Sau khi Phó Thần đến thành Đan Hô và gặp được nhóm người Thanh Nhiễm, hắn đã quyết định thanh đổi kế hoạch ban đầu là đặt chân đến Kích quốc rồi tiến hành phản kích, thay vào đó, mà quyết định tận dụng luôn những thuộc hạ có năng lực phong phú này.
Đầu tiên, hắn phải nắm rõ mọi thế lực xung quanh thành Đan Hô, tốt nhất là những phe phái có liên quan về lợi ích với Lý Biến Thiên, như vậy mới có thể tìm được thêm nhiều cách thoát thân. Nhờ đó, hắn tìm ra bộ lạc Ô Ưởng hùng mạnh, nơi giam giữ hai vị hoàng tử Tấn triều.
Tấn Thành đế là kẻ rất sợ phiền phức. Ngay cả khi tam hoàng tử Thiệu An Lân bị hải tặc bao vây, Đức phi nhiều lần tới gặng hỏi nhưng không cách nào ép hắn nói ra tung tích của nhi tử. Hay là việc hai vị hoàng tử có nhiệm vụ hộ tống chất tử sang Khương Vu bị một bộ tộc thiện về đánh du kích bắt lại, cho tới nay, gia tộc của Hiền phi vẫn còn cho rằng hai nhi tử còn mải vui chơi quên trời quên đất ở Khương Vu chưa chịu về. Lúc Tấn Thành đế hay tin, điều hắn nghĩ tới trước tiên là làm sao để giấu diếm, bày ra cảnh thái bình tạo, tiếp tục duy trì sự phồn vinh dối trá. Chính sự che dấu ấy mới khiến hai vị hoàng tử khổ sở như ngày hôm nay.
Một vị đế vương ích kỷ sẽ là tiền đề cho một quốc gia suy tàn.
Đương nhiên, tạm thời không nhắc tới chuyện đó. Lúc này, Phó Thần đang định lợi dụng địa hình cùng vấn nạn tàn lưu của các chủng tộc trong lịch sử nổi loạn để tiến hành một kế hoạch liên lụy tới thật nhiều phe.
Ô Ưởng tuy chỉ là bộ lạc, nhưng có nguồn gốc sâu xa.
Trước tiên phải nhắc đến sự liên quan giữa bộ lạc Ô Ưởng với Khương Vu và Ấm Đột quốc. Hai quốc gia này mâu thuẫn từ khi hình thành. Khương Vu và Ấm Đột quốc từng là một quốc gia, chung một chủng tộc, đến cách đây vài trăm năm mới tách ra, trước đó gọi là Khương Đột.
Ba năm trước, họ bị triều Đại Nguyên hùng mạnh ở Trung Nguyên xâm chiếm mất một nửa. Nguyên triều đứng trước Tấn Triều vài triều đại. Khi Nguyên triều diệt vong, lãnh thổ từng bị xâm chiếm của Khương Đột được trả lại, nhưng dù được trả về rồi, hai nước vẫn chia đôi, lấy ốc đảo ở chính giữa làm ranh giới, bỏ đi hai chữ Khương Đột. Từ đó, phía bắc gọi là Khương Vu, phía nam gọi là Ấm Đột.
Trải qua ba trăm năm, số lần chiến tranh nhiều, thù hận tích lại càng sâu. Từ những mâu thuẫn nho nhỏ dẫn đến một mất một còn là bởi vì lập trường khác biệt, không thể cùng thống nhất, thù oán không thể giải, khiến bách tính hai nước thành kẻ thù truyền kiếp của nhau. Khương Vu cực kỳ hiếu chiến, là sói đói trên sa mạc, lúc nào cũng nhăm nhe xâm lược các nước khác. Ví như quên hương Phó Thần, mấy năm liên tục bị đánh cướp. Ấm Đột quốc thì dựa dẫm vào Kích quốc, binh lực cũng được hỗ trợ, cho nên biên giới hai nước thường phát sinh xung đột vũ trang.
Bộ lạc Ô Ưởng là một nhóm người dũng mãnh thiện chiến nhất tách ra khỏi Khương Đột. Bọn họ sinh sôi mạnh mẽ, trở thành như ngày hôm nay. Bọn họ có thể xem như miếng mút đệm, giúp duy trì sự cân bằng giữa hai quốc gia một cách kỳ diệu, nên nào mạnh hơn, họ lại đi giúp đỡ bên yếu hơn. Thậm chí, trong những lần hòa đàm giữa hai nước, thường có sự góp mặt của tộc Ô Ưởng. Có thể nói, sự cân bằng này không chỉ giúp cho hai quốc gia không rơi vào cảnh chiến tranh diệt vong, mà còn giúp bộ lạc mình càng thêm hùng mạnh. Họ không có nơi ở cố định, chính là đả người ta không xác định được vị trí của mình.
Mà lúc này đây, Phó Thần mong miếng đệm mút đấy mất đi công dụng xoa dịu mâu thuẫn.
Nếu không thể đóng vai trò duy trì sự cân bằng, hay là tộc Ô Ưởng ốc không mang nổi mình ốc, thì bốn mươi tám vực Khương Vu và Ấm Đột quốc sẽ.... Loạn to rồi, ai hơi đâu nghĩ đến chuyện xâm lược Tấn quốc. Như thế, chúng sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Lý Biến Thiên.
Cao Châu là quê hương Phó Thần ở Tây Bắc Tấn quốc. Hắn hy vọng, chí ít cũng có thể mang đến cho nơi đó một khoảng thời gian yên bình, không khói lửa gươm đao.
Một hòn đá trúng mấy con chim. Nếu bọn chúng đã muốn đánh, thì cho chúng đánh với nhau.
Thế là, một kế hoạch đã hình thành trong tám ngày.
Trước tiên là sai Hận Điệp, người am hiểu thu thập tình báo và thăm dò địa hình, vẽ ra mộttấm bản đồ chính xác đến từng phiến đá, hang động, đánh dấu những nơi bọn họ thường xuyên lui tới.
Thứ hai, tìm một địa điểm thích hợp để người phe ta ẩn náu. Về việc này, hắn sai Hận Điệp và Địa Thử phối hợp với nhau. Đây là lần hợp tác đầu tiên của bọn họ, nhưng Phó Thần lại chọn rất đúng người. Hận Điệp là nữ, tính tình cẩn thận. Nếu đã có bản đồ địa hình chi tiết như vậy, thì có thể sau Địa Thử dựa vào bản đồ đó để thiết đặt cạm bẫy. Hắn có một đôi tay thép, trong thời gian ngắn có thể đào được hầm lớn. Một chuyên là lý thuyết, một chuyên về thực hành, lý thuyết và thực tiễn kết hợp với nhau.
Tiếp đến là người am hiểu khinh công và cạm bẫy là Phì Hổ, tiến hành bố trí đặt bẫy kẻ địch.
Ba người này phối hợp với nhau không chút kẽ hở, ngay cả chính bọn họ còn không ngờ rằng, năng lực của họ vốn khác xa nhau, vậy mà có thời điểm cùng chung nhiệm vụ, lại còn ăn ý như thế, hiệu quả có thể nói là một cộng một bằng ba.
Bọn họ, thêm cả Phó Thần, cũng chỉ có chín người, nhưng đủ để bộc phát năm lượng trời long đất lở.
Sau đó, hắn sai tiễn thủ Cô Ưng nấp trong chỗ tối. Thị lực hắn vượt xa người bình thường.
Tiếp theo là đơn binh mạnh nhất, trời sinh thần lực Đao Ba, cao thủ dịch dung, mật thám hàng đầu Kền Kền, chuyên gia độc dược, cao thủ ám khí Phúc Xà, bọn họ được Phó Thần phân chia ở các vị trí tương ứng phù hợp.
Kế hoạch ngày hôm nay, nếu tiến hành được thuận lợi, có thể phá hủy đại bản doanh của bộ lạc Ô Ưởng.
Nhưng lúc này lại phát sinh lễ tế nguyền rửa, khiến cho kế hoach thay đổi. Trước tiên, hắn cần ngăn cản tế điển này.
Trời đêm đen thẳm như một tấm màn nhung, được tô điểm bởi muôn ngàn tinh tú. Trong đó, có một ngôi sao cực nhỏ, mắt thường gần như không thể thấy được hào quang mong manh của nó. Tên nó là Ngọc Hành, một trong bảy ngôi sao cùng một chòm sao.
Phó Thần dùng nhánh cây, vạch lên bùn đất. Những người bên cạnh đều tập trung lắng nghe thật cẩn thận.
"Còn gì không rõ nữa không?" Phó Thần trình bày xong sự thay đổi trong bố trí. Hắn lấy những bộ chiến y, khải giáp của tướng lãnh Kích quốc trong đống cỏ. Mấy ngày nay, hắn đều lang thang bên ngoài thành, thay Lý hoàng hỏi han binh lính. Đương nhiên mục đích không chỉ là lấy lòng Lý hoàng, mà còn tranh thủ tạp chỗ đứng ở Kích quốc trong tương lai. Để xây dựng một hệ thống quân đội hoàn chỉnh, đương nhiên phải có ban hộ cần xuất sắc. Phó Thần qua lại bên đó rất nhiều, còn là hồng nhân trong mắt Lý Biến Thiên, cho nên đi lại trong quân đội thản nhiên như đi dạo. Những binh lính này đều là lính ở hoàng thành chuyên bảo hộ Lý Biến Thiên, tính cảnh giác của họ không cao như những người thường niên trên chiến trường. Do đó, Phó Thần mới có thể thuận lợi lấy đi vài bộ quân trang dự bị. Thấy những người khác đều đã nắm được, Phó Thần nói, "Thay vào đi, sắp đến lúc chúng ta xuất hiện rồi."
Những người bên cạnh Phó Thần thay quần áo, dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, sau đó tách ra, biến mất gần như tức khắc. Chỉ còn Phó Thần ở lại, ngồi xổm, quan sát đằng xa.
Những người mặc da thú trong bộ lạc mang một chiếc lồng tới. Nam nữ trong bộ lạc đều quỳ xuống, mặt cúi sát đất, vô cùng thành kính lẩm bẩm gì đó, hẳn là ngôn ngữ của bộ lạch này. Bọn họ có thái độ vô cùng tôn thờ với nghi lễ. Trong lồng sắt là một còn mèo cực kỳ ghê gớm, già đến mức trông như một miếng thịt thối, khiến người ta liên tưởng đến Quỷ Thi bà. Mà nó quả thật đã chết từ lâu, bộ lông xám trắng dính vết máu. Quỷ Thi bà lấy nó ra khỏi lồng, miệng lẩm bẩm.
Ánh mắt Phó Thần lộ ra tia sắc bén tựa đao gió. Lễ tế này hình như có chút tương đồng với giai đoạn văn minh nào đó trong thế giới của hắn. Mèo già....tế tự....Còn gì nữa nhỉ?
Đúng rồi, thời gian!
Hắn quan sát canh giờ. Lúc này là giờ tý, tương ứng với chuột. Dùng chuột để cung dưỡng quỷ mèo. Dù quá trình và nguyên tắc có thể khác biệt, nhưng hắn đã xác định được, đây chính là miêu quỷ chi thuật.
Một bộ tộc hùng mạnh, có tính ghi thù sâu sắc, chyên thờ phụng mèo, nếu có tiến hành loại "miêu quỷ chi thuật" kỳ quái này cũng không lạ.
Miêu quỷ chi thuật là một loại yêu thuật độc áo chuyên để nguyền rủa đối phương tử vong. Đầu tiên, dùng phương pháp đặc thù để giết một con mèo già sắp chết. Nghe đồn cách đó có thể sinh ra quỷ vật, mà quỷ vật này phải do vu giả tự mình nuôi dưỡng, nuôi đến thời gian nào thì vu giả phải tự nắm rõ.
Cô Ưng nấp trong bụi cây, gần như tan biến hoàn toàn trong bóng tối, ngay cả di chuyển cũng không phát ra tiếng động nào.
Hắn đang nhìn Phó Thần, chờ Phó Thần ra lệnh.
Phó Thần quan sát đột tác trên tay Quỷ Thi bà. Bà ta cầm một cái đinh, chuẩn bị đóng vào cơ thể con mèo chết, lại dùng một thanh chủy thủ cắt ngón trỏ, máu tươi sắp nhỏ vào thân mèo.
Đó là thời điểm mấu chốt.
Phó Thần nâng tay, dứt khoát vung xuống.
Khóe mắt Cô Ưng khẽ giật. Hắn nhận lênh, lập tức kéo căng cung tên trên tay, bắn thẳng về phía Quỷ Thi bà.
Sau một tiếng vút, mũi tên nhọn xé rách gió đêm, thẳng tắp đâm về phía Quỷ Thi bà, trong khi những người khác vẫn đang quỳ rạp trên đất.
Mũ tên đâm thẳng vào cổ họng héo quắt của Quỷ Thi bà, xuyên qua gáy. Thân thể bà ta giật mạnh, tấm vải đen trên đầu bung ra, mái tóc rối bù tán loạn bay trong gió.
Gương mặt nhăn nheo của Quỷ Thi bà còn chẳng kịp kinh hãi.
Không ai nghĩ tới, Quỷ Thi bà đã sống đến hơn trăm tuổi mà lại bị người ta đến lén chết. Bà ta gã sụp xuống, con mèo trên tay rơi vào lửa trại, bốc cháy bừng bừng.
Có lời đồn đại, vu giả nuôi quỷ mèo đến thời gian nhất định thì phải tiến hành lễ tế vào giờ tý, chuột làm đại diện, dùng chuột tế quỷ mèo. Nhưng nếu nghi lễ bị phá hỏng giữa chừng thì sẽ chịu phản phệ.
Nếu người thi thuật chết, thì phản phệ sẽ tác động tới những kẻ xung quanh.
Lúc này, lễ tế bị phá hoại, lửa trại bốc lên ngút trời. Hỏa diễm tựa như cháy thành hình một con quỷ mèo, bùng bùng trong không trung, hình dạng không ngừng biến đổi, tựa như phẫn nộ tột cùng.
"A !!!!" A Kỳ Lâm ôm đầu, hét lên the thé. Âm Thanh cuồng nộ vang vọng khắp ốc đảo.
Quỷ Thi bà là người nâng đỡ ả. Không có Quỷ Thi bà, chắc chắn địa vị tộc trưởng của ả sẽ tràn ngập nguy cơ.
Tiếng gầm thét như quỷ hồn khiến các binh lính đóng quân ngoài thành Đan Hô đưa mắt nhìn nhau.
Lính tuần tra nhất hào hỏi, "Ngươi có nghe thấy tiếng gầm rú ở đâu đây không?"
Lính tuần tra nhị hào gật đầu. Âm thanh quá nhỏ, bọn họ không nghe rõ lắm, chắc hẳn là cách đây rất xa, "Có lẽ là sói trên sa mạc, đêm đến sẽ rú gọi bầy."
Những cây đuốc trên doanh địa nhìn từ phía xa chỉ nhỏ xíu như những đốm sao. Bọn họ còn chưa biết, không bao lâu nữa, chỗ bọn họ sẽ nghênh đón một trận đột kích lớn nhất trong lịch sử.
Giờ phút này, đa số binh lính tướng sĩ còn đang phục vụ đoàn của quốc vương Ấm Đột quốc ăn uống no say, số còn lại thì nằm trong lều của mình ngủ khò khò.
Ở bên này, những người tộc Ô Ưởng quỳ rạp trên mặt đất, thấy Quỷ Thi bà ngã gục xuống, lại nghe tiếng A Kỳ Lâm thét to, đều sợ tới hồn phi phách tán. Những tiếng la hét chói tai liên tục vang lên. Bọn họ đều biết rõ, miêu quỷ chi thuật tuyệt đối không thể phá vỡ, nếu không toàn bộ lạc sẽ gặp phải tai ương, đó là điềm báo chẳng lành.
Lúc này, không ai quan tâm Quỷ Thi bà còn sống hay đã chết. Tất cả mọi người hối nhau chạy trốn, chỉ sợ ở lại quá lâu, bị miêu quỷ nhập vào người.
Nhập hay không nhập, Phó Thần chẳng biết, mà cũng chẳng có ý định tìm hiểu. Chỉ là trong lúc chạy trốn, đám người quanh năm chỉ biết đến vũ lực này đều mang thân hình quá mức cường tráng, khi chạy rất dễ va vào nhau. Ai nấy đều muốn chạy để giữ mạng, thế mà lại va phải kẻ khác, đương nhiên sẽ xung đột với nhau. Những người trong tộc đều hung hãn chứ không đoàn kế như vẻ bề ngoài, lúc nào cũng có tâm lý cạnh tranh kẻ nào mạnh nhất. Phó Thần lợi dụng chính điểm này. Đôi khi, chỉ những ma sát nhỏ, lại có thể đánh lên một ngọn lửa lớn.
Vì thế, khắp nơi chỉ thấy người người bỏ chạy tán loạn, vài kẻ xông vào đánh nhau, dù A Kỳ Lâm có quát tháo ra sao cũng không thể ngăn được đám người điên cuồng này.
Không biết kẻ nào trong lúc trong lúc chạy trốn lại làm đổ cột chống lửa trại. Người đứng gần nhất bị liệt hỏa hừng hực kia đổ thẳng vào người, biến thành đuốc sống chỉ trong nháy mắt. Con người ta trong lúc hoảng hốt sẽ tìm mọi cách cầu cứu, cho nên người này điên cuồng chạy tới vân xin một nữ nhân đang bỏ trốn, quờ tay túm lấy ả.
Bọn họ cách nhau quá gần, người này truyền người kia, chẳng bao lâu, một đốm lửa đã thành biển lửa, và giữa biển lửa là những bóng ngường đang điên cuồng giãy dụa.
Tộc trưởng A Kỳ Lâm gần như muốn phá điên, vừa chạy, vừa lo phòng thủ, vừa tìm cơ hội phản kích. Nhưng lúc này chẳng còn mấy người bình tĩnh được. Dù ả có mạnh tới mấy cũng không ngăn được nhiều đợt công kích. Ả quan sát những mũi tên không ngừng bay tới, ngăn chúng để cứu người trong tộc.
Nhưng vị trí tên bay không ngừng thay đổi. Ả không biết được rốt cuộc có bao nhiêu người mai phục trong bóng tối.
"Là ai! Có gan thì bước ra đây! Giấu đầu lòi đuôi thì còn đâu là anh hùng hảo hán!"
Ả vung tay bắt được một mũi tên, nhưng lại kinh ngạc nhận ra, mũi tên đó rất quen mắt. Tuy không mang dấu hiệu của Kích quốc nhưng ả giao thiệp với Kích quốc khá nhiều cho nên vẫn nhận ra, đây chính là loại binh khí mới của Kích quốc, các nước khác chưa có, cũng không thể giả mạo.
Không, không thể nào!
Lý Biến Thiên không cần nhắm vào bộ lạc của bọn họ. Đôi bên hợp tác song phẳng với nhau, nếu muốn hại họ thì việc gì phải tặng nhiều lễ vật như thế.
Nhưng sự thật lại khiến A Kỳ Lâm không thể không hoài nghi. Thậm chí, có gì đó trong lòng ả mách bảo rằng, việc này rất giống những gì Lý Biến Thiên sẽ làm. Trước tiên là khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác, ngay khi bọn họ không chú ý, thì đồ sát toàn bộ.
A Kỳ Lâm Ta làm gì nên tội để khiến ngươi đuổi tận giết tuyệt như thế!
Không, đây chỉ là phỏng đoán, chưa chắc là sự thật!!
Ngay lúc này, Lý hoàng làm ra chuyện như thế thì đánh động quá lớn, không giống tác phong của hắn. Ả nhất định phải nghĩ thật kỹ.
Lúc A Kỳ Lâm vừa nghĩ cách minh oan cho Lý Biến Thiên, vừa chắn tên, vừa sai người dập lủa. Bỗng nhiên, từ phía những người trong tộc chạy trốn phát ra tiếng hét. Tất cả đều rơi xuống bẫy.
Đó là một loạt hố sâu năm – thước, rộng - mét. Phó Thần lấy ý tưởng từ khanh viện của thôn Thiện Thượng, sau Địa Thử đào ra. Trong hố là những cạm bẫy của Phì Hổ. Người tộc Ô Ưởng rơi xuống đó đều bị thương, không thể tự thoát ra.
Đường chạy trốn của bọn họ dựa vào việc Hận Điệp quan sát cuộc sống của người trong tộc Ô Ưởng mấy ngày nay, đoán ra lộ trình mà bọn họ có nhiều khả năng sẽ dùng để đào thoát, tiến hành mai phục tại đó. Phó Thần tận dụng lĩnh vực chuyên môn của từng người để lấy thừa bù thiếu.
Từng người phối hợp chặt chẽ với nhau, trở thành kế liên hoàn, sẽ tạo ra hiệu quá khủng khiếp. Ít nhất, kết quả trước mắt Phó Thần cho thấy, một cộng một còn lớn hơn ba.
Chỉ trong chưa đầy một phút, tiếng kêu gào thê thảm đã vang khắp chốn.
Đúng lúc này, A Kỳ Lâm trông thấy một kẻ đang đuổi giết người của bộ lạc Ô Ưởng. Người đó quả thực mang quần áo của binh lính Kích quốc.
Cách đây mấy ngày, ả đã trông thấy trang phục này trên các binh lính đưa vàng bạc và mỹ thiếu niên tới, là hàng đặc trưng của Kích quốc.
Người này chính là kẻ trời sinh mang thần lực, Đao Ba. Phó Thần sắp xếp hắn ở bên ngoài để "quàn quét". Khi thì xuất hiện, khi thì lẩn đi, tìm cơ hội hạ sát người của tộc Ô Ưởng, khó mà phòng bị.
A Kỳ Lâm phẫn nộ tột đỉnh. Ả như một con tinh tinh đầu đàn cuồng loạn, phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, "Lý Biến Thiên ! A Kỳ Lâm ta và ngươi từ nay trở mặt ! Hôm nay ngươi giết bao nhiêu tộc nhân của ta, ngày sau ta trả ngươi gấp bội!"
Lúc này, không ai chú ý đến Phó Thần hết. Hắn lẳng lặng lẻn vào trong chủ trại, chính là nơi A Kỳ Lâm và Quỷ Thi bà bước ra ban nãy.
Vừa nãy, hắn phát hiện ra Thiệu Gia Mậu vốn bò trên mặt đất, đã nhân lúc hỗn loạn để trốn vào trong.
Lúc hắn vào tới, trông thấy Thiệu Gia Mậu sợ hãi tột cùng, cuộn mình vào một góc.
Lúc Phó Thần đụng vào y, y ôm đầu, run rẩy lắc, "Đừng, đừng đánh ta, ta không cố ý, đừng đánh ta....."
Tựa như đã bị hành hạ cực điểm, tinh thần sụp đổ hoàn toàn.
Y để dành đường sống duy nhất cho đệ đệ, còn bản thân ở lại đây. Một con người dù có bao nhiêu khuyết điểm, khiến người ta căm ghét đến mấy, nhưng Phó Thần cho rằng, chỉ cần là người thì không có kẻ hoàn toàn tốt và kẻ hoàn toàn xấu. Ít nhất, về mặt này, y là một huynh trưởng tốt.
Phó Thần đang định lên tiếng, chợt nghe tiếng gõ không ngừng phát ra dưới thảm lông lót trên nền trại.