Sau khi rời khỏi căn phòng kia, Lâm Giác phát hiện mình đang đứng trước cửa ký túc xá, cũng chính là nơi Lục Nhận giết người trước khi trò chơi bắt đầu. Tống Hàn Chương cũng trở về đúng nơi này, xem ra là bọn họ đều được tự động đưa về địa điểm ban đầu trước vòng chơi.
Nhưng Lục Nhận cũng cùng họ bắt đầu đêm chơi ở đây lại không thấy bóng dáng, sau khi hắn đuổi theo người khoác áo choàng ở đại sảnh vũ hội toàn thi thể rồi chạy vào cánh cửa của đội thì không biết đã đi đâu.
“Chúng ta trở lại rồi? Học trưởng, giờ chúng ta phải đi đâu? Quảng trường sao?” Lâm Giác lấy di động ra xem, buổi dạ hội kia kỳ thực mới chỉ diễn ra khoảng hai mươi phút, bây giờ là :, cậu vẫn nhớ rõ trước khi ra khỏi căn phòng kia đội đã hẹn bọn họ tập trung ở quảng trường.
“Ừ.” Tống Hàn Chương vẫn trầm tư như trước, có chút không yên lòng.
Trực giác mách bảo Lâm Giác tâm trạng anh đang không tốt, cẩn thận hỏi: “Có vấn đề gì sao?”.
Người cảm thấy ở đâu cũng có vấn đề – Tống Hàn Chương liếc mắt nhìn cậu: “Không.”.
Lâm Giác nghẹn, bực bội đá đá mặt đất đỏ như bôi sơn. Tống Hàn Chương đã không muốn nói thì cắn chết cũng không mở miệng, cậu chẳng thể làm gì khác hơn là chuyển chủ đề. Thật ra giờ khắc này cậu có đầy một bụng câu hỏi, vì vậy sau một hồi chọn chọn lựa lựa, cậu quyết định hỏi chuyện cấp thiết nhất: “Vậy anh nghĩ kẻ phản bội…”.
Vấn đề kẻ phản bội vẫn luôn canh cánh trong lòng Lâm Giác, là Thiện Lượng hay Liễu Thanh Thanh, hay là Cố Phong Nghi, tóm lại trừ Tống Hàn Chương và Lục Nhận, người nào cậu cũng đã từng hoài nghi một lần, cuối cùng vẫn băn khoăn giữa Thiện Lượng và Liễu Thanh Thanh. Cậu vô cùng hy vọng đó là Thiện Lượng, thế nhưng trước khi tận mắt thấy quy tắc xuất hiện sau khi giết chết kẻ phản bội thì cậu vẫn không thể nào xác định được.
“Tám phần mười là Liễu Thanh Thanh.” Tống Hàn Chương nói.
Kỳ thực anh cũng mới xác định chuyện này không lâu, trước khi đưa ra kết luận anh đã nghi ngờ rất nhiều người, thậm chí ngay cả Cố Phong Nghi. Anh từng nghi người chết ban đầu là Cố Phong Nghi, sau đó Liễu Thanh Thanh giúp cô giấu giếm, hai người liên thủ diễn một vở kịch. Anh cũng nghi ngờ Thiện Lượng, nguyên nhân chủ yếu bởi lời trần thuật của Liễu Thanh Thanh ban đầu rất mơ hồ, mà sáu chữ “Cô ta là kẻ phản bội” hắn viết bằng máu ấy cũng vô cùng phù hợp với thuộc tính ly gián khích bác của kẻ phản bội. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn chiếu ánh mắt hoài nghi trở lại Liễu Thanh Thanh, mặc dù biểu hiện của cô thật sự không thể coi là một kẻ phản bội chuyên nghiệp.
“A? Nhưng vừa rồi lúc ở đài phun nước cô ấy còn tặng Cố Phong Nghi một cây nỏ mà, kẻ phản bội chắc không làm thế đâu!” Lâm Giác nhịn không được biện minh thay Liễu Thanh Thanh.
“Có lẽ để chúng ta lơ là cảnh giác. Nói chung so với Thiện Lượng thì cô ta đáng nghi hơn nhiều.” Tống Hàn Chương nói.
“Vì sao?” Lâm Giác hỏi. Cậu vẫn cảm thấy Thiện Lượng đáng nghi hơn, xét về mặt tình cảm, cậu cũng thật tâm mong kẻ phản bội là hắn chứ không phải Liễu Thanh Thanh.
“Xét trên thực lực mà nói thì trước khi đến được quảng trường, lấy lại được kỹ năng, Liễu Thanh Thanh tuyệt đối nằm ở thế yếu, Thiện Lượng tuy không mạnh nhưng hắn có thể năm lần bảy lượt thoát khỏi tay chúng ta chứng tỏ hắn không kém cỏi như bề ngoài. Trong tình huống quái vật mở màn đều có sức mạnh tương đương, khả năng cô ta chết là cao nhất, đây là một lý do.
Lý do thứ hai là lời kể của Liễu Thanh Thanh. Lúc ở quảng trường cô ta nói chính mình giết Thiện Lượng đang bị thương, cũng đồng ý đưa chúng ta đi xem thi thể hắn, hành động này nhìn qua thì tưởng đó là do cô ta tự tin mười phần, nhưng hoàn toàn có thể giải thích rằng cô ta chỉ muốn đưa chúng ta đi xem vết máu không biết do ai để lại, sau đó tỏ vẻ hoảng sợ vì không thấy thi thể Thiện Lượng, như vậy lần tiếp theo Thiện Lượng xuất hiện, hắn rõ ràng chính là kẻ phản bội sống lại, bất kể hắn nói gì cũng đều là châm ngòi ly gián thôi. Nhưng vấn đề là, cô ta biết rõ bất kỳ người chơi nào chết đi cũng có thể trở thành kẻ phản bội, thế mà lại giết chết Thiện Lượng rồi bỏ đi mặc kệ cái xác của hắn. Nếu tôi là cô ta, tôi chắc chắn sẽ mang thứ gì đó về làm “kỷ niệm”, tốt nhất là làm như Lục Nhận cắt đầu, cắt tai chẳng hạn, như thế tất cả mọi người đều có thể chắc chắn Thiện Lượng đã chết, về sau gặp lại Thiện Lượng bị kẻ phản bội mượn xác sẽ không bị lừa.”.
“… Học trưởng, anh yêu cầu hơi cao rồi… Thanh Thanh chỉ là một thiếu nữ, e là không có đủ dũng khí làm việc đó đâu, hơn nữa cô ấy không có dao kiếm gì, khi đến quảng trường trong tay cũng chỉ có cái xà beng thôi.” Lâm Giác cười khổ nói.
“Thế nhưng nếu giả định Liễu Thanh Thanh đã bị kẻ phản bội mượn xác sống lại, lật ngược tất cả tiền căn hậu quả, chúng ta hoàn toàn có thể suy ra một câu chuyện hợp lý.” Tống Hàn Chương nói.
“Câu chuyện gì cơ?” Lâm Giác đã tò mò đến cực điểm, hai mắt lom lom nhìn Tống Hàn Chương chờ anh mở miệng.
Tống Hàn Chương mấp máy đôi môi khô khốc, hình như hơi khát rồi. Cảm giác đó lại xuất hiện, chính là sự kích động muốn trêu chọc Lâm Giác một hồi, mỗi lần ham muốn này dâng lên trong lòng, thói quen đã luyện thành từ trước đến nay đều sẽ lập tức bẻ thẳng hành vi của anh, ép anh khắc chế loại hành động vô nghĩa chỉ để thỏa mãn bản thân ấy.
Thế nhưng lúc này đây, Tống Hàn Chương bỗng nhiên rất muốn theo đuổi mong muốn của bản thân mình, ngẫu nhiên một lần mà thôi, cũng không có gì không ổn đâu nhỉ?
“Thôi bỏ đi, nói tiếp dài dòng lắm, cậu cứ nhớ đề phòng Liễu Thanh Thanh là được.” Tống Hàn Chương không báo trước đột ngột tắt đài, sau khi treo lòng hiếu kỳ của Lâm Giác lên cao thì ngang nhiên bãi công bỏ mặc.
Lâm Giác nhất thời sốt ruột: “Anh nói đi, tôi muốn nghe!”.
Tống Hàn Chương liếc nhìn cậu, dáng vẻ Lâm Giác lúc này khiến anh nhớ tới một lần chạy vội vàng không cẩn thận đá phải cún con nhà bên, con cún màu trắng sữa kia đạp đạp lỗ tai kêu ăng ẳng, đầy mặt tức giận lại chỉ có thể cắn cắn mũi giày anh, một chút uy hiếp cũng không có.
Lâm Giác đương nhiên không thể nào đoán ra Tống Hàn Chương mặt than đang nghĩ gì, cậu chỉ cố hết sức làm sao cho mặt mình trông đủ mười phần thành ý, giống như một học trò ưu tú chuyên tâm muốn nghe kể chuyện xưa, hy vọng có thể dùng đôi mắt chân thành khiến đối phương xúc động. Tâm trạng lên voi xuống chó thế này quả thực còn bất an hơn cả người quỳ gối dâng nhẫn cho bạn gái cầu hôn.
Tống Hàn Chương lôi bình nước ra, thong thả nhấp một ngụm: “Muốn uống không?”.
Không, tôi muốn nghe chuyện! – Lâm Giác gào lên trong lòng. Nhưng Tống Hàn Chương đã đưa bình nước qua, cậu không thể làm gì khác hơn là cầm lấy uống một ngụm, nuốt ực một cái rồi mới nhớ ra Tống Hàn Chương cũng vừa uống nước trong cái bình này… Cậu lập tức chột dạ nhìn miệng bình, lại trộm ngó Tống Hàn Chương, anh hình như không chú ý. Lâm Giác cũng không biết mình ôm cái tâm tư gì, lại yên lặng nhấp thêm một ngụm nữa.
“Cậu nhớ lại lời của Liễu Thanh Thanh đi, cô ta nói mình giết chết một con quái vật trong ảo cảnh, sau khi thoát ra thì gặp Thiện Lượng bị thương – còn nói thêm trên mu bàn tay thi thể cậu ta có một vết bỏng – cô ta nhân cơ hội giết Thiện Lượng rồi trở lại quảng trường. Khi cô ta đến quảng trường nhân số còn sống là người, mu bàn tay cô ta lại có vết khắc, thoạt nhìn rất ăn khớp đúng không? Thế nhưng vừa rồi tôi mới nghĩ ra, kỳ thực thời gian không khớp.”.
“Hả?” Lâm Giác hồn nhiên không phát hiện thời gian không khớp ở chỗ nào.
Tống Hàn Chương kiên trì phân tích cho cậu: “Cố Phong Nghi là người đầu tiên đến quảng trường, tôi đã xác nhận với cô ấy, khi cô ấy tới thì số người sống sót đã là . Nói cách khác, người chơi đã chết trước khi Cố Phong Nghi đến quảng trường. Dựa trên kinh nghiệm hai vòng chơi trước, thời gian an toàn của quảng trường bắt đầu tính từ lúc người chơi đầu tiên đến nơi, khi tôi đến là :, thời gian an toàn còn phút, tức là Cố Phong Nghi đến lúc :. Trò chơi bắt đầu từ :, trong năm phút đồng hồ, người chơi kia đã chết.”.
Lâm Giác gật đầu lia lịa. Tống Hàn Chương nói rất đơn giản dễ hiểu, bất kỳ ai chỉ cần để ý một chút cũng có thể tính ra được những con số này, nhưng trên thực tế những người chơi đều bị quái vật khủng bố và hoàn cảnh xung quanh làm cho hoảng hốt, làm gì có ai nghĩ được đến mấy phút hơn kém ấy.
“Khi Liễu Thanh Thanh dẫn chúng ta đi xem thi thể Thiện Lượng tôi không tính giờ, nhưng cũng có nhớ thời gian đại khái, khi đó chúng ta đi không nhanh, chỉ như đi bộ bình thường nhưng tối đa cũng không quá phút! Nếu như chạy bộ hoặc đi nhanh, quãng đường này chắc chắn không dài hơn phút. Liễu Thanh Thanh là người thứ đến quảng trường, lúc đó là :, nói cách khác dù cho cô ta giết người xong rồi từ từ đi đến thì thời điểm cô ta giết Thiện Lượng cũng không sớm hơn :! Thế nhưng như tôi đã nói, người đầu tiên chết trước :, như vậy chênh lệch phút kia là thế nào?”.
Lâm Giác lạnh người. Không sai, dựa theo lời kể của Liễu Thanh Thanh, trừ khi sau khi bắt đầu đêm chơi cô nhanh chóng giết chết quái vật, trùng hợp làm sao Thiện Lượng cũng nhanh nhẹn y như vậy, sau đó cô còn làm gì đó mà trì hoãn thời gian đi tới quảng trường, nếu không vấn đề thời gian đúng là không thông!
Nhưng ngoại trừ Lục Nhận ra thì có ai lại cố tình dừng lại dọc đường thay vì đến quảng trường sớm? Trừ phi cô bị cuốn vào ảo cảnh thứ hai, thế nhưng người muốn thoát ra khỏi ảo cảnh phải giết chết quái vật trong đó, như vậy trên tay cô phải có hai vết khắc, thậm chí còn có thể nhiều hơn! Thế nhưng khi họ gặp cô, trên tay cô chỉ có một.
Cho nên câu trả lời duy nhất chính là Liễu Thanh Thanh nói dối.
“… Vậy anh nghĩ sự thật là như thế nào?” Lâm Giác hỏi Tống Hàn Chương.
“Liễu Thanh Thanh chết ngay từ khi vừa bắt đầu trò chơi, cô ta không có vết khắc nào, sau khi ảo cảnh biến mất thì thi thể của cô ta bị kẻ phản bội mượn xác sống lại. Sau đó cô ta gặp Thiện Lượng, có thể do vết khắc của cô ta mà Thiện Lượng đoán được, cũng có thể hắn chính mắt nhìn thấy cô ta sống lại, hoặc có thể Liễu Thanh Thanh chủ động đề nghị, nói tóm lại cuối cùng hai người đó hợp tác với nhau. Đã là kẻ phản bội thì Liễu Thanh Thanh không thể giết được Thiện Lượng, vì vậy cô ta để Thiện Lượng giả bộ bị cô ta giết, đợi khi cô ta dẫn người đến xác nhận thi thể lại không thấy thì tất cả mọi người chắc chắn sẽ kết luận Thiện Lượng mới là kẻ phản bội. Khả năng Thiện Lượng đồng ý với cô ta rất cao, đừng quên vòng trước sau khi hắn nhìn thấy kẻ phản bội sống lại thì lập tức giết chết kẻ đó rồi chính mình làm mưa làm gió trong đội ngũ, còn chuyên nghiệp hơn cả hàng thật. Liễu Thanh Thanh tin chắc hắn sẽ tình nguyện nhận nỗi oan đó để rửa sạch hiềm nghi của cô ta, giúp cô ta thuận lợi hành động, dù sao tất cả chúng ta đều không tin Thiện Lượng nhưng chí ít có Cố Phong Nghi tin Liễu Thanh Thanh. Tiếp đến, để che giấu việc bản thân không có vết khắc, cô ta nán lại bên ngoài một lát, cố ý tiến vào ảo cảnh đánh quái vật lần nữa rồi mới tới quảng trường đồng hồ. Nếu như không phải Thiện Lượng đột nhiên lại để lại một dòng chữ bằng máu thì cô ta hẳn là đã lừa được chúng ta, sau đó khiến chúng ta chỉ chăm chăm đề phòng Thiện Lượng vẫn trốn sau màn mà không hoài nghi một Liễu Thanh Thanh đã thoát khỏi diện tình nghi, ngay cả tôi ban đầu cũng không nghĩ được nhiều đến thế. Xem ra chúng ta quả thật phải cảm ơn cái tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của Thiện Lượng rồi.” Tống Hàn Chương giải thích. Anh còn từng cân nhắc một khả năng, đó là Liễu Thanh Thanh giết được quái vật, nhưng vừa rời khỏi ảo cảnh thì gặp phải Thiện Lượng rồi bị hắn giết chết, sau đó cô ta ngay trước mặt hắn sống lại thành kẻ phản bội, vì kẻ phản bội không thể giết người chơi nên cô ta chỉ còn cách hợp tác với Thiện Lượng, không ngờ lại bị bán đứng. Nhưng nếu vậy thì lại không giải thích được vấn đề chênh lệch thời gian, cho nên anh vẫn nghiêng về giả thuyết Liễu Thanh Thanh đã chết từ đầu, vì phải lấy được một vết khắc nên cô ta mới chậm chạp không đến quảng trường ngay.
“… Nhưng sao Thiện Lượng đã đồng ý hợp tác rồi còn đâm sau lưng Liễu Thanh Thanh chứ?” Lâm Giác khó hiểu hỏi.
Tống Hàn Chương nhàn nhạt liếc cậu: “Hắn mà không làm thế mới là lạ ấy. Tên này rõ ràng nhân cách méo mó, hắn cực kỳ có hứng thú với mấy trò lừa dối phản bội, khó khăn lắm mới có cơ hội dằn vặt một kẻ phản bội, hắn bỏ qua thế nào được.”.
Lâm Giác trợn tròn mắt không biết đáp gì. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao khi Thiện Lượng ngụy trang thành Liễu Thanh Thanh ở vũ hội, hắn chỉ nói một câu đã khiến Liễu Thanh Thanh phải im lặng rồi. Cô ta không chỉ không thể phản bác mà thậm chí còn phải bảo vệ Thiện Lượng, bởi chỉ cần Thiện Lượng chết đi mà trên đất lại không xuất hiện quy tắc thì chẳng khác nào tuyên bố với mọi người cô ta chính là kẻ phản bội.
“Chúng ta phải nói cho Cố Phong Nghi ngay.” Lâm Giác cảm thấy lo lắng cho Cố Phong Nghi, dù sao cô vẫn luôn đi cùng Liễu Thanh Thanh, khả năng cô gặp nguy hiểm là cao nhất.
“Cố Phong Nghi cũng đã quyết định xong rồi. Nhưng nếu nói Liễu Thanh Thanh là kẻ phản bội, kỳ thực vẫn có vài vấn đề tôi không nghĩ ra…” Tống Hàn Chương thở dài “Kẻ phản bội thật ra là thứ gì, nếu nó có thể kế thừa ký ức và kỹ năng của người chơi thì liệu nó có thể bị cảm xúc của người chơi khống chế hay không? Nói đúng ra thì tôi thấy kẻ phản bội rất giống với Lilith.”
Tống Hàn Chương nhớ Lilith đã từng nói, cô ta là quá khứ của bọn họ, là hiện tại của bọn họ, cũng là tương lai của bọn họ. HIện tại anh đã biết thân thể của Lilith là người chơi đã chết của năm , cho nên phần “quá khứ” của bọn họ đã có đáp án. Phần “tương lai” của bọn họ thì có thể giải thích là người chơi sau khi chết sẽ biến thành một bộ phận của Lilith, cô ta sở hữu trí nhớ, thậm chí thân thể bọn họ. Thế nhưng “hiện tại” của bọn họ thì phải hiểu thế nào? Chẳng lẽ “nhóm Lilith” vẫn tham dự trò chơi giống như người chơi sao? Hay là nói đến một bộ phận của bọn họ ở trong trò chơi – tỷ như kẻ phản bội?
“Đau hết cả đầu. Không biết những đội khác có bị vấn đề kẻ phản bội xoay đến chóng mặt như chúng ta không?” Lâm Giác vỗ vỗ đầu, cảm thấy não mình sắp thành đống chỉ rối, cắt không được, gỡ không ra.
“Khó nói lắm, bởi vì vòng chơi này số người ít hơn, ngay từ khi bắt đầu đã dễ dàng tóm được kẻ phản bội rồi, hoặc có thể có đội đến giờ còn chưa có người chết nên kẻ phản bội còn chưa xuất hiện. Khoảng thời gian thích hợp nhất để kẻ phản bội trà trộn vào đội ngũ là trước khi mỗi người đến quảng trường, nếu sau đó mới xuất hiện thì chẳng có ý nghĩa gì hết. Có điều đội ngũ của ai cũng vậy thôi, chắc chắn không thiếu vấn đề nội bộ.” Tống Hàn Chương nói.
“Đội thoạt nhìn có chút vấn đề, có điều đội … Bọn họ có vẻ thực lực không tệ, hơn nữa quan hệ cũng rất hòa thuận, chắc không có chuyện đó đâu.” Lâm Giác méo miệng nói.
“Cho nên phải nhân cơ hội lần hợp tác này nhanh chóng diệt vài người.” Tống Hàn Chương mặt không đổi sắc buông một câu dọa Lâm Giác giật mình. Nhưng đáng kinh ngạc là Lâm Giác lại nảy sinh cảm giác “quả nhiên là thế”.
“Anh muốn giết ai?” Lâm Giác hỏi. Cậu cũng không ngờ chính mình lại có ngày có thể bình tĩnh thảo luận chuyện giết người như vậy, xem ra hai vòng chơi trước đã hoàn toàn thay đổi quy tắc đạo đức của cậu rồi. Dù sao cũng không phải lần đầu ra tay với người sống, tuy trước kia là do tình thế bắt buộc, nhưng có một số chuyện chỉ cần làm một lần, lần thứ hai lần thứ ba sẽ không còn khó khăn nữa.
“Ưu tiên Tả Lâm Uyên, nếu khó quá thì hai chị em song sinh cũng được, ba người này là trụ cột chiến đấu của đội đó.”.
“Tôi còn nghĩ anh sẽ muốn giết Trương Tư Gia trước.” Lâm Giác nói, thoạt nhìn Trương Tư Gia có vẻ chính là người chỉ huy của đội .
“Nếu cậu muốn giết Trương Tư Gia thì nhất định vẫn phải giết Tả Lâm Uyên trước.” Tống Hàn Chương đáp.
Lâm Giác nở nụ cười, có chút đắc ý nói: “Giống như là nếu có ai muốn giết anh thì nhất định phải bước qua xác tôi phải không? Xem ra quan hệ của hai người này tốt thật đấy.”.
“Ừ.” Tống Hàn Chương bỗng nhiên quét mắt nhìn cậu một cái, ánh mắt kia khiến tim Lâm Giác giật thót, không hiểu sao bỗng dâng lên dự cảm không ổn.
Chỉ nghe Tống Hàn Chương tiếp tục: “Quan hệ của họ không tệ, dù sao cũng là bạn-tình.”
“… Hả? Á! Cái gì? Bạn… bạn… bạn-tình?” Lâm Giác như bị người đập cho một gậy tối tăm mặt mũi, hoảng đến nói cũng lắp bắp. Cảm giác chấn động này không chỉ bởi vì quan hệ của hai người Tả Lâm Uyên và Trương Tư Gia mà còn bởi… Đậu xanh, học trưởng mà cũng nói ra chữ bạn-tình! Anh ấy thế mà nói ra được chữ bạn-tình?!
“Chuyện bọn họ có quan hệ thân thể quá rõ ràng, cử chỉ giao tiếp có quá nhiều điểm mờ ám, dù là bạn bè chí cốt cũng chẳng thể thân mật như thế. Có điều e là cũng không đơn thuần chỉ có quan hệ thể xác, chí ít Tả Lâm Uyên đơn phương thích Trương Tư Gia, còn Trương Tư Gia thì hơi khó nói, hẳn là hắn tin tưởng Tả Lâm Uyên, nhưng đồng thời cũng mơ hồ chống cự cái gì đó. Tôi chỉ tiếp xúc qua với bọn họ, tạm thời chưa nhìn ra được.” Tống Hàn Chương dùng giọng nói bình thản như thường mà phân tích một hồi.
Lâm Giác cứ như đứng trên lò than, xấu hổ đến nóng bừng cả người. Cậu bi ai tự nhắc nhở bản thân mình đến quảng trường rồi không được nhìn chòng chọc hai người đó, dù có là kẻ thù một mất một còn đi nữa, trước khi trở mặt vẫn phải duy trì phép lịch sự tối thiểu mới phải đạo!
—
Lời tác giả cute hột me:
Lúc viết tôi không nhịn được nghĩ, học trưởng mới nói ra hai chữ bạn-tình (tiếng Tàu là pháo hữu các đồng chí ạ) mà Lâm Giác đã chấn động đến dại ra thế rồi, thế đến lúc lên giường rồi dirty talk gì gì đó thì bạn Lâm chẳng phải là bị dọa chết luôn sao!!!!
Thật ra nội tâm học trưởng rất là đáng xấu hổ, còn thích bắt nạt Lâm Giác, trước đây thì còn nhịn chứ giờ anh đã sắp tự phóng sinh rồi…
Lâm Giác: Mau trả học trưởng lạnh lùng cô quạnh cấm dục cho tôi, vì sao đuổi mãi mới đến tay lại thành hàng không đúng bản thế này QAQ
Thời gian mọi người tập hợp ở quảng trường như sau:
: Cố Phong Nghi đến.
: Lâm Giác đến.
: Tống Hàn Chương đến.
: Liễu Thanh Thanh đến.
: Lục Nhận đến.
: Đi xác nhận thi thể Thiện Lượng.
: Phát hiện thi thể biến mất, chỉ để lại dòng chữ bằng máu.