Cách truyền thư của mỗi triều đại đều có vài sự khác biệt nhỏ. Đa số là dùng trạm dịch, ở đó có người đưa tin, ngựa.... Cách thức đưa tin cũng ngày một hoàn thiện. Đưa tin bằng bồ câu cũng là một phương thức được ưa chuộng, nhưng chi phí nuôi và huấn luyện không rẻ, cho nên cho đến giờ vẫn khá ít người dùng.
Đến Hàm triều, đã có cách cuộn thư nhét vào ống trúc, buộc vào chân chim rồi gửi đi. Bạch nhạn mà Quỷ Tị nói lúc nãy chính là loài chim chuyên dùng để đưa tin. Phương thức này hiệu suất cao hơn hẳn, nhưng cũng có điểm bất tiện là hao phí nhiều tiền tài.
Quỷ Tị tháo ống trúc xuống, trình lên, "Phong thư bạch nhạn này gửi cho một kẻ nghi ngờ là thủ hạ của hoàng quý phi, bị người của ta chặn lại giữa đường rồi đánh tráo."
Sau khi tiếp quản thế lực đã cắm rễ trong cung vài thập niên của thái hậu, tuy còn một nhóm người bằng mặt không bằng lòng, nhưng cũng đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều. Bây giờ, lượng tin tức y nhận được không thể nào so sánh với trước kia. SAu khi cảnh cáo Mục Quân Ngưng xong, y giăng một cái lưới lớn, xem sau đó động tĩnh thế nào.
Y rút nút gỗ, một cái gì đó từ trong ống trúc trượt ra. Thiệu Hoa Trì nhíu mày, cái gì đây?
Một miếng gỗ trò tròn, hình dạng hơi giống móng nay nữ nhân, được bôi phết thứ nhiên liệu gì đó mày chu sa, bên trên lai vẽ hoa văn màu trắng hình bông hoa năm cánh, điểm nhụy hoa hoàng kim. Một bức tranh hoa anh lạc rực rỡ, trong diễm lệ lại có khí tức thanh thuần. Cách thức này hội họa này vô cùng độc đáo, nhìn một lần là không thể quên.
Thân là nam tử, Thiệu Hoa Trì không hiểu lắm mấy thú vui này. Nếu là tranh thì sao lại nhỏ như vậy, mà lại còn là hình móng tay? Có ẩn chứa bí mật nào không?
Y giơ miếng gỗ lên, hỏi Quỷ Tị, "Ngươi có hiểu được nó có nghĩa gì không?"
Lăn qua lăn lại, nhìn kỹ miếng gỗ hình móng ta này, Quỷ Tị cũng hoang mang mờ mịt.
Nếu nhất định phải nói, ờ thì bức tranh này thật độc đáo.
Nghĩ một hồi vẫn không hiểu ra làm sao, lại nhớ tới Mục Quân Ngưng giờ còn chưa biết sống chết thế nào, "Ngươi tìm kẻ nhận thư, hoàn trả thứ này cho hắn."
Muốn biết tác dụng của món đò này thì phải để nó đến tay Mục Quân Ngưng cái đã.
Trong thời gian này, Mục Quân Ngưng chưa thế chết được. Y cần dùng nữ nhân này để khống chế lão tam.
Dù lão tam còn chưa quay về, nhưng đây chính là nhân vật có vị trí cao nhất trong lòng Tấn Thành đế.
Y vốn còn cho rằng thứ này lão tam gửi cho Mục Quân Ngưng. Tuy người khác chưa nhận được tin, nhưng y đã quen đánh thọc bên sườn, thu thập được vô số tin tức về Thiệu An Lân từ chỗ Tấn Thành đế. Sau khi hải tặc tấn công, thích khách truy đuổi, lão tam chẳng những còn sống mà còn sắp lừng lẫy quay về, xem như khai sáng tiền lệ hàng hải cho Tấn quốc.
Từ mấy tin tức vụn vặn đó, có thể nhận ra Tấn Thành đế coi trọng Thiệu An Lân bao nhiêu. Nếu như Thiệu An Lân quay lại kinh thành, tình hình sẽ thay đổi rất nhiều.
Mục Quân Ngưng mà chết ngay lúc này thì cục diện càng bất lợi.
Xử lý nữ nhân này sau vẫn chưa muộn.
"Đi, các người theo ta đến Phúc Hi cung. Xảy ra chuyện lớn như vậy, bản điện không đi thì thành ra bất hiếu."
Sau đó, Bích Thanh đi vào định bưng khay điểm tâm đi. Người hầu kẻ hạ ai ai cũng biết, Thiệu Hoa Trì thích ăn nhất là đào hoa cao, một sở thích kỳ quái.
Thấy Bích Thanh chuẩn bị bưng đi, y vội nhặt mấy miếng nhét vào miệng, nhấm nháp một rồi rồi nuốt xuống.
Lúc ra khỏi cửa, bước chân y thoáng dừng lại. Ánh mắt u oán mà thâm thúy, ẩn chứa thứ kí tức khiến người ta hít thở không thông.
Đám Quỷ Tị cũng phát hiện ra, nơi điện hạ dừng mắt chính là hữu thiên điện. Thiên điện ở Trọng Hoa cung phân làm tả hữu, hữu thiên điện là nơi những nô bộc như Phó Thần ở. Vào buổi tối niên yến, nơi đó bị phong tỏa, trở thành cấm địa của Trọng Hoa cung.
Hôm ấy, điện hạ uống say khướt, lúc trở về đã nửa tỉnh nửa mê.
"Điện hạ, ngài đến thiên điện hay quay về chủ điện?" Thiên điện chính là căn phòng nhỏ đơn sơ mà Thiệu Hoa Trì vẫn ở vài tháng nay, còn chủ điện thì đương nhiên là tẩm cung Thiệu Hoa Trì.
Khi đó, Thiệu Hoa Trì mắt mông lung sau, mơ hồ nhìn dãy nhà kia. Gió đêm lạnh lẽo thổi vơi đi cảm giác nóng hừng hực do rượu khiến y giật mình. Đôi mắt phảng phất nỗi khát khao bỗng nhiên chợt tỉnh táo. Y khàn giọng nói với đám hạ nhân, "Phong tỏa đi. Sau này bất cứ ai cũng không được tự ý bước vào đó. Nó không cần tồn tại nữa."
Những lời này, càng giống như y đang cảnh báo chính mình.
Ngươi hãy ở lại, còn ta phải tiến về phía trước.
Thời gian là một thứ thật lạ lùng. Nó có khả năng khóa chặt mọi hồi ức tưởng niệm của người ta. Nó có thể không ngừng pha loãng chúng, khiến chúng, khiến chúng nhạt nhòa không còn mùi vị, cũng có thể biến chúng thàng rượu ủ lâu năm, càng lâu càng nồng......
Thời thơ ấu, y vẫn luôn cảm thấy mình là người vô tội, đáng thương nhất trong thiên hạ. Y thậm chí sợ hãi mọi thứ, căm hận mọi thứ. Nhưng đến tuổi này rồi, dù trên mình có chằng chịt thương tích, ngày hôm sau, y vẫn có thể bước ra, thản nhiên như không mà mỉm cười đối mặt với bất cứ kẻ nào.
......
............
Lúc Mục Quân Ngưng được đưa về, cả người nàng bị máu nhuộm đỏ, ai nhìn thấy cũng lạnh sống lưng. Lương Thành Văn hay tin, vội theo các thái y khác tới thăm bệnh. Thấy Mục Quân Ngưng chảy quá nhiều máu, đang được người ta khiêng đi, lập tức lên tiếng, "Lúc di chuyển nhất định phải từ tốn, để người nằm thẳng, đè chặt vết thương, lập tức cầm máu ! Mang thuốc bột cầm máu đến đây!"
Các thái y thấy hoàng quý phi chảy máu đầm đầm như nhưa vậy cũng phát hoảng, chỉ có mình Lương Thành Văn tỉnh táo nhất.
Giọng nói bình tĩnh nhưng kiên quyết của hắn khiến người nghe ổn định cơn hoảng loạn trong lòng, răm rắp nghe theo.
Bây giờ còn là ban ngày, bầu trời xanh ngăn ngắt, không thể thấy được Toàn Cơ tinh, nhưng nó vẫn ẩn mình đâu đó trong tầng không ấy, lặng lẽ tỏa ra ánh sáng huy hoàng.
Hắn là viện sử từ nhị phẩm, còn chưa được gọi là thái y. Ở thái y viện, ai cũng phải phấn đấu một thời gian dài, năng lực và quan hệ không quang trọng bằng tuổi tác. Về lý thuyết, hắn không có tư cách lên tiếng ở đây, nhưng phụ thân hắn từng mang danh thánh thủ ở Thái y viện, có giao tình với nhiều thái y lão thành. Lương Thành Văn xem như con của đồng nghiệp, đương nhiên sẽ thiên vị hắn một chút. Mà bản thân Lương Thành Văn cũng không chịu thua kém, y thuật cao siêu, cho nên lúc này mới có thể phát ngôn.
Mục Quân Ngưng bấy giờ đã ý thức mơ hồ, hơi thở càng lúc càng mỏng manh. Sau đặt nàng nằm xuống, Lương Thành Văn trước tiên lấy thuốc bột cầm máu mang theo bên mình, sau các y nữa rắc vào những vết thương đáng sợ trên người Mục Quân Ngưng.
Các nam thái y đều quay mặt đi, không được nhìn thân thể phi tần.
Người bên cạnh hắn là một trong những đệ tử hắn thu nhận ở ngoài cung, y nữ Tạ Hâm Hâm.
Hắn nhẹ giọng nói bên tai Tạ Hâm Hâm, "Đè lên động mạch ở gần trái tim, tĩnh mạch ở xa trái tim."
Khái niệm này là Phó Thần chỉ cho hắn sau khi giải phẫu viêm ruột thừa cho Lưu Túng. Được khai sáng những tri thức mới này, Lương Thành văn dạy lại cho hai đồ đệ của mình.
Thực ra, những kiến thức đầu tiên về mạch máu không phải bắt nguồn từ phương tây. Từng có một cuốn sách y thuật gọi là Nhâm Mạch, trong đó có ghi chép những khái niệm sơ khai về mạch máu, tỷ như động mạch và tĩnh mạch. Nhưng do quan niệm "thẩn thể da tóc đều là cha mẹ ban cho, không được động tới", cho nên cuốn sách này lập tức bị xem là sách cấm.
Tạ Hâm Hâm được Lương Thành Văn nhắc nhở, liền làm theo. Tay chân hoàng quý phi lạnh ngắn, mạch đập rất yếu, thuốc bột cầm máu không phát huy được hiệu quả tức thì. Tuy bây giờ đã đỡ hơn ban nãy nhưng nhiều thương thể của Mục Quân Ngưng quá mức nghiêm trọng. Các thái y không dám hứa hẹn sẽ cứu được nàng, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau đầy lo lắng.
Một nhóm người nhẹ nhàng, cẩn thận nâng Mục Quân Ngưng lên cáng, đưa nàng về thẳng Phúc Hi cung.
Lương Thành Văn nói với Tạ Hâm Hâm đang định đi vào trong, "Nhớ kỹ, lát nữa vào rồi phải giữ cho thân thể bệnh nhân ấm áp."
Sau đó lại nói với đám Mặc Họa đang phát hoảng, "Các ngươi chuẩn bị túi nước ấm, chậu, khăn rồi bưng vào đây!"
Mặc Họa và đám tỳ nữ chia nhau ra, làm theo lời Lương Thành Văn.
Các thái y và y nữ khác đã sớm chờ ở chính điện của Phúc Hi cung. Nhưng vì vết thương quá nặng, nhất định phải thoát y để chữa trị. Bắt mạch qua sợi tơ thì thôi coi như bỏ đi, nhưng lộ da lộ thịt cho nam nhân thấy thì nhất định không được. Các nam thái y buộc phải ở ngoài phòng, tường thuật cách thức trị liệu cho các y nữ bên trong, chứ không được nhìn tận mắt vết thương và thân thể của phi tần. Quy củ này đã duy trì từ Hàm triều đến nay, tuy có thể bảo vệ danh tiết của nữ giới nhưng cũng dây dưa lỡ việc, khiến việc chữa trị gặp rủi ro.
Lương Thành Văn có hai đồ đệ, một người là y nữ Tạ Hâm Hâm. Vì y thuật của nàng khá tốt nên lần này được trở thành y nữ phụ trách cầm máu chữa trị cho hoàng quý phi.
Qua chừng một nén hương, người bên ngoài bắt đầu sốt ruột nôn nóng.
"Ngừng thở rồi....hoàng quý phi!" Tiếng y nữ hốt hoảng thốt lên trong phòng. Các thái y nghe thế, bỗng chốc mặt trắng bệch.
Xong rồi, hoàng quý phi mà chết.......
Dựa vào tính tình thất thường của Tấn Thành đế, chỉ e lần này bọn họ đều sẽ bị xử phạt mất thôi. Bị mắng là lang băm đã đành, chỉ e bị cách chức, con cháu bị biếm làm tiện dân.
Trán Lương Thành Văn lấm tấm đầy mồ hôi. Phó Thần, nếu ngươi ở đây, ngươi sẽ làm gì?
Trong đầu hắn bỗng chợt sáng lên.
"Một người trong số các ngươi đè chặt vết thương cho máu đừng chảy ra. Tạ Hâm Hâm, ngươi tiến hành xoa bóp ngoài lồng ngực. Phải dùng lưc ổn định, không nên quá mạnh, ấn đều đặn, có quy luật, không ngừng nghỉ. Nhanh lên, tốc độ là quan trọng. Nhớ là phải ấn liên tục không ngừng, guống như lúc trước ta dạy cho ngươi." Khóe mắt Lương Thành Văn muốn nứt cả ra. Hắn còn nhớ Phó Thần từng nói, nếu ấn máy trăm lần trong khoảng thời gian ngắn, tác động đến tim nằm sâu trong lồng ngực. GIờ đầu óc hắn rối như mớ bòng bong, chỉ có thể được ăn cả ngã về không mà thôi. Những thứ hắn chưa từng thử như truyền máu, truyền đường glucô, nước muối sinh lý mà Phó Thần chỉ, bây giờ cũng không dùng được.
Các thái y khác cũng không còn tâm trí đâu mà khuyên can Lương Thành Văn. Đằng nào cũng chẳng cứu được, hô hấp cũng ngừng rồi. Bây giờ, những gì Lương Thành Văn nói cũng là cách duy nhất, hy vọng có thể xảy ra kỳ tích.
Dựa theo chỉ dẫn của Lương Thành Văn, các y nữ bên trong bắt đầu cấp cứu.
Lương Thành Văn và các nam thái y đều nín thở chờ bên ngoài, cẩn thận lắng nghe từng âm thanh, ngay cả tim cũng muốn ngừng đập. Sau đó, họ nghe tiếng người trong phòng hô lên. "Có mạch đập ! Sống rồi!"
Các thái y đều quay ngoắt sang nhìn Lương Thành Văn, ánh mắt khác hẳn. Từ xưa đến giờ, họ chỉ coi hắn là một hậu bối. Nhưng việc cứu chữa cho hoàng quý phi lần này, thời gian còn chưa tới một nén hương, bọn họ hầu như chỉ răm rắp nghe lệnh một mình Lương Thành Văn.
Người chết sống lại, chẳng phải là cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết sao!
Nhưng như vậy vẫn chưa xong đâu, hoàng quý phi bất cứ lúc nào cũng có thể ngưng thở. Lương Thành Văn chợt nhớ đến một thứ.
Phó Thần từng đưa cho hắn mấy viên dược hoàn. Những thứ đó có công dụng gì, Phó Thần cũng không thể phán đoán chính xác. Nghe nói Phó Thần trộm được từ những kẻ bắt cóc. Để không ai phát hiện ra, Phó Thần phải che giấu thật kỹ, tráo mấy viên thuốc giả vào. Chỉ cần không ai cắt ra xem bên trong thì sẽ không phân biệt được.
"Đây là mấy loại dược ta trộm được trong khoảng thời gian này, ngươi xem chúng có những thành phần, phân tích được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ta muốn ngươi phục chế chúng."
"Phó Thần, thực ra kẻ bắt cóc ngươi là ai?" Vì sao chúng lại thần thông quảng đại đến mức xuất hiện ở ngay Tấn quốc mà không bị phát hiện ra. Hơn nữa, kẻ giám sát nhất cử nhất động của Phó Thần cũng là cao thủ trong các cao thủ, lai lịch hết sức thần bí.
"Giờ ta nói cho ngươi có khi lại thành bất lợi, biết ít một chút thì tốt hơn, ta tự có cách thoát thân. Trước tiên không nhắc đến chuyện này, ngươi cứ làm theo lời ta, hy vọng ngyowi mau chóng nghiên cứu ra thành phần thảo dược trong đó để phục chế lại." Phó Thần mở một mảnh vải, trong đó chứa mấy mẩu vụn thuốc màu nâu. Dọc đường đi, hắn đôi khi đươc phép ngủ trưa cùng Lý Biến Thiên, liền ra tay làm không ít chuyện. Đây là một trong số đó.
Đây chính là loại tục mệnh hoàn mà sau này Lý Biến Thiên đưa cho Phó Thần uống lúc nguy nan. Hắn thấy thuốc này luôn được Lý Biến Thiên cất trong người, mà trong lọ chỉ có một viên duy nhất, khi đó Phó Thần đã đoán loại thuốc nàng cực kỳ quý giá. Hắn không dám trộm, cũng không thể trộm, Lý Biến Thiên sẽ không cho hắn thời cơ làm việc đó. Cho nên hắn chỉ nhân cơ hôi, bẻ một ít vụn thuốc, đưa cho Lương Thành Văn làm mẫu. "Ta tìm hiểu được trong này có tầm loại dược thảo khác nhau, còn ngoài ra thì không phân biệt được. Ngươi có chuyên môn về mặt này, nếu có thể chế tạo lại được, dù không được hiệu quả y hệt nhưng nhất định sẽ có lúc dùng đến."
Sau khi quay về, Lương Thành Văn dốc lòng nghiên cứu. Trừ những thời điểm gấp rút lên đường, thời gian còn lại hắn đều hao tâm tổn trí trên thứ thuốc này. Hắn nhận ra trong đó có hai loại thảo dược vô cùng quý hiếm, nhưng tình cờ, hắn lại sưu taafm được khi đi chu du bốn phương. Nhờ thời trẻn bôn ba qua nhiều nước, trải không biết bao hiểm nguy, vốn thảo dược quý của hắn không hề nhỏ.
Sau đó, Phó Thần đưa thêm cho hắn vài loại dược nữa rồi rời đi. Sau này hắn mới hay tin Phó Thần đã rời khỏi huyện Lô Tích.
Hắn lấy viên thuốc kia làm mẫu, dọc đường đi chế tạo vài bản phục chế đơn giản.
Chính là cái này đây!
Lương Thành Văn lấy thuốc khỏi ngực áo, gọi đồ đệ Tạ Hâm Hâm ở trong phòng. Những người khác lại cho rằng Lương Thành Văn muốn truyền thụ cho nàng phương pháp gì đó nên không đi tới. Mỗi thái y đều có bí kíp độc môn của mình. "Lén cho hoàng quý phi uống, là tục mệnh hoàn."
Lúc này, Tấn Thành đế đã sai nguwofi đưa sang đủ thứ dược liệu quý hiếm như nhân sâm linh chi ngàn năm, để cho hoàng quý phi ngậm.
Tấn Thành đế tới nơi thì thấy Phúc Hi cung đã bị ba tầng người vây kín. E là trừ thái hậu bị giam lỏng ở Duyên Thọ cung thì những phi tần, hoàng tử khác đều có mặt ở đây. Người nào người nấy đều mang vẻ mặt lo âu sầu thảm, còn có kẻ lẩm nhẩm tụng kinh, nhưng Tấn Thành đế chẳng hơi đâu mà để mắt đến họ.
Từ lúc hay tin, hoàng đế nổi giận lôi đình, chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa, liền khoát tay ngăn những người đó thỉnh an. "Về cung điện của các ngươi hết đi, nơi này có trẫm và hoàng hậu là đủ rồi."
Hoàng hậu nghe thế không kìm được chút vui sướng. Xem ra gần đây, nàng chăm chỉ quan tâm đến Thiệu Hoa Trì cũng có chút tác dụng, khiến hoàng thượng nhớ đến nàng ít nhiều.
Mấy phi tần mặt mày ủ ê hẳn. Nghe tin hoàng quý phi bị thương, các nàng vội trang điểm xinh đẹp, ăn mặc duy dáng. Có người vui vẻ, người lại hậm hực, "Các nguơi không đùa chứ, Mai phi gặp chuyện sao? Ha ha, ai hơi đâu mà hành thích một phi tần?" "Hoàng quý phi che chở cho Mai phi, chuyện khôi hài gì vậy? Ả chỉ mong Mai phi chết sớm đi ấy chứ?" "Cho nên không chừng là do hoàng quý phi tự biên tự diễn ra vở kịch này." "Chúng ta mau tới đó xem, xem rốt cuộc là thật hay giả bộ."
Đang định nhân dịp này ưỡn ẹo trước mắt hoàng thượng một phen, tạo thêm ấn tượng, ai ngờ hoàng thượng vừa đến thì lập tức đuổi các nàng đi.
Người duy nhất chần chứ không muốn đi là mẫu thân của lục hoàng tử, cũng là chị em âm thầm thân thiết với Mục Quân Ngưng, Dung chiêu nghi. Nàng đã sắp lâm bồn, bụng lớn đến mức người ta sợ nàng có thể sinh bất cứ lúc nào, nhưng lúc này, nàng không nỡ rời đi.
Lúc còn ở khuê các, nàng và Mục Quân Ngưng đã là bạn thân. Việc này vốn rất ít người biết. Trước khi phủ thái tử, Mục Quân Ngưng từng có tình cảm với vị biểu ca họ hàng xa nhà mình. Nhưng người đó không bệnh không tật mà chết. Sau khi biểu ca qua đời, Mục Quân Ngưng sống ở phủ thái tử mười mấy năm chẳng hề biết đến một ngày vui vẻ. Có đôi khi nàng nghĩ nếu không nhờ mấy đứa con thì nữ nhân đó đã sớm khóa mình trong cung, không màng đến tranh chấp nữa.
"Nàng sắp lâm bồn, mau trở về an thai thì hơn. Nơi này nặng mùi máu, khiến cho hài nhi kinh hãi thì phải làm sao đây." Đối với Dung chiêu nghi, là phi tử duy nhất mang thai trong mấy năm gần đây, Tấn Thành đế cũng cư xử dịu dàng hơn một chút.
"Xin hoàng thượng cho thần thiếp ở lại."
Tấn Thành đế khẽ thở dài buồn rầu, nhưng không nói gì nữa, để mặc Dung chiêu nghi.
Vừa vào Phúc Hi cung, hắn thấy Mai Giác như người mất hồn, mặc cung trang thấm đẫm máu, đứng im không nhúc nhích.
Suốt một đường tới đây, Mai Giác chẳng nói tiếng nào, thậm chí quần áo cũng không thay, chỉ lẳng lặng ngón tin tức của Mục Quân Ngưng.
Bên cạnh Mai Giác là Vịnh Nhạc công chúa đã khóc đến gần ngất đi, chẳng có chút hình tượng nào. "Mẫu phi, Nhạc nhi sai rồi."
Nàng không ngừng lặp lại những lời ấy.
Từ khi nàng hợp tác với Tân Di hãm hai tiểu thái giám tên Phó Thần kia, mẫu phi đã từ bỏ thứ tình cảm nhân thế không dung tha ấy, cũng cắt đứt quan hệ với tên thái giám nọ. Nàng cho rằng mọi chuyện đến thế là hết.
Những mẫu phi bắt đầu lễ phật, không màng những chuyện bên ngoài.
Từng ngày qua đi, nàng trông thấy mẫu vi ngày một gầy yếu, nhưng vẫn luôn yêu thương hiền hậu với nàng, chưa từng nói một câu trách móc.
Cho tới ngày nọ, mất tin tức của tiểu thái giám kia.
Khi ấy, trong mắt mẫu phi chẳng có lấy một tia sự sống, thật sự như một hồ nước lặng. Bây giờ nàng có muốn đưa tên Phó Thần đó quay lại cũng không còn kịp nữa. Nàng ước gì mình chưa biết gì cả.
Tấn Thành đế sai người đưa Vịnh Nhạc công chúa đã khóc ngất đi, mới nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể lạnh cóng của Mai Giác, đau lòng nói. "Đừng sợ, chuyện này trẫm đã tra rõ ràng, chắc chắn sẽ bắt kẻ hành thích phải trả giá đắt."
Suy cho cùng, Mục Quân Ngưng đã theo hắn bao năm. Hơn nữa, nữ tử này dù là dung mạo hay tài tình đều í tai sánh kịp. Quan trọng hơn cả, nàng không đố kị. Khi Tấn Thành đến nghe tin nàng vì bảo vệ Mai Giác mà bị đâm trọng thương, ban đầu hắn cũng như những người khác, cho rằng nàng bày ra chiêu trò để tranh thủ tình cảm.
Dù Mục Quân Ngưng luôn biểu hiện thái độ khoan dung rộng lượng, nhưng thật ra hắn luôn biết, kể cả nàng có tự biên tự diễn, vừa ăn cắp vừa la làng đi nữa, cũng không bao giờ tự cược mạng sống của mình.
Hắn đã từng thanh lọc hoàng cung một lần, diệt trừ không ít mật thám, không ngờ vẫn bỏ sót.
Hoàng cung lớn như vậy, không thiếu kẻ lợi dụng sơ hở!
Ánh mắt Tấn Thành đế đen kịt, tăm tối.
Mai Giác không để ý tới hắn. Đương nhiên lúc này Tấn Thành đế cũng không trách nàng thất lễ.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm những chậu nước pha máu đỏ lòm được bưng ra từ bên trong. Đáng lẽ nàng mới là người ở trong đó....vậy mà tỷ tỷ lại gánh chịu thay nàng!
Sau khi cầm máu, băng bó xong, phủ chăn che kín thân thể hoàng quý phi, các thái y mới được phép bước vào. Lương Thành Văn lập tức nhận ra có tình trạng không ổn.
Theo ký mà nói, hoàng quý phi lúc này nên tỉnh lại rồi, nhưng nàng vẫn chưa hề mở mắt.
Hắn quan sát hồi lâu, nhận ra....nàng vốn không có ý muốn sống.
Có lẽ khi còn lý trí tỉnh táo, nàng biết mình gánh bao nhiêu trách nhiệm trên vai, bao nhiêu người cần mình, nhưng khi thân thể lẫn tinh thần yếu ớt nhất, mọi cảm xúc chân thật đều lộ ra.
Nàng dường như muốn buông bỏ mạng sống.
Khi những thái y khác bẩm báo cho hoàng đế, hoàng quý phi nương nương đã vượt qua cơn nguy kịch gì đó, Lương Thành Văn phát hiện, mình chỉ cứu về một cái thân xác sắp tiêu vong.
Mặc Họa lại bưng một chậu nước hòa máu đi, nhìn thấy Muc Quân Ngưng nằm đó, không rõ sống chết, lòng nàng đau như xé. Lúc bước qua cửa, có người ngăn nàng lạu.
Đó là.....
Nàng biết gã, một tiểu thái giám ở Dịch phòng, chuyện phụ trách thu phát thư tín. Những khi có tin gửi cho Mục Quân Ngưng, gã đều mang tới đây, hành động vô cùng bí mật.
Qua vài lần, Mặc Họa cũng nhận ra, tiểu thái giám này có tới tám chín phần là người của Mục Quân Ngưng.
Gã chìa ra một cái ống trúc. Lúc nàng, mạng người quan trọng, ai quan tâm đến thư từ làm gì.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nàng, nàng lại mở ra nhìn thứ bên trong.
Ánh mắt dần trở nên kinh ngạc tột cùng. Chỉ có những đại cung nữ thân thiết nhất bên cạnh hoàng quý phi ở Phúc Hi cung mới có thể nhận ra hình vẽ này.
Bởi đó là kỹ năng của một mình người kia, ngoài hắn ra thì không còn ai khác.
Sau khi Phó Thần mất tích, hầu như chỉ có hai người Mặc Họa và Mặc Trúc thay phiên nhau canh gác phòng ngủ của hoàng quý phi. Các nàng là những cung nữ duy nhất phỏng đoán ra điều gì đó.Hoàng quý phi hàng đêm đều mơ thấy ác mộng, trong giấc ngủ luôn miệng gọi tên ai kia.
Nàng cầm ống trúc, vội chạy vào tẩm cung.
Hoàng quý phi, người nhất định, nhất định phải rang chịu đựng!