của Đại Lục, thì nàng bất thình lình mất sức ngã quỵ ra. Cũng may có hắn đang đứng kề bên liền đưa tay ôm nàng vào lòng.

Đã lâu không thấy nàng như vậy, Huy Tân có lúc còn lầm tưởng cơn bệnh quái ác kia đã được tiêu trừ. Theo như tình hình trước mắt xem ra hắn đã phải thất vọng thêm một lần nữa.

Sau đó Huy Tân vội đưa Julian về động phủ của hai người mới mở ở gần đó.

Mấy năm nay Huy Tân luôn đồng hành ở cùng bên với Julian, hai người không đi du ngoạn sơn thủy, hay không ngắm cảnh trăng tàn trăng khuyết, thì cũng đi câu cá bắt thỏ phiêu du khắp chốn. Không khác gì một cặp vợ chồng trẻ, hắn đang tận lực bù đắp lại thời gian ba năm trời hai người bị chia cắt.

Chuyện của Thải Phượng Thanh Yên, Huy Tân đã tâm sự cho nàng biết từ lâu, hôm đó nghe xong Julian chỉ nghẹn ngào khóc oà một trận rồi thôi, cứ như thể nó chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hai người vậy.

Nhưng đó chỉ là bề mặt bên ngoài, còn đằng sau đó chỉ có là người trong cuộc mới thấu hiểu sự cắn rứt dày vò, sự mặc cảm tội lỗi, và tự trách vì con người mình quá yếu ớt không cách nào nắm bắt lấy được vận mệnh của mình. Mặc cho người khác đùa vui thao túng.

Như hai gốc cây non dựa vào nhau để vươn lên truy tìm ánh sáng trong cơn dông tố, hai người làm chỗ tựa vững chắc để người kia không bị cơn bão cuộc đời cuốn đi mất.

Tiết trời đã dần chuyển sang đông, tuyết trên núi rơi dày hơn nơi khác rất nhiều. Cứ như cái mùa đông ngọt ngào năm đó, sự việc như một đoạn phim ngắn một lần nữa lại được tái diễn nhưng lần này kết quả có lẽ sẽ khác.

Tình trạng Julian mỗi lúc càng một tồi tệ hơn, Huy Tân trong lòng hiểu rõ bản thân mình cần phải làm gì, nhưng để vượt qua nỗi sợ hãi, vượt qua ám ảnh quá khứ đâu phải cứ nói là làm được.

Huy Tân đã thử rất nhiều lần nhưng chờ đợi chỉ có thất bại và thất bại. Hắn càng chần chừ thì Julian lại ngày càng cách xa hắn hơn.

Mỗi tháng chỉ có một đêm trăng rằm, Huy Tân đánh lỡ mất một cơ hội thì lại phải chờ trọn đến cả tháng sau. Mà thời gian còn lại cho hắn đã không còn bao nhiêu nữa.

Từng ngày trôi qua áp lực trên người Huy Tân càng nặng nề, hắn phải tìm mọi cách để làm việc này. Vì nàng hắn phải, trên đời này cũng chỉ có hắn mới cứu được nàng.

Người ta nói quả không sai, trong cái khó ló cái khôn, vào những lúc nghiệt ngã như thế này, Huy Tân chợt nghĩ đến một thứ gọi là xuân dược. Lập tức vấn đề làm hắn khổ não bấy lâu nay cứ thế là được giải quyết.

Quần quật với cả đống đồ trong giới chỉ, Huy Tân mới kiếm ra được ba mai Kim Côn Diệt Tứ Phương của tên tu sĩ xấu số nào đó bị hắn hạ sát trước đây. Nắm trong tay ba viên thần dược hắn vui mừng cười hắc hắc không thôi, cẩn thận cất thuốc tiên vào rồi mới vội đi chuẩn bị cho đại sự.

Hiếm khi có ngày trăng rằm sáng tỏ vào mùa đông và đêm nay cũng thế. Bên ngoài bão tuyết đầy trời, gió bấc lạnh cắt không ngừng cuốn từng mảng bông tuyết trắng to bằng ngón tay cái bay lất phất vào cửa động, còn trong thạch động lại tràn đầy xuân sắc hương diễm nồng ấm. Vì thiếu khí huyết khuôn mặt Julian trở nên hốc hác thần sắc xanh xao, bờ vài dần héo gầy như thể chỉ cần một ngọn gió nhẹ cũng có thể thổi nàng bay đi mất. Nhưng vì chìu hắn, nàng đã phải cố gượng lắm mới ngồi dậy được. Nhưng lúc này Huy Tân đã bị dược lực khống chế, đầu óc quay cuồng đâu còn biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Hai tháng sau, nắng xuân về đem theo hơi ấm xua tan đi cái rét giá lạnh, tuyết đã bắt đầu tan dần tụ thành từng con suối nhỏ chảy róc rách theo xường núi đá xám. Những mầm non mới chồi lên, mạnh mẽ như chưa từng có. Thoáng cái cả dãy núi trùng điệp này tràn gập sức sống trong màu xanh mơn mởn của lá và hoa, từng đàn ong bướm bị mật ngọt cuốn hút lượng vòng quanh. Nhưng tất cả chỉ là khởi đầu của một cơn sóng ngầm khủng khiếp nhất đang ập tới.

Trong động phủ, Huy Tân lúc này đang nhắm mắt nhập định củng cố lại thái cực ở trong đan điền của mình.

Y như theo nguyên lý vật cực tất phản, lượng sinh chất. Sau khi nhận được một lượng lớn âm khí từ Julian, chất âm dịch trong đan điền Huy Tân không ngừng lớn dần lên, rồi tự xoáy tròn dồn nén tất cả lại một điểm. Nhưng không như Huy Tân đã dự đoán, một khi âm dịch đã đầy tràn và cực độ tích tụ thì âm đan sẽ thành, mà lần này cái sinh ra từ âm dịch cô đặc lại là dương đan.

Ngoài việc dương đan chỉ toả ánh sáng trắng, có thể nói nó trông không khác gì một mặt trời nhỏ bằng đầu ngón tay út. Xung quanh dương đan luôn được bao bọc trông âm dịch, nhìn vào như một con cá đen có con mắt màu trắng vậy.

Thế rồi con cá âm đen bắt đầu tạo ra một lực hút đáng sợ không ngừng phát ra từ chính giữa trung tâm đan điền, tham lam cắn nuốt dương khí trong trời đất.

Thời khắc mấu chốt nhất đã tới, chính vì cái giờ phút này Huy Tân đã chịu biết bao nhiêu là cay đắng, liều mạng đi đổi lấy một đống thuốc kháng đau đem về. Ngay cả như vậy, lần tiên khí quán này thể hắn lại không cần dựa vào một viên đan dược cầm đau phụ trợ nào để vượt qua.

Qua hệ thần kinh nhạy bén, Huy Tân vẫn cảm nhận được nỗi đau của từng tế bào trong người hắn đang bị tế luyện, nhưng đây vẫn chưa phải là cực hạn chịu đựng thống khổ của hắn.

Không biết có phải do những cực hình Huy Tân đã chịu đựng khiến cơ thể hắn tự sinh ra sức đề khánh với đau đớn, hay là vì ý chí của hắn đã có đột phá mới. Dù sao điều này cũng không quan trọng lắm, miễn sao có thể bình yên vượt qua tiên khí quán thể lần này là được.

Tranh thủ một chút thời gian liếc nhìn nàng một cái thì Huy Tân không khỏi nheo mày. Julian ngọc thể không một mảnh vải che thân vẫn còn hôn mê nằm yên trên giường. Từ trên người nàng thỉnh thoảng có vài sợ khí đen bốc ra ngoài.

Mới đầu chỉ một hai đường tơ vô cùng mỏng manh, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra được. Nhưng theo thời gian dần trôi, chúng đã trở nên rõ ràng rồi từ một biến thành hai từ hai biến thành bốn. Nhoáng một cái chúng đã tràn ngập cả động phủ.

Tình cảnh này lọt vào mắt, Huy Tân cả người không ngừng run cầm cập. Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại run rẩy như vậy nữa, có thể là vì quá đau hay là vì quá sợ hãi. Một nỗi sợ không tên, không một lý do. Hắn chỉ biết chết lặng mà ngồi nhìn.

Cái Huy Tân thầm mong không xảy ra nhất, đã xuất hiện. Nó như một hệ thống khổng lồ, một khi bắt đầu vận chuyển thì không có gì có thể ngăn cản lại được.

Huy Tân bắt đầu cảm thấy lung lay, không biết những điều mình đang làm là đúng hay sai nữa. Nhưng một điều hắn biết chắc đó là hắn đang dần mất nàng.

Huy Tân không muốn tin, không muốn suy nghĩ nữa. Chuyện quái quỉ gì đang diễn ra đây?

Mặc kệ thân thể đang trong giai đoạn biến đổi vô cùng yếu nhược, Huy Tân vươn tay cố nhích đến gần với nàng một chút. Cả thế giới này như đang chảy chậm lại, mọi thứ muốn kéo người hắn lại ngăn cách giữa hắn với nàng. Ngay cả cái cơ thể thối tha này cũng không còn nghe lời hắn nữa.

Gân đỏ nổi đầy trong đáy mắt, nó gần biến thành màu của máu. Từng chút một Huy Tân đã lê bò gần tới thành giường. Với khoảng cách này ngày thường chỉ phóng chân một cái là tới, nay hắn lại cảm thấy sao mà xa xôi cố hết sức chạy hoài nhưng không bao giờ tới.

"Ca!" một tiếng, cánh tay trái vốn đang chống xuống đất để đỡ cơ thể hắn lên bổng gãy lìa, làm mặt hắn đập thẳng vào cạnh giường sống mũi bị bể cả người lăn đùng xuống mặt đất máu me bắn đầy khắp tường. Huy Tân nằm im không động đậy được nữa.

Âm khí ngày một trầm trọng nuốt trọng cả ngọn núi cao vào trong, và không ngừng lan ra các khu vực xung quanh. Âm khí đi tới đâu sự sống tàn lui tới đó, nó như một chất cực độc nhất thế gian thần tiên cũng không cản nổi.

Không bao lâu tình hình ở đây đã được lan truyền khắp liên minh cửu phái rồi dấy lên một cơn sóng ngầm trong tu tiên giới, với đủ loại tin đồn.

Dưới một hang động thần bí, một bóng người đen tuyền cầm tình báo do bên dưới đưa lên nói "Nghe nói Tiềm Phong có đại bảo xuất thế! Ta nhất định phải đi đến một chuyến tới đó để thử vận may, biết đâu có thể giúp ta đột phá bình cảnh…"

Trong một tửu quán bên đường một đôi nam nữ đang truyền âm trao đổi với nhau. "Tiềm Phong hả? Ta có nghe qua, hình như có ma tu cao giai ở đó đang tế luyện thần bảo gì đó. Rất nhiều cao thủ sẽ tụ tập đến xem náo nhiệt..."

Trên kim điện nguy nga lộng lẫy của một tông môn, một lão già không giận mà uy đang đứng truyền mệnh lệnh xuống dưới. "Ban lệnh của ta xuống, toàn bộ sơn môn đại trận mở ra, nghiêm cấm tất cả đệ tử ra vào. Tiềm Phong có thiên ngoại ma đầu xuất hiện, ngày tàn của chính phái chúng ta không còn xa nữa..."

...

Không biết thời gian trôi qua được bao lâu Huy Tân khôi phục chút tỉnh táo mở mắt ra nhưng lại chỉ thấy một màu tối đen. Toàn bộ căn thạch động âm u tối như mực làm hắn có chút không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật. Mò mẫm hồi lâu cuối cùng cũng tìm thấy được cái chân giường. Khi xác định Julian vẫn còn ở đây hắn mới dần bình tâm lại được một chút.

Ngửa tay muốn tế ra một ngọn lửa nhỏ để có thể nhìn rõ mọi thứ thì nó lại tắt phụt, thử lại vài lần kết quả vẫn đều như vậy. Huy Tân lập tức hiểu ra mọi chuyện, tất cả là vi âm khí trong phòng đã hút sạch tất cả năng lượng, nên lửa không thể cháy ở đây được. Có lẽ các hạt minh châu được hắn đính trên tường cũng đã bị âm khí làm hỏng.

Kiểm tra lại lần cuối, chỉ thấy cơ thể Julian vẫn đang liên tục phát tán ra một lượng âm khí tinh thuần khổng lồ. Cứ như thể trong người nàng có một bình chứa vô tận âm khí, và cái nắp bình đó đã bị hắn đánh bật mở ra.

Ngồi ôm nàng trong lòng mà Huy Tân thừ cả người ra. Hắn không hiểu mà cũng không biết mình nên phải làm gì vào lúc này nữa.

Huy Tân lòng đang rối bời, thần kinh rối loạn xạ cả lên thì giữa không trung chợt hiện ra vài tia sáng trắng nhỏ nhoi không ngừng nhập vào cơ thể hắn rồi mất hút.

Theo bản năng hắn dùng nội thị thuật, nếu là không phải lúc này mà là một lúc nào khác Huy Tân sẽ trợn mắt há miệng kinh hoàng không thôi.

Vì trong đan điền hắn lúc này đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Thái cực ở vùng trung tâm vẫn là hắc bạch lưỡng dịch, nhưng chúng bây giờ mỗi cái có thêm một con mắt.

Âm dịch có dương đan còn dương dịch lại có âm đan, cả hai con cá đã hoàn tất cải biến thành lưỡng nghi của thái cực, cũng như trước đây luôn cuốn lấy nhau không rời.

Còn những điểm sáng trắng lúc nãy hắn vừa nhìn thấy chính là dương khí. Vì ở đây có vô tận âm khí, Huy Tân chỉ cần hơi hít thở vài lần là âm dịch trong người lại lớn hơn một vòng. Chẳng bao lâu nó đã lớn như được tẩm bổ bốn lần cùng nghĩa với việc bình cảnh của Huy Tân được nâng lên tới Kim Đan trung kỳ.

Nhưng đây không phải là điều đáng nói, cái kỳ lạ lại là bốn đồ hình cổ thú đứng xung quanh thái cực. Huy Tân không biết chúng từ đâu mà đến cũng không biết chúng muốn làm gì trong đan điền mình. Hắn cái mà hắn quan tâm nhất lúc này nhất chỉ có Julian.

Từng ngày một trôi qua, số lượng tu sĩ tụ tập quanh chỗ ở của hai người cũng dần tăng theo thời gian. Vì đất chật người đông nên thỉnh thoảng có vài vụ tranh chấp và tàn sát liên tục diễn ra trông chớp nhoáng. Ai cũng hiểu đây là thời kỳ nhạy cảm, tai vách mạch rừng, nếu nhắm không giải quyết được đối phương trong thời gian ngắn thì thà là bỏ đi. Còn hơn làm bọ ngựa bắt ve sầu bị chim sẻ rình sau lưng, chuyện ngu ngốc như vậy không ai muốn làm cả. Thành thử tình hình trước mắt vẫn có thể nói là sóng yên bể lặng, nhưng nó sẽ được kéo dài bao lâu thì không ai dám bảo đảm.

Trong động phủ lúc này dị biến lại phát sinh, xung quanh người Julian xuất hiện những luồn ánh sáng bảy màu khác nhau. Chúng như đang phải khổ chiến với âm khí, lúc bắt đầu rất mỏng manh dễ vở liên tục bại lui. Nhưng càng về sau bảy luồn sáng càng biết phối hợp tập trung dần chiếm lại thượng phong. Cả căn phòng tràn gập trong ánh sáng lưu ly, riêng chỉ có vùng đan điền Julian vẫn tối đen như mực.

Huy Tân vội khoát áo vào cho nàng, rồi ôm nàng chạy ra cửa động phóng thẳng lên đỉnh núi. Không hiểu sao hắn có cảm giác một chuyện động trời nào đó sắp xảy ra, cứ ở lại trong động phủ không phải là ý hay.

Huy Tân không hề hay biết hành động vô ý của mình lại là tiếng còi báo động cho phong vân bắt đầu bạo khởi.

...

"Chúc mừng sư thúc, xem ra lần này người nhất định sẽ lập được đại công lấy bảo vật về tay Luyện Thục phái." Trên không trung, một thiếu niên vận bào xanh lam sau khi nhìn thấy những đoàn sáng bảy màu len lỏi phát ra từ trên đỉnh núi phía xa xa thì quay qua ôm quyền tươi cười nói với một trung niên nam tử bụng phệ đang đứng kề bên trên đỉnh đầu một con đại ưng khổi lôi.

"Haha... Đa tạ lời các lành của Trịnh sư điệt, hiển nhiên lần này sẽ không thiếu phần của sư điệt. Ngoài chánh bảo phải dâng lên cho Trịnh gia chủ ra, sư điệt có thể thống khoái lựa chọn cho mình một vật tuỳ thích. Nếu không ta cũng có thể mở bảo khố để sư điệt vào lấy một kiện bảo vật để bù đắp." Người sư thúc chắp tay sau lưng gật đầu cười hiền hậu nói.

"Đa tạ, sư thúc ban thưởng, để tránh đêm dài lắm mộng, hay là chúng ta nên ra tay ngay bây giờ?" Thiếu niên tên gọi Trịnh sư điệt nghe thế vẻ mặt háo hức muốn lập tức lên động tay động chân một chút.

Nhưng người bụng phệ vội giơ tay ngăn lại. "Sư điệt không cần phải nóng vội cứ để lũ kiến hôi kia giúp chúng ta đi dò đường trước. Sau đó ra tay đoạt bảo cũng chưa muộn."

Nói thế nhưng nội tâm lão lại thầm hậm hực. Ngươi có muốn đi liều mạng thì cũng phải chờ tới lúc cha ngươi xuất hiện, bây giờ lỡ có gì ngoài ý muốn xảy ra với ngươi. Luyện Thục môn ta sao dám đứng ra chịu cơn thịnh nộ của một vị sứ giả đây!

"Đa tạ sư thúc chỉ dạy, là do sư điệt đã quá nóng vội." Tên Trịnh sư điệt cuối đầu lãnh giáo, nhưng trong ánh mắt thì tỏ ra vẻ khinh thường, cho rằng người sư thúc này quá nhát gan làm sao đoạt bảo vật vào tay được.

Tuy vậy lão bụng phệ vẫn gật đầu hài lòng rồi phất tay ra hiệu với người sau lưng. “Ừhm, các ngươi mau đi bố đại trận lưu giữ khí tức tất cả người ở trong khu vực này lại. Ngay cả một con nhặng một con ruồi cũng không được bỏ sót.”

“Chúng đệ tử tuân lệnh!” Khoảng có bảy cái bóng đen cúi người đáp lại rồi lui vào bóng đêm.

...

"Nhất huynh nhìn xem, đó là...?" Trên không trung trống rỗng cách đó hai trăm dặm bổng có tiếng truyền âm của một nam tử vọng ra.

"Ta cũng không rõ thất sắc hào quang đó là gì, cũng rất có thể là do bảo vật xuất thế nên mới tạo ra kỳ cảnh như vậy" Hình ảnh mờ như có như không của Nhất sư huynh đứng lơ lửng gần đó lắc đầu truyền âm đáp lại.

"Vậy huynh đệ ta cứ đứng nhìn để bảo vật rơi vào tay người khác sao?" Tên Lệnh sư đệ dò hỏi lại một câu.

"Lệnh sư đệ, chuyến này ra ngoài chủ đích chỉ là muốn tìm cho ra kẻ đã hãm hại tên đệ tử xấu số của ta, còn mấy chuyện này ta không có hứng thú. Đó là chưa nói không biết có bao nhiêu tiền bối Hoá Thần kỳ ở xung quanh đây đang nhìn hai người chúng ta chằm chằm, sư đệ đừng vì lòng tham nhất thời làm hoa mắt mà phải bỏ cả mạng."

"Nhất sư huynh yên tâm, ta không nở vứt bỏ tánh mạng của mình đi một cách vô lý như vậy đâu. Nhưng chúng ta cứ toạ sơn quang hổ đấu, nếu không có gì thì cứ như đi xem kịch, một khi có biến thì cứ dựa vào tình huống mà xem có thể thừa nước đục thả câu, biết đâu lần này câu được một con cá lớn cũng không chừng." Tên Lệnh sư đệ nháy mắt với sư huynh mình mà nói.

"Thôi được, nếu đệ đã nói vậy thì ta lưu lại đây thêm một lúc cũng không phải là không được." Nhất sư huynh cân nhắc một lúc lâu rồi mới động tâm nói.

...

Một cảnh như vậy có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trong vòng vạn km quanh đây, đâu đâu cũng là người, tu sĩ đê giai có lên đến cả vài nghìn, tuy thế đa số chỉ vì tò mò đến để mở rộng tầm mắt. Còn cao giai tu sĩ nhắm vào bảo vật con số lại rất ít, họ thường đi cùng nhau tụ thành nhóm năm nhóm ba, cũng có nhiều người là tán tu luôn đi đơn lẻ độc lai độc vãn. Nhưng ai nấy cũng đều âm thầm có tính toán riêng ình, trong khi ánh mắt thì không ngừng dõi theo nhất cử nhất động của luồng áng sáng bảy màu ở ngay khu vực trung tâm.

Nhưng không ai hay biết ngay trên đầu họ ở ngoài không trung bao la, đang có một nhóm mười người khổng lồ cơ thể cao đến cả vài chục mét toàn thân mặc đầy thiết giáp đang lặng lẽ đứng chỉnh tề trong hàng ngũ mà chờ đợi lệnh.

Mỗi người đều được trang bị một loại giáp đặc biệt khác nhau, nhưng tổng thể nhìn chung thì có thể phân biệt thành hai loại khải giáp chính. Trong đó Có sáu thành viên từ bên ngoài bộ khải giáp của họ nhìn như làm từ giáp xác, lân phiến, hay vẩy mọc sát trên da. Những người này ai nấy cơ bắp cuồn cuộn, trên đầu đều có mọc linh giác và sừng cong, thần sắc hung dữ nanh ác, ánh mắt vô cùng thèm khát huyết tinh.

Loại thứ hai chỉ có bốn người trong mười người, thân hình có tứ chi hai tay hai chân nhìn như một con khổi lôi hình người đầu thú. Toàn thân là sắt thép băng lãnh ánh mắt điện tử vô cảm, gây cho người khác một ảo giác rung động như đang đứng trước các vị thần linh.

Vì ở trong không gian không có phân biệt phương hướng trên dưới và trước sau nên đội hình của mười người này nhìn qua có chút cổ quái.

Tất cả được chia làm hai hàng mỗi hàng năm người, đều quay mặt nhìn xuồng đại lục. Hàng sau đứng lơ lửng cách hàng trước năm mươi mét và cao hơn một trăm mét. Như thế khi trong tình trạng phải bất ngờ tác chiến sẽ bảo đảm không ai bị cản trở bởi tầm nhìn cũng như ảnh hưởng hành động của đồng đội.

"Soạt!" Không một dấu hiệu đột ngột có một bóng hình mờ ảo lúc có lúc không khó có thể nhìn rõ, nhưng vẫn có thể hình dung ra được đó là một người phụ nữ áo trắng ngọc khiết băng thanh miệng nhẹ cười tuy không giận mà uy hiện ra nhìn xuống chúng nhân.

"Nữ Vương!" Cả mười người cùng đặt tay lên ngực trái của mình còn chân phải thì khuỵu xuống theo tư thế nửa quỳ nửa ngồi cung kính đồng thanh nói. Nhờ có lĩnh vực bao bọc linh khí khu vực này lại nên tuy ở trong không gian nhưng âm thanh vẫn được truyền đi đến bóng người nữ kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio