Mắt Đức phi mỗi lúc một mơ hồ, tựa như bị một đôi tay vô hình không chế, nàng khép mắt lại, môi mấp máy, lạc lối trong tâm tư của chính mình.
Ánh mắt Phó Thần lạnh lùng, không bi không hỉ, chỉ tựa như đang nhìn một đồ vật vô hồn.
Yên lặng nhìn nữ nhân này tự mình độc diễn vở kịch, kết thúc đoạn "tình nồng ý mật."
Hắn vẫn kiên nhẫn đợi. Từ lúc bước vào phòng, hắn đã tiến hành chuẩn bị, chỉ là đối với một nữ cường nhân có ý thức về bản thân rõ hơn bình thường, khiến nàng hoàn toàn say mê bầu không khí do hắn tạo dựng cần rất nhiều thời gian chuẩn bị, mà hiện giờ thứ hắn thiếu nhất chính là thời gian.
Khi hai người gần như áp sát, Phó Thần còn sợ rằng nữ nhân này ý chí quá mạnh, đến nỗi bàn tay vàng thôi miên của hắn cũng không thể hàng phục nàng, vậy hắn chỉ có thể tự mình tiến lên. Cũng may mắn, nàng cuối cùng vẫn mở cửa trái tim, chậm rãi trầm luân trong hư vọng.
Nếu nói Đức phi dành cho hắn nhiều sự chú ý thì không có khả năng, nàng chỉ xem hắn như một công cụ thay thế cho mối tình đầu.
Thực ra con người đa số đều như vậy, không cần biết người đã mất có bao nhiêu khuyết điểm, chỉ cần chết đi, những người xung quanh sẽ chỉ nhớ rõ điểm tốt của y, sau đó không ngừng hoài niệm. Nếu người này vẫn là bạch nguyệt quang trong lòng thì tình cảm càng tăng gấp bội, có thể trở thành tưởng niệm đẹp đẽ duy nhất ở chốn hoàng cung khiến lòng người lạnh lẽo này, là tín niệm tối cao để giúp nàng vượt qua khó khăn mỗi ngày. Vì không ngừng tưởng niệm, nàng không phát hiện ra mình đã tự tô vẽ cho người trong ký ức này một hình ảnh quá đẹp. Mỗi khi trông thấy một người nam nhân trông giống mối tình đầu lại tự nhiên khoan dung hơn một chút.
Mối tình đầu sâu nặng như thế lại càng tăng thêm lợi thế, Phó Thần không ngại làm kẻ thế thân, chỉ đơn giản là đáp ứng nhu cầu của nhau mà thôi.
Vài khắc trôi qua, Đức phi vẫn còn chìm đắm. Mắt Phó Thần hơi biến sắc. Hắn không biết trong ảo cảnh Đức phi trải qua những gì mà có thể khiến nàng trầm mê, không thể kiềm chế như vậy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ, Phó Thần nhận ra được giọng Mặc Họa, một người khác nữa cũng là cung thiếp thân của Đức phi.
"Thợ may nói có điểm cần xác nhận lại một chút, nếu không xác nhận, đến lúc may áo sợ sẽ không vừa, chúng ta có phải báo cáo với nương nương không?"
"Nương nương đã đi vào được một lúc rồi. Vừa rồi người bảo chúng ta đợi một lát rồi sẽ gọi vào trong, nhưng đã lâu như thế rồi mà bên trong cũng không có động tĩnh gì.
"Nếu quấy rầy nương nương, bị giáng tội thì làm thế nào?"
Mắt Phó Thần híp lại, khí tức nguy hiểm lập tức lan tràn. Đến thật không đúng lúc, hắn còn muốn khiến Đức phi hưởng thụ một phen, nhưng xem ra phải ngừng rồi. Hắn nâng tay, ngón cái và ngón chỏ chạm nhau, búng ngón tay kêu vang.
Đức phi mở cặp mắt mơ màng, thấy đôi môi mỏng gần trong gang tấc, có chút mong chờ.
Sự xâm nhập triền miên, đẹp đẽ vừa nãy đã khiến nàng rung động. Nàng chưa từng trải qua ý loạn tình mê như thế. Tình cảm phát sinh với mối tình đầu cũng chỉ dừng ở lễ nghĩa, khi đó tuổi còn nhỏ, sao có thể kịch liệt như vậy. Mà hoàng đế đã nhiều năm không có kích tình, mà thời trẻ là một tiểu thư khuê các cũng không thể quá mức nhiệt tình câu dẫn. Đây là lần đầu tiên nàng cùng một người khác phái có cảm giác khao khát điên cuồng, kích thích quá lớn, làm rung động con tim bình lặng giữa chốn hậu cung lạnh lẽo của nàng.
Nàng đối diện cặp mắt câu nhân của Phó Thần. Người này, nếu lớn thêm một chút, sẽ phong hoa tuyệt đại nhường nào.
Rõ ràng không phải là nam nhân đích thực, lại so với đa số nam nhân khí thế còn cường hãn hơn.
Nàng hơi cúi đầu, có chút xấu hổ. Khí chất trang trọng hiền lương bấy nay khiến nàng không dám đem sự xấu hổ trong lòng biểu hiện ra ngoài, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Phó Thần nhưng lại không hề toát ra uy lực. Phó Thần bỗng nhiên ghé sát vào nàng, khiến nàng cả kinh ngả về sau, nhưng không thể tránh thoát.
"Sao vậy, vẫn muốn tiếp tục?" Phó Thần trêu đùa.
"Phó Thần!"
"Ừ?" Phó Thần hừ nhẹ, âm cuối hơi câu lên, thật như xuyên thấu linh hồn linh hồn người ta, "Ta đây."
Phó Thần chắc đã dùng hết kinh nghiệm đời trước để khiến người trước mặt thần hồn điên đảo vì mình.
Thái giám đích xác không thể thỏa mãn thân thể nàng, nhưng so với nhục thể, nữ nhân này thiếu nhất chính là an ủi về mặt tinh thần.
Phó Thần thấy tình thế phù hợp, liền kể ra chuyện của Vương Phú Quý và Tiểu Ương.
Đức phi hừ lạnh một tiếng, lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy: "Ta đã nói mà, ngươi vô sự không đăng Tam Bảo điện, lúc cần ta mới ôn nhu như thế."
Phó Thầm không giống những nam nhân thiếu kinh nghiệm. Hắn mỉm cười, biết nàng không nổi giận. Người thông minh vào thời điểm này không thể phủ nhận, tỏ ra mình chân thành. Bởi nữ nhân trước mắt chỉ nhất hời động tâm với ngươi. Loại người lãnh tình này sẽ không hứng thú lâu dài với ngươi. Nàng nguyện ý đùa bỡn qua lại với ngươi bởi vì nàng còn đang hưởng thụ cảm giác này. Nàng rất rõ ngươi không có điều cần cầu xin thì sẽ không cúi đầu. Lúc này mà phủ nhận sẽ khiến nàng khinh thường phẩm tính của ngươi, tình cảm lại càng tệ.
"Nhưng trừ nàng, ta cũng không tìm người khác, nàng là duy nhất." Phó Thần ba phải, cái nào cũng trả lời được.
"Mặc Họa quả nhiên nói không sai, cái miệng của ngươi rất không thành thật." Đức phi nghe thấy, hơi hài lòng. Nàng không thích nô tài tự cho là mình thông minh, để đôi bên cùng vui vẻ thì phải tuân thủ quy tắc chung, muốn làm gì cũng không được ra khỏi giới hạn. Nàng hưởng thụ rồi nên cũng cấp cho chút sủng ái: "Được rồi, đừng bày vẻ mặt này ra, nhớ kỹ là ngươi nợ ta khá nhiều. Đối phương chỉ là một thái giám từ tứ phẩm thôi, có chết cũng không phải đại sự. Nô tài thôi mà, có thể lên trời được sao? Lý Tường Anh tuy là hồng nhân trước mặt thái hậu nhưng cũng không có gan chống đối ta. Trước mặt ta chỉ có thể nuốt ngược răng nanh vào bụng. Việc nhỏ như vậy lại khiến ngươi khó xử sao?"
"Nương nương cũng không phải không biết nô tài thân phận thấp."
"Bổn danh của ta là Mục Quân Ngưng." Đức phi đôi mắt mỉm cười. Nàng thích giọng nói êm tai của Phó Thần. Nếu giọng nói đó gọi tên nàng, chẳng phải rất đáng hưởng thụ hay sao?
"Được, Quân Ngưng." Phó Thần rất biết nghe lời, khi nào nên thu khi nào nên phóng hắn đều cân nhắc thỏa đáng.
Đức phi nghe thấy âm thanh kia lướt qua vành tai, lưu lại chút tê dại nhẹ nhàng, mặt ửng đỏ. Nàng bắt đầu có chút nghiện cảm giác này.
"Nhưng ngươi không được thăng cấp quá nhanh, dễ gây thù hằn. Nếu điều chuyển đến viện của ta thì trước tiên thăng một cấp lên thành nội thị thái giám đi."
Phó Thần còn chưa kịp nói gì, tiếng Mặc Họa đã vang lên ngoài cửa.
"Nương nương, nô tỳ có thể vào không?"
Đức phi lập tức trang trọng trở lại, mặt lộ vẻ tức giận, không khỏi có chút thầm oán đại cung nữ nàng rất yêu thích đang đứng ngoài phòng kia. Nàng không phát hiện, nàng đối với tiểu thái giám này đã vượt qua mức quan hệ thông thường, phải cảnh giác người khác.
"Chúng ta ra ngoài thôi, nô tài ở trong này đã khá lâu rồi, sợ có chỗ không ổn." Phó Thần buông người ra, sửa sang mái tóc hơi hỗn loạn của Đức phi.
"Vừa rồi ăn gan hùm mật gấu, giờ còn giả vờ đứng đắn." Đức phi né ra, oán trách nói, "Ngươi là thái giám, ai sẽ nghĩ nhiều? Kẻ nào dám?"
"Giận dỗi sao?" Phó Thần sủng nịch vuốt tóc nàng, bỗng nhiên ghé sát lại bên tai, "Còn có lần sau, gấp gì chứ?"
Đức phi che lỗ tai tê dại, gầm nhẹ: "Cút!"
Tiếp theo là tiếng cười khẽ của Phó Thần.
Đức phi cảm thấy mình yêu thích hắn chính ở điểm này, lúc nào làm gì nói gì đều có quy hoạch tỉ mỉ. Rõ ràng hiện tại đang khiêu chiến uy nghiêm của nàng, nhưng lại cảm giác hành vi cùng ngữ khí thân mật của hắn rất tự nhiên, giống như vốn dĩ nên thế.
Thực ra, trong hoàn cảnh thông thường, nếu thật sự muốn cùng phi tử làm chút chuyện thân mật, kẻ có thân phận thấp kém cũng chỉ được hành động một cách hạn chế, chủ yếu là bề trên làm chủ, kẻ dưới phụ thuộc. Ban đầu Đức phi cũng suy nghĩ như vậy, thứ mà nàng muốn một kẻ tiêu khiển cho mình.
Nhưng Phó Thần lại phá vỡ hình thức này, bày ra một trò chơi ngươi tình ta nguyện, chính hắn cũng định ra cách chơi. Hắn lấy thân phận một nam nhân ra đối đãi với một nữ nhân, không xem nàng như phi tử cao cao tại thượng không thể chạm tới, thậm chí khiêu khích nàng động tâm. Mà nàng thế nhưng không có cảm giác bất mãn, ngược lại cho rằng mọi chuyện vốn nên diễn ra như vậy.
Người này giống như có một loại ma lực, khiến những thứ không bình thường trở nên hợp lý.
"Nương nương, người không sao chứ?" Mặc Họa nghe Đức phi mắng khẽ, còn tưởng tiểu thái giám kia chọc giận nương nương.
Nương nương các nàng hầu hết mọi chuyện lớn nhỏ đều không tức giận, đại khí uyển chuyển hàm xúc, tu dưỡng tốt vô cùng. Có thể khiến nàng tức giận, Phó Thần không biết đã gây nên chuyện thiên oán nhân nộ gì?
Nhưng nàng đẩy cửa vào liền thấy sắc mặt Đức phi trầm xuống, hiếm khi bị răn dạy: "Bản cung không gọi, ai cho phép ngươi tùy tiện đi vào. Ra ngoài quỳ cho bản cung!"
Sau đó nàng nhìn thấy, Đức phi mặt đầy xuân sắc, bao nhiêu linh động chứa trong sóng mắt lưu chuyển, tựa như vừa thoát thai hoán cốt, tản ra mị lực động nhân. Nàng đối với người bên cạnh ngữ khí nhu hòa hơn rất nhiều, trên mặt vẫn là vẻ đoan trang cao quý vốn có: "Công sự hôm nay ngươi làm không tồi, mai chuyển đến viện của ta đi."
Mặc Họa há miệng thở dốc, nghẹn họng trân trối.
"Nô tài tạ ơn nương nương ưu ái." Phó Thần thấp giọng xác nhận, đi theo sau Đức phi.
Đức phi tự mình đưa Phó Thần ra cửa. Thái giám thủ vệ bên ngoài, vốn tưởng Phó Thần muốn ôm đùi quý nhân, kiểu gì cũng bị Đức phi đuổi cổ, đang hóng xem kịch vui. Vạn vạn không ngờ tới, Đức phi thậm chí tự mình tiễn ra cửa, chính là phi tần trong tứ phi cũng không có vinh hạnh này. Đây là vinh sủng to lớn cỡ nào mới có được đối đãi loại này. Tiểu thái giám này chắc chắn sẽ thăng cấp rất nhanh.
Bọn họ cố gắng nhớ lại hành vi ngôn ngữ của mình lúc trước xem có đắc tội tiểu thái giám này hay không. Đột nhiên nhớ đến chỗ ngân lượng, vốn nghĩ hôm nay buôn lời bãn lãi, hiện giờ lại thấy cầm phỏng tay, phải trả lại ngay lập tức. Tốt nhất là chính mình cũng biếu thêm một ít để biểu hiện thành ý.
Phó Thần đương nhiên không nhìn vẻ mặt lấy lòng của hai thái giám này. Ở trong cung chính là như vậy, mỗi ngày một sắc mặt, nhìn người mà cư xử.
Dẫn theo đám người do Đức phi sai khiến, hắn nhanh chân quay về Giám Lan viện.
Dọc đường đi, không có Đức phi cùng người khác theo dõi, hắn hoàn toàn gỡ xuống vẻ mặt nhu tình mật ý, ngay cả tiếu ý cẩn thận thường ngày cũng sắp không giữ được.
Rồi có một ngày, tại cái chảo nhuộm hoàng cung này, hắn cũng sắp lạc mất chính mình.
Biến thành loại người hắn từng vô cùng khinh bỉ.
Hắn còn cái gì, còn cái gì để mất?
Qua ngàn bước hành lang, ra ngoài cửa Ngọc Đường, quốc sư Phi Khanh đang đứng đó. Trong cơn gió nhẹ, mái tóc bạc nhẹ nhàng phiêu lãng, màu da trắng nõn, trường thân ngọc lập, ánh mắt thanh thấu an bình, đẹp tựa trích tiên. Cho dù đang nhìn thất hoàng tử si ngốc cũng không dao động, nói với Thiệu Hoa Trì còn đang tỉnh tỉnh mê mê : "Thất điện hạ, tiễn đến đây là được rồi. Vi thần sẽ tự trở về."
"A? A, a !" Thiệu Hoa Trì nhìn quốc sư thắc mắc, một bàn tay bắt lấy góc áo Phi Khanh, không chịu nghe theo, giống như hài tử có được món đồ chơi yêu thích liền không chịu buông xuống: "Không, không, không, ta không!"
Lão cung nữ Bích Thanh thấy Thiệu Hoa Trì nhảy nhót quanh Phi Khanh như vậy, bèn hỏi: "Quốc sư đại nhân, thất điện hạ còn cơ hội hồi phục sao?"
Trước khi Thiệu Hoa Trì phát sốt biến thành kẻ ngốc, Bích Thanh chính là lão cung nữ được phái đến hồ Dịch Đình để quan sát Phó Thần.
"Trải qua lần châm cứu này, ta đã dần dần đả thông kinh mạch não bộ của điện hạ, chỉ cần điện hạ không bị kích thích là có cơ hội khỏi hẳn." Nụ cười của quốc sư gột rửa sầu lo trên mặt Bích Thanh, khiến bà lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
"Thật sự tốt quá! Cảm tạ quốc sư đại nhân, nếu không có ngài..." Bích Thanh cảm động đến rơi lệ. Sau khi thất hoàng tử phục sủng, bà được thả ra khỏi lãnh cung, dung nhan vì sầu lo tích tụ mà càng thêm thương lão. Bà đã chăm nom thất hoàng tử từ bé, dường như dùng sinh mệnh mà yêu kính. Cho nên khi thấy Thiệu Hoa Trì si ngốc, hàng đêm đều mất ngủ.
"Không cần nói cảm ơn, có thể khiến điện hạ an khang cũng là tâm nguyện của ta." Phi Khanh trả lời, trong dư quang xuất hiện một nhóm người, cẩn thận nhìn người dẫn đầu cũng không quá quen mắt, nhưng những người còn lại đều là người trong cung của Đức phi.
Người tới cũng nhìn thấy bọn họ, lên tiếng chào: "Nô tài ra mắt quốc sư đại nhân, gặp qua thất điện hạ."
Ngày trước, Phó Thần thị thiện cho Tấn Thành đế đã từng gặp qua quốc sư ở ngoài Ngự thư phòng. Nhưng hẳn lúc ấy quốc sư cũng không chú ý đến một nô tài hạ đẳng.
Hôm nay nhìn thấy, lại nhìn chằm chằm tướng mạo Phó Thần hồi lâu.
"Quốc sư, trên mặt nô tài có gì lại sao?"
"Cũng không phải, các người định đi đâu?"
"Là Giám Lan viện." Thái giám đi Giám Lan viện là chuyện rất đỗi bình thường. Phó Thần đảo mắt qua người đứng cạnh quốc sư, Thiệu Hoa Trì đang đứng tự chơi tự vui, giống như hoàn toàn không chú ý đến đám người bên này. Phó Thần hạ tầm mắt: "Nô tài còn có công sự, cáo lui trước."
"Đi đi." Phi Khanh gật đầu.
Khi Phó Thần đi xa, Ánh mắt Phi Khanh chợt xa xăm như có điều đăm chiêu: "....Tướng mạo này ngàn người hiếm gặp, là thiên sát cô tinh?....Không, không đúng... Giống như bị phá, là bị cái gì phá? Mệnh cách sao có thể ngăn chặn được, đây là vì sao?"
"Kẻ này...tướng mạo thật là cổ quái...."Phi Khanh lẩm bẩm.
Giọng Phi Khanh rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, nhưng trong lúc trầm tư, y không phát hiện động tác Thiệu Hoa Trì có chút ngưng trệ.
Lúc này ở Giám Lan viện, các thái giám trong phòng đều mang gương mặt ngưng trọng, bầu không khí căng thẳng tột cùng. Thật giống như quả bóng cao su đã bị thổi căng cực điể, chỉ một chút kích thích là có thể vỡ tung.
Bọn họ nhìn chằm chằm nén hương thứ hai sắp tàn lụi, đến khi cháy hết mà Phó Thần vẫn chưa trở về.
Hai mặt nhìn nhau, tâm tình càng nặng.
"Để ta đi, việc này rốt cuộc phải có người gánh vác." Thái giám nói muốn đi tự thú đầu tiên đứng dậy. "Thần tử ở đó chỉ sợ cũng không có hy vọng."
"Không, để ta đi. Ngươi còn nhỏ, sống chư được bao lâu!"
"Nói như ngươi lớn tuổi lắm vây!"
Thực ra những tiểu thái giám hiện còn ở Giám Lan viện, chẳng mấy ai lớn tuổi.
Dương Tam Mã đến gần gương mặt không rõ sinh tử của Diệp Tân, đặt ngón trỏ dưới mũi gã, chậc một tiếng, "Mệnh thật cứng rắn, lâu như thế mà còn chưa tắt thở."
Sau khi đứng lên vẫn còn chưa hết giận mà đạp Diệp Tân vài cú.
Vương Phú Quý ngồi giữa vũng máu ngẩng đầu lên, phá ngang trận cãi vã của mấy tiểu thái giám.
"Các ngươi đều không cần đi." Trừ vài câu nói với Phó Thần trước khi rời đi, Vương Phú quý nãy giờ vẫn trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói: "Là ta làm, không thể khiến các ngươi thay ta gánh tội. Là ta liên lụy các ngươi."
"Không phải lỗi của ngươi. Mạng của đám tiểu thái giám bọn ta trước nay nào có ai để tâm, có chết hay không cũng là dựa vào ý trời."
"Đúng vậy, Phú Quý, ngươi không biết chúng ta ngưỡng mộ ngươi nhiều năm nay. Chúng ta như thấy này, sao có thể được các cung nữ coi trọng, các nàng đều là tiên trên trời, chúng ta là bùn đất. Kể cả chúng ta có cố đến mấy các nàng cũng không chịu liếc mắt. Nhưng một nữ tử tốt như Tiểu Ương mà lại chỉ vì ngươi, muốn cùng ngươi, chúng ta không có phúc khí này nhưng chúng ta rất hâm mộ. Ta nghĩ nhìn thấy không khí vui mừng như vậy, ngươi đây là cho người ta thấy thái giám chúng ta cũng không chịu thua kém. Ta có mất mạng cũng muốn thành toàn cho các ngươi!" Đông tử vừa khóc vừa nói.
Đám tiểu thái giám vốn chìm trong không khí tang thương dường như được rót thêm sức sống, có người gật đầu: "Phú Quý, các ngươi phải ở bên nhau ! Bọn ta ít nhất cũng muốn lòng mình hiểu rõ, hoạn quan con mẹ nó cũng là người! Không phải súc sinh! Ta cũng có tư tưởng, dù là giun trong bùn đất cũng có thể đường đường chính chính mà sống !"
"Bản thân ta không được như vậy, có thể thấy các ngươi hạnh phúc cũng giống như chính mình hạnh phúc!"
"Phú Quý, ngươi không thể bỏ Tiểu Ương!"
"Ngươi không biết đâu, chúng ta nghe các người sẽ trở thành thái hộ, có biết bao nhiêu vui mừng! Từ khi Đại Tấn triều khai triều tới nay, còn chưa có một đôi! Chỉ nguyên những chuyện xấu xa đầy rẫy!"
Đám tiểu thái giám cứ nói rồi nói, mắt đầy lệ quang, càng ngày càng kích động.
"Buông ta ra đi." Nói với hai tiểu thái giám giữ tay mình, Vương Phú Quý hai mắt cũng rung rung, lau gương mặt xúc động. Hắn chưa từng biết những thái giám kia nghĩ về hắn và Tiểu Ương như vậy. Bọn họ thật lòng hy vọng hai người bọn hắn hạnh phúc, hoà thuận. Phó Thần và cả những người khác, đây chính là chân tình ấm áp của bọn họ. Hắn không nghĩ những người không phải nam nhân này, so với nam nhân bình thường càng có nhiều chấp niệm, càng có nhiều khát vọng. Hắn khôi phục vẻ mặt tươi cười như bộ dạng thường ngày: "Thần tử trước khi đi đã nói gì, chỉ cần còn sống sẽ có hy vọng. Các người đừng tranh với ta, cái mạng này không đáng tiền. Các người càng như vậy, ta càng không thể để các ngươi chịu chết. Chỉ là Tiểu Ương... sau này chỉ mong các ngươi chiếu cố!"
"Nói không chừng Phó Thần sẽ có cách!" Dương Tam Mã bỗng nhiên ngẩng đầu.
Hắn tuy là người có phẩm cấp cao nhất ở đây, là nội thị tứ phẩm thái giám, nhưng công văn hiện giờ chưa đến tay. Mà dù với chức vị như thế, hắn cũng không thể chống lại Lý Tường Anh.
"Hắn nói một canh giờ, thời gian cũng đã hết, nhưng còn chưa xuất hiện. Thần tử không nợ ta, hắn còn có thể nhớ được mấy năm trước nợ ta một mạng là do hắn làm người nhân hậu. Đừng vội dùng lời bất nghĩa và vu hãm hắn!"
Dương Tam Mã có chút xấu hổ, vả miệng nói: "Còn có thể có biện pháp gì, xem như dùng ngựa chết chữa ngựa sống. Chẳng nhẽ ngươi thật sự muốn bọn ta nhìn ngươi đi tìm chết sao?"
Những người khác cũng nức nở: "Phú Quý..."
"Được rồi, đừng có sướt mướt như vậy nữa. Chẳng lẽ không có thứ đó mà chúng ta thành đàn bà luôn sao. Ta trong xương cốt vẫn là nam nhân! Đám các ngươi thu nước mắt lại hết cho ta."
Lúc này trên người Vương Phú Quý mang theo một loại khí thế quyết đoán của tráng sĩ đoạn cổ tay.
Bầu không khí tuyệt vọng ngập tràn. Lúc trước bọn họ đã một lần chứng kiến Trần Tác Nhân ra đi, giờ không muốn đến lượt Vương Phú Quý tìm chết. Như vậy đối với bọn họ dường như không còn hy vọng, không có gì tốt đẹp để mong chờ.
Lúc này, đại môn bỗng nhiên bật ra.
Mọi người đều kinh hãi nhìn về phía cửa.