Giữa thế lửa đất rung núi chuyển, Cố Phong Nghi một tay bám chặt một gốc cây thấp, tay kia ôm thắt lưng Liễu Thanh Thanh đang lảo đảo rã rời.
Tổ ong cao ngất như một tòa tháp dần dần đổ sụp trong những cơn chấn động, tòa kiến trúc hùng vĩ tráng lệ không thuộc về nền văn minh loài người nhanh chóng bị xé tan. Ngọn lửa chậm rãi lan tràn, hừng hực khí thế muốn nuốt trọn màn đêm vô tận.
Hai người đứng lặng giữa rừng mưa, từ xa ngắm nhìn thế lửa cuồn cuộn không thể dập tắt.
Nơi phương đông xa xôi đã mơ hồ ẩn hiện một màu bình minh le lói, dịu dàng đến khiến người rưng rưng.
“Trời sáng nhanh quá.” Liễu Thanh Thanh nhẹ giọng nói, từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh mai mà mạnh mẽ của Cố Phong Nghi, ôm thật chặt.
Cô áp khuôn mặt mình trên cổ Cố Phong Nghi, cảm thụ nhiệt độ làn da và mùi hương cơ thể quen thuộc. Hít một hơi sâu, cô say sưa khép hờ đôi mắt.
Trận hỏa hoạn dường như muốn thiêu rụi mọi thứ, đem tội ác hòa lẫn với đế chế phồn vinh của rừng già, hủy diệt tất cả. Trong thế giới ngập tràn ánh lửa chói mắt này, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ vững vàng đứng giữa phế tích của một đêm kinh hoàng.
Đã kết thúc rồi sao? Chỉ còn lại cô và cái kết của chính mình.
Cô cảm thấy thật mãn nguyện.
“Thanh Thanh, chúng ta phải đi ngay. Bọn kiến và ong đang đánh nhau, chúng ta tốt nhất nên đến hồ nước tránh. Nhưng nước mùa này rất lạnh, nếu không chịu được cậu cũng đừng cố.”
Liễu Thanh Thanh ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười trong sáng: “Ừ, có cậu ở cạnh, tớ không sợ.”
Thiện Lượng ôm chặt túi cứu thương trước người. Đây vốn là phần thưởng của Hạ Hoan nhưng bị Trần Lộ cướp mất, sau khi Trần Lộ bị bướm biến dị phá thể chui ra thì thứ này đã về tay hắn, nhờ có nó mà vết thương Lâm Giác gây ra đã không đáng ngại nữa. Lúc này hắn đang ngồi trên cành cây ngắm ngọn lửa sáng bừng phía xa, trên vai còn quấn tầng tầng băng gạc nhưng vẻ mặt lại vô cùng hứng thú nhìn tổ ong đổ nát trong biển lửa.
Trong thế giới không còn quy tắc trật tự lại nguy hiểm trùng trùng, bất cứ ai cũng có thể trở nên mưu mô độc địa, chỉ cần một chút kích thích cũng có thể chọc thủng tất cả lương thiện trong sáng, giải phóng ác ý dâng trào.
Chỉ cần thả một hạt mầm giả dối xuống mảnh đất này, nó rất nhanh sẽ vươn vai bén rễ.
Trong trò chơi đêm nay, hắn thấy được một thế giới khác, hoàn toàn khác với cuộc sống trước giờ.
Hắn muốn nhìn thấy thêm thật nhiều sự phản bội, hắn muốn chứng kiến thêm những nhân cách ngày càng méo mó vặn vẹo trên mảnh đất độc địa này, muốn thấy đến giờ phút cuối cùng khi những linh hồn phúc hậu đáng thương, những linh hồn mềm yếu, ti tiện, tham lam, oán độc, tất cả cùng nhau rơi xuống địa ngục.
Thiện Lượng cúi đầu nở nụ cười, động tác đó động đến vết thương khiến hắn phải nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy sung sướng.
Thật đẹp! Con ngươi đen kịt nhuốm đầy ánh đỏ, sát ý trần trụi tỏa ra đun từng tế bào trong cơ thể hắn đến sôi sục.
Sự độc ác của hắn còn hơn cả thứ tàn nhẫn trời sinh nhưng đơn thuần của Lục Nhận, hắn chỉ luôn chờ được thấy những nhân loại sa đọa trong bùn lầy.
Bàn tay lạnh như băng bám chặt dây thừng, tay kia nắm đao, Lâm Giác từ trên cao nhảy xuống. Sợi dây thô ráp vùn vụt trượt qua, ma sát lòng bàn tay cậu bỏng rát.
Cảm giác chấn động khi tiếp đất khiến hai chân Lâm Giác tê dại, đúng lúc này lại có mấy con ong mật nối đuôi kéo tới. Trường đao vung lên, mũi đao sáng bóng lấp lóe ánh xanh vừa đảo liền chém bay đầu một con ong mật, lưỡi đao đảo chiều thu lại, tiếp tục chém rụng thêm một xác ong.
Cậu rõ ràng có thể chiến đấu rất khá.
Hai chân đã dần bớt tê dại, Lâm Giác hít sâu một hơi, xách đao chạy về phía “Hạ Hoan” trên đài.
“Hạ Hoan” giữ yết hầu đứng lên, từ trong miệng phát ra tiếng kêu the thé khiến bọn ong mật đang tứ tán vì khói mù tức thì khựng lại bối rối. Bản năng mách bảo chúng phải nhanh chóng chạy thoát thân, nhưng mệnh lệnh của ong chúa lại hoàn toàn ngược lại, mâu thuẫn đó khiến lũ ong nhất thời hỗn loạn không biết phải làm sao.
Lục Nhận nhân cơ hội này càng tăng tốc đến gần đài ong chúa. Trong con mắt của “Hạ Hoan” giờ đã không còn thấy được con ngươi, chỉ có máu đen ròng ròng chảy xuống, nhuốm đầy khuôn mặt.
“Lục Nhận cẩn thận, ong chúa sắp thoát ra!” Tống Hàn Chương cao giọng nhắc nhở.
Trên mặt Lục Nhận vẫn treo nụ cười điên cuồng, hắn hoàn toàn không quan tâm đến đám ong đang từ bốn phương tám hướng nhào tới, chỉ tập trung mở một con đường tiếp cận ong chúa. Tuy bị đàn ong tầng tầng lớp lớp vô số lần đốt trúng lưng nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc, như một cơn gió lao về phía đài cao.
Ngoại trừ ong chúa kia, trong mắt hắn giờ không tồn tại thứ gì khác!
“Hạ Hoan” trên ngai vàng rít lên chói tai, cả khuôn mặt đổ máu, má phải của cô đột nhiên bị một cái chân ong từ bên trong đâm thủng, tiếp đến là má trái, chân côn trùng vốn dĩ mềm mỏng yếu ớt thế mà có thể đâm xuyên xương cốt cứng rắn của con người. “Hạ Hoan” há to miệng, một cái đầu ong lớn bằng nắm đấm từ trong đó chui ra, sau đó cả thân thể đầm đìa máu của nó cũng nhanh chóng thoát ra ngoài.
Hình ảnh này quá mức máu tanh tàn nhẫn, Lâm Giác cúi đầu chỉ tập trung giết ong mật, đồng thời tìm cách tiến dần về phía Tống Hàn Chương. Tống Hàn Chương dùng dao găm đã vô cùng thành thạo, trong lúc hỗn chiến không hề bị ong đốt trúng phát nào.
Khói trong tổ ong càng lúc càng dày đặc, Lâm Giác bị sặc đến ho khù khụ, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Thế nhưng Lục Nhận lại cứ như không hề hay biết, vẫn hăng hái đạp thi thể ong thợ nhảy lên đài cao, thẳng tắp hướng vào ong chúa.
Ong chúa mới thoát xác bị máu đọng ướt cánh không cách nào bay lên, đám ong thợ liền điên cuồng tụ lại ngai vàng, vội vã muốn bảo vệ nữ vương đang trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Đao của Lục Nhận lướt một đường từ dưới lên trên, hình cung hoàn mỹ tỏa sáng giữa khung cảnh mịt mờ, nháy mắt khiến Lâm Giác mê hoặc.
Không một kẽ hở, một đao trí mạng!
Ong chúa bị chém đứt ngang eo, thân thể nhanh chóng nát bấy dưới chân Lục Nhận.
Bầy ong phút chốc khựng lại, trong không gian yên tĩnh ngắn ngủi đó, ánh mắt Lâm Giác chưa từng rời khỏi Lục Nhận trên đài.
Hắn toàn thân nhuốm máu, trên mặt trên người dính đầy chất lỏng bắn ra từ thân thể đám ong. Hắn đang cười, dù giấu mặt sau một lớp khẩu trang nhưng bất kì ai cũng có thể nhận ra hắn đang cười, cười bằng khuôn mặt hung tàn mà đẹp đẽ.
Bầy ong tứ tán. Chúng nhanh như một cơn thủy triều vội vàng rút vào các lối đi trong tổ. Khói đã dày đến không thể hít thở nổi nữa, Lâm Giác ho sặc sụa, lá phổi tràn ngập khí độc căn bản không thể tách ra dưỡng khí được nữa.
Nền tổ ong dưới chân bắt đầu rung động dữ dội.
Lục Nhận từ trên đài cao lảo đảo rơi xuống. Thương tích của hắn quá nặng, nọc độc từ vô số vết ong chích trên người hắn đã lan ra toàn thân, hắn chỉ còn một con đường chết.
Chấn động, chấn động, không ngừng chấn động. Giữa từng đợt rung lắc, Lâm Giác ngã trên mặt đất cố gắng từng chút bò đến bên Tống Hàn Chương, xung quanh phủ kín những xác ong không hoàn chỉnh khiến cậu cảm tưởng như mình đang bò giữa núi thây biển máu, gian nan tiến bước.
Không gian kín mít xung quanh đã bị chấn động nứt ra một khe hở, Tống Hàn Chương kiệt sức nằm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn khoảng không trên đỉnh vòm.
Khói, lửa, ánh bình minh…
Mảnh trời bé nhỏ kia đã hé ra một màu ban mai rất nhẹ, tuy rằng rất xa, nhưng đã không còn ngoài tầm với nữa. Anh lang thang trong bóng đêm thật lâu, rốt cục cũng thấy được một tia hi vọng.
Liếc thấy Lâm Giác đang khó khăn bò đến gần, anh bỗng nhiên cảm thấy thật dễ chịu, thoải mái duỗi người.
Khói mù xung quanh đã không còn nồng nặc như lúc trước nữa, theo khe hở trên đỉnh tổ ong lững lờ thoát ra. Lâm Giác bỏ khẩu trang xuống hít liền mấy hơi, sau đó đứng lên lảo đảo đi đến cạnh Tống Hàn Chương.
“Học trưởng, anh không sao chứ?” Lâm Giác kéo mảnh vải trên miệng Tống Hàn Chương, lo lắng lay anh.
Tống Hàn Chương đáp lại cậu bằng một nụ cười mơ hồ: “Tôi khỏe.”
Lâm Giác còn hơi sợ hãi nhưng khóe miệng vẫn vô thức cong lên, dù sao sống sót được sau một trận tử chiến cũng đã là rất may mắn rồi.
“Còn sức không?” Tống Hàn Chương hỏi cậu.
Lâm Giác gật gật đầu.
“Kéo Lục Nhận lại đây, tên kia mình đồng da sắt như thế, hẳn là chưa chết được đâu.” Tống Hàn Chương bò dậy, nói.
Lâm Giác nghe lời đi tới chỗ Lục Nhận. Hắn hai mắt nhắm nghiền, trên mặt còn mang nụ cười hạnh phúc cứ như không hề cảm thấy đau đớn mà những ngòi ong bén nhọn chứa đầy chất độc gây ra, bàn tay cầm vũ khí của hắn vẫn siết chặt, gân xanh nổi hằn.
Lâm Giác vốn chướng mắt Lục Nhận nên cũng không muốn cõng, chỉ nắm chân hắn kéo đến chỗ Tống Hàn Chương. Tống Hàn Chương nhìn kiểu đối xử thô lỗ với người bệnh này một hồi, rốt cục không nhịn được phải tới giúp cậu. Hai người rời khỏi bãi chiến trường chất đầy xác ong, ra sức kéo Lục Nhận đến hồ nước cạn sóng sánh dịch thể vàng kim lúc trước.
Nơi đó giờ đã vô cùng vắng vẻ, chỉ sót lại thi thể Trần Lộ bên bờ hồ.
Lâm Giác mạnh tay ném Lục Nhận vào trong hồ rồi ngồi bệt xuống cạnh bờ há miệng thở dốc. Tống Hàn Chương cẩn thận quan sát xung quanh một chút, cuối cùng hướng đến xác Trần Lộ cách đó không xa.
Lâm Giác ngồi một bên nhìn Tống Hàn Chương lật thi thể Trần Lộ ngửa lên, ngoài khuôn mặt đã máu thịt lẫn lộn thì những chỗ khác không hề bị thương. Anh nghiên cứu một hồi liền rất nhanh mất hứng thú với thi thể, trái lại thứ dịch thể trong hồ có vẻ hấp dẫn anh hơn.
“Nước trong cái ao này thật ra là cái gì?” Lâm Giác vốc một ngụm nước hồ lên uống, vị ngọt gắt nghẹn lại trong cổ, nhưng nó lại giúp cậu lập tức hồi phục mấy phần thể lực.
Tống Hàn Chương cũng uống một ngụm nước ánh vàng, vẻ mặt cổ quái nhìn cậu: “Cậu chắc chắn là mình muốn biết?”
Động tác uống nước của Lâm Giác khựng lại: “Rốt cuộc là gì?”
“Ong chúa từ lúc mới sinh đã được cho uống sữa ong chúa, dùng để kích thích phát triển bộ phận sinh dục của giống cái.” Tống Hàn Chương nói.
“Sữa ong chúa thôi sao, cứ tưởng gì.” Lâm Giác thở phào nhẹ nhõm.
“Tất nhiên cái này không phải sữa ong chúa bình thường.” Trong mắt Tống Hàn Chương thấp thoáng ý cười “Xét theo thức ăn của lũ ong biến dị… Cậu hẳn là đoán được đây là cái gì rồi chứ?”
Vị ngọt gay gắt trong miệng nháy mắt càng thêm nồng nặc, Lâm Giác chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, cậu che miệng ngồi xổm xuống, lầm bà lầm bầm oán trách: “Chắc chắn tên Lục Nhận kia biết! Hắn cố ý dìm đầu tôi vào trong nước bắt tôi uống cái thứ kinh tởm này!”
Từ trong lòng hồ bỗng văng vẳng tiếng cười khàn khàn của Lục Nhận, cơ thể đã lành lặn của hắn bước từng bước ra khỏi ao, khi liếc qua thi thể Trần Lộ thì cười nhạo một tiếng, nói với Tống Hàn Chương: “Cậu nên cẩn thận hơn đấy.”
Nói rồi đường đao trên tay hắn dứt khoát hạ xuống, ác độc xuyên thủng đầu thi thể.
“Hồi phục thế nào rồi?”
Lục Nhận đưa ngón cái quệt qua dịch thể bên miệng, cười quỷ dị: “Chỉ hơn không kém.”
Tống Hàn Chương nhìn hắn một chút, cúi đầu xem đồng hồ: “Còn phút.”
Thời khắc cuối cùng đã đến.
Bầu trời lờ mờ sáng trên cao tràn ngập âm thanh đập cánh vù vù báo hiệu lũ ong đang đến, cuối lối đi tối tăm đã có bóng dáng đàn kiến đang ồ ạt đột nhập vào. Ba người họ lưng tựa lưng đứng trên đài cao từng là ngai vàng của ong chúa.
Bốn phương tám hướng, trên cao dưới thấp, đâu đâu cũng là kẻ địch vô cùng vô tận, cảnh tượng kinh hoàng như trong ngày diệt vong.
Cả thế giới chìm sâu trong bóng đêm nặng nề nhất trước giây phút bình minh. Đàn kiến biến dị quơ quào những cái chân khổng lồ, há cái mồm đầy gai sắc nhọn nhằm bọn họ lao tới, trên đỉnh đầu là lũ ong đông nghịt như một tảng mây đen trút xuống, áp lực khủng khiếp lan tràn.
Lâm Giác nắm chặt trường đao trong tay, cái lạnh như băng của kim loại thấm vào da, dâng đầy sự tin tưởng trong lòng cậu.
Bọn họ sẽ sống sót!
Nhất định!