Gương mặt đầyvẻ tuyệt vọng của Mục Quân Ngưng khiến Phó Thần có chút nghi hoặc.
Hắn quá thành thạo trong việc phân tích biểu cảm trên gương mặt người khác, nên chỉ quan sát một chút đã thu được rất nhiều tin tức. Sau khi xác định Mục Quân Ngưng sẽ không làm gì khác, hắn mới buông tay nàng ra.
Chỉ mỗi Thiệu Hoa Trì là nhăn chặt hai hàng lông mày. Ả đàn bà này đúng là âm hồn bất tán mà.
Cuộc tranh cãi sôi nổi cũng bị cắt ngang bởi sự xuất hiện của Mục Quân Ngưng.
"Lão thất, thập nhị, các ngươi đi theo ta." Mục Quân Ngưng hơi lảo đảo, giấu cánh tay vào trong ống tay áo, "Cả An Trung Hải và lão lục nữa, hai ngươi cũng vào làm chứng."
Lời Mục Quân Ngưng nói ra vừa có thể ổn định tình hình, vừa không bất công với ai.
Nàng gọi người đừng đầu hai phe tới, còn để hai người trung lập là lão lục và An Trung Hải chứng kiến. Các đại thần đều hiểu rằng, hôm nay không còn cơ hội buộc tội lão thất nữa rồi, hoàng quý phi mở lời như thế cũng là cho họ một đường thoát.
Trước khi quay lưng vào trong, Mục Quân Ngưng liếc mắt nhìn Phó Thần, ý bảo hắn cũng đi theo.
Sau chuyện này, Phó Thần chính thức nổi anh. Ít nhất là từ nay về sao, sẽ có rất nhiều người hỏi thăm về tên thái giám này.
Từ khi Phó Thần tách khỏi đám đông để bước vào trung tâm trận địa, hắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi.
Muốn đạt được điều gì thì sẽ phải trả cái giá tương đương.
Bọn họ đi vào thiên điện của Dưỡng Tâm điện. Cửa vừa đóng lại. thập nhất đã bị Phó Thần nhanh tay bổ một cú vào gáy, chưa kịp kêu tiếng nào đã lăn ra ngất xỉu. Phó Thần đặt gã xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Ngươi.....! Đúng là....!" Thiệu Cẩn Đàm há hốc mồm, không biết nói gì cho phải.
Tuy sau khi gặp mặt, y cũng hiểu thêm một chút về con người Phó Thần, nhưng lần đầu tiên y thấy tên thái giám này ngông cuồng kiêu ngạo, không nể mặt ai thế này, ngay cả hoàng tử mà cũng dám rat ay. Thiệu Cẩn Đàm quan sát xung quanh, thấy chẳng ai ngoài y kinh ngạc hết, chắc là đã quen rồi.
"Thừa thãi, chẳng lẽ không dọn bớt đi cho đỡ vướng?" Phó Thần nói như chuyện đương nhiên.
Thiệu Cẩn Đàm trợn mắt hít sâu, không sao tin nổi.
Chắc từ trước đến nay chẳng có tên thái giám nào như thế này, dám làm chuyện đại nghịch bất đạo mà người xung quanh chẳng ai phản đối. Nô tài như thế thì còn là nô tài cái nỗi gì?
Có một số kẻ sinh ra đã vượt qua cả giới hạn giai cấp.
Phó Thần không nhìn Thiệu Cẩn Đàm, thậm chí cũng không để ý thấy sắc mặt đen kịt của Thiệu Hoa Trì. Ánh mắt hắn cuối cùng cũng chịu hướng về phía Mục Quân Ngưng.
Nói cũng đến lạ. Sao bây giờ lại có vẻ như Phó Thần có tiếng nói lớn nhất ở đây, mà những người khác không thấy lấn cấn gì vậy?
"Nếu ta đã đã phát hiện ra rồi thì vụ ám sát này xem như thất bại. Ta sẽ không cho người cơ hội tiếp cận y nữa." Phó Thần liếc sang Thiệu Hoa Trì, ý bảo y an tâm, đừng nóng vội. Thiệu Hoa Trì mím môi. Giờ y đương nhiên đã biết ban nãy Phó Thần và Mục Quân Ngưng làm gì. Mục Quân Ngưng dám ngang nhiên làm thế sao? Y đúng là không hề phòng bị.
Ban đầu, cảm giác của y chỉ là chán ghét nàng, nhưng giờ chẳng hiểu sao, ngoài chán ghét lại có một cảm giác đau lòng khó tả. Trong cung này, người y tin tưởng chẳng có mấy, mà Mục Quân Ngưng lại là một trong số đó. Chính vì nàng ỷ vào mối quan hệ vừa là địch vừa là bạn này, biết y không đề phòng nàng nên mới ra tay. Đúng là một ả đàn bà khôn khéo.
Y nhẹ giọng nói với Phó Thần, "Ngươi có toàn quyền xử lý thay ta."
Mắt Phó Thần hơi cong lên, thoáng chút vui sướng nho nhỏ, rồi lại quay về trạng thái nghiêm cẩn như ban đầu, "Chúng ta nên đàm phán một chút, đôi bên cùng có lợi."
"Vì....cái gì?" Hơi thở của Mục Quân Ngưng hỗn loạn, nhìn có vẻ rất đuối sức nhưng lại không cho An Trung Hải gọi thái y, vẫy tay yêu cầu Phó Thần nói tiếp.
An Trung Hải cũng biết thân thể hoàng quý phi suy yếu không phải ngày một ngày hai, nghĩ lần này cũng như bao lần khác, chẳng qua chỉ là mệt mỏi quá độ thôi. Lão ngàn lần không ngờ, đây sẽ là lần cuối gặp nàng. Hoàng quý phi lúc này chỉ còn tỉnh táo nhờ vào sức mạnh ý chí.
Đúng, vì cái gì cơ chứ? Thiệu An Lân đã được chọn làm tân hoàng, tam vương đảng chiếm ưu thế tuyệt đối, sao lại phải chịu sự uy hiếp của kẻ khác. Các ngươi có tư cách gì mà đàm phán. Mục Quân Ngưng tràn đầy nghiêm trang của một hoàng quý phi, quyết đoán mà quyền lực. Lúc này, nàng rõ ràng là người có địa vị cao nhất trong cung.
"Người cũng nghe nội dung chiếu thư Ứng Thiệu rồi. An vương điện hạ không thể gây bất lợi cho Thụy vương. Mà bây giờ mục tiêu của Thụy vương chỉ là bảo vệ kinh thành, không xung đột lợi ích gì với An vương cả. Chúng ta sao phải để cho kẻ ngoài lợi dụng sơ hở?"
Phó Thần không nhắc đến thế lực đứng sau Thiệu An Lân, cũng không nói mục đích thực sự của Thụy vương, chỉ nêu ra hiện thực trước mắt. Bọn họ nên cùng nhau hợp sức, chứ không phải gây thêm mâu thuẫn. Phải giải quyết kẻ địch mới tính đến chuyện bình ổn nội bộ. Đó là điều duy nhất có thể làm được vào lúc này.
"Ngươi muốn.....đàm phán thế nào?" Sắc mặt Mục Quân Ngưng hồng hào một cách kỳ lạ, nhưng hốc mắt lại thoáng chút âm u, tựa như hồi quang phản chiếu.
"Bỏ ý định ám sát y đi, chúng ta cũng sẽ an phận thủ thường, không cản trở tam vương nữa, người thấy sao?" PHó Thần làm ra vẻ nhượng bộ, quyết định nước đi tiếp theo của thất vương đảng, Thật ra, hắn chỉ nói không cản trở tam vương đăng cơ, chứ không nói tam vương đăng cơ xong sẽ làm gì.
Mà bọn họ cũng chỉ có thể nhượng bộ mà thôi. Hiện giờ, thất vương đảng danh bất chính ngôn bất thuận, làm gì cũng phải lén lút. Chuyện này vốn là một bước thụt lùi, vậy mà Phó Thần còn làm như lợi thế để đem ra đàm phán. Thiệu Hoa Trì đứng bên cạnh cũng làm ra vẻ như mình đang phải nhẫn nhịn lắm.
"Nói vậy cũng không phải không thể...." Mục Quân Ngưng thản nhiên mỉm cười, nàng cũng chẳng muốn bắt bẻ Phó Thần làm chi, "Ngươi đến đây, ta muốn nói với ngươi vài lời."
Phó Thần vừa bước tới, Mục Quân Ngưng bỗng nhiên vén tay áo lên. Cánh tay nàng vằn vện mạch máu lồi lên dưới da như những hình xăm dữ tợn. Đồng tử Phó Thần co rút, định đến gần nhìn xem. Mục Quân Ngưng thấy cuối cùng Phó Thần cũng có chút lo lắng cho nàng, tâm tình thả lỏng, hai chân cũng mềm nhũn.
Lúc nàng sắp ngã xuống, Phó Thần kịp đưa tay ôm lấy.
Mọi chuyện đúng như nàng tính toán, không ai có thể phá ngang.
Thiệu Hoa Trì nhìn Mục Quân Ngưng như muốn lồi hai con mắt. Bây giờ y không thể ngăn cản Phó Thần. Nữ nhân này đến lúc chết mà còn muốn tính kế y, y làm sao đấu lại.
Nàng ta ốm yếu cái con khỉ? Rõ ràng là ả đàn bà mạnh mẽ nhất mà y biết.
"Là do lúc nãy...." Phó Thần chợt nhớ ra, hắn ra tay ngăn nàng ám sát Thiệu Hoa Trì, khiến nàng trở thành người trúng độc.
"Thứ phấn độc kia, một khi mở ra mà không tạt được lên người đối phương thì chính ta sẽ bị nó xâm nhập." Mục Quân Ngưng nhẹ nhàng giải thích.
"Hoàng quý phi nương nương!" An Trung Hải kêu lên, vội vàng định đẩy cửa chạy ra ngoài tìm thái y, nhưng bị Mục Quân Ngưng ngăn cản.
"Độc này khó giải, nó đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng của ta, giờ ta chỉ còn thêm một canh giờ." Một canh giờ nữa, chất độc lan khắp toàn thân, mạng sống của nàng cũng sẽ kết thúc.
Thực ra, nàng cũng muốn mình chết xinh đẹp một chút, chứ không phải biến thành lệ quỷ thế này.
Hốc mắt Phó Thần nóng bừng lên. Con người đâu phải cỏ cây vô tình. Mục Quân Ngưng từng âm thầm giúp đỡ hắn bao lần, thậm chí còn không tiếc tính mạng để bảo vệ Mai Giác mới trở nên ốm yếu bệnh tật. Hắn không thể đáp lại nàng, nên chỉ có thể vờ như không biết.
Hai mắt hắn vằn tơ máu, gân xanh nổi lên, nghẹn ngào không thốt nên lời. "Là ta đã,,,," hại nàng.
Mục Quân Ngưng nở nụ cười. Nàng đưa tay, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Phó Thần, "Ta cố ý đấy...."
Nàng cố ý xuất hiện, cố ý để Phó Thần ngăn cản, cố ý trúng độc, có ý khiến hắn áy náy.
Hốc mắt Phó Thần nhòe sương, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng như dỗ dành một đứa trẻ, "Ta biết."
Thật ra, hắn hiểu lựa chọn của nàng.
"Ta chỉ là một nữ nhân chốn hậu cung, không hiểu được chuyện quốc gia đại sự của các ngươi, nhưng cũng không thể làm ngơ sinh mệnh của ngàn vạn bách tính mà ngươi nói. Dù có sống tiếp, e rằng ta sẽ gặp ác mộng. Nhưng ta....càng không thể phản bội An Lân....Cho nên chẳng bằng ta cứ...." Cứ chết một mình thôi, tự ta quyết định lấy vận mệnh của bản thân.
Nước mắt nàng lặng lẽ lăn dài như suối, thì thầm, "Hứa với ta một việc."
"Nói đi." Đến lúc này mà Phó Thần vẫn lý trí như thế, không đồng ý ngay.
Niềm hy vọng trong mắt Mục Quân Ngưng lặng lẽ tắt. Hắn chỉ đặc biệt với một mình người kia, còn với kẻ khác thì hết sức vô tình. Nàng ôm lấy khuôn mặt hắn, cố gắng nâng người lên để có thể tựa sát vào hắn hơn. Mắt nàng liếc qua Thiệu Hoa Trì, phát hiện y như đang đứng đống lửa ngồi đống than, nhưng vẫn không ngăn cản Phó Thần.
Thiệu Hoa Trì cuống lên làm gì chứ, y đã có được trọn vẹn trái tim của người này rồi mà. Chắc bản thân y cũng không biết rằng Phó Thần một lòng một dạ với y, nếu không thì đâu có suốt ngày lo lắng, sợ người khác cướp mất. Chỉ có người ngoài nhìn vào mới biết, Phó Thần đối xử với y vô cùng đặc biệt. Nhưng nàng sẽ không nói cho y biết, cứ để vị điện hạ anh minh thần võ này ghen đến chết đi.
Nàng cong môi mỉm cười. Mối quan hệ giữa nàng và Thiệu Hoa Trì chẳng bao giờ có thể hòa giải được. Một khi đã vậy thì cứ chiến đến cùng. Mô nàng gần như chạm vào vành tai Phó Thần, nhìn thì như đang mấp máy, nhưng thật ra không nói gì hết, mà dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay Phó Thần: Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, xem như nể mặt ta, giữ tính mạng cho An Lân."
Nàng không thể phân tích được thời cuộc, nhưng dù chỉ là một nữ nhân hậu cung, nàng cũng nhận ra hai phe một trong tối một ngoài sáng. Nhi tử của nàng không hiểu gì về thất vương đảng, nhưng thấy vương đảng lại nắm giữ đa số thông tin về y, biết rõ những thế lực sau lưng y hơn cả kẻ làm mẹ như nàng. Hơn nữa, sau khi phát hiện nhi tử có vấn đề, nàng đoán Phó Thần đã nghi ngờ từ trước. Chẳng qua Phó Thần vẫn luôn âm thầm theo dõi, không ai chú ý đến một nhân vật nhỏ như hắn. Trong mắt người khác, hắn chỉ là một thái giám nhỏ bé, nhưng thật ra lại là kẻ kiểm soát hết thảy.
Với tính tình quyết đoán của Phó Thần thì chỉ trừ khi An Lân tận diệt toàn bộ thất vương đảng, nếu không, một khi có cơ hội phản kích, bọn họ sẽ làm đến cùng. Phó Thần phối hợp với Thiệu Hoa Trì chẳng khác gì hổ thêm cánh, dù An Lân có ngồi trên ngai vàng cũng không an tâm.
Phó Thần có chút cảm khái. Đúng mà một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh. Nàng cố tình để hắn phát hiện ra việc mfinh ám sát, dụ hắn đến ngăn cản là để hắn bước ra khỏi đám đông, lộ diện trước mặt mọi người, chứ không thể dễ dàng đứng sau lưng khống chế địa cục như trước. Từ nay về sau, hành động của hắn sẽ bị hạn chế nhiều, khiến thất vương đảng gặp áp lực. Một mặt, nàng xem như khiến thất vương đảng mắc nợ mình. Nàng không thật sự ám sát Thiệu Hoa Trì mà cố ý để lộ sơ hở, rồi đổi mạng với y. Mặt khác, nàng buộc hắn ra tay ngăn cản, khiến nàng nhiễm độc, rồi phải áy náy vì gián tiếp gây ra cái chết của nàng.
Nàng dùng tính mạng của bản thân làm điều kiện tra đổi, để lúc không còn đường cứu vãn, vẫn bảo vệ được nhi tử của mình.
Trong lòng nữ nhân này có cả nước nhà lẫn con cái. Nàng là quý phi, đồng thời cũng là một người mẹ.
Ở một mặt nào đó, Phó Thần rất khâm phục nàng.
Hai phe đang tranh giành cơ hội cuối cùng. Nàng cũng suy xét mọi tình huống, rồi khiến Phó Thần mắc nợ mình, xin cho nhi tử một tấm kim bài miễn chết.
"Người đã biết gì rồi?" Phó thần hỏi. Biết bao nhiêu về thế lực của thất vương đảng chúng ta nên mới quyết định làm như thế? Dựa vào thời cuộc hiện nay, tam vương chăc chắn sẽ thắng. Người ngoài chắc sẽ không thể tin được khi biết nàng lựa chọn thế này.
Mục Quân Ngưng phun một khối máu nghẹn trong lồng ngực, nhìn vô cùng thê lương, hơi thở mong manh như sắp đứt, "Không....Ta chẳng biết gì hết."
"Nương nương...." An Trung Hải quỳ xuống khấu đầu, khóc nức lên.
Máu và nước mắt loang lổ trên y phục của Mục Quân Ngưng, nhưng nàng chỉ để tâm đến câu trả lời của Phó Thần, "Ngươi...có đồng ý không?"
Nàng không cầu xin ai khác. Nàng biết trung tâm của thất vương đảng là ai, mà người duy nhất có thể ảnh hưởng đến kẻ đó chính là Phó Thần.
Phó Thần im lặng một hồi, nhìn Thiệu Hoa Trì đứng ngây như pho tượng, đáp, "Dù ta có muốn tha cho y, y cũng không tha cho ta."
Kể cả ta có chịu thua đi nữa, nàng tưởng nhi tử của nàng sẽ bỏ qua sao?
Trên chiến trường, làm gì có tình cảm mà trao đổi?
Khi Mục Quân Ngưng gần như tuyệt vọng, Phó Thần lại nói thêm một câu, coi như lần thỏa hiệp này là chút từ bi hiếm hoi của hắn, "Nhưng nếu y không vượt quá giới hạn thì ta có thể cầu xin điện hạ giữ mạng y lại."
Mục Quân Ngưng biết đó là lời hứa cao nhất Phó Thần có thể giành cho nàng. Chỉ thế thôi là đủ.
Thân thể nàng nóng như lửa đốt, vô cùng đau đớn, nhưng chẳng lộ ra trên nét mặt chút nào, chỉ bình tĩnh nói, "Còn lời này, ta chỉ muốn hỏi cho mình. Liệu ngươi có bao giờ.....để ý đến ta không?"
Không nói đến thích hay yêu, từ ngữ như thế không hợp với bọn họ.
Nàng cũng không để ý đến An Trung Hải và Thiệu Cẩn Đàm đang có mặt ở đây, ngang nhiên để lộ bí mật hoàng gia. Hoàng quý phi mà lại có tình cảm với một tên.....
Phó Thần khẽ run lên. Hàng lông mi ướt như dầm mưa, nghẹn ngào thốt ra một tiếng, "Không."
Đương nhiên không, chỉ có thể là không.
Nước mắt nàng cuối cùng đã cạn kiệt/
Chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc.
Hy vọng tắt ngấm hoàn toàn.
Nàng nhớ đến thật nhiều chuyện....
Ta ước sao lại được ngươi sơn móng tay cho một lần nữa.....Lần cuối cùng thôi cũng được....
Nhưng ta chẳng thế nói ra.
Nàng không đứng lên được. Độc tố phát tác chậm, nhưng lại khiến lục phủ ngũ tạng như biệt thiêu đốt, đành nhờ người nâng ra ngoài.
"Tiên đế đi rồi, bản cung cũng đã mệt mỏi. Hãy để bản cung được cùng tiên đế......yên nghỉ." Nàng dặn dò vài việc cuối cùng, hết sức chu đáo, cẩn thận, không giống như một người đang bị cơn đau xé nát ruột gan. Cuối cùng, nàng nói với các quan viên, "Sau này còn phải trông vào các ngươi.....Mong chư vị thay ta giúp đỡ nhi tử."
"Nương nương!" Mọi người đồng loạt quỳ xuống. Đám nô tài từng chịu ơn hoàng quý phi khấu đầu, khóc nức nở.
Sau khi tiên đế qua đời, hoàng quý phi quá mức đau lòng mà hôn mê bất tỉnh, người khác đã bắt đầu có linh cảm chẳng lành. Không ngờ khuôn mặt hồng nhuận của hoàng quý phi ban nãy đều là hồi quan phản chiếu. Nàng vốn đã sức cùng lực kiệt, tình cảm dành cho đế vương quá mức đậm sâu, không đợi được tam hoàng tử về kinh để nhìn mặt lần cuối.
Ánh mắt nàng nhìn lần lượt từng quan viên, đứt quãng nói, "Xem như nể mặt bản cung, chấm dứt mâu thuẫn, đồng tâm kháng địch, phò trợ tân đế. Tấn quốc....là của tất cả mọi người...."
Những lời này vừa giải thoát cho thất vương đảng, vừa mở đường cho tân đế.
Nàng đã làm tất cả những gì có thể.
Hai phái sững sờ, im hơi lặng tiếng, lần đầu tiên quỳ xuống dập đầu hành lễ với một phi tử hậu cung. Đó là sự kính trọng với nữ nhân cao quý bậc nhất Tấn quốc, bất kể là phe phái nào.
Mọi người đều tưởng nàng bệnh cũ tái phát. Sau bình ổn giao tranh, nàng không gắng gượng nổi nữa.
Lúc này, độc tố đã bắt đầu lan toàn thân, nhưng quần áo đã che lại, không thể nhận ra.
Người đến khám cho nàng là Lương Thành Văn. Lương Thành Văn từng kết luận nàng còn sống được một năm nữa, giờ vẫn chưa đến lúc, nhưng dấu hiệu trên thân thể đã cho thấy rõ, nàng bị trúng độc.
"Độc này....khó giải."
Ánh mắt nàng rã rời, "Lương...."
Lương Thành Văn tới gần, nghe nàng căn dặn, "Ngươi biết nên xử lý thi thể của ta thế nào rồi đấy."
"Thần....đã hiểu." Không thể để ai khác nghi ngờ nương nương trúng độc mà chết.
"Lui xuống đi....."
Thấy Lương Thành Văn bước ra, đám người đứng ngoài chen chúc chạy đến. Lương Thành Văn chỉ nhắm mắt, lắc đầu bất lực.
Ngay cả Lương Thành Văn mà còn bó tay thì không còn cứu vãn được nữa.
Âm thanh nghẹn ngào đồng loạt vang lên.
Mai Giác không màng đến lời người khác khuyên can, chạy vào trong. Lúc này, ta chân Mục Quân Ngưng đã cứng lạnh, độc tố lan khắp thân thể, không đẹp đẽ chút nào, mà vô cùng đáng sợ.
"Là ta hại tỷ!" Nếu năm xưa không vì cứu nàng thì Mục Quân Ngưng đâu có ra đi sớm như vậy?
"Giác Nhi, đừng tìm đến cái chết nữa né....Muội nhìn ta đây này, chết.....đơn giản lắm." Nước mắt nàng liên tục lắn dài.
"Tỷ đừng nói nữa." Mai Giác lau nước mắt cho Mục Quân Ngưng, lòng đầy đau xót.
"Chết rất dễ, sống mới khó. Nhưng dù khó cũng phải sống." Nàng chẳng qua đã mệt mỏi quá rồi thôi, "Chỉ sống mới có hy vong....Hứa với ta đi."
"Được, được, ta hứa, ta hứa sẽ sống, sống thật tốt. Ta còn muốn con ta gọi tỷ là nghĩa mẫu nữa cơ mà!!" Nước mắt Mai Giác cũng rơi như mưa, nhìn Mục Quân Ngưng đuối sức dần, ngay cả nói chuyện đôi câu cũng mệt lả. Nàng khóc nấc lên, "Quân Ngưng!!"
"Cầm lấy. Ta chỉ yên tâm giao nó cho muội thôi." Mục Quân Ngưng tháo Triều Phương lệnh bên ngoài, đặt vào tay Mai Giác, "Gọi Mặc Họa vào đây."
Nước mắt Mai Giác rơi trên Triều Phượng lệnh. Nàng siết chặt đệm giường, không kiềm chế được.
Các đại cung nữ khóc đến rách cả ruột gan. Mặc Họa bò đến bên cạnh Mục Quân Ngưng.
"Họa...."
"Vâng, nương nương, nô tỳ đây!" Mặc Họa lau mặt, khẽ đáp.
"Ta muốn....hỏa táng...." Nàng không thể để người ta biết mình chết thế cùng, cũng không muốn nhi tử mang danh hãm hại mẹ đẻ."
Mặc Họa im lặng. Hỏa táng và vi phạm quy củ của tổ tông, là hành động vũ nhục người chết, nhưng nương nương đã đích thân yêu cầu, ".....Vâng."
"Cùng với....thứ này nữa."
Bấy giờ Mặc Họa mới phát hiện ra, nương nương vẫn luôn nắm chặt một thứ trong lòng bàn tay. Đó là miếng gỗ hình móng tay mà Phó công công gửi, nàng từng đưa cho nương nương trong lúc thập tử nhất sinh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Hóa ra nương nương vẫn mang nó bên mình, vì đó mới là nơi nàng trao trọn con tim.
Mặc Họa nhận lấy, "Nương nương, nô tỳ gọi hắn đến, được không?"
Nàng biết rõ người nương nương muốn gặp lúc này là ai.
"Ta không muốn....không muốn hắn nhìn thấy ta như thế này....." Ta chỉ mong sao, trong lòng hắn, ta vĩnh viễn là Mục Quân Ngưng xinh đẹp nhất.
"Nương nương....Nương nương!" Dứt lời, cặp mắt Mục Quân Ngưng không chuyển động nữa.
Nàng lơ đễnh nhìn ra ô cửa sổ xa xa. Cây hoa mộc đang rung rinh trong gió, rực rỡ khoe sắc hương.
Hoa nở mới đẹp làm sao.....
Thiệu Hoa Trì lặng lẽ nhìn Phó Thần đứng ngoài cửa cung điện Trọng Hoa cung. Sau khi trấn an cuộc tranh chấp, Thiệu Hoa Trì cũng đã quay về nơi ở trước kia của mình.
Phó Thần dường như đang quan sát bên ngoài, nhưng Thiệu Hoa Trì biết, mắt hắn hướng về phía Phúc Hi cung.
Khi nghe tiếng khóc thê lương vang vọng, vai hắn khẽ run lên.
Nắm tay siết chặt, đấm mạnh vào cánh cửa, khiến cửa lớn chấn động.
Phó Thần chậm rãi cúi đầu, chôn giấu mọi biểu cảm trong bóng tối.
Thiệu Hoa Trì vẫn không nhúc nhích. Y không có tư cách tranh đấu với một nữ nhân như Mục Quân Ngưng vào thời điểm này.
Y biết rõ nam nhân kia hơn bất cứ ai. Phó Thần để tâm lắm chứ.
Hắn làm sao mà thờ ơ được trước một nữ nhân đã trả giá quá nhiều vì hắn.
Người sống, đấu làm sao lại một kẻ đã chết?
Lời editor: Tạm biệt Mục Quân Ngưng, người nhiều lần suýt bẻ tag truyện thành ngôn tình.......hoặc bách hợp.