Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì, ta đã nắm được nhược điểm của ngươi.

Như Tiết gia chẳng hạn....

Tiết Duệ nhận ra những lời Phó Thần không nói, vẫn không nhúc nhích, chậm rãi khép mắt. Y biết cho đến tận lúc này, nam nhân trước mặt vẫn đang thử thách y, cùng tính chân thật trong từng lời y nói. Nếu như hắn dễ dàng tin tưởng y như vậy, e là người này cũng chẳng đáng để y đối xử đặc biệt hơn.

Trước khi mấy người trưởng thôn mở cửa ra, Phó Thần đã cởi trói cho cha con Tiết gia. Những gì bọn người kia thấy chỉ là làm bộ mà thôi.

Mà trong lúc đó, Phó Thần đã trốn xuống gầm giường, chỉ chờ tung ra một đòn trí mạng.

Lúc này, Phó Thần chui ra khỏi gầm giường. Trưởng thôn nhìn thấy một kẻ lạ mặt nhưng mặc chiếc ác riêng biệt của làng họ, lập tức nhận ra đây chính là người mình đang truy bắt. Người này không chút sợ hãi, thậm chí còn thong thả phủi phủi lớp bụi bám lên quần áo mình. Trưởng thôn trợn mắt kinh hãi, "Là ngươi phải không ! Nhất định là ngươi!"

Toàn bộ căn phòng giăng kín những sợi dây câu trong suốt, còn có mấy thứ đồ vật hết sức quen thuộc. Hắn dùng chính những vũ khí có sẵn trong phòng, cải tạo lại thành cơ qua. Trưởng thôn không thể ngờ, một thiếu niên nhìn yếu ớt, thư sinh như vậy mà có thể dựng được một cạm bẫy tinh vi chỉ trong thời gian ngắn. Sao trên đời lại có kẻ quái thai như thế.

Phó Thần liếc mắt ra hiệu. Hắn không muốn phí thời gian đàm đạo với loại người tàn hại đồng bào, nhất là kẻ cầm đầu trong số đó. Tiết Duệ hiểu ý. Tuy rằng từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn chưa qua bao nhiêu thời gian, nhưng lại có chút ăn ý với nhau, chỉ một ánh mắt là có thể trao đổi. Tiếu Duệ dùng vải chặn miệng trưởng thôn. Lúc này chất độc trên mũi tiêu đã thông qua mạch máu, chảy khắp toàn thân. Trưởng thôn cảm thấy trước mắt quay cuồng, chỉ biết luôn miệng kêu ô ô. Gã không ngừng lăn lộn giãy dụa, nhưng lúc này đã là nỏ mạnh hết đà. Bốn phía xung quanh máu nhuộm thành sông, đủ thứ vũ khí nằm ngổn ngang dưới sàn. Ngay bản thân Phó Thần cũng không ngờ sức sát thương lại lớn như vậy, có thể giải quyết bằng này người cùng một lúc.

Mà cha con Tiết Duệ nấp trong khe trông thấy cảnh này cũng phải nhìn Phó Thần bằng ánh mắt khác. Nếu không phải Tiết Duệ khôn khéo lực chọn quy thuận thì có phải giờ bọn họ cũng đã bị đâm thành con nhím như thế kia không? Cảm giác may mắn cùng sợ hãi đan xen hỗn loạn trong lòng.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, người trước nay không có thói quen lạm sát như Phó Thần, lúc này lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nhớ tới những kẻ đã ăn thịt các thân tín của nhị hoàng tử, nhớ tới đống xương cốt chất cao trong đáy giếng, nhìn xuống bọn họ đầy khinh miệt, "Các ngươi.....Chết cũng không hết tội."

Đối mặt với ánh mắt ấy, trưởng thôn run lên cầm cập. Gã không sao hình dung được, người thiếu niên trước mắt có dáng vẻ rất bình thản, nhưng khí tức lại như diêm la địa phủ.

Tiết Duệ cẩn thận thu lại những sợi dây câu, xử lý hiện trường thật gọn ghẽ. Chỗ nào nên cắt thì cắt, chỗ nào nên cởi thì cởi. Có một thuộc hạ biết suy xét chu đáo, hoàn thành công việc mà chẳng cần mình nhắc nhở cũng là chuyện rất dễ chịu. Phó Thần cảm thấy lượng công việc của mình được giảm bớt đáng kể, mà hiệu suất cũng tăng lên.

Sau đó, Phó Thần lục soát người trưởng thôn từ trên xuống dưới, tìm thấy một tấm lệnh bài cùng một vài đồ vật không hiểu lắm, nhưng bên trên đều khắc hoa văn tinh xảo, khiến Phó Thần tin rằng chúng nhất định có công dụng đặc biệt. Cướp bóc xong, hắn nhét toàn bộ vào trong ngực áo.

Cùng cha con Tiết Duệ khiêng mấy xác chết vào trong phòng xong, Phó Thần đã thở hồng hộc, nói với hai người, "Giúp ta khiên hắn qua đây."

Hắn chỉ thân thể đang hấp hối của trưởng thôn. Trưởng thôn là một gã trung niên tráng kiện, ba người phải cùng nhau hợp sức mới nâng lên được một chút. Tuy cha con Tiết gia không biết Phó Thần định làm gì nhưng chẳng hề nói nhiều. Bọn họ quan sát xung quanh thật cẩn thận rồi mới đi ra ngoài. Nơi họ đến chính là giếng cạn mà Phó Thần nấp ban nãy.

Ba người chặt thân thể của trưởng thôn bằng dây thừng. Sau khi xác định gã không thể vùng vẫy làm đứt dây, nhét thêm vải vào miệng, trưởng thôn liên tục lắc đầu xin tha mạng. Gã hoảng loạn nhận thấy mình đã bị đưa đến bên miệng giếng, chỉ biết trợn mắt van nài. Không ai rõ hơn gã trong giếng kia có những gì. Các thi thể chồng chất thành núi, có cái hoàn chỉnh có cái không, mà đa số những người đó đều là bị ăn thịt.

TRong đêm tối, tiếng gió lùa trên núi như quấn lấy thân thể gã mà tha đi. Gió chui vào lục phủ ngũ tạng, khiến gã hoảng sợ đến hồn phi phác tán.

Phó Thần tới gần, giọng nói như một làn nước lưu luyến chảy qua, vô cùng ôn hòa, "Ta sẽ không giết ngươi. Nhưng ngươi có nghe thấy không, bọn họ hoan nghênh ngươi lắm đấy. Ngươi hại nhiều người như vậy, chắc cũng muốn nếm thử cảm giác bị hại, nói có đúng khôn?"

Không, ta không giết người, cũng không ăn họ, xin ngươi tha cho ta!

Điều cuối cùng trưởng thôn nhìn thấy chính là cặp mắt đen thẳm, sâu không thấy đáy của người thanh niên trầm tĩnh, tú mỹ kia.

Trong đáy giếng tối om, thôn trưởng không thể nhúc nhích, mà dù có kêu thật to cũng chẳng ai nghe thấy được. Gã đã bị đống xương thịt nham nhở trong giếng vây quanh. Miệng gã bị chèn đầy vải, muốn thét khản cổ nhưng chẳng thể phát ra âm thanh nào.

Những hốc mắt tối om của đám đầu lâu đều như đang nhìn gã. Những oán niệm cùng thống hận khôn cùng quẩn quanh gã. Giờ khắc này, gã mới thật sự hiểu rõ, trước khi chết, những người này đã mang tâm trạng gì.

Phó Thần tự tay đậy nắp giếng, cắt đi nguồn ánh sáng duy nhất bên ngoài.

"Sao rồi?" Thấy Tiết Duệ nhìn mình, Phó Thần nghi hoặc nói.

Tiết Duệ lắc đầu. Y trái lại không ngờ rằng Phó Thần sẽ thật sự xử lý tên trưởng thôn tội ác đầy trời này bằng cách ấy. Điều này có thể xem là nhân từ, cũng có thể xem là tàn nhẫn. Nhưng đối với những người vô tội đã bỏ mình dưới kia, hắn đã làm môt việc khiến người ta sung sướng, phạt đúng người đúng tội, chắc cũng xem là việc tốt.

"Tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Phó Thần thấy tiếng múa ca liên hoan của thôn làng xa xa vọng lại, sau đó nhìn thôn làng tuyệt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật này ẩn trong màn đêm mờ mịt, cuối cùng ánh mắt dừng ở căn nhà của trưởng thôn. "Đốt."

Bọn họ châm lửa, đốt căn nhà của trưởng thôn. Chưa đợi lửa bùng lên hừng hực bao phủ đã nhanh chóng chạy ra ngoài cửa thôn để tránh chạm mặt những dân làng khác đổ về đây.

Trước khi đi, Phó Thần đưa cho mỗi người một viên thuốc giải độc. Cha con Tiết gia không hề nghi ngờ, uống ngay lập tức, chờ độc tố dần dần bị hòa tan. Hành vi này xem như tiến thêm một bước trong công cuộc thu nạp nhân tâm. Dựa vào năng lực của Tiết Duệ thì việc tìm giải dược sau khi thoát ra ngoài cũng không khó, Phó Thần nghĩ chẳng bằng mình chủ động ban lòng tốt trước.

Muốn rời khỏi khanh viện vẫn còn phải đi một đoạn đường rất dài. Nhưng mấy ngày nay bị ép ăn thứ kia, thể lực của cha con Tiết gia không thể nào theo kịp Phó Thần.

Ba người vòng ngang rẽ dọc mấy lần, tránh thoát được vài nhóm người. Cuối cùng Phó Thần dừng tạm ở một căn hầm, "Ta cõng ngươi, ngươi đi chậm quá."

Hắn nhìn Tiết Ung đã thở hổn hển. Lão thừa tướng này làm quan nhiều năm, không chú ý rèn luyện thân thể, tứ chi yếu ớt. Đã thế, hai cha con họ còn bị trói nhiều ngày cho nên đi đứng không thể nhanh nhẹn được, thể lực lại yếu, sự tồn tại của bọn họ lúc này chính là vật cản trở.

Làm thừa tướng lâu như vậy, dù có bị hữu thừa tướng chèn ép, nhưng cũng chưa từng có một ai không nể mặt Tiết tướng, hay dám tỏ ra khinh ghét lão một cách rõ ràng.

Thế mà khi gặp phải Phó Thần, trong hoàn cảnh nào, phải làm gì, đều không còn giống như trước kia nữa. Giờ xem như hai cha con họ đã quy thuận dưới trướng Phó Thần, là lực lượng thuộc và riêng mình hắn, thái độ đương nhiên là phải cầu thị.

Gương mặt già nua của Tiết Ung đỏ bừng bừng. Lão đương nhiên biết lúc này mình đang làm vướng chân người khác, lúc này mà còn sĩ diện từ chối nữa thì càng lãng phí thời gian. Cho nên lão chẳng nói lồ nào, ghé lên lưng Phó Thần. Lúc nằm lên lưng hắn rồi, lão mới phát hiện ra, thiếu niên này thật sự rất gầy yếu. Chẳng qua từ lời nói đến cử chỉ của hắn không thể khiến người ta nhận thấy điều này.

Tiết Duệ gãi gãi đầu, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không giành với Phó Thần. Y biết thể lực mình lúc này cũng đã đến cực hạn sau nhiều ngày đói khát.

Nhưng ánh mắt nhìn Phó Thần lại có chút ấm áp. Hành vi của Phó Thần có thể khiến người ta nhận ra được một ít tính cách mà hắn không muốn để lộ.

Tiết Ung liếc sang nhi tử nhà mình, trợn trắng mắt : Thằng con vô tích sự, chỉ được cái dài lưng tốn vải. Năm đó cha mi sinh ra mi có cái tác dụng gì?

Con của lão, thân mình có bao nhiêu cái xương cái cốt, lão rõ ràng hơn ai cả. Tuy rằng hàng ngày ăn chơi sa đà vào chốn phong hoa tuyết nguyệt chỉ là làm bộ, nhưng cũng phải làm bộ sao cho lừa gạt được cả những người bên cạnh mình. Tửu sắc đã vét sạch thân thẻ Tiết Duệ, khiến cho y giờ có muốn cõng lão già nhà mình cũng không nổi.

Bọn họ trốn đông trốn tây một hồi, cuối cùng cũng bò được lên mặt đất. Mà bây giờ nhìn lại, có thể thấy được ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở trung tâm khanh viện, còn có tiếng thôn dân la hét dập lửa.

Đã rơi vào tình cảnh này rồi, bọn họ sẽ không còn dư hơi sức đâu mà tìm bắt kẻ chạy trốn.

Phó Thần cũng không dừng lại, cõng Tiết Ung trên lưng, cả ba chạy trốn thật xa khỏi thôn làng. Phó Thần không hiểu địa hình nơi đây, chỉ xác định không thể đi đường ban đầu. Chỗ đó đã có thôn dân điều tra, nhất định phải tìm đường tắt. Con đường ngược lại có lẽ có nhiều cơ hội nhất.

Phó Thần ừa đi vừa quan sát địa hình, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng đổi lộ trình, lại còn phải đề phòng hai cha con nhà này phản bội, tìm cơ hội ra tay với mình. Ít nhất hiện tại, hắn không có ý định tin tưởng hai kẻ xảo quyệt này hoàn toàn.

Đương nhiên còn phải cố hết sức để tránh bị thôn dân phát hiện. Suy cho cùng, bọn họ có ba người, cả ba đều không đau thì bệnh.

Tiết Duệ cũng phân tích đường đi, vừa đi cùng Phó Thần, vừa cố gắng động não tìm phương hướng. Càng theo Phó Thần, y phát hiện ra có rất nhiều chuyện y và Phó Thần không mưu mà hợp.

"Hang núi lúc trước các ngươi bị trói là ở hướng nào?" Hắn nói đến hang động nơi cha con Tiết gia bị nhị hoàng tử quản thúc trước khi bị bắt vào đây.

Tiết Duệ chỉ về một hướng. Trước mắt, nơi đó là chỗ tốt nhất cho bọn họ ẩn thân.

Dọc đường đi, hai người không nói câu nào. Bọn họ vừa gấp rút lên đường, vừa cố hết sức bước đi thật nhẹ để tránh dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Đến một khu rừng rậm rạp, đột nhiên, Phó Thần dừng bước. Suy nghĩ của hắn như bị cái gì đó chặn lại, nhịp tim đập thình thình, nhìn về phía xa.

"Sao vậy?" Cảm thấy Phó Thần có chút khác lạ, Tiết Duệ hỏi.

"Ngươi có nghe thấy tiếng nước không? Rất xa, rít gào.....sục sôi....."

Tiết Duệ vểnh tai nghe ngóng, nghi hoặc lắc đầu, "Không hề."

Phó Thần nhìn cây cối xung quanh, thả Tiết Ung xuống. Hắn dán tai lên mặt đất. Khả năng truyền âm của lòng đất mạnh hơn so với không khí.

Hắn đứng dậy, nói với bọn họ. "Mau lên, các ngươi lập tức trèo lên cây. Chọn cái cây nào vững chắc nhất."

Hai cha con chẳng hiểu mô tê gì, nhưng lúc này Phó Thần không có cách nào giải thích.

Vẻ mặt bọn họ có chút kinh ngạc, cũng có chút ngây ngô : "Bọn ta không biết trèo."

Trèo cây? Đây là loại kỹ năng gì?

Tiết gia từng là nhất phẩm thế gia ở Tấn quốc, sao có thể làm chuyện bất nhã như trèo cây.

Phó Thần nhíu mày, im lặng trong chốc lát. Tiết Duệ cảm thấy rõ ràng, Phó Thần đang cân nhắc lựa chọn điều gì đó, giống như không biết có nên bỏ mặc tính mạng hai cha con bọn họ hay không. Tiết Duệ biết Phó Thần không làm điều gì không có lợi, cũng sẽ không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn của mình.

Phó Thần cuối cùng vẫn quyết định, trước tiên cõng Tiết Ung, cắn răng dồn hết sức lực trong ý chí, đưa lão lên cây.

Tiết Duệ không biết vì sao, khoảnh khắc ngắn ngủ bai nãy lại dài như cả một thế kỷ vậy. Nhưng cuối cùng, Phó Thần vẫn lựa chọn giữ bọn họ lại. Quang mang trong mắt Tiết Duệ lại càng tỏa sáng. Người này quả nhiên là khác xa nhị hoàng tử, trong cảnh được ăn cả ngã về không, hắn vẫn dám bình tĩnh đưa ra những quyết định thật điên rồ.

Lúc cõng Tiết Duệ lên lưng, thứ âm thanh ầm ầm trời long đất lở càng lúc càng vang vọng. Bằng mắt thường cũng có thể trông thấy, một trận hồng tủy khủng khiếp đang gào thét từ phía xa mà tới. Dọc đường đi, nói quét đổ không biết bao nhiêu cây cối.

"Các ngươi mau lên đây !" Tiết Ung đứng trên cao, hẳn là chứng kiến rõ ràng hơn cả. Thất nhi tử và Phó Thần vẫn còn ở bên dưới, lão sợ muốn vỡ gan.

Vì sao nơi này lại có hồng thủy? Vì sao lũ lụt lại xảy ra ở sơn cốc này? Giờ không còn là lúc để suy nghĩ nữa.

Nhưng trong đầu Phó Thần bỗng hiện ra một người, Lý Biến Thiên.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, Phó Thần dường như đã hiểu ra điều gì. Nguồn con sông, dòng nước thay đổi........

Thật là một kẻ điên rồi. E rằng chỉ có mình Lý Biến Thiên mới dám làm ra chuyện thế này.

"Tiết Duệ, giữ chặt lấy ta. Chúng ta sẽ tuyệt đối sẽ không bỏ mạng ở nơi này."

Tiết Duệ bám chặt cổ Phó Thần. Lúc này y mới phát hiện ra trên vai Phó Thần dính máu. Hắn bị thương!

Suốt quá chình đặt bẫy, đốt hầm động, đưa bọn họ chạy trốn khắp nơi, hắn vẫn luôn chịu đựng. Chứng kiến sức mạnh ý chí đứng thẳng không ngã này của Phó Thần, ai có thể không xúc động. Tiết Duệ nhắm mắt. Lời nói ra khỏi miệng lúc này lại xuất hiện chút cảm xúc trước nay chưa từng có, "Chúng ta sẽ không sao đâu."

Hồng thủy cuồn cuộn tràn đến, khắp nơi đều sụp đổ ầm ầm. Tốc độ của Phó Thần tuy nhanh nhưng vẫn kém dòng nước.

Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi. Lúc này thể lực Phó Thần đã cạn kiệt, sau lưng còn phải gánh một nam nhân trưởng thành.

Hắn cắn đầu lưỡi, vị rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng. Hắn dùng cơn đau này để nhắc nhở bản thân, dù xảy ra chuyện gì cũng không được từ bỏ sinh mệnh. Hắn từng hứa với một người, dù có như thế nào, dẫu tuyệt vọng ra sao, cũng không bao giờ từ bỏ mạng sống của mình. Những lời này, sẽ luôn luôn ứng nghiệm.

Ánh mắt Phó Thần bộc phát tinh quang, tốc độ càng nhanh hơn. Nhưng có nhanh cũng không so được với hồng thủy.

Nước ào ào đến !

Dòng nước đột nhiên bao phủ đình đầu bọn họ. Trước sức mạnh hinh tàn của cơn lũ, cây đại thụ che trời này cũng lung lay sắp đổ.

Phó Thần biết móng tay mình vì dùng sức quá độ nên bị bẻ gãy. Để không bị cuốn trôi, hắn chỉ có thể dùng hết sức bình sinh mà bám chặt thân cây. Hắn đau đến độ nước mắt sinh lý dâng ngập hai tròng. Đôi mắt trong trẻo lại càng bộc phát sức lực sinh mệnh cường đại. Tay đứt ruột xót, cơn đau khiến đầu óc hắn có chút mơ hồ.

Đợt sóng đầu tiên không tới được trán Phó Thần, nhưng hắn lại phát hiện ra thể lực của Tiết Duệ lại sắp không chống đỡ nổi.

Mà giờ phút này, Tham Lang trên bầu trời càng tỏa sáng lấp lánh, chậm rãi di chuyển lại gần Thất Sát tinh.

"Bám chặt ta, nhất định không được buông!" Phó Thần vươn khỏi mặt nước, đó là câu đầu tiên hắn nói ra sau khi vất vả chịu đựng đợt sóng trào.

Nếu buông tay thì chẳng biết sẽ bị cuốn đi đâu.

Hơn nữa, với sức nước như thế này, chỉ cần bị cuốn trôi thì tỷ lệ sống cũng gần như không có. Dù không bị chết chìm cũng chết vì va đập.

Tiết Duệ phát hiện ra có nước âm ấm không ngừng nhỏ giọt lên tay mình. Nhân lúc đợt sóng thứ hai còn chưa ập tới, Tiết Dueeuj thoáng buông lỏng vai Phó Thần một chút, chuyển sang ôm eo hắn. Cũng đúng lúc này, y mới nhận ra mấy giọt nước kia là máu.

Môi và lưỡi Phó Thần đã bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, chỉ có cơn đau mới có thể khiến hắn tỉnh táo được vào lúc này.

Sau khi Tiết Duệ thay đổi động tác, Phó Thần lại nhích lên trên một chút, giúp hai người chồi được hoàn toàn khỏi mặt nước.

Sau mấy đợt sóng ồ ạt, cây đại thụ mà bọn họ leo lên vẫn không bị quật đổ. Phó Thần nhìn dòng nước cuồn cuộn đổ về phía làng, trong lòng càng thêm khẳng định phỏng đoán kia.

Hai người sức cùng lực kiệt dựa vào thân cây to lớn. Tiết Ung đứng bên kia cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

May sao thoát trong gang tấc.

Lúc này, Tiết Duệ so với Phó Thần còn giống người sống hơn nhiều. Ban nãy, bọn họ sống sót được đều nhờ hoàn toàn sức lực của Phó Thần, chỉ một mình hắn ôm thân cây. Y để Phó Thần ngồi dựa vào người mình. Phó Thần lúc này đã giống như một miếng vải bị vắt kiệt nước, nhăn nhúm ỉu xìu, chẳng có chút sức sống. Hắn uể oải liếc mắt nhìn Tiết Duệ, nói nửa thật nửa đùa : "Giờ ta chẳng còn sức đâu mà phản kháng nữa. Ngươi có muốn ra tay thì nhân lúc này luôn đi."

Tiết Duệ quan sát bàn tay của Phó Thần. Móng tay bật ra, đầm đìa máu tươi, chỉ nhìn không thô đã thấy đau thấu óc, khiến người ta kinh hãi.

Gã công tử cả đời bất cần, lang thang chơi bời như y, lần đầu tiên cảm thấy trong ngực chua xót. Nếu lúc ấy, Phó Thần bỏ rơi hai cha con bọn họ thì liên minh ngắn ngủ vừa thành lập kia sẽ sụp đổ. Y tuyệt đối không thể nào bị hắt hủi xong lại quay trở về, với Thiệu Hoa Dương cũng vậy.

Nhưng Phó Thần lại không buông tay, thậm chí còn vì cứu cha con họ mà khiến bản thân mình gặp nguy hiểm. Bằng không, với sự cảnh giác của Phó Thần, chỉ hai ba bước là leo lên được ngọn cây trước khi hồng thủy tới.

Đương nhiên, trong chuyện này, Phó Thần cũng có tính toán riêng.

Hắn cứu Tiết Ung trước, không nghi ngờ gì, với tính các hiếu thuận của Tiết Duệ thì phải cứu phụ thân hắn mới càng khiến Tiết Duệ phục tùng.

Tuy Tiết Duệ nhận ra hắn có tâm cơ, nhưng tâm cơ ấy cũng chẳng thay đổi được sự thật là y mang ơn hắn, cho nên vẫn bằng lòng mỉm cười.

Lúc này, Tiết Duệ lòng đầy cảm khái, thật muốn nguyện một lòng trung thành với Phó Thần. Đang lúc chuẩn bị đào tim đào phổi ra thề thốt thì nghe Phó Thần nói một câu như vậy, sững sờ cả người. Y muốn dằn cơn giận xuống nhưng không sao khống chế được.

"Ngươi đã thành cái dạng này rồi mà còn nghĩ đến chuyện ta có giết ngươi không à? Ngươi xem Tiết Duệ ta là cái gì, là loại súc sinh không bằng heo chó phải không? Lời ta đã nói ra, chưa từng có ý định thay đổi. !" Tiết Duệ có chút căm phẫn nói.

Phó Thần thoải mái cười, trong lòng tự có phán đoán, không nhắc lại chuyện này nữa.

Hắn sai Tiết Duệ lấy thuốc bột trong vạt áo trước ngực mình, bôi lên miện vết thương cho hắn. Hắn bẻ đi móng tay bị gãy, đắp thuốc vào đầy ngón tay đang chảy máu đầm đìa. Toàn bộ quá trình, Phó Thần đau đến phát run nhưng lại không mở miệng than một tiếng.

Làm xong đâu đấy, hắn mới quay sang nói với Tiết Duệ, "Nói sơ qua một chút về lực lượng của ngươi đi. Cách bố trí, nhân số, năng lực, hiện tại đang ở nơi nào..."

Tiết Duệ biết sớm hay muộn Phó Thần cũng sẽ hỏi chuyện này. Y không hề giấu diếm, nói điểm quan trọng.

Phó Thần khó nén sửng sốt trong lòng, không ngờ lần này mình buôn bán hời to. Bỗng nhiên lại vơ được một thế lực khổng lồ, cài cắm sâu trong mọi phương diện.

Đội ngũ này hẳn là Tiết Duệ bồi dưỡng ra vốn để dâng cho Thiệu Hoa Dương, xem như thứ bỏ đi thì hắn tận dụng triệt để.

"Ta cần ngươi giúp ta làm vài việc, không quá khó. Đợi ngươi làm xong rồi, ta sẽ xem hiệu quả ra sao rồi quyết định bước tiếp theo. Khi đó ta sẽ lại liên lạc với ngươi."

"Ngài nói đi."

Phó Thần dựa theo kế hoạch vạch sẵn trong đầu, giao một số việc không thể thông qua đám Thanh Nhiễm cho Tiết Duệ làm.

Hắn tin rằng chỉ cần Tiết Duệ có thể thoát ra ngoài thì có thể làm việc trơn tru hoàn chỉnh hơn cả trước kia, cũng không sợ này sợ kia như đám Thanh Nhiễm. Đương nhiên những việc Phó Thần giao cho Tiết Duệ bây giờ cũng không xem là quá quan trọng, hắn còn định thử thách Tiết Duệ thêm một thời gian nữa. Loại người như Tiết Duệ, muốn thần phục hoàn toàn cũng không thể chỉ đơn giản bằng hai ba lần hợp tác. Nhất là lúc này, thế lực của hắn chưa đủ mạnh, cho nên tuyệt đối không lật bài cho đối phương xem.

Thứ hắn có nhiều nhất, chính là sự kiên nhẫn.

Phó Thần trình bày kế hoạc rất rõ ràng. Tiết Duệ càng nghe càng nghiêm túc, chẳng hề có chút cợt nhả nào như xưa.

Cuối cùng, y tỏ vẻ đã hiểu.

"Ngài yên tâm, chờ khi ta ra ngoài rồi, những chuyện ngài giao ta sẽ hoàn thành hết, nhất định cho ngài một kết quả vừa lòng."

"Ừ, ta sẽ cho ngươi một danh sách mấy người ngươi có thể liên hệ. Có chuyện gì thì thông qua bọn họ."

"Vâng." Tiết Duệ ngừng một chút. "Vậy chúng ta thuộc phe nào ạ?"

Ánh mắt Phó Thần đột ngột trở nên sắc bén. Hắn xoay người, nhìn thẳng vào tiết duệ, đôi con ngươi lấp lóe thứ ánh sáng lạnh lẽo, "Luôn luôn nhớ kỹ, ngươi và thuộc hạ của ngươi không thuộc bất cứ phe nào, chỉ thuộc về ta. Điều đó không bao giờ thay đổi."Tiết Duệ rùng mình, gật đầu.

"Ta nên xưng hô với ngài thế nào?"

"Ta tên là Phó Thần, có lẽ ngươi sẽ nhanh chóng có được thông tin về ta thôi." Dựa vào thủ đoạn của Tiết Duệ, nếu y thật sự muốn tra r alai lịch của một người thì chỉ là vấn đề thời gian.

"Những người khác gọi ngài là gì?" Y nói tới những thuộc hạ khác của hắn. Trong cuộc đối thoại vừa rồi, y đã biết Phó Thần có không ít thuộc hạ.

"........" Phó Thần cảm thấy có chút đau đầu. Nét biểu cảm rất con người ấy lại xuất hiện trên mặt Phó Thần, quả là hiếm thấy, khiến Tiết Duệ cũng thật sự tò mò rốt cuộc hắn được gọi là gì. Phó Thần ngập ngừng một lúc lâu mới mặt không đổi sắc, nói, "........Công tử."

Phó Thần cũng không thích cách xưng hô này, nhưng bọn Túc Ngọc gọi đã thành quen.

"Vâng, công tử."

Phó Thần nghỉ ngơi một chút, hồi phục ít sức lực. Lúc này, trận hồng thủy đã qua đi, dòng nước cũng dần ổn định trở lại. Từ trên cây nhìn xuống, hắn phát hiện phía xa xa có chút ánh sáng. Lờ mờ trông thấy thứ gì, đồng tử hắn chợt co lại.

"Tiết Duệ, ngươi và phụ thân của ngươi lập tức xuống khỏi cây này, luôn và ngay ! Nhớ kỹ những lời ta vừa nói, chờ ta liên lạc với ngươi!

A Nhất A Tam đợi mực nước hạ xuống, sóng lũ qua đi mới dùng chiếc thuyền nhỏ neo bên bờ sông mà người trong thôn bỏ lại, cùng chủ công nhà mình tìm kiếm Phó Thần. Bọn họ vừa chèo, vừa vạch cây cối xung quanh ra xem.

Trên đường đi, bọn họ trông thấy ngôi làng đã bị nước sông bao phủ. Có người giãy dụa trên bờ, có người bị nhấn chìm trong dòng nước, sống hay chết cũng chẳng đáng quan tâm.

Sống được thì là mệnh lớn, bọn họ cũng không đuổi tận giết tuyệt.

Lý Biến Thiên làm người dứt khoát. Nếu đối thủ nhỏ yếu, có thể ra tay ngay thì hắn không bao giờ để đến ngày hôm sau.

"Chủ công, thân tín của nhị hoàng tử hình như có một kẻ chạy thoát."

"Không đáng lo." Lý Biến Thiên ngồi trên thuyền, nhắm mắt dưỡng thần.

".......Lý Ngộ căn bản không biết chuyện chúng ta đổi dòng chảy của nước về phía này, không có ai báo trước cho hắn về hồng thủy. Lỡ hắn không thoát được trận lũ này......." Bị chết chìm rồi thì sao? Hoặc là bị dân làng trói lại, không cách nào chạy được?

Đều có khả năng. Có lẽ về bản chất mà nói, sự quan tâm của Lý Biến Thiên đối với người khác quá hiếm hoi, cũng quá rẻ mạt. Hiếm hoi là bởi hắn rất ít khi để ý, rẻ mạt là bởi có để ý cũng chỉ như hạt muối bỏ biển mà thôi.

"Thế thì sao?" Lý Biến Thiên nhướn mày?

Lý Biến Thiên dừng lại một chút, nhìn về phía khu rừng ngập nước xa xa. Không biết nghĩ tới điều gì, hắn bỗng nhiên bật cười, "Các ngươi cảm thấy Lý Ngộ là người thế nào? Đừng xem nhẹ hắn....."

Đột nhiên, Lý Biến Thiên hình như trông thấy gì đó, bỏ dở lời nói. Hắn chỉ về một phía rất xa, giọng nói dồn dập thêm một chút, "Đằng kia, chỗ khóm hoa."

Quả nhiên hắn có bị ảnh hưởng, dù chỉ là chút xíu nhỏ bằng đầu kim.

Ở phía hắn chỉ, trong khe hở của những tán cây, có ánh sáng lay động.

Đó là Phó Thần.

Chờ hai cha con Tiết gia đi rồi, Phó Thần đứng một mình trên cành cây, đợi đoàn người của Lý Biến Thiên. Thứ nhất, hắn muốn xác nhận một lần nữa, có phải Lý Biến Thiên đã thật sự quên chuyện ám sát rồi không. Thứ hai, hắn cũng muốn biết sau khi đối phương bỏ mặc cho hắn tự sinh tự diệt thì có chút lòng tốt nào tìm kiếm hắn không. Nếu có thì đủ cho hắn đánh cược một ván. Hắn lấy đá dạ quang ở "vùng đất bảo thạch" ra, chọn mấy viên thật lớn. Hắn bắt chước người ta cầu cứu trên hoang đảo, vung hai tay trong bóng tối, nhờ thế người ở đằng xa có thể thấy chút ánh sáng lờ mờ vạch qua màn đêm.

Quả nhiên lúc đám người Lý Biến Thiên chèo thuyền tới đón, trông thấy Phó Thần mừng rỡ đứng trên cây.

Nhưng lúc này, Phó Thần có vẻ rất chật vật. Ngoài những vết thương đầy máu thịt be bét, cổ còn có vết tím bầm. Vẻ mặt rõ ràng là sức cùng lực kiệt nhưng vẫn ra vẻ rất kiên cường.

Lý Biến Thiên để ý, Phó Thần nhìn thấy mình đến đón, hai mắt sáng rực lên. Thiếu niên này hình như ỷ lại vào hắn quá mức rồi.

"Ta biết ngươi sẽ không bỏ rơi ta mà!" Phó Thần mừng rỡ nhìn đoàn người Lý Biến Thiên, lòng ngập tràn niềm vui hội ngộ.

Lý Biến Thiên trầm mặt, nhàn nhạt nói , "Lý Ngộ, xuống đây."

"Cao lắm." Phó Thần kinh sợ nhìn xuống.

"Lên thế nào thì xuống thế đó." Lý Biến Thiên chẳng hề xúc động.

"Ta cũng quên mình leo lên thế nào rồi. Lúc thấy hồng thủy tràn tới thì tự động trèo lên thôi." Phó Thần làm vẻ mặt thảm thiết, ôm cây sợ hãi.

Lý Biến Thiên dang tay ra, trước con mắt trợn tròn kinh ngạc của Phó Thần, không nhanh không chậm nói, "Nhảy xuống đi, ta đỡ ngươi."

Phó Thần sửng sốt, không nghĩ Lý Biến Thiên có thể làm tới mức này.

Thực ra, lúc ấy hắn đã có cảm giác, cơn lũ ập đến bất thình lình này chắc chắn có liên quan đến Lý Biến Thiên. Ban nãy trông thấy hắn thì càng khẳng định hơn.

Ngôi làng này là mối đe dọa, ra tay diệt tận gốc như vậy rất phù hợp với tính cách của Lý Biến Thiên. Còn về Phó Thần hắn, căn bản là không nghĩ đến. À, không phải không nghĩ đến, chỉ là không quan tâm.

Nhưng mà bây giờ.....

Lý Biến Thiên thấy Phó Thần còn đang do dự, vẻ mặt hết sức e ngại, hỏi lại, "Ngay cả ta mà ngươi cũng không tin?"

Phó Thàn lắc lắc đầu, giống như một con gà đi lạc không có chỗ về, có vẻ rất đáng thương.

"Không xuống?" Lý Biến Thiên cười lạnh. "Vậy cứ ở trên đó đi."

Nói xong liền quay đi luôn.

"Đợi đã !"

Hắn cắn răng, nhảy ào xuống chỗ Lý Biến Thiên.

Thuyền nhỏ chao đảo lắc lư, nhưng vì trên thuyền toàn cao thủ, cho nên dù Phó Thần nhảy xuống như thế vẫn có thể giữ được cân bằng.

Lý Biến Thiên vững vàng đón lấy Phó Thần.

Phó Thần dựa đầu lên vai Lý Biến Thiên, giọng nói nghẹn ngào lại có chút vui sướng, "Ngươi thật sự đón được ta."

Hắn ôm chặt Lý Biến Thiên, không chịu buông tay.

"Ta nói rồi, bất cứ lúc nào cũng phải tin lời ta." Lý Biến Thiên lại phá lệ, không đẩy Phó Thần ra. Đứa bé không sợ trời không sợ đất này xem ra hôm nay đã bị dọa phát hãi thật rồi. Hắn nhìn đôi môi đầy máu của Phó Thần, lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng phải trải qua vô vàn mạo hiểm.

Hắn nhẹ nhàng vỗ tấm lưng gầy gò, ướt đẫm của Phó Thần, "Được rồi, bỏ ra đi. Còn nhõng nhéo như vậy, ta sẽ ném ngươi xuống."

Phó Thần vùi đầu vào ngực Lý Biến Thiên như một con đà điểu, nghe được giọng mũi rầu rĩ từ ngực phát ra.

"Một lát thôi đấy."

"Cảm ơn, bệ hạ."

Phó Thần xà nẹo trong lòng Lý Biến Thiên, khóe miệng hơi nhếch lên.

Có một chút thôi cũng được, như thế đã làm nên sự khác biệt rồi. Chỉ cần Lý Biến Thiên không coi hắn là món đồ chơi, mà đối xử như con người, đã đủ cho hắn tính toán rất nhiều chuyện.

Lý Biến Thiên, ngươi cứ chờ xem.

Lời editor: Vâng, thuyền sugar daddy Lý Biến Thiên x bạch ngọt nhưng không ngốc Phó Thần, ra khơi có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng đã thủng cái lỗ to tướng từ lúc nhổ neo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio