Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khặc” một tiếng, hình người tựa ở góc nhà cử động!
Lâm Giác y như một chú thỏ bị hoảng sợ nhảy dựng lên, biến cố đột ngột này có hiệu quả hơn xa bất kì một bộ phim kinh dị trên màn ảnh nào, bởi vì… tất cả những chuyện này đều là thật, con quái vật kia đang ở ngay cách cậu vài mét!
Dưới nỗi kinh hoàng và áp lực đến mức này, người bình thường có lẽ sẽ lập tức ngây độn, nhưng Lâm Giác đã từng vượt qua hai vòng chơi khủng bố, tuy nhất thời không kịp chuẩn bị tâm lý mà bị dọa cho giật mình nhưng cũng không đến mức mất hết khả năng chiến đấu, kinh nghiệm vô số lần lăn lộn trên lằn sinh tử đã dạy cho cậu biết, ở trong trò chơi này, lùi lại chính là chịu chết.
Quái vật bị buộc chặt trong bộ đồ liền kín mít cứng đờ đứng dậy, nó bắt đầu ra sức giãy giụa, liều mạng muốn thoát khỏi bộ đồ gò bó, nhưng lớp vải thật dày vẫn vây chặt nó ở bên trong. Nó kêu gào, âm thanh cuồng nộ xuyên thấu vải vóc, tựa như một con dã thú giãy chết đang giận dữ rên rỉ.
“Đừng sững ra đó, ra tay đi!” Thanh âm của Tống Hàn Chương thức tỉnh Lâm Giác, cậu lập tức trả lời, vung đao trong tay đâm thẳng quái vật!
Một tiếng vải vóc rách toạc đồng thời vang lên, hai tay đầm đìa máu của quái vật bị trói buộc rốt cục được tự do, thoát ra khỏi bộ đồ. Nó hoàn toàn không để ý lưỡi đao đâm sâu vào bắp thịt, trái lại còn gắng gượng nhảy về phía trước một bước. Lực phản chấn khiến vũ khí suýt chút tuột khỏi tay Lâm Giác, cậu lảo đảo một bước, lại bị con quái vật mạnh mẽ húc ngã ra đất.
Mắt thấy quái vật kia sắp nhảy tới lần nữa, Tống Hàn Chương đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc kéo mạnh cánh tay Lâm Giác sang một bên, hai người liền thoát khỏi tầm tấn công của nó. Quái vật nhào hụt nằm rạp trên mặt đất, hai cánh tay ròng ròng máu chảy chống xuống, trông như đang hít đất bằng một tư thế quái gở.
Đây là một hình ảnh rất buồn cười, thế nhưng Lâm Giác vừa mới thoát được một kiếp không mảy may có chút tâm tình muốn cười nào, cậu chưa hoàn hồn nhìn quái vật dùng cánh tay chống một cái, thẳng tắp đứng lên cứ như có ai đã buộc dây vào cổ mà kéo nó dậy vậy.
Thực sự là đứng thẳng tắp, ngay cả đầu gối cũng không cong một cái, rất giống cương thi vừa nhảy ra từ quan tài.
Ngọn đèn nơi góc tường vẫn sáng, ánh sáng mờ ảo tô cái bóng của hai người một quái đang giằng co trên mặt đất, mỗi một lần hô hấp đều khiến cái bóng rung động.
“Cậu tới dụ nó, chú ý tay của nó, trước khi tấn công tay nó sẽ giơ lên.” Tống Hàn Chương nhẹ giọng nói bên tai Lâm Giác, có vật gì đó xẹt qua lỗ tai, Lâm Giác đang tập trung cao độ không phân biệt nổi đó là thanh âm hay chính là đôi môi ấm nóng.
Hai người lúc này ăn ý mười phần, một trái một phải nhanh nhẹn đứng dậy. Trường đao của Lâm Giác chiếm ưu thế khoảng cách, quái vật bị trói trong bộ đồ liền bị cậu quấy rầy đến phát phiền, mấy lần cứng đờ nhảy lấy đà vồ cậu, nhưng lần nào cũng bị Lâm Giác mạo hiểm né được.
Lâm Giác lại một lần nữa vô thức tiến vào trạng thái chiến đấu, phạm vi tầm nhìn rõ ràng hơn hẳn, tất cả lực chú ý chỉ dồn vào con quái vật trước mắt, động tác của quái vật trong mắt cậu cũng trở nên chậm chạp hơn, mỗi lần nó giơ cánh tay thẳng đơ đánh về phía cậu, cậu còn có thể dự đoán được quỹ tích thậm chí là điểm rơi, vậy nên né tránh không có chút khó khăn nào.
Chỉ một lần duy nhất, khi cậu trước tình thế nguy hiểm không cẩn thận bị ép vào góc tường, trong nháy mắt sau lưng đụng phải bức vách cứng rắn, Lâm Giác ôm tâm lý được ăn cả ngã về không mà nắm chặt trường đao, thét lên nhào tới đâm quái vật. Sức bật của con người và quái vật va chạm, trường đao đâm vào bộ đồ liền bằng vải bạt, quái vật duỗi đôi tay điên cuồng quơ quào trong không trung, nó còn muốn tiến về phía trước, nhưng dù có cố gắng thế nào thì bộ đồ bó chặt vẫn khiến nó không thể công kích được Lâm Giác.
Nó đang rống giận, đang giãy giụa phát tiết sự thống khổ của bản thân, cánh tay kia duỗi dài đến cực hạn vẫn còn cách hai tay nắm đao của Lâm Giác một bàn tay.
Đôi tay kia còn đang chảy máu, chất lỏng sền sệt theo cánh tay quơ loạn văng tứ phía, trên tay nắm trường đao của Lâm Giác đã vương đầy máu quái vật, áo khoác cũng đã thành ẩm ướt.
Đấu trường bây giờ đã là cuộc chiến so sức chịu đựng và nghị lực, Lâm Giác cắn răng quyết chết không buông đao, quái vật rốt cuộc sức cùng lực kiệt, dần dần ngừng giãy giụa, đôi tay máu me buông thõng xuống cạnh thân, cái đầu người ngóc lên cũng đồng thời rũ xuống, kéo theo đầu bộ đồ bó liền tạo thành một độ cong quái dị.
Sự nghi hoặc dâng lên trong đầu Lâm Giác, chỉ mới có đầu lưỡi đao đâm vào thân thể quái vật, còn chẳng phải bộ phận trí mạng gì, thế mà nó lại chết như vậy?
Trong không gian yên lặng tăm tối đột nhiên vang lên tiếng lưỡi dao rút ra khỏi da thịt, Tống Hàn Chương bị che khuất sau thân thể quái vật khổng lồ bước sang bên cạnh một bước, Lâm Giác vừa khôi phục lại từ trạng thái chiến đấu lúc này mới chú ý đến anh và dao găm trong tay anh.
Huyết dịch của quái vật đang từ rãnh giữa lưỡi dao chảy xuống, tích tích rơi trên mặt đất.
Lâm Giác thuận thế thu đao lại, thân thể quái vật mất vật chống đỡ cuối cùng thẳng đứng ngã xuống trước mặt Lâm Giác, mặc dù trước hay sau khi nó chết thì vẫn cứng đờ như một khúc cây đổ, thế nhưng sau lưng nó, vị trí trái tim đã bị chuẩn xác đâm thủng một lỗ.
Lâm Giác hoàn toàn không phát hiện Tống Hàn Chương đã đến phía sau quái vật hạ thủ lúc nào, anh vẻ mặt đăm chiêu xem xét con quái vật trên mặt đất, bởi có thấu kính phản quang nên Lâm Giác không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng cậu cảm giác được tâm tình anh đang rất phức tạp.
“Anh sao thế?” Lâm Giác hỏi.
Tống Hàn Chương nhìn chằm chằm quái vật trên đất hồi lâu: “…Không có gì.”.
Lâm Giác gãi đầu một cái, có chút khổ não nói: “Thôi bỏ đi, ra ngoài đã rồi nói! Ở đây không khí ngột ngạt quá, cả người đều khó chịu.”.
Nói rồi Lâm Giác đi tới phía cửa, toan kéo mở cánh cửa sắt hẹp.
“Đừng mở cửa!” Tống Hàn Chương đột nhiên hô to.
Lâm Giác ngơ ngác, khó hiểu quay đầu lại. Tống Hàn Chương đưa lưng về phía đèn tường, biểu cảm của anh chìm một nửa trong bóng tối, dù thấy không rõ nhưng cái cảm giác đè nén phát ra từ bên trong anh mãnh liệt hơn bất kỳ lúc nào, mà cảm giác đó đã bắt đầu từ lúc anh vừa bước chân vào căn phòng không có cửa sổ này rồi.
Lâm Giác bỗng nhiên ngộ ra, cậu chưa từng thấy căn phòng này, nhưng Tống Hàn Chương thì sao?
Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt, quả thực giống như… phòng tạm giam.
—Rõ ràng cậu chịu đói còn nhiều hơn tôi, tỷ như lúc bị nhốt ấy. Câu nói mà Lục Nhận từng nói với Tống Hàn Chương bỗng nhiên vang lên trong đầu Lâm Giác, khiến cho cậu cảm thấy rét lạnh và sợ hãi.
Lâm Giác lại một lần nữa nhìn về phía thứ đang bị Tống Hàn Chương chăm chú xem xét, con quái vật bị trói chặt trong bộ đồ liền kín mít.
“Nếu bây giờ cậu mở cửa ra, cậu sẽ lại thấy một con quái vật.” Tống Hàn Chương lẳng lặng nhìn cánh cửa sắt thấp, nói.
“Sao anh biết?” Lâm Giác kỳ quái hỏi, rõ ràng trước đó bọn họ đều chỉ gặp phải một con quái vật, sau khi mở cửa cũng đều về đến chỗ cũ.
Tống Hàn Chương nở nụ cười, khóe môi cong lên một độ cong rất nhỏ, nét cười gằn cùng với thanh âm bình thản của anh như vọng lên từ đáy giếng u lãnh: “Tôi tất nhiên là biết, bởi vì thứ tạo nên ảo cảnh này, chính là sự căm ghét và nỗi sợ hãi của tôi. Tôi căm ghét việc bị trói buộc đến không thể nào nhúc nhích nổi, lại càng căm ghét kẻ đó…”
Giống như khẳng định lời của anh, xa xa sau cánh cửa sắt thấp bé bỗng vọng đến tiếng bước chân đến gần, âm thanh nặng nề kéo dài, mỗi một bước đều giống như dùi đánh vang trên mặt trống lớn, chẳng khác nào tiếng sét đánh xuyên qua tấm cửa sắt này.
Thứ âm thanh đó chỉ nghe qua đã khiến người ta sợ hãi, tay cầm đao của Lâm Giác túa mồ hôi, trong đầu cậu đã tràn ngập tưởng tượng về hình dạng của con quái vật này, nó chắc chắn còn to lớn hơn, cường tráng hơn, hung tợn hơn con quái vật mặc đồ liền lúc trước.
Tiếng bước chân dừng lại, ở ngoài cửa sắt.
“Rầm!” Một tiếng va đập rung trời nện vào cửa, tấm sắt nháy mắt bị nện cho lõm xuống, sơn vôi trên tường quanh cửa như hoa tuyết vỡ vụn bong ra từng mảng.
Con ngươi của Lâm Giác bất chợt co lại một chút, cậu theo bản năng lui về sau nửa bước.
“Nghe này, con quái vật này rất khó đối phó, chúng ta vẫn phải phối hợp với nhau. Lần này tôi phụ trách dụ nó, cậu phụ trách tấn công. Nhớ kỹ, nhược điểm của nó ở phần đầu, đỉnh chóp xương sọ.” Tống Hàn Chương gấp gáp nói, nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi như vậy, đợt công kích thứ hai đã đâm thủng cửa sắt, một thanh vũ khí trông như thước sắt cắm trên cánh cửa, cứ như cắt đậu phụ mà xẻ ra một khe hở dọc trên cửa sắt.
Lâm Giác không kịp hỏi tại sao Tống Hàn Chương lại biết, bởi vì con quái vật kia đã đưa tay xé toạc cửa ra. Cánh cửa đứng trước sức mạnh kinh khủng hoàn toàn không chịu nổi một kích, trở thành khối sắt vụn bị kéo rời khỏi khung cửa, lộ ra thân hình to lớn phía sau.
Cửa sắt chỉ cao tới bả vai con quái vật kia, nó khom người đi vào phòng.
Cho tới lúc đó Lâm Giác mới nhìn rõ hình dạng của nó, nó cao hơn hai mét, mặc trên người một bộ đồng phục thẳng thớm, trên tay cầm một cây thước sắt khổng lồ dài tới hơn một mét – chính là thứ đã bổ ra một cái khe trên cửa. Mà quỷ dị nhất là cái đầu của nó, nó đã bị cắt mất tai, hai mắt cũng bị khoét chỉ để lại hai lỗ thủng ròng ròng máu, miệng cũng bị chỉ khâu chặt kín.
Con quái vật mắt không thể nhìn, tai không thể nghe, miệng không thể nói đứng trước mặt hai người, cảm giác áp lực như núi đè nặng xuống.
Đột nhiên, cái đầu vốn đang “nhìn thẳng” ngay phía trước của nó khẽ động đậy, cúi xuống thẳng tắp nhìn về phía người đang đứng cách đó không xa, Tống Hàn Chương!
—
Bộ đồ liền bó của con quái vật là bộ đồ như kiểu của bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần nhưng mà hardcore hơn ấy.
Kiểu bình thường thì chắc là thế này.
Chắc con này bị bọc kiểu này (chỉ bên dưới) thêm cái đầu cũng bọc kín như trong hình minh họa chương ấy.
—