Sắc mặt Phó Thần cũng không hề tốt, mà những người sau lưng hắn nghe thấy cũng cảm nhận một trận gió lạnh. Những nơi có khả năng đều đã tìm qua, chỉ còn mỗi hồ Dịch Đình. Khi Lưu Túng rời đi cũng âm thầm nhắc nhở Phó Thần, e rằng Lệ canh y giờ đây lành ít dữ nhiều, chỉ là lời này không thể công khai nói ra.
Mấy tiểu thái giám nghe Phó Thần nói xong cũng không nhiều lời, trái lại vô cùng yên tĩnh. Trước đó bọn họ đã được Lưu Túng nhắc nhở qua, biết lần này tìm được người sống thì tốt, nhưng nếu không, ít ra cũng phải thấy thi thể. Khi Phó Thần nói vớt xác, bọn họ cũng đã có dự liệu trong lòng.
Việc người biến mất được phát giác vào hôm qua. Giờ đang là đầu mùa hạ, nếu xác trương nổi lên mặt hồ thì thật khó coi. Lệ phi ở trong cung đã nhiều năm, gây thù chuốc oán đương nhiên không ít. Đã bị đày vào lãnh cung, còn cản đường ai được nữa, vậy mà cũng không bỏ qua, thật khiến lòng người rét lạnh.
Buổi tối lội xuống đáy hồ vớt xác, dù sao cũng là chuyện không may. Lỡ Lệ phi chết oan, có khả năng sẽ phạm thượng.
Phó Thần sai người chuẩn bị giấy tiền cùng hương khói để làm nghi lễ chuẩn bị nhập hồ. Trong cung quy có nói, không được cúng bái thân nhân của chính mình. Giống như Phó Thần, vài ngày nữa là ngày dỗ bà, hắn cũng không thể thắp hương, thậm chí không thể nói với người khác. Khi Phó Thần mới xuyên đến thời đại này, hắn đối với người nhà thờ ơ lạnh nhạt, luôn luôn xa cách, Hắn tin bất cứ người hiện đại nào bỗng nhiên lạc đến thế giới khác đều sẽ không thể ngay lập tức nhận người thân. Chính là người mà này đã cảm hóa hắn triệt để, khiến hắn dần dần xem họ như người nhà thực sự của mình. Về sau nạn đói xảy ra, bà đưa toàn bộ đồ ăn cho con cháu, còn bản thân mình đói chết. Phó Thần vĩnh viễn nhớ hình ảnh bà lão nằm trên giường, chỉ còn da bọc lấy xương, nói với người nhà, bà no lắm.
Nhưng trong cung không cho phép tế bái, cũng không cho khóc, càng không được phép dâng hương lập bài vị, dù có làm trên chính sân viện mình cũng không được. Đụng đến chuyện mê tín, quy củ lại càng nghiêm. Cho nên vài năm nay, mỗi khi đến ngày dỗ bà, Phó Thần chỉ có thể ngẩng đầu suy nghĩ một chút, nhắm mắt mở mắt liền qua.
Còn với chuyện vớt người, lại là vấn đề khác.
Mọi người đều dâng hương bái tế, cúng thần hồ cùng thân linh khắp chốn, để tránh gặp phiền phức.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, nhóm tiểu thái giám trong đầu đều có chút sợ sệt. Chỉ là đối với người trong cung, gặp xác chết cũng chẳng phải điều xa lạ. Không đến mức phát hoảng nhưng phần lớn đều tin yêu ma quỷ quái ban đêm tác loạn. Dù sao tôn trọng người chết một chút cũng yên tâm hơn. Mà ở hồ nước, cứ nửa năm lại có chuyện tương tự phát sinh, lâu lâu một người rơi xuống cũng là thường tình. Đốt xong tiền, dâng xong hương, cũng là nói với người chết, không phải chúng ta hại ngươi, ngươi đừng tìm đến cửa. Làm xong toàn bộ, mới chuẩn bị xuống hồ.
Vội vã vớt xác ngay trong đêm, cũng vì sợ hôm sau xác trương lên nổi lềnh phềnh trên mặt nước, sẽ rất khó coi.
Một đám người ngồi trên thuyền nhỏ. Lúc này hoa sen nở rộ, hương thơm ngan ngát vờn quanh chóp mũi.
Nhưng chỉ vừa nghĩ dưới đó có người, liền lạnh toát cả sống lưng, nào còn tâm tình mà thưởng thức.
Bóng cây xa xa đung đưa đón gió, lá cây xào xạc động. Ánh sáng mỏng manh từ mấy ngọn đèn cung đình chỉ chiếu đến cự li vài mét. Tiếng nước khua động ào ào bên tai.
Cũng may trăng chưa lặn, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật.
Mò mẫm đến hơn nửa đêm, trên bờ bỗng nhiên ồn ào. Một người chạy ra từ trong lùm cây, bị đám tiểu thái giám ngăn lại. Phó Thần nheo mắt nhìn, không ngờ là Thiêu Hoa Trì.
Cũng không biết y làm sao ra được đây. Thiệu Hoa trì đã bị đế vương cấm túc ở Trọng Hoa cung, nhưng để hắn si ngốc chạy đến, tội cũng chỉ giáng lên đầu thái giám chịu trách nhiệm trông coi.
Phó Thần nhướn mày: "Ngăn thất điện hạ lại, đừng để người đến cạnh hồ."
Thiệu Hoa Trì dần dần bình tĩnh lại, ngẫn người nhìn mặt hồ.
Tuy nhiên, không ai tình nguyện nhảy xuống vớt. Trong đám này, chủ yếu là những thái giám mới tiến cung được năm sáu năm, không biết bơi, mà non nửa khi nghe tới xuống hồ vớt xác đều câm như hến. Đại Tấn triều rất chú trọng không được đụng vào tử thi. Người dương khí không mạnh chạm phải rất dễ dàng bị quỷ quấn thân, vô cùng kiêng kị.
Mà thái giám vốn là thiếu dương khí, đụng vào e rằng phải bỏ cả mạng.
Nhưng bọn họ cứ dây dưa như thế, bởi Phó Thần chỉ là thái giám từ tứ phẩm. Nếu Lưu Túng ở đây, bọn họ sẽ không do dự nhảy xuống hồ. Ai chẳng hiểu quy luật chọn hồng mềm mà bóp.
Một phút trầm mặc ngắn ngủi diễn ra trên thuyền. Phó Thần móc ra ít bạc, phân lượng kha khá mới khiến một thái giám rành bơi lội nhảy xuống.
Lúc người được vớt lên, mùi vị cực kỳ ghê mũi. Xác đã trương hoàn toàn, nhìn không ra Lệ phi tuyệt sắc năm xưa. Rêu xanh cỏ dại bám đầu trên mặt. Nếu không nhìn vào quần áo để nhận biết, Phó Thần đã tưởng mình vớt nhầm người.
Ngày trước Phó Thần từng tư vấn tâm lý cho một người thợ lặn. Khi đó xảy ra sự kiện đắm tàu chở khách du lịch, rất nhiều du khách cùng nhân viên công tác vĩnh viễn chìm xuống đáy biển. Người thợ lặn này được phân công xuống biển vớt xác. Lúc mở cửa ca bin, những thi thể bên trong đã trương thành hình cầu, thậm chí không còn coi là hình người được nữa, mà đều rữa nát, quỷ dị như quái vật. Cảnh tượng kia đích thực là một địa ngục trần gian. Trong nhóm thợ lặn hồi đó, có không ít người bị ám ảnh vĩnh viễn, trở thành cơn ác mộng suốt đời.
.
Cảnh tượng như vậy, chính Phó Thần cũng có vài ngày không chịu nổi, huống chi là người thường.
Sau này, khi vợ con lần lượt qua đời, Phó Thần mới bỏ nghề bác sĩ tâm lý, chuyển thành nhân viên nhân sự. Hắn chữa trị được tâm lý người khác, nhưng trớ trêu thay không thể cứu được tâm hồn mình.
Bên kia có mấy tiểu thái giám lao đên bờ hồ mà nôn mửa, bầy cá lại như được bữa thịnh yến, lao đến mà cướp đoạt.
Thiệu Hoa Trì vốn yên lặng đứng trên bờ, lại giống như cảm giác được gì đó, bỗng biên điên cuồng, mấy thái giám cũng ngăn không nổi.
Y gào thét "A, a ,a", thanh âm chói tai như đâm xuyên màng nhĩ.
Phó Thần nghe như tiếng kêu bi thương thảm thiết.
Hắn sai tiểu thái giám nâng thi thể Lệ Phi lên bờ, đặt lên cáng, che vải trắng lại.
Hắn bổ một cú vào gáy Thiệu Hoa Trì đang điên loạn, đánh y ngất đi. Người khác trông thấy Phó Thần đại bất kính với thất hoàng tử cũng hít một hơi. Phó Thần không quản được nhiều như vậy, hắn không thể khiến động tĩnh bên này kéo thêm cả đám người tới.
Phó Thần quay sang mấy người khác chỉ đạo: "Phái người báo cho Lưu gia, đã tìm được, bảo ngài đến xử lý. Lại đến nhà xác báo một câu rồi đưa Lệ canh ý tới đó."
Mấy tiểu thái giám vừa nôn xong, sắc mặt tím tái, miễn cưỡng xác nhận.
Phó Thần lại kêu một thái giám khác đưa thất hoàng tử quay về Trọng Hoa cung.
"Phó công công, tiểu nhân còn phải tới chỗ Lưu gia một chuyến, xin cáo lui trước." Tiểu thái giám này thấy thất hoàng tử hết sức kỳ quái, đặc biệt là nửa gương mặt quỷ so với thi thể đã rữa nát của Lệ Phi còn khủng khiếp hơn, không muốn ở lâu thêm một khắc, liền vội vã rời đi.
Phó Thần gật đầu, đưa Thiêu Hoa Trì về giường, vừa ngẩng lên thì bắt gặp cặp mắt Thiệu Hoa Trì mở to.
Nhưng hắn còn chưa nhìn rõ đã bị người ôm chặt lấy. Thiệu Hoa Trì vùi trong ngực Phó Thần rống to, như một con thú đầy mình thương tích, khiến người ta tan nát cõi lòng.
Phó Thần nhẹ nhàng ôm lại thất hoàng tử gầy gò: "Ngươi vẫn nhớ Lệ phi sao? Cũng phải...Người suy cho cùng vẫn là mẫu thân ngươi. Ai nói kẻ điên thì vô tâm, hoàn toàn không đúng."
Thiệu Hoa Trì run rẩy phải càng thêm lợi hại, ôm Phó Thần hai tay thu được càng chặt, như là ôm hắn sở hữu hi vọng cùng trụ cột.
Thiệu Hoa Trì càng run rẩy dữ dội, hai tay ôm Phó Thần siết chặt, như ghì lấy hy vọng cuối cùng.
Phó Thần bị siết có chút khó chịu, đẩy Thiệu Hoa Trì ra, do dự một lát, bèn lấy chiếc giày trong ngực đưa cho y.
Thiệu Hoa trì tóc tai hỗn loạn, giây phút y trông thấy chiếc giày kia, đôi mắt đờ đãn dần khôi phục lại trạng thái, kinh ngạc nhìn Phó Thần.
Phó Thần bắt gặp ánh mắt ấy, có chút khác thường. Đây là ánh mắt của một kẻ ngốc sao?
Nhưng không đợi Phó Thần nghĩ ra, lại thấy Thiệu Hoa Trì có chút bất ổn.
Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm đôi hài kia thật lâu, cả hô hấp cũng càng thêm nặng nề. Y nhắm mắt lại, mở mắt ra, một hàng lệ trong suốt chảy xuống, ngày càng nhiều, rồi giống một con đê vỡ, nước mắt tràn đầy gương mặt. Muối trong nước mắt chảy vào miệng vết thương, nhìn mà đau đến sợ hãi, nhưng Thiệu Hoa Trì lại không cảm thấy gì. Dù y bị khi dễ biết bao lần, nhưng Phó Thần chưa từng thấy Thiệu Hoa Trì rơi một giọt nước mắt. Vậy mà hiện tại, lệ đã ngập quanh hốc mắt. Thiệu Hoa Trì như người cơ khát đã lâu, không ngừng thở dồn đập, tựa như đang kìm nén bản thân.
Thiệu Hoa Trì siết đôi giày trong ngực, vì nín nhịn mà cả khuôn mặt vặn vẹo không ra hình thù.
Phó Thật bất chợt ôm Thiệu Hoa Trì vào lồng ngực, cảm thấy người trong lòng thân thể gầy gò đến mức sờ thấy xương cốt, vậy mà là hoàng tử.
Phó Thần yết hầu phát nghẹn, đáy mắt cũng hoen ướt, "Khóc đi..."
Thiệu Hoa Trì trầm mặc hồi lâu, chỉ có mỗi thân thể không ngừng run rẩy.
"Oa...." Tiếng kêu khàn khàn ngắn ngủi bất chợt phát ra từ cuống họng, sau đó là tiếng khóc nghẹn ngào.
Y cuộn người, co lại như một con tôm, giống như chỉ có thế mới ngăn cản được thế giới bên ngoài. Đó là cách phòng ngự bản thân khi bị áp lực cực hạn, buộc đến tuyệt cảnh.
Phó Thần lại nhớ tới chính mình khi nhìn thi thể con, cũng bất lực như thế.
Không biết qua bao lâu, trong phòng chợt vang lên tiếng nói.
"Ta có thể, tin tưởng ngươi không?" Giọng rất khàn, nghe như mài qua cát vụn, không hề êm tai.
Phó Thần thân thể cứng đờ, cho rằng tai mình gặp ảo giác.
Có lẽ do không thấy phản ứng, người nọ lặp lại một lần.
"Giúp ta, Phó Thần."
Phó Thần sững sờ, như chiếc đồng hồ quả lắc bị rỉ sét, cọt cà cọt kẹt cúi đầu, nhìn người trong lòng.