Lâm Giác chìm trong sự sợ hãi không thể giải thích này hồi lâu, cứ như chim sợ cành cong lo lắng đánh giá từng người đi ngang qua mình. Cô gái ăn mặc thời thượng tóc dài mắt to, móng tay sơn sửa kĩ càng; đám nam sinh quàng vai bá cổ vừa đi vừa cười nói; cậu học sinh xuất sắc đeo đôi kính lớn, ôm sách vở vội vã chạy đến phòng tự học;…
Ai ai cũng đều như đang mang trên lưng một bí mật kinh hoàng.
Từng ánh mắt lơ đãng của họ rơi trên hai người đều mang theo hàm ý khiến người ta hoảng hốt.
Bọn họ rất sống động, có mặt ở khắp mọi nơi, thế nhưng cậu lại không biết những “thứ” giống người này rốt cuộc là cái gì.
Lâm Giác run run, trừng trừng nhìn điện thoại di động của mình. Sau khi kết thúc đêm chơi thứ nhất cậu đã từng gọi điện thoại về nhà, cái giọng nói đã nói chuyện với cậu rất tự nhiên, còn hỏi cậu sinh hoạt phí có đủ không đó… thật sự là của mẹ cậu sao?
Cảm giác áp lực và nỗi tuyệt vọng không còn đường trốn cứ như thủy triều cuồn cuộn không ngừng trên đỉnh đầu Lâm Giác, khiến cậu cảm thấy hít thở không thông.
“Anh không sợ sao?” Lâm Giác nghe thấy âm thanh của mình đang vặn vẹo, cậu không thể kìm lòng dùng giọng nói đã lạc đi hỏi Tống Hàn Chương.
Con người mà cậu vẫn luôn coi như tín ngưỡng của mình đang ngồi trước mặt cậu, vững như bàn thạch.
“Tôi đã từng sợ. Đối với tôi mà nói, không biết gì cả còn đáng sợ hơn bất cứ sự thật nào, cho nên khi tôi đang phải suy đoán bằng đủ các loại giả thiết, tôi đã sợ hãi đến cùng cực. Thế nhưng sau khi phỏng đoán của tôi đã được chứng thực rồi thì tôi cũng chẳng có gì phải sợ nữa. Huống chi thời gian ở trong thế giới trong gương, tôi đã được lĩnh hội cảm giác này một lần rồi.” Tống Hàn Chương bình tĩnh nói.
Lâm Giác ngẩn ra. Đúng vậy, khi đó Tống Hàn Chương đã giao dịch với Lilith để tiến vào thế giới trong gương, bí mật nhắc nhở cậu. Thời gian ở trong thế giới đó, cái mà Tống Hàn Chương đã đối mặt chính là không gian giả tạo vô cùng vô tận, mọi thứ trông rất sống động xung quanh đều được dựng nên, ở đó chỉ có hai người họ là chân thực.
Tâm trạng Tống Hàn Chương lúc đó như thế nào? Khi đó anh đã hiểu rõ tất cả, vậy anh phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể bỏ qua tất cả sợ hãi để cứu cậu ra?
“Thế giới trong gương còn khiến tôi ý thức được một vấn đề, những kẻ ở trong thế giới giả tạo này mà chơi trò chơi sinh tồn như chúng ta đây rốt cuộc là đang “sống” trong cái trạng thái gì? Chúng ta bị mang từ thế giới hiện thực tới đây, lại từ đây bị nhét vào hết cái “trường” này đến cái “trường” khác, vậy thân thể của chúng ta có còn tồn tại không? Hay là chúng ta giờ đã biến thành nhân vật ảo, thậm chí trở thành một dãy số liệu nhị phân, bị ném từ chỗ này sang chỗ khác, cứ thế cứ thế đến khi số liệu không còn đủ để qua cửa kiểm tra nữa, bị xóa bỏ hoàn toàn. Chúng ta, thực sự có thể trở về hiện thực sao?” Tống Hàn Chương hỏi.
(: hệ nhị phân là hệ chỉ dùng chữ số và để biểu hiện các giá trị số hoặc trạng thái tắt – mở, là phần cơ bản của công nghệ máy tính)
Mấy vấn đề này quá nguy hiểm, càng suy nghĩ sâu xa lại càng thấy như đang rơi vào vực sâu vạn trượng, bị đáy vực nhìn chằm chằm không rời mắt, cũng bị thứ sức mạnh không rõ này dần dần cắn nuốt.
Hai người lại rơi vào trầm mặc, mãi cho đến khi một vị “khách không mời” trong dự tính xuất hiện.
Lục Nhận lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng Lâm Giác, đặt khay cơm xuống ngay cạnh cậu. Lâm Giác đang lúc thần kinh căng thẳng bị giật mình suýt chút nhảy dựng lên, bả vai liền bị một bàn tay vững vàng ngăn lại, ấn cậu trở lại ghế.
“Tên thỏ nhà cậu hình như đang bất an hả? Phải ăn nhiều rau dưa vào nha.” Lục Nhận lười biếng nói.
Tống Hàn Chương nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Tôi có vài suy đoán muốn nói cho cậu.”
Lục Nhận cầm một cái bánh bao vừa nhai vừa nhìn anh: “Nói đi.”
Lâm Giác không tránh được lại phải nghe qua suy đoán của Tống Hàn Chương một lần nữa, lại thêm một lần lĩnh hội loại sợ hãi khiến người ta lạnh lẽo đến tận xương. Nhưng sự sợ hãi lần này không chỉ vì bản thân những suy đoán đó, mà còn vì… Lục Nhận.
Hoàn toàn khác với phản ứng của Lâm Giác, Lục Nhận một bên nghe Tống Hàn Chương trình bày, một bên thưởng thức bữa sáng, hồn nhiên không hề có cảm giác nuốt không trôi, thậm chí khóe miệng còn lộ ra nét cười hứng thú quỷ dị, ngay cả ánh mắt cũng mơ hồ ánh lên vẻ cuồng nhiệt sáng ngời.
Chờ hắn ăn xong thì Tống Hàn Chương cũng nói xong, Lục Nhận liếm liếm khóe miệng, nhìn xung quanh bốn phía.
Người đến người đi, tất cả vẫn như thường.
Nhưng ở một nơi vô định nào đó dưới vỏ bọc kia là sóng ngầm cuồn cuộn, vô cùng căng thẳng.
Thứ mùi này khiến Lục Nhận cảm thấy quen thuộc, hắn thích cái mùi này, rất giống một khu rừng sâu thăm thẳm chưa từng bị nền văn minh nhân loại quấy rầy, chỉ chi phối bởi một quy luật nguyên thủy. Ẩn sau những bóng cây tươi mát lao xao, những hồ nước núi non trùng điệp là chiến tranh sát phạt, hỗn loạn bất an.
“Tôi đoán, cái “thế giới thật” giả này nhất định cũng có một trật tự nào đó, giống như một cơ chế vận hành, chỉ cần chúng ta không phá rối thì nó sẽ cứ thế vận hành đến khi vòng chơi tiếp theo bắt đầu.” Tống Hàn Chương nói.
“Nếu phá rối nó thì sẽ thế nào?” Lâm Giác có chút đứng ngồi không yên, nói.
“Tôi chưa từng thử, nhưng thứ trật tự này sẽ phải có năng lực tự động chữa lành, nó sẽ dùng cách hợp lý nhất để đối phó với những hành động của chúng ta, tạo ra phản ứng có logic, chỉ cần hành động của chúng ta không vượt qua một giới hạn nhất định nào đó thì trật tự sẽ không bị phá vỡ, nhưng một khi chúng ta vượt qua điểm giới hạn kia… Không ai biết sẽ có chuyện gì.” Tống Hàn Chương trả lời.
“Nghe có vẻ rất thú vị!” Lục Nhận ngẩng mặt đánh giá xung quanh, ánh mắt rõ ràng đang rất muốn thử “Vậy cậu cảm thấy, cái giới hạn kia rốt cuộc là ở đâu?”.
“Tôi tạm thời không muốn nói cho cậu biết, để tránh làm cậu hưng phấn quá mức. Cậu trước tiên cứ từ từ thử, những chuyện khác… chờ tôi liên lạc được với những người sống sót còn lại rồi nói tiếp.” Tống Hàn Chương nói.
Lục Nhận nhìn mọi người tới tới lui lui, lộ ra nụ cười chán ngấy: “Thế tôi đây thử chút xem sao vậy.”.
“Bạn học, lại đây lại đây!” Lục Nhận vẫy tay với một nam sinh cách đó không xa, trên mặt là nụ cười tươi rói.
Cậu bạn kia không hiểu gì chỉ chỉ cái mũi mình, đi về phía bọn họ: “Cậu gọi tôi à? Có chuyện gì thế?”.
Lục Nhận gật đầu lia lịa, cười rất tươi, sau đó chẳng hề báo trước vung tay nhắm ngay một quyền vào mũi cậu nam sinh kia.
Cậu bạn xui xẻo kêu thảm một tiếng, bưng mũi ngồi xổm xuống, máu mũi ròng ròng: “Đm, mày làm gì thế?”.
Lục Nhận một chân đạp dí đầu cậu ta trên mặt đất, cúi đầu dùng ánh mắt sắc nhọn như đang nhìn con mồi quan sát khuôn mặt loang lổ máu kia, cười nói: “Chơi vui đấy, để thử xem nào.”
Người xung quanh nhìn Lục Nhận như nhìn thằng thần kinh, bàn luận xôn xao, thế nhưng không ai dám đi tới chịu đòn.
Cuối cùng Lục Nhận cũng chịu nhấc chân lên, nhìn qua đám quần chúng vừa hiếu kỳ vừa sợ sệt xung quanh, giang tay ra: “Đánh nhau không? Tâm trạng tôi hôm nay rất tốt, sẽ phụng bồi tới cùng.”
Lâm Giác còn chưa biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với màn kịch bát nháo này, Tống Hàn Chương đã bưng khay thức ăn lên, kéo cổ tay cậu: “Đi.”.
Lâm Giác với lấy khay, theo Tống Hàn Chương nhanh chóng rời khỏi hiện trường, khi bước qua cửa nhà ăn còn nhìn thấy bảo vệ trường đang vội vã chạy tới.
Cậu yên lặng chúc may mắn cho Lục Nhận…
Không phải, hẳn là nên chúc may mắn cho bảo vệ…
Cũng không đúng, vẫn là nên chúc mình may mắn thì hơn!
Vừa ra khỏi nhà ăn, di động Tống Hàn Chương vang lên, là một dãy số xa lạ. Anh nhận điện thoại, trong loa liền vọng ra giọng nói của Cố Phong Nghi: “Tống Hàn Chương?”.
“Là tôi.” Tống Hàn Chương không hỏi cô làm sao có số điện thoại của mình, dù sao cũng cùng học một trường, muốn lấy số điện thoại cũng chẳng có gì khó.
“Có thời gian uống chén trà với tôi và Thanh Thanh không? Cả Lâm Giác và Lục Nhận nữa, về chuyện cái trò chơi này, tôi muốn trao đổi chút thông tin với anh.” Cố Phong Nghi không hề vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.
Lâm Giác mơ hồ nghe được giọng nói bên kia đầu dây, có chút tiếc nuối vì hai cô gái này không chết trong cơn cuồng phong cuối cùng của lũ kiến. Cậu vẫn còn ghi hận hai người này đã phóng hỏa đốt tổ ong, suýt chút nữa xông chết bọn họ.
Đáng tiếc Tống Hàn Chương lại không xử trí theo cảm tính như cậu, anh rất bình tĩnh cùng Cố Phong Nghi bên kia đầu dây hẹn thời gian địa điểm.
Xế chiều hôm đó, bốn người gặp nhau ở quán cà phê ngoài trường.
“Tống Hàn Chương, Lâm Giác, bên này!” Liễu Thanh Thanh mặc váy liền dài tay trắng tuyết cười híp mắt, vẫy vẫy tay với hai người vừa đi tới cửa.
Lâm Giác liếc nhìn Cố Phong Nghi ngồi bên cạnh Liễu Thanh Thanh, trên người cô luôn toát ra một loại ma lực, dù cho có đứng lẫn giữa đám đông thì cô vẫn sẽ là người đầu tiên khiến người ta phải để mắt tới. Đây không chỉ là sức hút của vẻ bề ngoài mà giống như một thứ khí chất kinh người, nó khiến cô cứ như đang phát sáng, trời sinh có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Cố Phong Nghi một tay chống má, liếc nhìn menu của quán cà phê, thấy hai người bước đến liền khuôn phép mà gật đầu với họ một cái: “Uống gì không?”.
Bốn người rất ăn ý không trực tiếp nói chuyện trò chơi. Đến khi cà phê và bánh ngọt được đưa ra, Lâm Giác vốn không thích đồ ngọt chỉ nâng cốc cà phê nhấp một ngụm, Liễu Thanh Thanh lại vô cùng hào hứng, vừa nhanh gọn vừa tao nhã giải quyết ngay đĩa bánh kem trước mặt đến không còn mảnh vụn. Cố Phong Nghi nhìn qua miếng bánh mới xắn có một miếng của mình, bất đắc dĩ đẩy sang: “Cho cậu luôn phần này.”.
Liễu Thanh Thanh xấu hổ cười: “Bánh ga tô ngon quá, cứ có bao nhiêu tớ ăn bấy nhiêu.”.
“Đừng có mà có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, lần trước chẳng phải cậu ăn đến nôn hết cả ra đấy à? Lúc ấy đi ăn về cậu còn nôn ở trong xe, tiền rửa xe cũng thừa ăn thêm một bữa rồi, đến chịu cậu.” Cố Phong Nghi vốn vẫn biết Liễu Thanh Thanh rất thích ăn uống, cô cũng chẳng hề che giấu tính ham ăn của mình. Hai người đều là học sinh khoa múa, nhưng về điểm này lại khác nhau một trời một vực, Cố Phong Nghi luôn có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với mọi vấn đề, kể cả ăn uống cũng vậy, Liễu Thanh Thanh thì ngược lại rất thoải mái, mà đáng ghét nhất là dạ dày cô rất kỳ quặc, dù có ăn bao nhiêu cũng không béo!
Qua cửa sổ có thể thấy một đôi tình nhân đi tới quán, nhưng họ đột nhiên dừng lại nhìn cửa quán một chút rồi quay đầu đi, Lâm Giác không khỏi nghi ngờ nói: “Quán này chẳng phải rất đông khách à? Sao hôm nay lại không có ai thế?”.
“Cái này… Để cho tiện nói chuyện, tôi đã bảo chủ quán hôm nay bao trọn chỗ này rồi.” Liễu Thanh Thanh ngại ngùng cười cười.
Quả là kẻ có tiền thích làm gì cũng được. Lâm Giác lúc này mới tỉ mỉ quan sát Liễu Thanh Thanh một chút, đêm trước ấn tượng của cậu đối với cô chỉ là một cái bóng vẫn luôn theo sau lưng Cố Phong Nghi, giờ nhìn cẩn thận mới thấy quần áo, đồ trang sức trên người cô tất cả đều rất tinh xảo, rõ ràng không phải loại hàng tầm thường, cả di động đặt trên bàn cũng là loại mới ra chưa đầy một tháng, đích thị là một cô tiểu thư nhà giàu, tính cách cũng rất dễ mến.
“Phong Nghi với tôi chủ yếu là muốn cùng các cậu nói chuyện đêm hôm trước… Với lại còn có lần sau, hẳn là vài ngày nữa phải không?” Liễu Thanh Thanh có chút bất an hỏi.
“Được, các cô đã muốn nói chuyện thì chúng ta nói chuyện thôi.” Tống Hàn Chương bình tĩnh trả lời.
Không hiểu sao, Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh nghe ra được trong giọng nói của anh hàm ý không hề tốt đẹp, giống như gió mạnh trước cơn giông…
Lâm Giác nhìn cốc cà phê trong tay, ánh mắt kiên định.
Tuy cậu sợ hãi, nhưng bọn họ đang tỉnh táo hơn bao giờ hết, cũng đang ở gần chân tướng hơn bao giờ hết.
Một ngày nào đó… bọn họ sẽ biết cách trở lại thế giới thật sự…
Bọn họ ở quán cà phê nói chuyện hết một buổi chiều, Cố Phong Nghi và Liễu Thanh Thanh cũng từ thái độ khiếp sợ ban đầu dần dần chuyển sang chết lặng. Tuy trong đêm chơi trước bọn họ đã biết trò chơi này không thể chỉ có một vòng là kết thúc, thế nhưng sau khi biết bản thân mình có thể đã không còn tồn tại ở thế giới thật nữa thì bất cứ ai cũng đều cảm thấy sợ hãi tận xương tủy.
Ánh nắng chiều cuối mùa thu ấm áp, xuyên thấu qua mặt cửa sổ thủy tinh của quán cà phê rơi xuống bốn người, mang theo nhiệt độ không hề giả dối. Bầu trời ngoài cửa sổ xanh ngắt một màu, cây ngô đồng hai bên đường thong thả rụng lá, những thanh niên đạp trên lá khô đi ngang qua, thanh âm kia bị tiếng ca uyển chuyển vang vọng trong quán cà phê che khuất, càng khiến cho thế giới này chìm sâu trong một biển dịu dàng.
Ai mà tin được tất cả những thứ này đều là giả chứ?
Cái ấm áp của ánh mặt trời là giả, hàng ngô đồng ngoài cửa sổ là giả, những người qua đường là giả, chỗ ngồi trong quán cà phê, tiếng ca uyển chuyển kia là giả… Trong hoảng hốt, không khí yên tĩnh hài hòa tất cả dường như đều bị vạch trần, vỏ bọc tốt đẹp tan rã, chỉ còn hiện thực tàn khốc dữ tợn nhe nanh.
Bọn họ rốt cuộc đang sống trong một thế giới như thế nào? Lâm Giác không khỏi cảm thấy khổ sở tuyệt vọng.
Những con người đang qua qua lại lại này rốt cuộc là cái gì? Dưới lớp da giống người như đúc kia rốt cuộc đang ẩn giấu thứ yêu ma quỷ quái gì? Ở nơi góc khuất mà cậu không nhìn thấy, chúng đang dùng ánh mắt gì mà rình mò bọn họ đây?
Sự thật đó khiến người ta phải kinh ngạc, phải run sợ, phải rợn người, khiến người ta chỉ hận không thể dùng cái chết để kết thúc giày vò vô tận…
Nhưng cậu lại không thể, cậu phải sống!
Lâm Giác khách sáo chào từ biệt hai cô gái. Liễu Thanh Thanh gương mặt phờ phạc bám lấy cánh tay Cố Phong Nghi, bước chân lảo đảo rời đi, một khắc cũng không muốn rời khỏi người bạn mà mình luôn ỷ lại. Cố Phong Nghi thấp giọng an ủi cô, hai người lên xe trở về ký túc xá.
“Học trưởng… Giờ anh có tính toán gì tiếp không?” Lâm Giác hỏi.
Tống Hàn Chương dựa vào ghế salon, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Lilith chưa từng xuất hiện.”.
Lâm Giác giật mình, lúc này mới nhớ tới sau khi kết thúc vòng chơi trước họ đã thấy qua Lilith ở quảng trường.
“Không biết có phải vì chúng ta phát hiện thế giới này có vấn đề mà cô ta trốn tránh không gặp chúng ta không.” Tống Hàn Chương mở mắt ra, nhìn mảnh trời ngoài cửa sổ, nói.
“Vòng trước chúng ta chỉ được nghỉ ngơi có ba ngày, lần này có lẽ cũng thế, giờ chúng ta hẳn là phải chuẩn bị gì đó chứ?” Lâm Giác hỏi.
“Tôi muốn rời khỏi đây.”
“Rời đi?” Lâm Giác sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, ý Tống Hàn Chương nói rời khỏi chắc là rời khỏi trường học, thậm chí có thể là rời khỏi thành phố này.
“Thật ra nên thử một chút từ lúc vòng chơi thứ nhất kết thúc mới phải. Đi thôi, thử xem chúng ta có thể đi bao xa.” Tống Hàn Chương nói, nhẹ nhàng đứng lên khỏi mặt ghế mềm mại.
Lâm Giác cũng lập tức đứng lên, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là ngôi trường khiến người ta run sợ hàng ngày, nhưng cậu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng tràn ngập dũng khí. Cậu biết, cậu muốn theo sát bên bước chân người này, hướng về nơi mờ mịt tối tăm bên ngoài mà đi, không chần chừ, cũng không sợ hãi.